Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ xa Đại Bảo nhìn thấy bóng dáng cao gầy quen thuộc đứng ở cổng trường kia, trong lòng nhất thời nóng lên. Bước chân không tự chủ được đạp càng nhanh hơn.
Lưu Lộ qua đón, cười tươi như hoa: “Anh Chu Chí Lương, đã lâu không gặp.”
Đại Bảo cười chào hỏi cô.
Lưu Lộ hỏi Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, lâu rồi không gặp cậu, thời gian này cậu bận gì thế?”
Lần trước gặp chính là lần Lưu Lộ bị ốm, cách đây gần hai tháng, sau đó hai người mới gửi thư hai lần.
Chu Tiểu Vân cười nói: “Không bận lắm, chỉ là không ra ngoài chơi thôi.”
Lời Chu Tiểu Vân chưa nói ra là lâu lắm rồi không gặp Lý Thiên Vũ, đây quả là chuyện kỳ lạ. Trước đây khoảng hai, ba tuần, cứ đến cuối tuần Lý Thiên Vũ lại tới một lần, hai tháng nay không thấy bóng dáng cậu ta đâu.
Lưu Lộ dẫn Chu Tiểu Vân và Đại Bảo đi theo mình đi dạo quanh sân trường, ba người vừa đi vừa trò chuyện.
Sauk hi Lưu Lộ biết thành tích thi đấu huy hoàng của Đại Bảo thì kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Đại Bảo đắm chìm trong ánh mắt sùng bái của Lưu Lộ, cả người anh cảm thấy sung sướng.
Chu Tiểu Vân nhìn anh trai nói nói cười cười với Lưu Lộ mà cười trộm trong lòng, nhìn dáng vẻ xuân tâm nảy mầm của anh ấy kìa, đáng yêu quá! Lưu Lộ là cô gái tốt, rất nhiều người theo đuổi. Anh Đại Bảo, anh phải cố gắng lên, fighting!
Lưu Lộ nói tới nói lui lại nói đến Lý Thiên Vũ: “Tiểu Vân, cậu chưa biết nhỉ, anh Tiểu Vũ gần đây bận kinh khủng. Anh ấy xin hai công việc làm thêm ở trường, ngoài ra còn tìm một công việc khác bên ngoài. Nghe nói đến thứ bảy, chủ nhật còn làm ở siêu thị, tiền lương trả theo tiếng, vì thế, gần như cả hai ngày cuối tuần anh ấy đều đi làm. Lâu lắm rồi không đến thăm tớ.”
Cuối cùng Chu Tiểu Vân đã hiểu vì sao thời gian dài qua không thấy bóng dáng Lý Thiên Vũ. Thì ra bận làm thêm à!
Lưu Lộ thở dài: “Cậu cũng biết rồi mà, anh Tiểu Vũ sống ở nhà tớ bao năm qua, ba tớ sớm coi anh ấy như con ruột. Ba tớ định nộp tiền học phí kì này cho anh ấy nhưng anh ấy không chịu nhận, ngoài từ học phí kì đầu tiên do trong nhà bỏ ra, từ kỳ thứ hai, tiền nộp học phí đều là anh ấy tự kiếm được. Ngay cả sinh hoạt phí năm đầu tiên cũng từ tiền làm thêm của anh ấy, rất ít khi anh ấy giơ tay xin tiền của gia đình.”
Trong lòng Chu Tiểu Vân trào dâng một thứ tình cảm phức tạp mà chính cô cũng không hiểu nổi. Có một chút vì thấy thương cho Lý Thiên Vũ. Các nam sinh khác đều vui vẻ hưởng thụ cuộc sống đại học, còn cậu ta thì vất vả bươn trải vì tiền sinh hoạt phí hàng tháng của bản thân.
Không biết từ đâu cô nảy sinh sự xúc động, nói với Lưu Lộ: “Có đi làm cũng phải ăn cơm chứ, cậu gọi điện cho cậu ta xem, xem cậu ấy có rảnh không, nếu rảnh thì gọi qua đây ăn tối với chúng ta.”
Lưu Lộ nghĩ một lúc rồi nói: “Anh ấy từng bảo với tớ làm ở siêu thị đến sáu giờ tối mới về, có lẽ lúc này có gọi anh ấy cũng không ở ký túc đâu. Chi bằng thế này đi, chúng ta đi tìm anh ấy, tớ biết đại khái vị trí siêu thị anh ấy làm.”
Chu Tiểu Vân ma xui quỷ khiến đồng ý. Còn Đại Bảo chỉ cần được ở cùng một chỗ với Lưu Lộ thì đi đâu cũng được, anh không có ý kiến.
Lưu Lộ tìm bạn học mượn một chiếc xe đạp, vừa đạp xe vừa nói chuyện dường như ngay lập tức đã tới đại học công lập N.
Đây là lần đầu tiên đến trường của Lý Thiên Vũ nhỉ! Đột nhiên Chu Tiểu Vân không khỏi nảy lên suy nghĩ này.
Hễ là cổng trường đại học hình như ở đâu đều náo nhiệt. Đại học công lập N cũng không ngoại lệ, hai bên đường phía ngoài cổng trường vô vàn hàng cơm, siêu thị các loại. Đúng vào cuối tuần số sinh viên ra ngoài chơi rất nhiều, người qua kẻ lại tấp nập.
Lưu Lộ, Chu Tiểu Vân cùng Đại Bảo tìm một lúc, rốt cuộc dừng lại trước cửa một siêu thị lớn.
Ba người bước vào, Chu Tiểu Vân liếc mắt đã nhìn thấy Lý Thiên Vũ đang đứng cạnh quầy hàng không ngừng xếp hàng hóa lên kệ.
Giờ khắc này, cô chợt phát hiện trên người chàng trai dần dần trưởng thành kia không tìm được bóng dáng người đàn ông lười biếng kiếp trước nữa…
Cô nhìn cậu ấy lau đi những giọt mồ hôi trên trán. Chàng trai nghiêm túc làm việc luôn tản ra mị lực làm trái tim người khác rung động. Có mấy nữ sinh giả vờ õng ẹo lượn qua lượn lại bên cạnh Lý Thiên Vũ hỏi cái này hỏi cái kia không chịu đi.
“Soái ca, em muốn lấy túi hạt dưa kia, em không với tới, anh lấy hộ em được không?” Một người trong đó cười híp mắt làm nũng.
Lý Thiên Vũ nói được rồi cầm xuống hộ cô ta.
Y như kì, nữ sinh kia vẫn không chịu đi, lại xả đông xả tây hỏi tên Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ hơi có chút không kiên nhẫn, chợt nghe thấy âm thanh cả đời này anh không thể quên: “Lý Thiên Vũ!”
Anh ngạc nhiên sau đó mừng như điên quay đầu lại.
Trong nháy mắt, trong mắt anh chỉ nhìn thấy cô gái đang nở nụ cười ấm áp đứng đó.
Là em sao? Tiểu Vân, em đến tìm tôi. Em chủ động đến tìm tôi ư.
Tôi có nằm mơ không?
Lý Thiên Vũ dụi dụi mắt, rốt cuộc xác định không phải là ảo giác của mình.
Lưu Lộ cười bước tới: “Anh Tiểu Vũ, bận rộn quá ha! Bọn em không làm phiền anh chứ?”
Lý Thiên Vũ nói chuyện không lưu loát lắm: “Không, không làm phiền.”
Sauk hi Lưu Lộ liếc mắt nhìn Chu Tiểu Vân, cô nói: “Tối nay bọn em đặc biệt đến tìm anh mời ăn cơm nhé, đây chính là Tiểu Vân đề nghị nha! Anh có rảnh không?”
Lý Thiên Vũ liên tục gật đầu: “Đương nhiên là có, đương nhiên là có, để anh đi xin một tiếng.”
Vội vàng chạy đi xin nghỉ trong lòng Lý Thiên Vũ vui mừng không sao tả xiết.
Đây chính là lần đầu tiên Chu Tiểu Vân tới tìm anh đấy, điều này đại biểu cho cái gì, có phải cô ấy bắt đầu từ từ có chút cảm tình với mình không?
Nghĩ tới đây, cả người anh hạnh phúc muốn bay lên.
Chờ Lý Thiên Vũ xin nghỉ xong, bốn người tìm quán cơm gần đó. Anh quen thuộc chào ông chủ một tiếng, sau đó bảo ông mang thực đơn ra gọi món ăn.
Chu Tiểu Vân nhìn Lý Thiên Vũ có vẻ rất quen với ông chủ ở đây thì thấy hiếu kỳ: “Lý Thiên Vũ, cậu quen với ông chủ à?”
Lý Thiên Vũ cười nói: “Ký túc xá bọn mình mỗi lần liên hoan đều ra đây, ông chủ quen mặt tớ vì tớ hay ra ăn nhất.”
Đại Bảo trêu chọc chen miệng nói: “Vậy qua tối nay, chắc chắn ông chủ sẽ nhớ mặt anh, vì từ trước tới nay anh chưa thấy ai ăn nhiều hơn anh cả.”
Chu Tiểu Vân cùng Lưu Lộ bật cười.
Dưới tình huống như vậy với bầu không khí hòa hợp tất nhiên phải uống ít rượu.
Đại Bảo vừa thấy rượu đế là liên tục lắc đầu, về sau cầm cả chai bia lên.
Hai người Đại Bảo và Lý Thiên Vũ tửu lượng rất bình thường, uống hai bình đã đến độ. Ngược lại Lưu Lộ còn uống nhiều hơn một chút.
Đại Bảo nhìn Chu Tiểu Vân cũng uống bia cảm thấy rất kinh ngạc: “Tiểu Vân, từ khi nào em bắt đầu học uống bia rượu thế hả? Trước đây anh chưa từng thấy em uống.”
Chu Tiểu Vân đáp: “Ký túc xá nữ bọn em mà cùng ăn một bữa thì sẽ uống rượu, em muốn không uống các cô ấy cũng không cho, vì thế bây giờ em có thể uống một chút. Anh, anh đừng quá ngạc nhiên. Sinh viên có mấy ai không biết uống rượu.”
Lưu Lộ gật gật: “Đúng vậy, sau khi tớ vào đại học cũng học uống rượu.”
Một bữa cơm mọi người đều thoải mái.
Sau khi ăn xong, tất nhiên Đại Bảo phải đưa Chu Tiểu Vân về trường học, Lý Thiên Vũ đưa Lưu Lộ quay về.
Trong đầu hai chàng trai lúc này có cùng một suy nghĩ: Nếu được đổi lại thì tốt biết bao… Nhưng chẳng ai dám nói ra miệng.