Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhị Nha không phụ sự mong đợi của mọi người, thi đỗ nguyện vọng một. Trước ngày khai giảng, Nhị Nha lại đến chỗ Chu Tiểu Vân chơi mấy ngày, lúc trở về thu hoạch rất phong phú.
Cuối cùng Lý Thiên Vũ cũng lĩnh giáo sự lợi hại của em vợ, ví tiền hao đi một xấp a! Chu Tiểu Vân cười haha, ai bảo Lý Thiên Vũ dễ nói chuyện cơ. Nhị Nha nã pháo vào anh, anh rể tương lai tất nhiên không thể keo kiệt.
Lý Thiên Vũ không biết mình hào phóng đã chiếm được sự ủng hộ của Nhị Nha, ở nhà cô nói rất nhiều lời hay về anh: “Mẹ, ba, anh Lý Thiên Vũ rất tốt với chị con, cái gì cũng nghe chị ấy. Biết con đỗ đại học, anh ấy còn mua thật nhiều quà cho con nữa!”
Nghe thế, trong lòng Triệu Ngọc Trân và Chu Quốc Cường đều vui vẻ. Cuối cùng, hai người đã chấp nhận Lý Thiên Vũ.
Đương nhiên Lý Thiên Vũ không biết việc này, nếu biết có hiệu quả tốt như vậy, sợ rằng có phải mua nhiều hơn nữa, tốn nhiều tiền hơn cho Nhị Nha, anh cũng tình nguyện.
Đợi đến khi Nhị Nha đi học, nhà họ Chu gia trở nên yên tĩnh hẳn.
Triệu Ngọc Trân thỉnh thoại lại thở ngắn than dài ở nhà: “Aizz, bọn nhỏ đều trưởng thành, học bài học bài, làm việc làm việc, chẳng có đứa nào ở bên cạnh chúng ta.”
Chu Quốc Cường khuyên bảo: “Con cái chúng ta đều có tương lai, đây là chuyện tốt, cả ngày dính vào người cha mẹ hay lắm chắc?” Kỳ thực, trong lòng ông cũng không vui.
May mà Lưu Lộ rảnh rỗi, thường xuyên đến chơi khiến Triệu Ngọc Trân được an ủi đôi chút. Hiện tại, mong mỏi lớn nhất của bà đó là Đại Bảo và Lưu Lộ sớm ngày kết hôn, sinh con.
Nhìn Thẩm Hoa Phượng mỗi ngày ôm cháu gái đi đi lại lại trong nhà, Triệu Ngọc Trân hâm mộ vô cùng.
Người đến tuổi này, e rằng niềm vui lớn nhất là được ôm cháu! Cả ngày ôm cháu đã mãn nguyện, không quan tâm đến chuyện gì khác. Luôn luôn chua ngoa, từ lúc Thẩm Hoa Phượng làm bà ngoại, tính tình cũng dễ gần hơn nhiều.
Anh họ Chu Tiểu Vân – Ngô Lỗi cũng kết hôn, vào ngày quốc khánh 1/10, chuyện vui này tất nhiên cô phải về gấp.
Chu Tiểu Vân được nghỉ nhiều, không nói hai lời chọn hai bộ quần áo là có thể xuất phát. Đáng tiếc Tiểu Bảo vì bận ở bệnh viện nên không thể về.
Có điều, lần này Lý Thiên Vũ xin nghỉ sớm, về cùng Chu Tiểu Vân.
Ban đầu Chu Tiểu Vân không muốn Lý Thiên Vũ đi cùng mình. Cô nghĩ dịp này trong nhà có nhiều bạn bè họ hàng tụ tập, Lý Thiên Vũ đi theo cô cùng xuất hiện trước mặt mọi người có phải chứng tỏ việc đó rồi không.
Lý Thiên Vũ nghiêm mặt nói: “Tiểu Vân, giờ anh là bạn trai đường đường chính chính của em, ba mẹ em đã đồng ý. Không phải sau này em định nuốt lời chứ!” Nếu không, sao cứ giấu anh mãi, không cho anh gặp người khác?
Chu Tiểu Vân vừa bực mình vừa buồn cười: “Em nói muốn nuốt lời lúc nào, anh đừng đoán mò có được không. Được rồi, nếu anh muốn đi thì đi thôi!”
Lý Thiên Vũ được như nguyện, vui sướng theo Chu Tiểu Vân cùng tham gia hôn lễ, cười nói với Ngô Lỗi.
Ngô Mai vừa thấy Lý Thiên Vũ liền cười, qua chào hỏi bạn học cũ. Lý Thiên Vũ nhìn cả buổi mới nhận ra Ngô Mai chính là cô nhóc lùn* ngày xưa luôn đi theo phía sau Chu Tiểu Vân. (Nguyên văn: Tiểu Bất Điểm)
Đối với ba từ “cô nhóc lùn” Lý Thiên Vũ” gọi, Ngô Mai rất không vui: “Cái gì mà cô nhóc lùn, giờ tớ không lùn chút nào.” 1m58, chiều cao vừa đủ đó!
Chu Tiểu Vân xì một tiếng, bật cười. Ngô Mai cũng cười, quay sang cù Chu Tiểu Vân, hai người hihi haha, tựa như quay về quãng thời gian tốt đẹp thân mật khăng khít trước đây.
Chu Tiểu Vân liếc mắt, chú ý đến một chàng trai luôn nhìn Ngô Mai chăm chú, ánh mắt không dời đi chỗ khác, diện mạo không tồi, bộ dáng rất trầm ổn.
Chu Tiểu Vân chọc chọc Ngô Mai: “Là vị kia nhà cậu à?”
Ngô Mai vừa nghe liền hiểu, cười gật đầu, gọi anh chàng kia tới giới thiệu hai bên một chút. “Tiểu Vân, đây là bạn trai tớ Tôn Minh Hạo. Minh Hạo, đây chính là Chu Tiểu Vân, em thường kể với anh.”
Chu Tiểu Vân cười chào Tôn Minh Hạo một tiếng. Hình như Tôn Minh Hạo làm cùng với Ngô Mai, là bác sĩ, hai người rất xứng đôi.
Chu Phương và Ngô Hữu Đức hôm nay bận như con thoi, phải tiếp đãi nhiều họ hàng cũng như bạn bè, ông bà hận không thể phân thân thành hai. Thế nhưng, cho dù bận rộn đến mấy, Chu Phương vẫn để ý đến Lý Thiên Vũ đi cùng Chu Tiểu Vân.
Chọn lúc có thời gian, Chu Phương hỏi Triệu Ngọc Trân: “Chị hai, chàng trai đứng cạnh Đại Nha là bạn trai của Đại Nha à!”
Triệu Ngọc Trân cười gật gật đầu. Lý Thiên Vũ vóc dáng cao ráo đã đẹp trai lại tài giỏi, khiến người ta dễ nảy sinh ấn tượng tốt, làm cho Triệu Ngọc Trân cực kì hãnh diện. Chu Phương khen Lý Thiên Vũ mấy câu, trong lòng bà càng thoải mái.
Quan tâm đến Lý Thiên Vũ không chỉ có Chu Phương, còn có chú Ba Chu Quốc Dân và thím Ba Tống Minh Lệ.
Tống Minh Lệ cười híp mắt gọi Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, nhanh giới thiệu cho thím Ba, anh chàng đẹp trai này là ai?”
Từ trước đến nay Chu Tiểu Vân rất thích thím Ba, nói chuyện với Tống Minh Lệ tự nhiên, thoải mái hơn: “Thím Ba, đây là bạn trai cháu, Lý Thiên Vũ.”
Lý Thiên Vũ biết chớp thời cơ, cũng gọi “Chú Ba”, “Thím Ba”.
Chu Quốc Dân đánh giá Lý Thiên Vũ mấy lần, trong lòng thầm gật đầu. Cái khác không nói, phần lễ phép và khiêm tốn này khiến người ta rất dễ có cảm tình.
Hôm nay Lý Thiên Vũ nổi bật không kém cô dâu chỗ rể, các thân thích có ai không cảm thấy hiếu kỳ với anh chàng đứng cạnh Chu Tiểu Vân?
Đối với những ánh mắt quan sát tò mò, Lý Thiên Vũ vẫn duy trì mỉm cười chống đỡ. Lúc này tất nhiên là thời điểm phải biểu hiện thật tốt, anh cố gắng thể hiện ra mặt tốt nhất của mình.
Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ ở nhà cô Út Chu Phương đến tận buổi tối cô dâu chú rể vào phòng mới quay về. Lý Thiên Vũ thuận lý thành chương không về nhà, ngủ trong phòng Tiểu Bảo một đêm.
Trở về một chuyến, đương nhiên Lý Thiên Vũ muốn về thăm nhà, vì thế hôm sau, anh tính ghé qua nhà.
Lý Thiên Vũ bàn với cô: “Tiểu Vân, em chưa chính thức gặp mặt ba mẹ anh. Hay là, tranh thủ dịp này em về cùng anh, để ba mẹ anh thấy con dâu tương lai của họ.”
Ba mẹ Lý Thiên Vũ khi gọi điện đến cũng nhắc tới việc này mấy lần. Người già luôn cực kì quan tâm đến việc lớn cả đời của con cháu, mong con nhanh có người yêu, nhanh kết hôn, nhanh sinh con, giống như làm xong mới gọi là hoàn thành nhiệm vụ.
Chu Tiểu Vân do dự thật lâu, thực sự không có dũng khí đi gặp cha mẹ Lý Thiên Vũ. Ấn tượng kiếp trước đã mơ hồ, cô không còn nhớ khuôn mặt bố mẹ chồng. Thế nhưng, trong lòng cô vẫn có chút sợ hãi.
Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân không chịu đi, trong lòng rất thất vọng: “Tiểu Vân, có phải em chê nhà anh nghèo, lại là dân quê không!”
Chu Tiểu Vân kinh ngạc, vội vã giải thích: “Không phải, sao anh lại nghĩ như vậy, nhà em cũng là dân quê, ở đâu ra suy nghĩ chê dân quê chứ. Về phần nghèo, nhà anh như thế nào, em đã sớm biết! Nếu như ghét bỏ, ngay từ đầu, em chẳng đồng ý ở bên cạnh anh.”
Nghe cô phân trần, trong lòng Lý Thiên Vũ thoải mái hơn nhưng anh vẫn không thoải mái với việc cô không chịu về cùng mình.
Chu Tiểu Vân đành phải đồng ý cuối năm sẽ về cùng anh, lúc này mới làm cho Lý Thiên Vũ nở nụ cười.