Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Lý Thiên Vũ đưa Chu Tiểu Vân về ký túc xá, anh huýt sáo tới chỗ Dương Phàm.
Trước khi chia tay, Lý Thiên Vũ tặng bạn gái yêu dấu một nụ hôn gió. Anh cảm thấy đêm nay nhất định là đêm hạnh phúc nhất khó quên nhất trong đời mình.
Chu Tiểu Vân hơi đỏ mặt đi lên lầu.
Trong phòng Dương Phàm gần như đều biết người bạn thân thiết của Dương Phàm là Lý Thiên Vũ, thấy anh bước vào đều chào hỏi.
Lý Thiên Vũ cười nói chuyện với mọi người.
Dương Phàm thờ ơ lạnh nhạt nửa ngày, rốt cuộc khi Lý Thiên Vũ dừng lại hỏi một câu: “Thế nào? Bắt?”
Miệng Lý Thiên Vũ cười đến tận mang tai: “Hắc hắc!”
Dương Phàm thấy hứng thú hỏi thăm chi tiết.
Lý Thiên Vũ sao có thể nói chuyện tình cảm riêng tư như thế cho Dương Phàm, sống chết cũng không chịu nói.
Dương Phàm đố kị nhìn Lý Thiên Vũ mặt mày hớn hở: “Hừ, không nói thì đừng nói, sau này tớ không bao giờ nữa thu nhận cậu nữa.”
Lý Thiên Vũ cười nói: “Cậu không nhận thì thôi, tự tớ đi tìm Tiểu Vân, sau đó buổi tối đạp xe về. Cậu đừng hòng nhờ tớ lúc hẹn hò để cậu ngáng một chân, đòi dẫn cả Tưởng Tiêu Đan theo nhá.”
Dương Phàm lập tức mềm một nửa: “Nói đùa nói đùa mà, ngàn vạn lần đừng để trong lòng, hai ta có giao tình bao nhiêu năm. Buổi tối cậu cứ nghỉ chân ở chỗ tới. Tớ nhiệt liệt hoan nghênh.” Vì Tưởng Tiêu Đan, anh nhịn.
Lý Thiên Vũ chiếm thế thượng phong, tâm tình khoái trá. Có lẽ lúc này bất cứ chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của anh.
Nói tới nói lui cười cười, Dương Phàm thật lòng vui mừng cho Lý Thiên Vũ.
Bao năm qua, Lý Thiên Vũ khăng khăng một mực với Chu Tiểu Vân, mong nhớ ngày đêm, những người đứng xem như anh đều thấy mệt mỏi thay Lý Thiên Vũ. Không hiểu tại sao cậu ta có thể kiên trì chống đỡ trước sự lạnh lùng của Chu Tiểu Vân.
Rốt cuộc, Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân đã có tiến triển. Dương Phàm thấy may mắn cho bạn thân, Chu Tiểu Vân là một cô gái rất tốt!
Dương Phàm vỗ vỗ vai Lý Thiên Vũ: “Người anh em, tớ đúng là bội phục cậu. Tục ngữ nói, liệt nữ sợ triền lang. Nhiều năm qua cuối cùng công mài sắt đã nên.”
Lý Thiên Vũ chỉ cười.
Dương Phàm nhìn nhìn Lý Thiên Vũ hạnh phúc không biết phương hướng, thở dài nói: ‘Ai, không biết ngày nào đó tớ mới làm Tưởng Tiêu Đan rung động đây!”
Lý Thiên Vũ miễn cưỡng lôi mình ra khỏi hạnh phút, thoáng quan tâm một chút tiến triển tình cảm của bạn thân: “Cậu và Tưởng Tiêu Đan thế nào rồi? Tớ thấy, không phải cậu và cậu ấy vẫn cười cười nói nói đó thôi, so với tớ khi đó lúc nóng lúc lạnh tốt hơn nhiều!”
Dương Phàm vẻ mặt đau khổ nói: “Cứ như vậy mới không xong a! Cô ấy chỉ coi tớ như bạn bè bình thường, không có cảm giác thích tớ chút nào. Tớ vắt hết óc tiếp cận cô ấy, hình như cô ấy vẫn không hiểu tấm lòng tớ vậy.”
Lý Thiên Vũ giựt giây: “Cậu thổ lộ đi! Lời này cậu từng nói mà, thích một người phải dũng cảm nói ra miệng.”
Dương Phàm ủ rũ như cà héo: “Chỉ có thể nói khi đó tớ quá ngây thơ.” Chỉ có người chưa từng trải qua cảm giác thích một cô gái mới dễ dàng nói ra chữ ấy.
Dương Phàm rốt cuộc nếm trải tư vị giống Lý Thiên Vũ đau khổ thích Chu Tiểu Vân nhưng không dám biểu lộ.
Lo được lo mất, nhìn trước ngó sau, bởi vì bạn quá để ý.
Lý Thiên Vũ an ủi Dương Phàm: “Từ từ sẽ đến, cậu xem tớ theo đuổi Tiểu Vân bao năm rồi, cũng khổ tận cam lai thôi? Cậu phải có lòng kiên trì, chỉ cần có thành ý chung quy sẽ đả động đối phương.”
Lý Thiên Vũ hành động như thể bậc thầy tình yêu vậy. Dương Phàm nghe xong liên tục gật đầu, bắt đầu tràn đầy lòng tin với bản thân.
Tưởng Tiêu Đan, anh sẽ quấn lấy em, chờ tiếp chiêu đi!
Đêm nay đã định trước sẽ là một đêm khó ngủ.
Bên kia Lý Thiên Vũ và Dương Phàm tới tận đêm khuya vẫn hưng trí bừng bừng, bên này Chu Tiểu Vân trằn trọc khó ngủ.
Nghĩ đến hai người chăm chú ôm nhau hôn môi nhiệt tình một khắc kia, Chu Tiểu Vân mặt lại nóng lên. Nghĩ đến giây phút hai người nhiệt tình ôm nhau, gương mặt cô nóng bừng. Cũng may hiện tại đèn đã tắt, nếu không, chắc chắn sẽ bị các bạn cười trêu.
Cô cố gắng nhắm mắt lại, nhưng trước mắt luôn lắc lư gương mặt tuấn lãng ấy. Đôi mắt luôn mang theo ý cười, mũi thẳng tắp, môi hơi mỏng…
Hôn lên vẫn ấm nóng…
A? Tại sao lại nghĩ đến một màn kia hả?
Chu Tiểu Vân tự phỉ nhổ chính mình, ra lệnh cho mình không nên suy nghĩ lung tung.
Thế nhưng, tư tưởng của một người sao có thể khống chế được?
Chu Tiểu Vân nhớ tới kiếp trước xa xăm, chợt phát hiện ký ức sớm đã mơ hồ.
Cũng tốt, sau này sẽ không nhớ tới bất kì chuyện cũ không thoải mái! Ông trời nếu đã cho mình một cơ hội nữa, như vậy hãy để mình sống tiếp một cuộc đời mới tốt đẹp đi!
Nếu cô đã chấp nhận Lý Thiên Vũ, sẽ không dùng ký ức của kiếp trước để đánh giá anh, như vậy là việc không hề công bằng với anh. Kiếp này, hãy bọn họ yêu nhau, tạo dựng nên hạnh phúc thuộc về chính mình..
Chu Tiểu Vân mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, trong mơ đều là Lý Thiên Vũ…
Ngày hôm sau, lần đầu tiên cô dậy muộn, đến chín giờ mới đứng lên.
Trong ký túc xá những nữ sinh khác còn ngáy khò khò trên giường, chỉ có Hoa Nhược Vũ dậy sớm.
Hoa Nhược Vũ thuận miệng hỏi: “Tiểu Vân, tối hôm qua sao cậu không về cùng Tưởng Tiêu Đan à? Hai người các cậu không phải cùng đi ra ngoài sao?”
Trên mặt Chu Tiểu Vân nóng lên, giả vờ không sao trả lời: “Tớ ra ngoài tản bộ.” Không có ý định giải thích đi cùng ai.
Hoa Nhược Vũ đâu thể không biết, cười hắc hắc.
Chu Tiểu Vân giả vờ không nhìn ra nụ cười trêu đùa của Hoa Nhược Vũ, thu dọn giường chiếu.
Tưởng Tiêu Đan rửa mặt trở về, thấy Chu Tiểu Vân rời giường trêu nói: “A, Chu đại tiểu thư không bám giường của chúng ta sao hôm nay giờ mới dậy a! Tối hôm qua không phải đã làm chuyện gì tốn sức chứ!”
Chu Tiểu Vân lườm cô ấy một cái.
Hoa Nhược Vũ ở bên cạnh nở nụ cười.
Điện thoại trong phòng đúng lúc vang lên, Chu Tiểu Vân thuận tay nhận, định tránh khỏi đề tài làm người ta đỏ mặt này: “Đây là phòng 301, bạn tìm ai?”
Đầu kia truyền đến giọng nói quen thuộc: “Tôi tìm bạn gái thân yêu Chu Tiểu Vân!”
Chu Tiểu Vân nghe thấy giọng Lý Thiên Vũ, trong lòng bắt đầu ngọt ngào: “Anh đã dậy rồi, ăn sáng chưa?”
Lý Thiên Vũ cười nói: “Chưa, vừa mới rời giường liền gọi điện thoại cho em, muốn hẹn em ra ngoài ăn. Thưởng cái gì đi!”
Chu Tiểu Vân không nhịn được nở nụ nụ cười, thấp giọng nói: “Được, giờ em đi xuống, anh chờ nhé.”
Vừa mới cúp điện thoại, liền thấy Tưởng Tiêu Đan và Hoa Nhược Vũ một trái một phải ôm má nhìn cô!
Hoa Nhược Vũ than thở: “Oa, Tiểu Vân, nụ cười trên mặt cậu vừa đẹp vừa ngọt ngào quá đi, tớ sắp bị cậu đốn gục rồi.”
Tưởng Tiêu Đan mãnh liệt gật đầu: “Đúng vậy, nếu tớ là nam sinh chắc chắn bị cậu làm điên đảo. Lý Thiên Vũ đúng là tốt số a!”
Chu Tiểu Vân không để ý tới hai người trêu đùa, thay quần áo rồi đi xuống lầu.
Lý Thiên Vũ đang dưới lầu chờ cô đấy!
Ở trong mắt Lý Thiên Vũ, Chu Tiểu Vân mặc áo váy màu xanh nhạt đang bước tới cực kì xinh đẹp. Nhất là khi khóe mắt đuôi lông mày của cô đều phát ra tình cảm dịu dàng và sự vui sướng vì anh, làm cho đôi mắt anh như bị dính chặt lấy.
Chu Tiểu Vân đứng trước mặt Lý Thiên Vũ, cắn môi: “Anh định cứ đứng ngốc thế này sao?”
Lý Thiên Vũ ngơ ngác cười ngây ngô sau đó nắm tay cô.
Khi nắm tay cô, trong lòng anh có sự kiên định và ấm áp trước nay chưa từng có.