Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bài phát biểu lãnh đạo nặng nề kết thúc, đến lượt tân sinh viên lên phát biểu.
Hạ Thiên theo bản năng nghiêng đầu nhìn Tống Âu Dương ở một bên, mới cầm bản thảo phát biểu đứng dậy đi lên sân khấu, đứng ở phía sau bục phát biểu lễ phép cúi đầu chào mọi người, rồi mới bắt đầu tự giới thiệu:
“Xin chào tất cả mọi người, tôi là Hạ Thiên, sinh viên khoa báo chí và truyền thông năm nhất, rất vinh dự có thể đại diện cho tất cả các tân sinh viên của khóa XX của chúng tôi đứng ở đây……”
“…Hôm nay tất cả các tân sinh viên ở đây, mặc dù chuyên ngành của tất cả mọi người không giống nhau, nhưng tôi nghĩ rằng tại một thời điểm nhất định có thể có cùng một điểm chung, đó là ‘Tại sao chúng ta chọn chuyên ngành này?’ Bao gồm cả bản thân mình, tôi đã từng bối rối, tại sao cuối cùng chọn chuyên ngành báo chí và truyền thông chứ không phải là bất cứ chuyên ngành gì khác?”
“Và tôi đã nhận được đáp án, hoặc là nên nói, cuối cùng có được đáp án là: “Bởi vì sự lây truyền của tin tức có liên quan chặt chẽ đến xã hội này.”
“Như Marx từng viết ở cuốn sách《Những cân nhắc của thanh niên trong việc lựa chọn nghề nghiệp》có một câu: Chuyên ngành cuối cùng chúng ta chọn không phải là sự lựa chọn của một người, cũng không phải là một sự lựa chọn của gia đình, chúng ta không chỉ xem xét liệu việc lựa chọn chuyên ngành này có thể thúc đẩy sự phát triển của chính chúng ta hay không, mà còn xem xét tác động xã hội và ý nghĩa xã hội của nghề này là gì.”
Đọc Full Tại mTruyen.net
“……Tôi nói những điều này, không phải là cái gì xa vời như là để cho tất cả mọi người cống hiến quên mình, mà muốn nói rằng, đối với cá nhân và xã hội hai khía cạnh này, trên thực tế không mâu thuẫn, mà chúng thúc đẩy lẫn nhau, một lý tưởng chân chính và một nghề nghiệp lý tưởng, không chỉ nên làm cho bản thân chúng ta hài lòng, đồng thời, cũng nên có lợi cho toàn xã hội……”
“…Vì vậy, những gì tôi muốn chia sẻ với tất cả các tân sinh viên ở đây là: Chọn chuyên ngành nào không quan trọng bằng nghề nghiệp tương lai của các bạn, điều quan trọng là liệu chuyên ngành chúng ta chọn có thể truyền cảm hứng cho chính chúng ta hay không, sâu thẳm trong trái tim chúng ta, có thể đồng ý với sự lựa chọn mà chúng ta……”
Tống Âu Dương dường như nhìn cô gái nhỏ đứng sau bục phát biểu không chớp mắt, hơn nữa chú ý tới, mặc dù cô mang theo bản thảo phát biểu, nhưng từ sau khi lên sân khấu, từ đầu đến cuối đều không cúi đầu đọc bản thảo một lần.
Anh hiểu được, đây cũng không phải chỉ bởi vì trí nhớ của cô tốt, phần lớn là bởi vì những lời này, những cảm xúc này, đều khắc sâu trong xương cốt của cô từ năm ngoái.
Cảnh tượng trước mắt cùng với năm năm trước chồng lên nhau, ngày đó, thay vì xõa tóc như hôm nay, mà là buộc tóc đuôi ngựa cao, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn vốn chỉ to bằng bàn tay hơn, làn da trắng nõn, ánh mắt trong suốt.
Trên bục nhận huy chương ở nơi đất khách quê người, cầm chiếc cúp trong tay nhìn ống kính, dùng giọng nói bình thản nhưng lại đầy xúc động nói cho mọi người biết:
Ống kính của cô là để lên tiếng cho những người không thể nói.
Anh vĩnh viễn nhớ rõ những lời ba Hạ nói với anh ngày đó.
Đọc Full Tại mTruyen.net
Bởi vì đó là người anh đã yêu, cũng là thời khắc anh quyết định làm lại từ đầu.
*
Đàm Phong nói chuyện phiếm với Tống Âu Dương trước khi bữa tiệc bắt đầu, ngồi bên cạnh Tống Âu Dương, là vị trí của Hạ Thiên, đầu tiên nói chuyện phiếm vài câu với anh, sau đó lại hỏi anh tháng sau dẫn đội mô hình máy bay của trường Bắc Đại đến Hàng Châu tham gia vòng chung kết cuộc thi thiết kế máy bay Trung Quốc.
Cuối cùng, nhìn Hạ Thiên trên bục phát biểu nhìn về phía Tống Âu Dương: “Nếu không phải biết trước, thầy sẽ cho rằng cô gái nhỏ này là đại biểu của sinh viên cũ chữ không phải là tân sinh viên.”
Tống Âu Dương đắc ý.
Thật vậy, có thể là bởi vì cô trải qua hầu hết những chuyện mà mọi người chưa từng trải qua, Hạ Thiên có sự bình tĩnh mà hiếm tân sinh viên nào có được.
Bởi vì đối thầy giáo này quá quen thuộc, khi Tống Âu Dương mới vừa nghe thấy, cũng không có phản ứng gì.
Rốt cuộc, một cái có thể cùng chơi đùa và nói chuyện phiếm với sinh viên, thì có thể trông cậy vào người đó có thể nói cái gì đó có ích?
“Học kỳ này khai giảng, trong hội trường tôi đã nghe không ít tin đồn của cậu đó.” Tầm mắt Đàm Phong dời khỏi người Hạ Thiên trên sân khấu, nhìn Tống Âu Dương ở một bên giống như ngay cả một giây tầm mắt cũng không nỡ rời đi, rất bình thường, trái tim hóng bát quái đột nhiên nổi lên: “Nữ chính trong tin đồn, là cô gái trên sân khấu này đúng không?”
Tống Âu Dương nghe vậy, rốt cuộc cũng dời tầm mắt khỏi sân khấu, nhìn thầy giáo phụ trách luôn có thể đánh nhau cùng bọn họ, nở nụ cười, không phủ nhận.
“Trách không được này ba năm nay cậu cao ngạo nhìn ai cũng chướng mắt, thì ra là đã sớm gặp được rồi.” Đàm Phong nhìn anh, trêu chọc: “Nghe nói hai người là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên.”
Khóe miệng Tống Âu Dương hơi nhếch lên, “Ừm” một tiếng.
“Nhìn tình huống này, là cách mạng chưa thành công?”
Tống Âu Dương cười khổ, vẫn không phủ nhận.
Đọc Full Tại mTruyen.net
“Không phải chứ, Giáo đội Tống của chúng ta còn có thể không tán đổ được một cô gái?” Đàm Phong sờ cằm, không cho là thật.
Tống Âu Dương còn chưa mở miệng, Hạ Thiên ở trên sân khấu đã bắt đầu kết thúc.
“…Cuối cùng, chúc tất cả các sinh viên mới của chúng ta trong bốn năm đại học này, có thể tìm thấy vinh quang của riêng mình, cảm ơn các bạn.”
Anh nhìn Hạ Thiên bước xuống sân khấu trong tiếng vỗ tay vang vọng trong hội trường lớn đi về phía mình, trong lòng nghĩ:
Không có cô gái nào khó xử lý, cũng không phải tất cả các cô gái đều yêu thích Tống Âu Dương, cô xinh đẹp như vậy, dũng cảm như vậy, ưu tú như vậy, tốt như vậy, anh phải cẩn thận, không cho phép xảy ra một chút sai lầm.
Bởi vì chỉ có anh mới hiểu được, hành động của cô ngoại trừ thật sự muốn làm một chút gì đó vì xã hội này, còn có áy náy và tội lỗi với ba mẹ Hạ lúc đó.
Cô cảm thấy mình đang trả giá, cũng là chuộc tội.
Mà anh nhất định phải làm cho cô hiểu được, anh không phải là chướng ngại vật trên con đường cô lựa chọn, mà là…
Chiếc áo giáp không thể phá hủy và là chỗ dựa cho suốt phần đời còn lại của cô.