Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm đó, hai người đàn ông uống quá nhiều.
Chu Tiểu Vân tự nhiên không quản Phương Nam và bạn gái anh ta về bằng cách nào, đỡ Lý Thiên Vũ đã có men say gọi xe trở về phòng.
Phòng ký túc công ty phát cho Lý Thiên Vũ nghe nói cũng là hai người một phòng, Chu Tiểu Vân chưa từng đến.
Thôi nên đưa Lý Thiên Vũ về phòng của mình đi, với dáng vẻ say khướt của nah lúc này cũng không làm ra “Chuyện xấu” gì.
Chu Tiểu Vân liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, sắp 9h30, không biết Tưởng Tiêu Đan và Dương Phàm ngủ chưa.
Lý Thiên Vũ tựa nửa người vào Chu Tiểu Vân, cô không rút được tay ra lấy chìa khóa mở cửa. May mắn, Tưởng Tiêu Đan ở trong phòng nghe được tiếng động ra mở cửa cho cô.
Tưởng Tiêu Đan ngửi thấy mùi rượu trên người Lý Thiên Vũ bay tới, không khỏi líu lưỡi: “Trời ạ, cậu ấy uống bao nhiêu rượu vậy!” Mùi rượu nồng như vậy.
Chu Tiểu Vân than thở: “Đừng nói nữa, giống như nổi điên đấu rượu với Phương Nam, cuối cùng, Phương Nam cũng uống đến độ mắt đầy sao.”
Tưởng Tiêu Đan xì một tiếng bật cười, đây là chiến tranh giữa hai người đàn ông mà, Lý Thiên Vũ tự nhiên muốn chống đỡ đến cùng.
Dương Phàm qua đỡ Lý Thiên Vũ, Tưởng Tiêu Đan nhân cơ hội nói: “Đêm nay, em ngủ cùng giường với Tiểu Vân. Anh ngủ với Lý Thiên Vũ đi! Nhớ chăm sóc cậu ấy cho tốt!”
Dương Phàm cứng họng: “Không phải chứ!” Cả tối cô tức giận, còn chưa nguôi giận a! Giờ còn đuổi anh xuống giường.
Tưởng Tiêu Đan cười như không cười nói: “Anh không hài lòng a, nếu không, sau này mỗi tối em đều ngủ cùng Tiểu Vân…”
“Hài lòng hài lòng, anh cực kì hài lòng với cách sắp xếp của em.” Hảo hán không ăn mệt trước mắt, Dương Phàm vội vàng gió chiều nào che chiều ấy. Hiện tại mới trừng phạt một đêm, vạn nhất chờ sau này trừng phạt kéo dài, chẳng phải cái được không bù nổi cái mất?
Sự thật bi thảm nói cho Dương Phàm, không thể nói lung tung. Nhất là không trong tình huống cho rằng bạn gái không nghe được là nói bậy nói bạ, sẽ gặp báo ứng! Ô ô ô…
Vẻ mặt Dương Phàm đau khổ lôi Lý Thiên Vũ lên giường, còn phải giúp anh cởi quần áo, bít tất. Mỗi đêm ôm bạn gái thân yêu ngủ thật hạnh phúc, thay đổi một tên đực rựa giống mình còn vui vẻ nỗi gì!
Chu Tiểu Vân thấy Tưởng Tiêu Đan thực sự ngủ cùng mình cười nói: “Cậu thật sự nổi giận với Dương Phàm à!”
Tưởng Tiêu Đan cười xinh đẹp: “Thỉnh thoảng cũng phải cho anh ấy một bài học, nếu không, sau này nói chuyện càng không chừng mực.” Hừ, dám cả gan nói, đương nhiên cho anh ít màu sắc nhìn.
Chu Tiểu Vân vui vẻ khi nghĩ đến bộ dáng Dương Phàm kinh ngạc.
Ngẫm lại từ lần đầu tiên nhận thức Dương Phàm, cậu ta là kiểu phóng khoáng, miệng không cố ký, không biết bao nhiêu nữ sinh thích cậu ta. Mà cậu ta không hề động đậy, tuyệt không giống các nam sinh khác, chưa từng có dấu hiệu động dục. Hại bạn bè xung quanh đều cho rằng Dương Phàm chí ít 28, 29 tuổi mới hiểu được chuyện yêu đương.
Rõ ràng báo ứng a, cuối cùng cũng có ngày bị “gái” quản nghiêm.
Thật thống khoái! Ha ha ha!
Tưởng Tiêu Đan bị Chu Tiểu Vân cười có chút ngượng ngùng.
Hai người nói hăng say, nhất thời hồi lâu cũng không ngủ được, đơn giản tắt đèn nằm trên giường tâm sự.
Tưởng Tiêu Đan nghe Chu Tiểu Vân nói về bữa cơm tối hôm nay, không khỏi nở nụ cười: “Tiểu Vân, cậu nên cảm thấy kiêu ngạo. Ngoại trừ chàng trai Lý Thiên Vũ ưu tú, còn có một người đàn ông điều kiện tốt như vậy ái mộ cậu.”
Chu Tiểu Vân xin miễn cho kẻ bất tài: “Quên đi, tớ không muốn đào hoa thế đâu.”
Người yêu cô và cô cũng yêu chỉ có một, tuyệt không muốn có người thứ hai.
Kỳ quái, trong mắt cô Lý Thiên Vũ càng ngày càng tốt, những người khác cho dù tốt ở trong mắt Chu Tiểu Vân đều phải làm nền, có thể đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi thôi!
Ngoài đời thường xuyên có những cô gái, sau khi tốt nghiệp vào xã hội không thể chờ đợi bỏ rơi ngay bạn trai yêu nhau thắm thiết, để đổi một người đàn ông có phòng, có xe, có tiền, thành thục.
Có mấy nữ sinh tình nguyện bắt đầu phấn đấu từ hai bàn tay trắng cùng với bạn trai!
Chu Tiểu Vân thực sự cảm thấy may mắn vì gặp Lý Thiên Vũ kiếp này.
Lý Thiên Vũ lười biếng, xuề xòa, vô trách nhiệm đã là chuyện cũ trước kia, không hề liên quan tới Lý Thiên Vũ của kiếp này chăm chỉ, cố gắng, có trách nhiệm.
Cảm ơn trời đất!
Chu Tiểu Vân rất thích cũng rất hưởng thụ hiện tại, cảm giác hai người cùng chia sẻ cố gắng phấn đấu vì cuộc sống tương lai.
Còn với người nào đó không liên quan, chỉ suốt ngày nghĩ đến chuyện yêu đương như Phương Nam? Nếu không phải vì nghiệp vụ xuất bản cần tiếp xúc, Chu Tiểu Vân chẳng muốn để ý đến anh ta. Mặt ngoài nhìn như tôn trọng nữ sinh, thực ra trong khung căn bản không coi nữ sinh ra gì.
À, lái xe ôm hoa thì cho rằng con gái sẽ không thể chờ được chạy ào vào ngực hắn sao? Thật ấu trĩ, thật buồn cười, trong loại kịch bản hạng ba may ra mới có tình tiết này xảy ra nhé.
Thật đáng tiếc cho gương mặt đó, giống thầy Phương Văn Siêu cô kính yêu nhất, nhưng tính cách kém quá xa!
Sáng hôm sau Lý Thiên Vũ bị tiếng Chu Tiểu Vân gõ cửa đánh thức: “Lý Thiên Vũ, rời giường, nếu không dậy anh sẽ đi làm muộn, tiền thưởng chuyên cần tháng này không có đâu!”
Đang ngủ mơ mơ màng màng, Lý Thiên Vũ nghe nói mất tiền chuyên cần lập tức tỉnh, nhanh chóng bật dậy, mặc quần áo, vệ sinh cá nhân.
Chu Tiểu Vân chuẩn bị đồ điểm tâm, Lý Thiên Vũ vừa thấy có trứng chần và cháo dưa muối thì tinh thần tỉnh táo. Một hơi ăn hết hai trứng chần, uống ba bát cháo mới dừng.
Dương Phàm ngáp đi ra, vừa ăn vừa trước mặt oán giận Tưởng Tiêu Đan: “Tối hôm qua ngủ cùng thằng nhóc này, anh bị nó nháo cả đêm ngủ không ngon. Một hồi ngáy, một hồi nói lời say, đáng giận nhất là ôm anh mà kêu ‘Tiểu Vân’, làm anh nổi da gà một lớp dày.”
Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan cười nghiêng ngả.
Lý Thiên Vũ lườm Dương Phàm: “Sao cậu không nói luôn việc cậu gác chân lên người tớ, tay để lên ngực tớ hả?”
Thêm cả cái này, Chu Tiểu Vân cười chảy nước mắt.
Tưởng Tiêu Đan vừa cười vừa chột dạ. Tật xấu lúc ngủ buổi tối của Dương Phàm bị nói ra. Đúng là làm cho người ta có chút không tự nhiên, mặc dù ở đây đều là bạn bè thân thiết…
Chờ Lý Thiên Vũ ăn sáng xong thì cảm thấy không đúng: “Hôm nay là thứ bảy, anh không cần đi làm mà!”
Chu Tiểu Vân cười ha ha nói: “Không gọi như vậy anh dậy nổi chắc? Ăn nhanh lên, ăn xong hôm nay chúng ta ra ngoài chơi một ngày.”
Vừa nhắc tới đi chơi Lý Thiên Vũ và Dương Phàm nào có chuyện không tán thành?
***
Sau đêm đó, Phương Nam xác thực ít gọi điện đến hẳn, học thông minh hơn, không dùng đến dáng vẻ quấn lấy như trước kia, mỗi lần đều là nói hai câu rồi cúp điện thoại, không nói một chữ đến việc theo đuổi làm cho Chu Tiểu Vân không biết chấm dứt hẳn thế nào.
Nếu ngẫu nhiên mời ăn cơm cũng rất thức thời mời cả hai người cùng đi. Không biết trong hồ lô anh ta bán thuốc gì.
Chu Tiểu Vân lười đi đoán tâm tư Phương Nam, ngàn vạn lần đừng tưởng rằng đổi cách thức tiếp cận như bạn bình thường sẽ khiến cô động tâm. Đó là chuyện không có khả năng!
Lý Thiên Vũ rất không vừa mắt với kẻ nhìn chằm chằm bạn gái mình, không biết làm sao bộ dáng Phương Nam tạm thời an phận thủ thường không có bất kỳ hành động không đúng mực, lại làm anh không nói nên lời.
Anh dặn Chu Tiểu Vân không nên một mình tiếp xúc nhiều với Phương Nam, cô gật gật đầu đồng ý.