Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vị trí Hạ Thiên vừa rồi ngồi chính là phía trước Tống Âu Dương, chỗ ngồi gần hành lang, vốn định ngồi lại ngồi chỗ đó, nhưng mới vừa đi đến bên cạnh bàn đã bị Tống Âu Dương hơi nghiêng người về phía trước túm lấy cổ tay áo ngụy trang của mình kéo đến hàng cuối cùng, ngồi ở chỗ anh vừa ngồi, mà anh thuận thế dịch vào phía trong.
Hạ Thiên chỉ kịp lấy cuốn sách và bút mà mình vừa đặt lên bàn lại.
Trên bục giảng còn tiếp tục phỏng vấn, động tĩnh hai người tuy rằng không lớn nhưng vẫn thu hút ánh mắt của một vài người.
Trong đó đương nhiên bao gồm Điêu Nam Nam nhìn chằm chằm Hạ Thiên từ trên bục giảng xuống dưới.
Sau khi Tống Âu Dương kéo Hạ Thiên ngồi xuống, buông lỏng tay, đôi mắt đen nhánh nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Có người bắt nạt em?”
Hạ Thiên nghe vậy sửng sốt, mím môi nhìn anh khẽ cười một tiếng, lắc đầu phủ nhận: “Không có.”
Thấy vẻ mặt anh không tin, cô nhướng mày cũng thấp giọng hỏi anh: “Nhìn em giống như người bị bắt nạt sao?”
Không giống.
Cho nên anh mới có thể nghi ngờ.
Từ nhỏ cứ như vậy, chuyện gì cũng không thích nói với người khác.
Tự mình đưa ra quyết định, tự mình giải quyết, không cho người khác cơ hội tới gần.
Những lời vừa rồi của Hạ Thiên quả thật thu hút sự chú ý của không ít người, nhưng trong phòng học phần lớn đều là tân sinh viên, đối với trường hợp như vậy trong lòng ít nhiều cũng sẽ mang theo chút căng thẳng và thấp thỏm, cho nên cho dù tò mò, cũng không dám quay đầu lại nhìn trắng trợn.
Tống Âu Dương bất ngờ ngẩng đầu lên quét một vòng quanh phòng học, một đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bọn họ vừa vặn chạm phải ánh mắt của Điêu Nam Nam, trong mắt người kia khó nén được sự kinh ngạc và hoảng loạn.
Điêu Nam Nam căn bản không biết Tống Âu Dương đi vào từ khi nào, lúc này nhìn thấy anh sao có thể không bất ngờ, đều nói người là chuyện xấu, cho dù che giấu tốt cỡ nào, thì khi luôn bị người ta nhìn chằm chằm, cũng sẽ chột dạ.
Nghĩ đến vừa rồi Hạ Thiên nói chuyện ở trên bục giảng, khi giọng điệu và ánh mắt thay đổi, tầm mắt dường như là nhìn về vị trí của Điêu Nam Nam.
Mà sự chột dạ của cô ta đập vào mắt Tống Âu Dương, đã xác nhận được suy đoán của anh.
Đôi mắt Tống Âu Dương hơi híp, giữa hai hàng lông mày hơi nhíu lại, nhìn thoáng qua Điêu Nam Nam.
Năm thứ hai vừa mới khai giảng, Tống Âu Dương được ban giám hiệu đích thân “khuyên” vào Hội sinh viên trường không bao lâu, Điêu Nam Nam liền theo vào, bây giờ là tổng thư ký phòng thư ký của Hội sinh viên.
Lúc ấy có rất nhiều lời đồn đều sở dĩ cô ta vào Hội sinh viên là bởi vì muốn theo đuổi anh, nhưng thái độ của Tống Âu Dương đối với cô ta từ đầu đến cuối ngoại trừ công việc thì cũng chỉ có công việc.
Anh không thích tự tìm phiền toái, thậm chí vì ngăn chặn hậu hoạ, bảo Lôi Đình lan truyền thông tin, thông báo khắp nơi, là anh đã có người thích.
Lôi Đình rất mạnh mẽ, không chỉ lan truyền tin tức anh hết lòng yêu một cô gái khiến cho rất nhiều người trong trường biết, thậm chí còn thêm mắm thêm muối nói không ít, căn cứ vào lời kể lại sau đó của Kiều Nguy Nhiên, Lôi Đình còn lên mạng tìm kiếm một đống phương thức thổ lộ “Quỳnh Dao”
(*).
(*) Phương thức thổ lộ Quỳnh Giao: bắt nguồn từ các tiểu thuyết lãng mạn nổi tiếng của Quỳnh Giao và các cuộc đối thoại của Quỳnh Giao.
Cái gì trời sụp sụp đổ, nước chảy đá mòn, trời đất chứng giám…
Dùng câu từ cực kỳ buồn nôn.
Nhưng rốt cuộc cũng có hiệu quả, không còn những con ong nhỏ bên cạnh, mà hành vi của Điêu Nam Nam cũng có kiềm chế hơn, cho nên sau đó có lần Lôi Đình bảo anh mua mang cơm về phòng, anh còn cố ý thêm cho anh ta một cái đùi gà.
……
Điêu Nam Nam bị Tống Âu Dương lạnh lùng liếc mắt nhìn càng hoảng hốt, trong nháy mắt quay đầu lại, lại vô thức dịch ghế về phía trước.
Bởi vì cúi đầu viết, Hạ Thiên không chú ý tới một màn này, viết xong đem notebook đẩy đến Tống Âu Dương trước mặt:
【Sao anh lại tới đây?】
Buổi chiều lúc được nghỉ huấn luyện quân sự, cô thấy tin nhắn nói đổi giờ ăn cơm trong nhóm, bởi vì nghĩ đến cuộc phỏng vấn này của cô kết thúc đoán chừng cũng được chín giờ.
Hành trình bị hủy bỏ, cô cũng tự nhiên cảm thấy anh sẽ không đến đây nữa.
Tống Âu Dương nhìn chữ xinh đẹp trên giấy, nghiêng đầu nhìn cô một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, gác tay ở trên bàn ngoắc ngoắc một cái, ý bảo cô đưa bút cho mình, Hạ Thiên không tiếng động “A” một cái, đưa bút trong tay đến trong lòng bàn tay anh.
Notebook lại bị anh đẩy trở về:
【Huấn luyện quân sự xong ăn cơm chưa?】
Hạ Thiên nhìn anh lắc đầu:
【Chưa kịp.】
Lúc kết thúc huấn luyện quân sự thì đã là 6 giờ, thời gian phỏng vấn là 7 giờ, từ sân thể dục phía bắc đến đây hơn mười phút, lại tính thời gian đi thang bộ, căn bản là không kịp ăn cơm.
Tống Âu Dương duỗi duỗi đầu về phía cô, nhìn cổ tay tay trái của cô, tám giờ hai mươi.
【Lát nữa dẫn em đi ăn cái gì đó.】
【Lát nữa kết thúc, em có thể đến căn tin mua về ăn.】
Tuy nhiên đến lúc kết thúc, căn tin cũng không có gì có thể ăn, thật ra không ăn một bữa cũng không có gì, Hạ Thiên nghĩ ở trong lòng.
【Không đi căn tin ăn.】
【Đi ra ngoài? Không đủ thời gian mà đúng không? 10 rưỡi đã đi kiểm tra…】
Các trường khác bất kể là tân sinh viên hay là sinh viên cũ đều là mười một giờ kiểm tra, trường bọn họ khá “quan tâm” tân sinh viên, năm nhất thời gian kiểm tra ngủ là mười rưỡi.
Lại đẩy đến cho cô:
【Không ra ngoài.】
Hạ Thiên nhìn ba chữ kia chớp chớp mắt, quay đầu nhìn anh, trong mắt có dò hỏi.
Người kia thờ ơ, tay trái chống ở sườn mặt, nghiêng đầu nhìn cô cười, tay phải xoay bút rất nhanh.
Sau khi Hạ Thiên nhìn anh một lúc lâu, lúc này Tống Âu Dương mới ngoắc ngoắc ngón tay, Hạ Thiên hiểu ngầm, đẩy notebook về phía anh.
Trong lòng Hạ Thiên tràn đầy sự mong chờ đáp án, ai biết notebook lại bị đẩy lại đây, chỉ có ít ỏi hai chữ cộng thêm một cái icon:
【Bí mật】
*
Thời gian còn hai phút nữa là đến chín giờ, MC đứng trên sân khấu tổng kết, thông báo thời gian nhắn tin thông báo phúc khảo, tuyên bố kết thúc cuộc phỏng vấn sơ bộ.
Trong phòng học lại lần nữa ồn ào lên, trong tiếng ầm ĩ Tống Âu Dương chỉ chỉ cửa sau, nhìn Hạ Thiên nói: Đi thôi.
Hạ Thiên đáp một tiếng, đứng dậy đi đến vị trí hàng đầu trước đi lấy balo vừa nhét vào ngăn bàn, sau đó đặt notebook và bút vào bên trong, đang kéo khóa, nhìn thấy Bạch Dương đứng lên, cô bước một bước nhỏ đứng sang một bên nhường đường cho anh ta.
“Vừa rồi ở trên bục giảng cậu nói khá tốt.”
Hạ Thiên nghe thấy giọng nói, động tác đeo balo dừng lại một chút, quay đầu nhìn Bạch Dương, cười nói: “Cảm ơn.”
“Có phải cậu ——”, Bạch Dương mở miệng còn muốn nói cái gì đó, nhìn Tống Âu Dương đứng bên cạnh Hạ Thiên, lời nói đến miệng bị chặn trở về, xấu hổ cười: “Có cơ hội nói chuyện sau.”
Hạ Thiên không rõ nguyên do, gật gật đầu.
Sau đó đi đến bên cạnh Tống Âu Dương, người kia đút một tay vào túi quần, một tay xách túi xách giấy kraft, đùi dựa vào bàn học nhìn theo bóng lưng Bạch Dương đi về phía cửa trước.
Cô giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt anh, chỉ vào túi giấy kraft trong tay anh, “Đây là cái gì vậy?”
Từ đâu ra vậy, sao vừa rồi cô không phát hiện cái túi giấy kraft này?
Tống Âu Dương thu hồi tầm mắt, xoay túi, cúi đầu nhìn cô cười: “Bữa tối của em.”
Bữa tối?
Không đợi Hạ Thiên mở miệng hỏi, liền thấy anh nắm lấy balo cô đeo trên lưng, bàn tay to lớn đè nặng phía sau lưng cô: “Đi thôi.”
“Rốt cuộc đi ——” chỗ nào?
Lần này người bị cắt ngang biến thành Hạ Thiên, cô quay đầu lại nhìn người gọi mình, là người vừa mới hỏi cô ở trong buổi phỏng vấn kia.
Hạ Thiên nhìn nữ sinh dịu dàng đi tới đứng ở trước mặt mình, đầu tiên là nhìn Tống Âu Dương cười hỏi câu: “Bạn gái?”
Tống Âu Dương không thừa nhận, cũng không phủ nhận, nhìn lại nữ sinh dịu dàng kia: “Tôi không nghĩ hôm nay cậu sẽ đến đây.”
“Lâm bân tạm thời có việc, tôi thay anh ta đến đây.” Lâm Bân là Hội trưởng Hội thanh niên.
Tống Âu Dương gật đầu, “Đơn từ chức, làm phiền nhanh chóng ký tên, tôi còn phải nộp lên.”
“Đã ký xong giao lên thay cậu rồi.” Nữ sinh dịu dàng nhìn ánh mắt anh hơi bất đắc dĩ, “Tôi cho rằng một năm nay chúng ta hợp tác cũng không tệ lắm, không nghĩ tới ngay cả một năm cậu cũng kiên trì không nổi.”
“Là khá tốt, chỉ là sau này tôi sẽ rất bận, không có cách nào phân thân được.” Tống Âu Dương giải thích đơn giản, ánh mắt đổi cái túi trong tay sang tay khác, hơi liếc mắt nhìn thấy sự tò mò trong mắt Hạ Thiên, chỉ chỉ nữ sinh dịu dàng kia giới thiệu cho cô: “Ôn Như Thủy, hội trưởng Hội sinh viên.”
Hạ Thiên bừng tỉnh, lúc trước từng nghe Tĩnh Nghi nói Tống Âu Dương nhường chức hội trưởng cho người khác, cô còn tưởng người đó cũng là con trai, không ngờ lại là con gái, còn là một nữ sinh dịu dàng như vậy.
“Xin chào, hội trưởng.” Hạ Thiên nhìn Ôn Như Thủy mím môi cười một cái.
Vừa lúc MC giới thiệu đúng lúc cô thất thần, không nghe rõ tên cô ấy, nhưng cô nhớ rõ MC cũng không giới thiệu cô ấy là hội trưởng Hội sinh viên, chỉ nói cô ấy là phó hội trưởng Hội thanh niên.
“Gọi chị là Như Thủy hay học tỷ cũng được.” Ôn Như Thủy nhìn Hạ Thiên, cười dịu dàng, “Không cần gọi khách sáo như vậy.”
“Được, học tỷ.”
“Hai câu lúc nãy em nói ở trong buổi phỏng vấn, nếu chị không nhầm thì hình như là trong cuốn sách《Nhật ký của bác sĩ không biên giới》phải không?”
Hạ Thiên hơi bất ngờ, nhưng ngẫm lại phản ứng của Ôn Như Thủy sau khi nghe thấy mình nói xong, cũng không qua bất ngờ, cô gật gật đầu “Ừm” một tiếng.
“Quyển sách đó trước kia chị cũng có một quyển, đáng tiếc sau đó cho mượn đã bị người ta làm mất, bây giờ quyển sách này đã ngừng xuất bản, tìm cũng không dễ tìm lắm, trên mạng đào mấy quyển đều là vi phạm bản quyền.” Ôn Như Thủy hơi tiếc hận nói.
“Nếu học tỷ còn muốn, em có thể cho chị mượn.”
“Cảm ơn.” Ôn Như Thủy vỗ vỗ cánh tay cô, “Vậy thì phiền em huấn luyện quân sự xong mang đến cho chị, được không?”
“Gia nhập hội?” Hạ Thiên kinh ngạc, thi vòng hai có thể qua được hay không vẫn còn chưa biết đâu.
Ôn Như Thủy nhìn cô nhún nhún vai, vẫn cười ôn hòa như cũ: “Người có thể đọc quyển sách《Nhật ký của bác sĩ không biên giới》này kĩ như vậy, Hội thanh niên không cần, còn có thể cần ai?”
“Cảm ơn.” Hạ Thiên chân thành cảm ơn.
Ôn Như Thủy lắc đầu, “Chị phải cảm ơn em mới đúng.”
Sự nhiệt tình của Hạ Thiên đối với công việc này không giống như những người khác, có sự chân thành mà những người khác không có.
Ôn Như Thủy kéo cô đến gần hơn một chút, giọng nói hơi thấp: “Về phần chuyện em nói ở trên bục giảng, thật ra là rất phổ biến ở trường đại học, chúng ta không thể đem suy nghĩ của mình áp đặt lên bất kì kẻ nào, cho nên, cho dù trong lòng không thoải mái sẽ có ý nghĩ khác, cũng phải cố gắng nhẫn nại, dù sao mỗi người đều có cách tư duy khác nhau, biết không?”
Ôn Như Thủy đứng thẳng người, lại nhún vai lần nữa: “Ít nhất bất kể mục đích của họ là gì, mục đích của chúng ta là giúp đỡ những người cần nhận được sự giúp đỡ, như vậy là đủ.”
Cô ấy là lo lắng cho Hạ Thiên vừa đến trường học, sẽ bởi vì sự xúc động của bản thân mà tự tìm phiền toái cho mình.
Hạ Thiên không nghĩ tới sẽ nghe thấy cô nói những lời này, gật gật đầu đồng ý với lời nói của cô ấy, nhưng cũng không muốn cô ấy hiểu lầm mình, giải thích: “Học tỷ nói những thứ này em đều hiểu, chỉ là buổi chiều gặp phải một vài chuyện, là em không khống chế tốt cảm xúc, lần sau em sẽ chú ý.”
Ôn Như Thủy cười cười “Ừ” một tiếng.
“Nếu được vào, có vấn đề gì thì để hôm nào rồi nói sau,” Tống Âu Dương nhịn không được xen vào, “Chúng ta nên đi rồi.”
Ôn Như Thủy hơi buồn cười liếc anh một cái, “Sốt ruột như vậy sao?”
“Đương nhiên.” Tống Âu Dương không cần nghĩ ngợi, đưa tay vỗ vỗ đầu nhỏ của Hạ Thiên, nhìn Ôn Như Thủy nói: “Cũng bởi vì các cô sắp xếp thời gian phỏng vấn gấp gáp như vậy, đến bây giờ em ấy vẫn chưa ăn cơm tối.”
Nhìn cái giọng điệu lên án này.
Hạ Thiên không nghĩ anh sẽ nói với Ôn Như Thủy như vậy, hơi xấu hổ lại khó tin ngẩng đầu lên liếc anh một cái, lấy khuỷu tay huých anh một cái nhỏ giọng nói: “Anh làm gì vậy?”
Cái này rõ ràng là đang làm cô mất mặt mà…
“Dẫn em đi ăn chứ cái gì.” Anh nhướng mày nhìn cô.
Vẻ mặt thể hiện ra như “Em có chứng hay quên sao?”.
Hạ Thiên: “……”
……
……
Ôn Như Thủy nhìn hai người lắc đầu, nhìn Tống Âu Dương cười nói: “Đi đi, mau dẫn bạn gái cậu đi ăn cho no đi.”
Mặt Hạ Thiên hiêm khi đỏ lên, nghe vậy muốn giải thích: “Học tỷ, em không ——” là bạn gái của anh ấy.
Nói còn chưa hết câu, Tống Âu Dương trực tiếp nắm lấy cánh tay cô kéo ra khỏi phòng học.
*
Trong phòng học không còn ai, hành lang cũng trở nên yên tĩnh.
Tống Âu Dương kéo Hạ Thiên ra ngoài, đầu tiên là đến tiệm trà sữa trong trường mua cho cô một trà sữa nóng, mới bảo cô đi theo cô.
Ánh sáng đèn đường tối tăm, mờ mịt, nhìn về phía xa, một mảnh tối om.
“Có cần thần bí như vậy sao?” Cô hút trà sữa ngẩng đầu lên liếc anh một cái, lại cúi đầu dẫm lên bóng dáng đang đi của anh.
Tống Âu Dương nghiêng đầu nhìn cô, hỏi lại: “Đi dạo quanh trường học không được sao?”
Hạ Thiên không có gì để nói: “…… Buổi tối mà anh muốn dẫn em dạo quanh trường học?”
Anh đã nói là đưa cô đi ăn thì sao? Cô liếc nhìn anh, lại liếc mắt nhìn túi xách trong tay anh.
“Là cho em ăn,” Tống Âu Dương hơi buồn cười liếc cô, “Dẫn em đến một chỗ tốt rồi ăn.”
Chỗ tốt? Hạ Thiên nhướng mày.
Ăn cái gì vậy, làm đến vậy luôn sao?