Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có vị khách làm Chu Tiểu Vân rất bất ngờ đến tìm cô.
Chu Tiểu Vân nghe bạn học chuyển lời: “Chu Tiểu Vân, có một người tự xưng là bạn học cũ của cậu đến tìm.”
Chu Tiểu Vân để sách trong tay xuống ra khỏi phòng học, vừa nhìn liền ngẩn người.
Bóng lưng quen thuộc kia là Thiệu Sắc Vi!
Chu Tiểu Vân đi tới, khách khí nói: “Không ngờ hôm nay cậu đến tìm tôi.” Thiệu Sắc Vi và cô rất ít gặp gỡ, từ lúc lên đại học, tuy nói ở cùng một thành phố nửa năm không gặp một lần.
Vì thế, nhìn thấy Thiệu Sắc Vi đến tìm, trong lòng Chu Tiểu Vân ngạc nhiên. Không khỏi suy đoán lý do cô ấy đến. Chẳng lẽ là…..
Thiệu Sắc Vi ý vị khó dò cười cười: “Tôi suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định tới tìm cậu. Đi thôi. Chúng ta ra bên ngoài tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện.”
Chu Tiểu Vân yên lặng đi cùng Thiệu Sắc Vi tới núi giả trong Đại học N, gần đó vừa vặn có ghế đá bàn đá. Hai người sau khi ngồi xuống nhất thời im lặng.
Chu Tiểu Vân thấy Thiệu Sắc Vi tâm sự nặng nề rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi: “Cậu đặc biệt tới tìm tôi nhất định có việc. Có gì cậu cứ nói.”
Thiệu Sắc Vi nhìn thẳng vào mắt Chu Tiểu Vân: “Tôi đến đây chính là muốn hỏi cậu, cậu có thích Lý Thiên Vũ không?”
Chu Tiểu Vân sửng sốt, hỏi ngược lại: “Vấn đề này hình như không liên quan đến cậu!”
Chu Tiểu Vân phát giác Thiệu Sắc Vi hình như có ý đồ bất thiện thái độ cũng lãnh đạm rất nhiều. Có thích Lý Thiên Vũ không Vấn đề? này Thiệu Sắc Vi hỏi có phần buồn cười, cô có tư cách gì đến hỏi thay anh?
Thiệu Sắc Vi đơn giản nói một lần hết lòng mình: “Bởi vì tôi rất thích Lý Thiên Vũ, vì thế tôi thái độ của cậu. Nếu cậu không thích cậu ấy, xin cậu không nên cho cậu ấy hi vọng. Nếu cậu cũng thích cậu ấy, như vậy, tôi muốn cạnh tranh công bằng với cậu.”
Chu Tiểu Vân bị Thiệu Sắc Vi nói làm dở khóc dở cười: “Cậu nói lời này có phần quá buồn cười, Lý Thiên Vũ tự nhiên có ý nghĩ của riêng mình, hai chúng ta có tư cách gì bàn luận cạnh tranh công bằng.” Mấu chốt phải nhìn Lý Thiên Vũ thích ai có được không. Thật là cư nhiên ở trên người cô trình diễn tiết mục tranh giành tình nhân.
Chu Tiểu Vân xác định mình không thích cảm giác này, rất không thích. Cô gái khác thích bạn trai mình còn quang minh chính đại tìm tới cửa khiêu chiến với mình? Trong lòng cô khó chịu cực kỳ.
Thiệu Sắc Vi cố chấp nói: “Tôi biết cậu ấy thích cậu, thế nhưng tôi không định buông tha. Cho dù hai người các cậu hiện tại thành một đôi. Tôi cũng không muốn buông tay, tôi có quyền lợi theo đuổi người trong lòng.”
Chu Tiểu Vân trả lời lại một cách mỉa mai: “Cái cậu gọi là quyền lợi theo đuổi người trong lòng hình như không thèm để ý đến người khác tình nguyện không, Lý Thiên Vũ tình nguyện à?”
Thiệu Sắc Vi cắn môi nói: “Tôi sẽ khiến cậu ấy tình nguyện.”
Chậc, quả thực là trần trụi khiêu khích a!
Chu Tiểu Vân cho dù tốt tính cũng không kháng cự được : “Như vậy tùy của cậu đi! Hà tất còn đặc biệt đến báo cho tôi biết một tiếng! Xin lỗi, tôi có việc đi trước, cậu cứ tự tiện. Tôi nghĩ, cậu cũng không muốn muốn tôi làm bạn!”
Chu Tiểu Vân phẩy tay áo bỏ đi. Lửa giận chưa từng có trào dâng trong lòng cô.
Thiệu Sắc Vi quá tự quyết định. Quả thực không đặt người khác trong mắt.
Hừ, đừng nói cô hiện tại đã là một đôi với Lý Thiên Vũ, dù cho không là một đôi. Vì buổi nói chuyện này của Thiệu Sắc Vi, Chu Tiểu Vân cũng quyết định bảo vệ tình yêu của mình.
Cô gái nào muốn nhòm ngó Lý Thiên Vũ cút sang một bên, Chu Tiểu Vân buồn bực cả buổi trưa, thực sự không nhịn được chủ động gọi điện thoại cho Lý Thiên Vũ. Nghe điện thoại chính là một bạn nam cùng phòng Lý Thiên Vũ. Nói Lý Thiên Vũ không ở.
Chu Tiểu Vân suy nghĩ miên man: không ở? Anh không ở ký túc mà đi đâu vậy? Hôm nay hẳn là anh rảnh a! Dựa theo thói quen của anh lúc này sớm nên gọi điện thoại tới.
Chẳng lẽ, Thiệu Sắc Vi đi tìm mình xong lại tìm anh? Càng nghĩ càng có khả năng này.
Chu Tiểu Vân thấp thỏm bất an. Trong đầu tự động nhảy ra cảnh tượng:
Thiệu Sắc Vi liếc mắt đưa tình nhìn Lý Thiên Vũ nói: “Lý Thiên Vũ. Em thích anh từ rất lâu rồi.”
Lý Thiên Vũ đầu tiên chân tay luống cuống, sau đó ỡm ờ tiếp nhận Thiệu Sắc Vi nhào tới ôm ấp. Hai người thân thiết rúc vào với nhau. Dựa vào càng gần….
Dừng dừng dừng! Đừng loạn tưởng, Chu Tiểu Vân ra lệnh cho chính mình.
Phải tin tưởng Lý Thiên Vũ. Anh ấy không phải loại đàn ông đứng núi này trông núi nọ. Đúng như lời anh nói. Nếu anh thích Thiệu Sắc Vi từ lúc cao cấp ba đã ở chung với cô ta. Đâu cần chờ tới bây giờ?
Trong lòng Chu Tiểu Vân không ngừng an ủi chính mình như vậy.
Thế nhưng, thời gian trôi đi Lý Thiên Vũ vẫn không điện thoại cho cô. Chu Tiểu Vân càng ngày càng bất an.
Các suy nghĩ lung tung chạy loạn trong đầu. Quả thực không cách nào khống chế được.
Chu Tiểu Vân oán hận liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Đã tám giờ rưỡi.
Lý Thiên Vũ, em cho anh nửa tiếng, nếu anh trước chín giờ không điện thoại cho em, anh nhất định chết chắc.
Thời gian chờ đợi dường như trôi qua đặc biệt chậm, kim đồng hồ không nhanh không chậm đi về phía trước.
Tưởng Tiêu Đan tắm trở về, thấy sắc mặt Chu Tiểu Vân không vui ngồi cạnh điện thoại nói đùa: “A, đang đợi điện thoại của Lý Thiên Vũ hả! Ngày xưa sớm chủ động gọi tới. Hôm nay sao vậy, làm cho Chu đại tiểu thư của chúng ta chờ điện thoại?”
Một phen nói trúng chỗ đau của cô, Chu Tiểu Vân không nói gì, có lệ đáp hai câu.
Tưởng Tiêu Đan nhìn ra tâm trạng cô không tốt, quan tâm hỏi nguyên nhân: “Tiểu Vân, sao thế. Cãi nhau với Lý Thiên Vũ à?”
Chu Tiểu Vân khẽ hừ một tiếng: “Không có.” Nhưng sắp rồi.
Chu Tiểu Vân thực sự không nhịn được liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Chín giờ mười phút. Trong lòng cô bốc lửa giận.
Vừa vặn lúc này, chuông điện thoại vang lên, Chu Tiểu Vân không chút nghĩ ngợi nhận điện thoại: “Tìm ai?”
Đầu kia Lý Thiên Vũ không biết chuyện cười nói: “Tìm Chu Tiểu Vân đáng yêu xinh đẹp nhất.”
Chu Tiểu Vân tức không có chỗ trút: “Anh còn biết đường gọi điện à? Cả tối anh đi đâu? Đừng nói với tôi tối nay anh đi dạy.”
Hôm nay không phải ngày làm gia sư.
Lý Thiên Vũ lập tức biết Chu Tiểu Vân tức giận vì cái gì, vội vã giải thích: “Tiểu Vân. em hãy nghe anh nói. Hôm nay Thiệu Sắc Vi tới tìm anh, anh….”
Cái gì? Cư nhiên thật sự ở cùng Thiệu Sắc Vi? Chu Tiểu Vân lập tức cúp điện thoại.
Không đến mười giây sau, điện thoại reo đinh đinh đinh. Chu Tiểu Vân không chịu nghe điện thoại.
Tưởng Tiêu Đan bất đắc dĩ cầm micro: “Uy. Tìm Tiểu Vân à, cậu chờ một chút. Tiểu Vân, điện thoại Lý Thiên Vũ.”
Chu Tiểu Vân đang nổi nóng: “Nói tớ không ở đây.”
Tưởng Tiêu Đan “à” một tiếng nói vào tai nghe: “Tiểu Vân nói cô ấy không ở đây.”
Nếu không phải Chu Tiểu Vân đang tức giận, sẽ cười ngay.
Lý Thiên Vũ nói lời hay nửa ngày, nhưng Chu Tiểu Vân không nghe điện thoại. Tưởng Tiêu Đan ở giữa truyền lời mệt chết đi được: “Tớ bảo Tiểu Vân này, mặc kệ thế nào, cậu nên cho Lý Thiên Vũ một cơ hội giải thích chứ!”