Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Học kỳ mới bắt đầu không lâu, thì tới kì thi quan trọng nhất của lớp mười một cấp ba: Kì thi toàn quốc. Không biết tại sao kì thi toàn quốc kiểu này vẫn có thể tiếp tục kéo dài, học sinh không đủ tư cách thi toàn quốc cũng không có quyền lợi dự thi vào trường cao đẳng.
Đây chẳng phải là một loại kì thị đối với học sinh có thành tích kém sao? Dựa vào đâu mà đến trường cao đẳng cũng không cho người ta dự thi? Có phải là quá tàn nhẫn không?
Mệt mỏi vất vả đọc sách nhiều năm, cuối cùng ở giai đoạn chạy nước rút lại bắt người ta rời khỏi cuộc thi, đây chính là chuyện rất vô nhân đạo.
Mà cố tình quy định này lại được công khai, hơn nữa giáo viên ở trong lớp động một tẹo lại mang cuộc thi toàn quốc này ra hù dọa học sinh: Cái gì mà nếu như em không vượt qua kì thi toàn quốc thì cứ chờ mà lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp trung học rồi về nhà đi, kiểu nói này luôn treo ở cửa miệng của giáo viên lớp mười một.
Có lẽ các thầy cô đều có ý tốt mong muốn học sinh nghiêm túc học tập trước kì thi, chỉ là không thể nghi ngờ khiến tinh thần các học sinh căng thẳng hơn. Cho dù một số học sinh có thành tích tốt nắm chắc trong lòng cũng không nhịn được gõ lên hồi chuông lớn.
Ngàn vạn lần không thể thi trượt, không phải không có ví dụ. Nghe nói năm ngoái có một học sinh, bình thường thành tích tương đối khá, đến khi đi thi phát huy thất thường nên không qua được kì thi toàn quốc.
Tên học sinh đen đủi kia rơi vào đường cùng phải chuyển trường, bắt đầu học lại từ lớp mười, khiến người ta than thở mãi không thôi. Vì thế, gần đây trong lớp người người cảm thấy bất an, chưa bao giờ bầu không khí học tập nặng nề như vậy cũng hợp tình hợp lý thôi.
Cả ngày đầu cúi quá thấp, cổ vô cùng khó chịu, Chu Tiểu Vân thở dài để bút xuống lắc lắc cổ, dùng tay ấn ấn cổ mấy cái. Một bàn tay khác thay thế tay cô, Chu Tiểu Vân không cần nhìn cũng biết là Lưu Lộ. Cũng không quay đầu lại đã cảm ơn: “Cám ơn nhiều nhé. Lưu Lộ đại tỷ.”
Lưu Lộ cười nói: “Vì ngài phục vụ là vinh hạnh của tiểu nhân, nếu Chu đại mỹ nữ ở trong lớp hô to một tiếng “Cổ mình đau quá” không biết có bao nhiêu người đến tranh nhau phục vụ cho ngài, sao có thể đến phiên tiểu nhân.”
Chu Tiểu Vân bị chọc bật cười. Lưu Lộ này, luôn nói chuyện phóng đại .
Thiệu Sắc Vi ở bên cạnh liếc nhìn Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ vui tươi hớn hở cười đùa, nghĩ thầm hai người này bây giờ còn có tâm tình nói giỡn thực sự là kỳ quái, đây chính là thời khắc quan trọng. Hai ngày nữa là đến kì thi toàn quốc rồi!
Giờ tự học sáng sớm bị các giáo viên chiếm giữ, giáo viên này vừa ra khỏi cửa giáo viên khác đã bước vào, khiến Chu Tiểu Vân cảm thấy lạ. Nghĩ thầm các thầy cô chắc đã thảo luận trước trên văn phòng rồi, không muốn bỏ phí một phút nào!
Lôi Hoành Tường giỏi nhất là gây náo nhiệt, đầu tiên làm một bài thơ hiện đại, ở trong lớp cao giọng đọc diễn cảm: A! (tác giả: không biết tại sao, thơ hiện đại đều thích lấy “A” làm mở đầu, có lẽ là muốn biểu đạt tâm tình!)
“A! Kì thi toàn quốc lớp mười một, tôi mười tám tuổi nó lặng yên đi tới, mang đến biết bao nhiêu phiền não. Tôi muốn đánh bại nó, để nó nhìn tôi nhấc cao chân mạnh mẽ tiến vào cánh cửa đại học!”
Hay! Không ít học sinh vỗ tay ầm ĩ.
Hiện tại An Vĩnh Kiện và Lôi Hoành Tường ngồi cùng bàn, bị mấy câu thơ không giống thơ, từ không giống từ của Lôi Hoành Tường chọc đến bật cười. Trịnh Hạo Nhiên hơi ngẩng đầu nhìn, cười cười rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Cao Tùng Soái không có tâm trạng nhất, đành cười một cái, mặt ủ mày chau nói với Lôi Hoành Tường: “Cậu thì thi toàn quốc xong mạnh mẽ tiến vào cánh cửa đại học, nhưng tớ lại có khả năng bị kì thi toàn quốc kia đè một phát bẹp luôn!”
Học sinh nam nữ trong lớp đều cười vang, nói chuyện khiến người khác không thích Cổ Hạo âm dương quái khí bảo: “Không vấn đề gì, ba cậu có bản lĩnh như vậy, chuẩn bị cho cậu vào đại học cũng không thành vấn đề.” Nhắm thẳng vào chuyện Cao Tùng Soái cấp một cấp hai đều đi cửa sau vào.
Cao Tùng Soái đáp lại: “Ba tớ cũng nói như vậy, đến lúc đó cho tớ học trường đại học dân lập, nhưng nếu như tớ không thi qua kì toàn quốc chẳng phải là quá khó coi.” Thì ra vấn đề cần quan tâm nhất chính là thể diện!
Mặc dù Lý Thiên Vũ và Cao Tùng Soái cãi nhau ầm ĩ không lúc nào yên tĩnh, nhưng thấy Cổ Hạo nói Cao Tùng Soái như vậy, trong lòng Lý Thiên Vũ có chút không thoải mái. Đương nhiên chuyện Cao Tùng Soái đi cửa sau là sự thật, nhưng Cổ Hạo lại nói như thế trước mặt bạn học cả lớp thì rất quá đáng.
Tục ngữ nói “người muốn mặt, cây muốn da” đâm thẳng vào chỗ đau của người ta cũng quá “Cái kia”. Lý Thiên Vũ trượng nghĩa giúp Cao Tùng Soái một phen: “Đừng không có lòng tin với bản thân mình như vậy, nghe nói thi toàn quốc chỉ là thi một chút về kiến thức cơ bản rất dễ thông qua, số người vượt qua cũng phải 90%! Tớ tin cậu nhất định có thể qua được.”
Cao Tùng Soái và Lý Thiên Vũ giả vờ giả vịt bắt tay nhau, cùng nhau cố gắng.
Cổ Hạo phí công làm vợ lẽ cảm thấy mất mặt, hậm hực ngồi xuống. Anh ta không muốn xảy ra xung đột với Lý Thiên Vũ. Tuy trong lớp thành tích của Lý Thiên Vũ không cao thế nhưng nhân duyên lại khá tốt, đáng nói nhất là đội bóng rổ của trường, có không ít anh em tốt đấy! Tốt hơn hết không nên chuốc lấy phiền phức.
Lúc cô Diệp vào lớp cầm theo mấy phong thư, rõ ràng Chu Tiểu Vân lại có thư. Chu Tiểu Vân nhận được một bức màu xanh, một cái tên quen thuộc đập vào mắt. Thì ra thư gửi từ trường bưu điện của Lâm Ba!
Trong hai năm qua, Lâm Ba vẫn gửi thư qua đây, đương nhiên không phải quá nhiều, khoảng một hai tháng sẽ gửi một phong. Trong thư chủ yếu nói một chút về cuộc sống các kiểu, không nói chuyện khác.
Chu Tiểu Vân có lúc hồi âm có lúc không, cô mơ hồ cảm giác được Lâm Ba có tình cảm với mình nhiều hơn trước. Nếu mỗi phong thư đều hồi âm, cô sợ Lâm Ba sẽ có một loại ảo giác, lại càng sợ cậu ta gửi thư đến nói tới chuyện không nên nói. Không hồi âm lại, tốt xấu gì cũng là bạn từ hồi cấp hai lại ngồi cùng bàn ba năm, không hồi âm lại thì quá vô tâm. Vẫn là khoảng năm ba phong thư hồi lại một bức thể hiện ý tứ.
Lưu Lộ bát quái cười trộm vỗ vai Chu Tiểu Vân: “Lại là bạn học cũ gửi thư tới!”
Chu Tiểu Vân vốn muốn giải thích hai câu lại thấy tai Sở Đình Đình dựng thẳng lên chờ nghe lập tức ngậm miệng, nếu để Sở Đình Đình nghe được cái gì tương đương với bạn học cả lớp đều biết.
Cô không có hứng thú lan truyền chuyện riêng của mình. Nháy mắt ám chỉ sau lưng mình cho Lưu Lộ nhìn, rồi quay đầu đi làm bài thi.
Sở Đình Đình không nghe được gì thất vọng thở dài, cuộc sống học sinh lớp mười một khô khan như vậy nếu có một tin hot cho cả lớp giải trí có phải tốt không.
Mắt vừa chuyển Sở Đình Đình đã có chủ ý chuẩn bị lúc rảnh rỗi sẽ tìm Lưu Lộ hỏi thăm một ít nội tình. Đương nhiên phải thừa dịp Chu Tiểu Vân không có ở trong lớp…
Sở Đình Đình vừa đọc sách vừa liếc trộm động tĩnh của Chu Tiểu Vân, nhân lúc cô đứng dậy đi vệ sinh, Sở Đình Đình cuối cùng bắt được cơ hội.
“Hi, Lưu Lộ, cậu với Chu Tiểu Vân là bạn cùng lớp từ cấp hai đúng không, cậu có biết thư của Chu Tiểu Vân là ai gửi tới không?” Sở Đình Đình khai thác Lưu Lộ. Đương nhiên Lưu Lộ biết rõ cô bạn cùng lớp Sở Đình Đình này là nhân vật như thế nào, có hỏi kiểu gì cũng không để lộ.
Sở Đình Đình chưa từ bỏ ý định, nghĩ rằng ở cấp hai Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân cũng học cùng một lớp, chưa biết chừng cậu ta sẽ biết! Tràn đầy lòng hiếu kì, cô không kiềm chế được quay đầu xuống bàn Lý Thiên Vũ hỏi thăm.
Học kì mới bắt đầu Lý Thiên Vũ và Cao Tùng Soái đều đồng loạt có thành tích tốt. Đương nhiên là do hai người tiến bộ không ít. Người luôn chiếm giữ vị trí số một đếm ngược – Cao Tùng Soái cuối cùng không phải đội sổ, Lý Thiên Vũ cũng đạt được vị trí hai mươi trong lớp, cô Diệp lập tức cho hai người cùng ngồi lên phía trên.