Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Hàn vì chuyện chia tay với Nhạc Tuyền tinh thần cũng sa sút một thời gian.
Sang năm sau, Tần Hàn năm tư từ chức hội trưởng, vì phải đi thực tập.
Chu Tiểu Vân thuận lý thành chương làm hội trưởng Hội văn học Trăng Lưỡi Liềm, bắt đầu bận rộn một vai gánh vác mọi chuyện.
Lý Thiên Vũ gần đây cũng bề bộn nhiều việc, bởi vì làm chủ tịch hội học sinh của khoa, hơn nữa còn làm thêm, một mình xoay như chong chóng.
Lý Thiên Vũ ở trong điện thoại oán giận: “Gần đây chẳng có thời gian đến tìm em, anh rất muốn bỏ một công việc.”
Thật ra Chu Tiểu Vân cũng rất nhớ Lý Thiên Vũ, nhưng qua điện thoại không tiện nói vì trong ký túc xá còn có người khác.
Chu Tiểu Vân cười nói: “Chúc mừng anh, cuối cùng đã bò đến vị trí chủ tịch hội học sinh của khoa a! Không nhìn ra, anh có cả tướng làm quan trời cho đấy.”
Lý Thiên Vũ được cô khen cười ha ha: “Em đừng trêu anh. Nếu không phải hi vọng sau này ở hồ sơ có thêm một dòng để sau này kiếm được việc ngon, anh sẽ không uổng phí nhiều thời gian đến vậy! Có thời gian dành hết ở bên cạnh em.”
Chu Tiểu Vân nghĩ Lý Thiên Vũ cả ngày bận rộn có chút thương: “Thiên Vũ, em thấy, anh đừng làm việc trong trường nữa! Tiền vừa ít, lại nhiều việc. Gia sư thì không sao, tiếp tục làm cũng được.”
Lý Thiên Vũ cũng đang suy nghĩ chuyện này, ừ một tiếng. Qua hai ngày, anh có thời gian nói lại với cô chuyện này.
Chu Tiểu Vân nghe nói Lý Thiên Vũ đã bỏ công việc làm thêm ngoài giờ ở trường, trong lòng hơi yên lòng một chút.
Sinh viên như Lý Thiên Vũ làm công kiên trì kiếm sinh hoạt phí thực sự không nhiều.
Chu Tiểu Vân nói đùa: “Nếu không, em cũng đi tìm việc làm thêm! Tăng thêm kinh nghiệm xã hội cho bản thân.” Dù sao, cũng đã năm ba.
Lý Thiên Vũ liên tục xua tay: “Đừng đừng, em làm hội trưởng hội văn học đã đủ bận rộn, mỗi tháng phải viết bài phải xét duyệt bài phải liên lạc với bên sắp chữ in ấn, đủ mệt rồi. Nếu em lại đi làm anh sẽ đau lòng muốn chết.”
Lý Thiên Vũ luyến tiếc để Chu Tiểu Vân mệt nhọc như thế.
Con gái mà, cứ hưởng thụ cuộc sống đại học tốt đẹp nhàn nhã thật tốt. Sau này ra xã hội không thể nhàn hạ thoải mái nữa, vội làm việc vội sống lại vội vàng yêu đương kết hôn lập gia đình. Năm tháng hoàng kim của phụ nữ chỉ có mấy năm, nên tranh thủ tuổi còn trẻ hưởng thụ nhiều đi! Chuyện vất vả để anh làm là được rồi!
Chu Tiểu Vân nghe luận điệu của anh trong lòng ngọt như bôi mật.
Cô không phải không muốn làm gia sư. Chỉ với danh hiệu đệ nhất tài nữ hệ tiếng Trung luôn được học bổng loại một khẳng định không lo không tìm được công việc nhưng nói ra mấy lần đều bị Lý Thiên Vũ ngăn lại.
Lý do là sợ cô bôn ba lao lực quá cực khổ. Thứ bảy chủ nhật còn đỡ, buổi tối quay về sao anh có thể yên tâm?
Riêng tư nói một câu, hiện tại học sinh trung học cấp hai đều trưởng thành sớm, người như Chu Tiểu Vân nếu làm gia sư một học sinh cấp ba, không chừng liền bị thằng nhóc choai choai mười mấy tuổi xem trọng. Lý Thiên Vũ không muốn đến lúc đó nhảy ra người theo đuổi như vậy.
Lần trước tên Tần Hàn kia vất vả out vì vụ thực tập, Lý Thiên Vũ đang thấy may mắn. Ngàn vạn lần đừng rối lên nữa.
Chu Tiểu Vân định ghi tên lớp luyện thi cao học.
Hỏi Lý Thiên Vũ có muốn thi cao học không, Lý Thiên Vũ rất hiện thực đáp: “Muốn thì chắc chắn là muốn. Nhưng thi cao học tốn rất nhiều công sức và tiền bạc, giờ anh thật sự không có điều kiện này. Lên năm tư rồi hãy nói! Em cứ chuẩn bị cho tốt, anh nghĩ nhất định em sẽ là nghiên cứu sinh chi phí chung*.”
(Chi phí chung: phí tổn do nhà nước hay đoàn thể đài thọ. Ở đây theo raw dùng từ nghiên cứu sinh. Nhưng ở VN mình từ nghiên cứu sinh để chỉ những người đang học tiến sĩ, còn người đang học thạc sĩ chỉ gọi là học viên. Mình vẫn để nguyên theo raw nhưng mng hiểu là CTV định học thạc sĩ nhé.)
Lý Thiên Vũ cổ vũ làm cho Chu Tiểu Vân có lòng tin lớn hơn.
Dù sao cô mới hai mươi tuổi thôi, ở trường thêm mấy năm cũng không có gì không tốt.
Tính thử xem, nếu năm tư có thể thi đậu nghiên cứu sinh lại học thêm ba năm lúc tốt nghiệp chỉ hai mươi bốn tuổi.
Chu Tiểu Vân quyết định cố gắng.
Mục tiêu: Thi đỗ nghiên cứu sinh chi phí chung của đại học N
Đầu năm nay, tự trả tiền vàg chi phí chung có khác nhau rất lớn. Chỉ học phí đã là một khoản rất lớn, nếu thi đỗ nghiên cứu sinh chi phí chung, hắc hắc, giảm đi rất nhiều đó!
Một đống sách mua về, Chu Tiểu Vân bắt đầu cuộc sống chăm chỉ khổ luyện.
Trong ký túc xá Hoa Nhược Vũ và Tưởng Tiểu Đan đều ghi tên lớp luyện thi cao học, ba người thường xuyên cùng tiến cùng về. Đáng tiếc, ký túc xá không phải nơi học tập tốt.
Hoa Nhược Vũ đề nghị ba người đến thư viện ôn bài, Tưởng Tiêu Đan và Chu Tiểu Vân đều nhất trí tán thành.
Thư viện của đại học N rất tốt, ba người chọn chỗ rồi ngồi xuống đọc sách.
Cách đó không xa, có mấy nam sinh đang giả vờ đọc sách, giọng nói hơi lớn, đưa tới mấy tiếng xuỵt xuỵt. Sau khi nhân viên quản lý can thiệp, cuối cùng cũng thu liễm một chút.
Mấy nam sinh liếc mắt liền chú ý tới ba người Chu Tiểu Vân bên này.
“Này, các cậu nhìn thấy nữ sinh tóc dài kia không? Chính là Chu Tiểu Vân đệ nhất tài nữ hệ tiếng Trung đấy.”
“Chỗ nào chỗ nào, mau chỉ cho tớ nhìn.”
“Nếu không, chúng ta qua bắt chuyện đi?”
…..
Thương lượng xong, một trong mấy nam sinh cố dũng cảm đi tới.
“Xin hỏi, bạn là Chu Tiểu Vân à?”
Nam sinh kia tiếp tục nói: “Tôi chỉ muốn làm quen với bạn, tôi tên…..”
Lời chưa nói hết, Tưởng Tiêu Đan không kiên nhẫn há mồm: “Ai muốn biết bạn tên gì, xin bạn mau tránh ra. Không thấy chúng tôi đang đọc sách à? Muốn tán tỉnh em gái đừng đến thư viện.”
Nam sinh mặt đỏ lên xám xịt trở về.
Chu Tiểu Vân và Hoa Nhược Vũ nở nụ cười.
Chu Tiểu Vân bái phục: “Tiêu Đan, cậu đúng là hộ hoa sứ giả của tớ. Có cậu ở đây, tớ rất an tâm.”
Tưởng Tiêu Đan không chỉ biết chơi bóng rổ, còn có đai đen, là nữ trung hào kiệt.
Hoa Nhược Vũ thì thào thở dài: “Tiểu Vân thật tốt, đi đâu cũng có nam sinh đến bắt chuyện.”
Tưởng Tiêu Đan nói tiếp: “Vị kia nhà cậu cực kì thích ăn giấm chua, cậu ấy, vẫn nên cách xa nam sinh một chút!”
Ba người nói giỡn một lúc, lại vùi đầu vào sách vở.
Một lát sau, lại có người đến bắt chuyện: “Mỹ nữ, mình có thể mời bạn cơm trưa không?”
Đang vùi đâu trong sách vở Chu Tiểu Vân có chút không hài lòng nói: “Xin lỗi, tôi không đia ăn với người không quen biết.”
Nói xong mới cảm thấy không đúng, âm thanh này rất quen, mình vùi đầu sách vở cư nhiên không có phát hiện.
Chu Tiểu Vân ngẩng đầu, liếc mắt thấy Lý Thiên Vũ.
Tưởng Tiêu Đan và Hoa Nhược Vũ cười không dậy nổi.
Chu Tiểu Vân nhìn Lý Thiên Vũ cười hì hì vừa bực mình vừa buồn cười: “Sao anh tìm được em ở đây?”
Lý Thiên Vũ nhún nhún vai: “Anh gọi điện thoại đến ký túc xá của em, Tiền Đóa Đóa nói cho anh biết em ở đây nên anh đến tìm. Xem ra, em có tính cảnh giác rất mạnh với nam sinh xa lạ, ừ, anh rất hài lòng.”
Chu Tiểu Vân nghiến răng ngứa đấm anh một cái.
Cứ nháo như thế, không đọc sách được.