Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Bác cả!”
Tống Đàm dẫn theo Kiều Kiều, từ xa đã thấy Tống Đại Phương tóc đã điểm bạc ngồi ở cửa tiệm, chăm chú nhìn điện thoại không rời mắt:
“Đôi 7!”
“Đôi Q!”
“Hết lượt!”
“Bài của ông chơi hay quá đi…”
Tống Đại Phương vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Đàm, ông ngạc nhiên: “Tống Đàm? Sao cháu về rồi?”
Rồi ông liếc nhìn sang Kiều Kiều: “Kiều Kiều cũng đến rồi hả? Ăn cơm chưa?”
Tiếng ồn ào từ điện thoại cất lên ngắt lời: “Nhanh lên nào, tôi đợi đến hoa cũng tàn rồi đây!”
Tống Đại Phương thoáng chột dạ, vội vàng lúng túng tìm cách thoát game, nhưng lại bị Tống Đàm ngăn lại: “Không sao đâu Bác cả, người nhà cả mà, cháu cũng không vội, cứ chơi xong ván này rồi nói!”
Bác cả ngập ngừng một lát, rồi cẩn thận đánh tiếp một lá bài. Chẳng mấy chốc ông vui mừng vỗ đùi cái đét: “Haha! Cuối cùng cũng nhử được quân lớn của anh ra rồi!”
Kiều Kiều tò mò ghé đầu vào xem, hai cái đầu dính vào nhau, đắm chìm trong thế giới bài.
Nhân cơ hội đó, Tống Đàm quan sát cửa hàng bán đồ kim khí của bác cả.
Tiệm này đã mở từ nhiều năm trước, trang trí cũ kỹ, hiện giờ chỉ phục vụ những khách hàng quen nên mọi thứ đều sắp xếp rất tùy ý.
Nhìn đống hàng hóa ngổn ngang trên kệ, cô tin rằng, ngoài bác cả ra, chẳng ai có thể tìm đúng món đồ ở đây!
May là lần này, đối thủ chơi dở quá, chỉ sau vài phút là xong ván, chủ nhà phải rơi nước mắt tiếc nuối.
Tống Đại Phương lúc này mới nhớ ra: “Không phải Tống Đàm đang ở thành phố Ninh sao? Sao về rồi?”
Tống Đàm mỉm cười: “Bác cả, cháu nghỉ việc rồi, năm nay về quê làm nông. Đây là cỏ đậu tím mẹ cháu dặn mang đến biếu bác, trước giờ toàn bán ở chợ gần bờ sông, hôm nay cháu để lại cho nhà mình!”
Kiều Kiều tiếc rẻ rời mắt khỏi màn hình, nghe vậy liền hớn hở khoe mã QR của mình:
“Hai mươi tệ một ký nhé!”
Tống Đại Phương: …
Ông nhìn mấy nắm cỏ đậu tím trong rổ, chắc được khoảng ba bốn bó… hai mươi tệ một ký?
Đứa trẻ này, làm gì có giá hai mươi?
Loại cỏ đậu tím này, ai hồi bé mà chưa từng ăn, tính ra hết cả rổ này hai mươi tệ đã là đắt rồi!
Ông lấy điện thoại, giả bộ quét mã: “Trời ơi, trẻ con mà không biết tính toán, hai tệ một ký thôi! Lại đây, Bác cả cho tiền mua rau nào!”
Tống Đàm thoáng lúng túng.
Nhận tiền thì ngại thật, nhưng nếu để Bác cả thật sự trả hai tệ một ký thì sau này e là hai bên đều thấy khó xử.
Cô cười gượng kéo Kiều Kiều lại: “Ngoan, bây giờ không thu tiền đâu.”
“Ồ.”
Kiều Kiều chớp chớp mắt rồi nói: “Con cũng muốn đợi đến hoa tàn!”
Tống Đàm: …
Cô ngẩn ra một lúc mới hiểu, thì ra là muốn chơi trò đánh bài hồi nãy, liền rút điện thoại ra, mở một trò chơi đơn giản cho cậu bé.
Thấy Kiều Kiều ngồi trên ghế con mải mê chơi game, ánh mắt Tống Đại Phương không giấu nổi vẻ cảm thán:
“Đứa nhỏ này ngoan thật, cũng được cái dáng vẻ lắm.”
“Ba mẹ cháu chăm kỹ lưỡng, mấy năm nay cũng không dễ dàng gì.”
Nhìn lại rổ cỏ đậu tím, lòng ông lại dâng lên một chút hoài niệm: “Bao nhiêu năm rồi không ăn thứ này… hồi nhỏ không có gì ăn, mới ra đồng nhổ thứ này về.”
Nói xong mới sực nhớ: “Lúc nãy cháu nói gì? Cháu về làm nông à?”
Tống Đàm chưa kịp trả lời thì bên cạnh đã có tiếng nói vang lên: “Ai về làm nông đấy?”
Đến là con dâu của Tống Đại Phương, Tôn Yến Yến.
Tống Đàm cười chào: “Chị dâu.”
Mắt Tôn Yến Yến sáng lên: “Chà, Tống Đàm về rồi hả? Ở thành phố Ninh là tốt lắm, da dẻ trắng trẻo, lại xinh đẹp nữa! Nhìn cứ như minh tinh ấy. Mới nói là ai về làm nông, không phải là em chứ?”
Tống Đàm cười gật đầu: “Là em.”
Tiếng cười của Tôn Yến Yến lập tức ngừng lại.
Tống Đàm đã quen rồi, cô từ tốn giải thích: “Công việc ở thành phố Ninh áp lực lớn quá, người em sắp chịu không nổi. Ba mẹ cũng có tuổi rồi, nên em quyết định về nghỉ ngơi vài năm, tiện thể chăm sóc họ.”
Lý do này có chấp nhận được hay không, cô cũng không quan tâm lắm.
Tôn Yến Yến cười gượng: “Cũng được thôi, em là con gái, đất đai ở quê đâu đến phần em, mà Kiều Kiều thế này cũng chẳng quản nổi. Đến lúc chia ruộng đất, em có thể giúp quản lý, cũng không thiệt thòi gì.”
Vừa dứt lời, Kiều Kiều liền ngẩng đầu lườm chị dâu, cãi lại: “Kiều Kiều tự làm nông được! Kiều Kiều không cần ai quản lý! Kiều Kiều sẽ trồng bắp nuôi chị hai! Hừ!”
Cậu bé giận thật rồi.
Trên mặt Tôn Yến Yến chỉ thấy buồn cười: “Trời ơi, em xem cậu ấy nói kìa, nghe cứ như thật vậy! Tống Đàm này, sau này tìm đối tượng nhớ nói là không được đối xử không tốt với Kiều Kiều đấy nhé.”
Nghe thì có vẻ tử tế, nhưng lại khiến người nghe không thoải mái, Tống Đàm không có nhiều ấn tượng về chị dâu, nhưng cũng không ngờ chị ấy lại là người như vậy.
Cô chẳng buồn để ý, chỉ gật đầu với Tống Đại Phương: “Bác cả, cháu còn phải mang rau qua nhà cô, cháu đi trước nhé.”
Rồi cô vỗ nhẹ vào tay Kiều Kiều: “Đi thôi cục cưng.”
Kiều Kiều đã quên chuyện giận dỗi lúc nãy, đưa điện thoại lại cho cô: “Sao máy không nói ‘đợi đến hoa tàn’?”
Tống Đàm nghĩ thầm, em đánh nhanh thế, máy còn chẳng theo kịp, sao có cơ hội nói câu đó?
Nhưng chưa kịp nói ra, cô đã thấy Kiều Kiều như sực nhớ điều gì, quay lại đi vài bước, rồi giơ n.g.ự.c lên đầy chuyên nghiệp:
“Quét mã đi! Hai mươi tệ một ký!”
Tống Đàm suýt bật cười thành tiếng!
Cậu mà để cô ta quét mã thật, không đến nỗi làm bác cả mất mặt chứ!?.
Dù sao Tôn Yến Yến cũng là Tôn Yến Yến, còn người tốt với cô, bác cả, thì cô vẫn nhớ!
Cô vội giải thích: “Bác cả, Kiều Kiều đùa đấy. Mấy bó cỏ đậu tím này nhà bác cứ ăn sớm cho tươi nhé. Ở chợ cạnh bờ sông, cháu bán thật là hai mươi tệ một ký đó.”
---
Sau khi tiệm đồ kim khí trở lại yên tĩnh, Tôn Yến Yến mới thu người lại, như vừa phát hiện điều gì to tát lắm:
“Bố à, bố thấy không? Tống Đàm đi xe về đấy. Chẳng lẽ là nhà chú mua xe rồi? Nhìn cũng không mới nhỉ, đừng bảo là xe cũ!”
Mặt Tống Đại Phương trầm xuống: “Cô đúng là nói gì cũng được nhỉ.”
Là cha chồng mà trách con dâu thì không phải phép. Nhưng Tống Đàm đến biếu rau, lời tốt đẹp nào chẳng nói được, sao lại chọn mấy câu ấy?
Tất nhiên, Tống Đại Phương cũng thấy rằng con gái không nên can dự vào chuyện đất đai quê nhà, nhưng ông chưa từng nói ra!
Huống chi cháu trai nhà mình thế này, lời con dâu nói không phải chọc vào tim hai người sao?
Tôn Yến Yến bĩu môi: “Kiều Kiều ngốc nghếch đã mười mấy năm, sợ gì người ta nói? Con chỉ có lòng nhắc nhở họ thôi! Tống Đàm đẹp thế, sau này tìm gia đình điều kiện tốt, nói trước cũng đỡ phải để người ta so đo!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");