Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bận rộn mấy ngày cuối cùng Lưu Lộ đã chuẩn bị đủ hồ sơ, sau khi nộp xong cô rơi vào trạng thái lo lắng chờ đợi.
Thấp thỏm bất an Lưu Lộ đợi hơn một tuần lễ cuối cùng nhận được tin thông qua. Khi Diệp Lan tuyên bố tin tức tốt này trước lớp, tất cả mọi người đồng loạt ồ lên, thật nhiều ánh mắt “bắn” về phía Lưu Lộ. Tiếng chúc mừng nối liền không dứt.
Vui quá phát khóc Lưu Lộ ôm chặt Chu Tiểu Vân không buông tay.
Chu Tiểu Vân vỗ vỗ lưng Lưu Lộ, trong lòng xẹt qua ngơ ngác đến bản thân cô không nói rõ được.
Đáng lẽ vinh quang này thuộc về cô, là cô vì đủ nguyên nhân nhẹ nhàng buông tha cơ hội này. Sau này liệu cô có hối hận không?
Nếu như, lúc thi tốt nghiệp cô không thi tốt…
Không, không nên suy nghĩ nhiều như vậy, cô chắc chắn có thể đỗ vào trường tốt hơn. Phải tin tưởng chính mình, Chu Tiểu Vân! Cô thầm cổ vũ trong lòng.
Sau lưng Vương Tinh Tinh lén hỏi Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, sao lần này suất học sinh cử đi học là Lưu Lộ mà không phải cậu? Luận thành tích luận năng lực cậu đều mạnh hơn.”
Chu Tiểu Vân cười cười: “Đây là quyết định của giáo viên, nhất định đã trải qua quá trình thận trọng suy nghĩ. Tớ à, vẫn nên thành thành thật thật chờ một tháng sau tham gia kì thi vào đại học thôi!”
Cô sẽ không nói với bất kì ai việc cô từng từ chối vị trí học sinh cử đi học, chuyện này chỉ có Lưu Lộ và cô biết.
Nếu truyền ra, chẳng phải để người khác sau lưng cô nói này nọ? Hơn nữa, cũng không công bằng với cả Lưu Lộ. Nếu nói cho Vương Tinh Tinh chuyện này nói Vương Tinh Tinh biết, bạn ấy nhất định sẽ nói Chu Tiểu Vân tặng vị trí này cho cho Lưu Lộ. Vạn nhất bị bạn học cùng lớp biết không biết sẽ nói những gì đâu!
Giữa nữ sinh không có bí mật gì giữ kín được, một người biết lập tức truyền ra cả lớp đều biết. Vì thế, đừng nên nói cho Vương Tinh Tinh hay.
Vương Tinh Tinh tức giận bất bình vì Chu Tiểu Vân phải chịu ấm ức, ra sức khen Chu Tiểu Vân, càng nói về sau càng khiến Chu Tiểu Vân xấu hổ: “Được rồi, Tinh Tinh, cậu đừng khen tớ quá thế. Tớ không tốt như cậu nói đâu!”
Lời khen tuôn ra như pháo hoa bắn hàng loạt của Vương Tinh Tinh làm cho Chu Tiểu Vân ăn không tiêu.
Vương Tinh Tinh thở phì phì: “Đương nhiên là có tốt như tớ nói vậy, dựa vào cái gì vị trí cử đi học không để cho cậu mà cho Lưu Lộ, ngay cả tớ cũng không vừa mắt.”
Chu Tiểu Vân vừa buồn cười lại cảm động, nắm tay Vương Tinh Tinh. Vương Tinh Tinh lúc nào cũng suy nghĩ cho mình!
À đoán thử xem vị trí cử đi của lớp một ban khoa học tự nhiên rơi vào nhà nào?
Nam sinh? Không phải, không phải.
Nữ sinh? Đương nhiên đương nhiên. Thế nhưng, là nữ sinh nào cơ?
Thiệu Sắc Vi? Ha ha, chúc mừng bạn trả lời đúng.
Vốn đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của Thiệu Sắc Vi là Trịnh Hạo Nhiên và Tần Tuyết. Nhưng rất rõ ràng, thành tích Thiệu Sắc Vi tốt hơn, cuối cùng được Tiêu Quân lựa chọn.
Không cần tham gia kì thi đại học đã có trường để chọn, gần đây Thiệu Sắc Vi xuân phong đắc ý, nụ cười tươi rói thường trú trên mặt, thấy ai cũng chào hỏi. Ân Vĩnh Kiện thụ sủng nhược kinh, cảm giác mình ngầm tiết lộ tiếng gió cho cô ấy là cử chỉ sáng suốt.
Đương nhiên Lý Thiên Vũ rất vui mừng cho em họ Lưu Lộ của mình. Lưu Lộ luôn mong thi đỗ vào trường đại học sư phạm tốt nhất trong tính, đúng là mộng tưởng trở thành sự thật a!
Sau khi Dương Phàm nghe tin cũng vì Lưu Lộ vui vẻ: “Lưu Lộ thật lợi hại a, hiện tại chỉ chờ giấy thông báo trúng tuyển đến là được, khiến người ta hâm mộ quá. Nhưng, chuyện này tớ cảm thấy có điểm kỳ lạ, vì sao vị trí này để lại cho Lưu Lộ mà không phải Chu Tiểu Vân? Không phải tớ nói Lưu Lộ không tốt mà thành tích của Chu Tiểu Vân rất tốt là sự thật!”
Từ trong miệng Lưu Lộ biết nguyên nhân thực sự nhưng trước mặt Dương Phàm, Lý Thiên Vũ không nói gì.
Dương Phàm thấy Lý Thiên Vũ như vậy liền biết cậu ta chắc chắn biết cái gì đó: “Thôi nào, nói ra chia sẻ với tớ chút đi.”
Con ngươi Lý Thiên Vũ liếc qua liếc lại, vẫy tay ý bảo Dương Phàm ghé đầu vào đây. Dương Phàm nhãn tình sáng lên, vội vã đưa đầu tới.
Trong lòng Lý Thiên Vũ thầm cười trộm, thét to vào tai Dương Phàm: “Tớ ——– sẽ ——– không ——– nói.”
Bị hét vào ù tai, Dương Phàm đuổi theo Lý Thiên Vũ đòi đánh người. Lý Thiên Vũ cười cợt chạy về phía trước, không ngờ không chú ý phía trước có một nữ sinh đi tới nên đụng phải.
Nữ sinh kia “Ai u” một tiếng.
Lý Thiên Vũ nhìn thấy là Thiệu Sắc Vi, vội vàng giải thích: “Xin lỗi, vừa rồi không cẩn thận đụng vào cậu.”
Thiệu Sắc Vi thấy là Lý Thiên Vũ, nụ cười trên mặt tự động nở rộ: “Không sao, dù sao đụng cũng không đau.”
Dương Phàm đi tới đúng lúc nghe thấy Thiệu Sắc Vi nói thế cười thầm không ngớt, không đau? Còn xem là ai đụng, đổi lại một nam sinh khác xem, sợ rằng sớm sưng mặt lên.
Dương Phàm tất nhiên phải chúc mừng Thiệu Sắc Vi mấy câu, Lý Thiên Vũ cũng phụ họa theo, làm cho tâm tình Thiệu Sắc Vi tốt một cách kỳ lạ.
Thiệu Sắc Vi biết rõ còn hỏi: “Lý Thiên Vũ, cậu biết học sinh khoa văn được cử đi là ai không? Có phải là Chu Tiểu Vân không?”
Lý Thiên Vũ lắc lắc đầu nói: “Không phải Chu Tiểu Vân, là em họ tớ Lưu Lộ.”
Thiệu Sắc Vi dịu dàng cười: “Thay tớ chúc mừng Lưu Lộ một tiếng. Kỳ quái, sao không phải Chu Tiểu Vân nhỉ? Bạn ấy không phải là người đứng đầu lớp văn à?”
Trong giọng nói có một chút tự đắc làm cho Lý Thiên Vũ thoáng cái phản cảm, lãnh đạm ừ một tiếng rồi kéo Dương Phàm đi.
Nụ cười Thiệu Sắc Vi lập tức cứng lại, nhìn bóng lưng nam sinh kia dần dần đi xa, trong lòng có một tia cay đắng không nói nên lời. Lý Thiên Vũ a Lý Thiên Vũ, trong mắt cậu tôi vĩnh viễn kém Chu Tiểu Vân sao?
Mấy ngày sau, Chu Tiểu Vân ngẫu nhiên gặp Thiệu Sắc Vi ở hành lang. Chu Tiểu Vân lễ phép nói chúc mừng Thiệu Sắc Vi rồi định về lớp, không ngờ bị Thiệu Sắc Vi gọi lại: “Chu Tiểu Vân!”
Chu Tiểu Vân nghi hoặc quay đầu lại, sao sắc mặt Thiệu Sắc Vi có chút kỳ lạ nhỉ! Giống như không vui vẻ lắm vậy…
“Chu Tiểu Vân, vì sao học sinh cử đi học của ban xã hội là Lưu Lộ mà không phải cậu?” Giọng điệu Thiệu Sắc Vi giống như người gây sự.
Chu Tiểu Vân hơi cảm thấy không vui: “Sao hả, có văn bản điều lệ gì quy định rõ ràng học sinh cử đi học không phải tôi không được à?”
Chu Tiểu Vân sắc bén hỏi lại khiến Thiệu Sắc Vi ngẩn người, cô không nghĩ tới nhìn như ôn hòa tốt tính Chu Tiểu Vân cũng có một mặt như vậy!
Chu Tiểu Vân thản nhiên nói: “Không có việc gì tôi phải đi trước, sau đây có tiết, hẹn gặp lại!”
Nói xong, cũng không quay đầu lại tiêu sái bước đi, để lại Thiệu Sắc Vi như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Chu Tiểu Vân.
Đáng lẽ rất vất vả tranh thủ được suất cử đi, nhưng Thiệu Sắc Vi đã mất đi không ít tâm trạng vui mừng. Vốn tưởng rằng Chu Tiểu Vân nhất định là học sinh cử đi học của khoa văn, Thiệu Sắc Vi cố gắng hết sức tranh thủ bằng được vị trí này của ban khoa học tự nhiêm.
Thế nhưng, kết quả bất ngờ ngoài dự đoán của Thiệu Sắc Vi. Không thể tin nổi vị trí của ban xã hội dành cho Lưu Lộ mà không phải Chu Tiểu Vân.
Luôn mang lòng muốn ganh đua cao thấp với Chu Tiểu Vân, trong lòng Thiệu Sắc Vi tràn ngập sự thắng lợi, thế nhưng, khi nói chuyện với Chu Tiểu Vân cô bỗng nhiên cảm giác được Chu Tiểu Vân căn bản không để chuyện cử đi học này trong lòng.
Lần đấu này rốt cuộc cô có thắng Chu Tiểu Vân không?
Thiệu Sắc Vi mê hoặc.