Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi trưa sau khi ăn một bữa ở ngoài, lại ở trong phòng Lưu Lộ chơi một lúc. Tầm bốn giờ chiều, Chu Tiểu Vân mới lưu luyến chia tay với Lưu Lộ. Hai người ước định sau này một tháng ít nhất phải gặp mặt một lần.
Đối với đề nghị này Lý Thiên Vũ giơ hai tay tán thành và nói có thể sửa thành một tuần một lần, bị hai nữ sinh trừng một cái mới sờ sờ mũi không lên tiếng nữa.
Chu Tiểu Vân vừa về tới trường học, chưa kịp nghỉ ngơi đã bị Tưởng Tiêu Đan kéo đi xem phim.
Rạp chiếu phim ngay trong trường, thực ra chính là phòng truyền thông có màn hình to, rộng lớn có thể chứa mấy trăm người, khá rõ nét.
Hôm nay chiếu bộ phim “Cổ hoặc tử”* do Trịnh Y Kiện và Trần Tiểu Xuân làm diễn viên chính. Vốn không tình nguyện lắm, Chu Tiểu Vân lập tức bị tình tiết gay cấn của bộ phim hấp dẫn. Bỏ qua những từ ngữ thô tục thỉnh thoảng xuất hiện, đây đúng là một bộ phim đáng xem. Nhất là tóc dài Trịnh Y Kiện, oa, đẹp trai quá!
(Cổ Hoặc Tử tên đầy đủ Cổ Hoặc Tử: Người trong giang hồ, là một một bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen của đạo diễn Lưu Vĩ Cường được công chiếu lần đầu năm 1996. Với dàn diễn viên chính gồm Trịnh Y Kiện, Trần Tiểu Xuân, Ngô Chấn Vũ, Lê Tư, Nhậm Đạt Hoa… Khi công chiếu, bộ phim đã được khán giả đón nhận nồng nhiệt và các nhà sản xuất đã quyết định cho ra đời tiếp phần thứ 2 của bộ phim là Cổ hoặc tử 2: Mãnh long quá giang. Nguồn: wikipedia)
Chu Tiểu Vân dù không thích con trai để tóc dài nhưng Trịnh Y Kiện để tóc dài thật sự soái kinh khủng.
Sau khi ra khỏi rạp, Chu Tiểu Vân ý do vị tẫn (chưa thoả mãn) nói: “Sau này lúc rảnh lại đi xem nhé!” Tưởng Tiêu Đan cười đắc ý .
Hàng tuần vào tối thứ năm và tối thứ sáu sẽ chiếu phim, mỗi đêm chiếu hai bộ phim. Mua ít đồ ăn vặt như hạt dưa, tôm đường (bim bim que vị tôm ý), khoai lang sấy mang vào trong vừa ăn vừa xem, một buổi tối trôi qua rất nhanh. Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan mê mẩn đi xem phim chiếu rạp.
Còn mấy nàng Tiền Đóa Đóa thích nhất là đi khiêu vũ, đến cuối tuần sẽ trang điểm xinh đẹp đi tham gia vũ hội.
Hoa Nhược Vũ nhìn Vu Giai trang điểm trước gương, hết soi trái lại ngắm phải thì tò mò hỏi: “Các cậu khiêu vũ ở đâu? Bên ngoài trường à?”
Vu Giai cười khẩy nói: “Đừng quê mùa thế chứ, trong trường có rất nhiều lớp mở vũ hội. Kê gọn bàn ghế, ở giữa chỉ cần một khoảng trống đủ nhảy thôi. Chẳng cần ai mời, thấy lớp nào trang trí đẹp xông vào là xong.”
Hoa Nhược Vũ lẩm bẩm nói: “Tớ chưa bao giờ khiêu vũ cả!” Ngụ ý đương nhiên là vô cùng ao ước được đi. Vu Giai đành phải mời Hoa Nhược Vũ đi cùng.
Hơn tám giờ tối, Hoa Nhược Vũ về phòng một mình.
Chu Tiểu Vân ở trên giường đọc sách, vừa thấy Hoa Nhược Vũ trở về lập tức bỏ sách xuống hỏi: “Sao cậu về sớm thế, không phải nói muốn chơi đến chín rưỡi mới về à?”
Hoa Nhược Vũ uể oải nói: “Đừng nói nữa, Vu Giai và Tiền Đóa Đóa dẫn tớ vào trong một phòng học. Ở đó trang trí như thật vậy, có đèn màu xoay tròn, nhạc ầm ĩ làm tớ điếc cả tai. Hai người đó biết nhảy, tớ lại chẳng biết gì, ngồi chơi một lúc cảm thấy không có ý nghĩa nên về trước.”
Hoa Nhược Vũ chưa nói hết, tuy nhảy đều chỉ là các điệu ba ba bốn bốn đơn giản nhưng Vu Giai và Tiền Đóa Đóa vừa đến đó đã có các nam sinh mời đi khiêu vũ. Chỉ có mình cô ngồi đó không ai ngó ngàng, ai! Nỗi bi ai của nữ sinh bình thường mà.
Chu Tiểu Vân suy nghĩ một chút liền đoán ra vì sao Hoa Nhược Vũ khổ sở như vậy, nghĩ thầm đúng là không biết nên an ủi bạn ấy thế nào.
Chu Tiểu Vân giơ quyển sách trên tay nói: “Cậu muốn đọc sách không? Ở đây tớ còn một quyển.”
Hoa Nhược Vũ thấy hứng thú, cầm sách Chu Tiểu Vân đưa tới lật lật: “Cậu không đọc tiểu thuyết ngôn tình à! Oa, là “đồi gió hú”, nổi tiếng thế giới đó!” Nữ sinh giết thời gian tốt nhất đừng quá ham mê đọc tiểu thuyết ngôn tình.
Tịch Quyên và Vu Tình là hai tác giả tên đỏ thẫm trong giới ngôn tình, Hoa Nhược Vũ rất thích đọc tiểu thuyết của họ.
Chu Tiểu Vân cười nói: “Có lúc tớ cũng đọc ngôn tình, cậu đừng nghĩ tớ cao xa như vậy.”
Chu Tiểu Vân đọc rất nhiều thể loại, gần như là cái gì cũng đọc. Tiểu thuyết ngôn tình, tiểu thuyết võ hiệp lịch sử, tiểu thuyết nổi tiếng thế giới, nổi tiếng Trung Quốc vân vân và vân vân, đương nhiên cô thích nhất đọc tản văn của hai tác giả Tam Mao và Tịch Mộ Dung hay Trương Ái Linh, tác phẩm của họ đúng là xem không biết chán.
Trước đây học cấp ba cả ngày bận học không có thời gian và tâm tư đọc kỹ, hiện tại học đại học có chỗ tốt lớn nhất là có thể đọc sách tuỳ theo ý thích, thực sự quá hạnh phúc!
Hoa Nhược Vũ hỏi: “Sách này cậu mượn ở đâu?”
“Cửa hàng nhỏ trong trường, đôi lúc tớ cũng ra cửa hàng bên ngoài cổng trường thuê sách về xem.” Bây giờ mấy chủ cửa hàng thuê sách đều biết Chu Tiểu Vân .
“Vì sao cậu không vào thư viện mượn sách? Trong thư viện của trường cũng có rất nhiều sách.” Hơn nữa được mượn sách miễn phí, chỉ cần trả đúng hạn.
Chu Tiểu Vân lại không muốn đến thư viện. Cô luôn cảm thấy đồ thư viện quá… Nói thế nào nhỉ, đó là nơi không khí quá nghiêm túc, ngồi đọc cứ thấy không tự nhiên. Hơn nữa cô chưa từng mượn sách ở đó, cũng sợ thủ tục mượn quá phiền phức. Dù sao đi thuê sách cũng tiện hơn.
Hoa Nhược Vũ và Chu Tiểu Vân mỗi người đang cầm một quyển sách, vừa xem vừa trò chuyện, cuối cùng dứt khoát bỏ sách ngồi buôn.
“Cạch”, cửa được mở ra.
Tiền Đóa Đóa mặt hồng hồng cao giọng cười nói bước vào, vừa đi vừa nói với Vu Giai đằng sau: “Hôm nay được nhảy tận hứng, tuần sau chúng ta lại đi.” Vu Giai liên thanh phụ họa.
Cùng nhau trở về còn có Doãn Dao. Cô mặc một chiếc quần rất đặc biệt, là một cái quần jean bó sát người, để lộ toàn bộ nét đẹp của đôi chân dài miên man. Cô chỉ trang điểm rất nhẹ vô cùng xinh đẹp.
Hoa Nhược Vũ nhìn mấy người đi vào phòng, nụ cười cứng đờ.
Vu Giai thấy Hoa Nhược Vũ giả vờ trách: “Ai nha, sao cậu đi trước cũng không nói một tiếng. Làm hại chúng tớ tìm cậu khắp nơi.”
Hoa Nhược Vũ cười áy náy: “Tớ không biết nhảy nên về trước.”
Doãn Dao nói: “Không biết nhảy thì để nam sinh dạy cậu, ngay từ đầu đâu có ai biết nhảy. Về sau luyện nhiều sẽ quen.”
Ngay cả Chu Tiểu Vân cũng nghe ra ý trào phúng nhẹ trong giọng điệu đó. Cô không đành lòng thấy bộ dáng Hoa Nhược Vũ đáng thương không nói được, nói: “Nhược Vũ, cậu không thích đi khiêu vũ cứ nói thẳng ra, sau này ở ký túc đọc sách với tớ.”
Hoa Nhược Vũ đáp lại việc Chu Tiểu Vân giải vây bằng ánh mắt cảm kích.
Doãn Dao hậm hực tháo trang sức, rửa mặt.
Chu Tiểu Vân thầm than: Tính cách quá khác biệt mà cùng sinh hoạt dưới một mái hiên, thảo nào phát sinh không ít mâu thuẫn. Giờ mới là bắt đầu, không biết lâu ngày sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Chỉ chốc lát sau, Lộ Lệ Nhã và Liêu Thanh Thanh cùng về, trong tay hai người xách một đống lớn đồ ăn vặt.
Lộ Lệ Nhã vừa cười vừa nói: “Hôm nay tớ và Thanh Thanh ra siêu thị mới khai trường ở cổng trường xem, có rất nhiều đồ ăn ngon. Mọi người ra ăn cùng đi!”
Liêu Thanh Thanh sớm cầm túi đến trước mặt mọi người.
Tiền Đóa Đóa tinh mắt lấy túi ô mai ra, Vu Giai ầm ĩ đòi ăn cùng.
Chu Tiểu Vân cầm một bọc nhỏ khoai tây chiên, cái này tốt nhất, không giống ăn hạt dưa phải cắn vỏ. Hoa Nhược Vũ thấy Chu Tiểu Vân ăn mùi ngon, cũng bốc mấy miếng ăn, nói “Ngon thật”.
Chậm nhất là Tưởng Tiêu Đan vừa về, cô cười hì hì cầm túi bánh bích quy lớn nhất bóc ăn, cậu một cái tớ một cái, rất nhanh một túi bánh đã bị ăn sạch.
Bầu không khí hơi xấu hổ ban nãy nhanh chóng biến mất, trong phòng lại bắt đầu náo nhiệt.