Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Giữ bình an.”
Tống Âu Dương ở trước cửa sổ thủy tinh khổng lồ ở đại sảnh sân bay, vừa đeo cho cô, vừa thấp giọng nói.
Hạ Thiên nhìn anh buộc dây tơ hồng cho mình, sờ kết cấu tinh tế của nó, ngẩng đầu nhìn anh cười nói, “Không thể tưởng tượng được bộ dáng anh lúc bện cái này.” Còn bện đẹp như vậy.
Hình ảnh có hơi kỳ quái, nhưng nếu nói anh tặng mình thứ này là tùy tiện mua ở cửa hàng ven đường, cô không tin.
Tống Âu Dương cười, khảy khảy cổ tay áo mình, lộ ra cổ tay cho cô xem, “Thành phẩm thất bại ở đây.”
Kết cấu giống nhau, mặc dù hiện tại được đeo trên cổ tay, nhưng sợi dây nhìn qua hiển nhiên là không biết đã tháo ra bao nhiêu lần.
Cô ngược lại có thể tưởng tượng được, anh dùng bao nhiêu thời gian thật vất vả mới có thời gian nghỉ ngơi, lại đi vật lộn với món đồ nhỏ bé này.
Hạ Thiên sờ sợi dây tơ hồng trên cổ tay anh, tay từ lòng bàn tay anh trượt xuống, nắm chặt lấy tay anh, trán đặt vào ngực anh, nhẹ giọng nói, “Hơn một tháng, thời gian rất nhanh.”
Lần trước nói một năm, cô nói đi là đi, cũng không biết vì sao, lần này ngắn ngủn hơn một tháng, trong khoảng thời gian trước khi rời đi, cô đã vô số lần kìm nén thứ xuất hiện trong lòng, lần lượt đè xuống.
Ngày mai chính là đêm giao thừa, trong sân bay tiếng người huyên náo, vẻ mặt người đi đường mặc dù đều vội vàng, nhưng từng người lướt qua bên cạnh hai người, khóe miệng đuôi lông mày giống như đều mang theo sự hớn hở, là sắp nhìn thấy người thân của mình, nghĩ đến tâm trạng vui vẻ khi đoàn tụ với người nhà.
Tống Âu Dương gác cằm ở trên đỉnh đầu cô, dùng một cái tay khác ôm eo cô, ngọn đèn sáng lên ngoài cửa sổ sát đất, “Không cầu cái gì khác, chỉ muốn em được bình an.”
Nói xong, nói câu cuối cùng giống như năm ngoái, “Anh chờ em trở về.”
*
Vào đêm.
Tống Âu Dương trở về tiểu khu, đi thang máy lên tầng, trực tiếp đến Hạ gia.
Để lại hai chai bia mua từ cửa hàng tiện lợi ở cửa ra vào, để lại hai chai trên bàn, phần còn lại được đặt trong tủ lạnh.
Ngoài cửa sổ sát đất, xa xa mơ hồ có pháo hoa lóe lên, hai bên đường quanh co trong tiểu khu treo đèn lồng đỏ thẫm, chỉ thành từng chấm đỏ nhỏ đung đưa trong gió tuyết.
Tống Âu Dương đứng ở trước cửa sổ sát đất, nghĩ đến đêm qua.
Đọc Full Tại mTruyen.net
Có lẽ là nghĩ đến hôm nay cô phải rời đi, tối hôm qua nhịn không được muốn cô một lần lại một lần nữa, lần lượt bắt nạt cô đến phải khóc ra mới bỏ qua.
Cơ thể cô chịu không nổi, lại không đành lòng đánh rơi hứng thú của anh, chỉ có thể chịu đựng cắn vào vai anh, trên cánh tay cắn từng dấu răng.
Anh nằm ở trên người cô, cắn vành tai cô, nói cô cắn không đủ mạnh, phải mạnh hơn một chút, mạnh hơn một chút nữa mới được.
……
Cuối cùng, anh ôm cô, nghĩ rằng cô đã ngủ, ai ngờ cô lại sờ vào hình xăm trên ngực mình, làm nũng với anh, nói muốn đi xem tuyết.
Hạ Thiên nói xem tuyết, tuyệt đối không phải là kiểu muốn xem cách một lớp kính.
Nửa đêm gần ba giờ, Tống Âu Dương mặc quần áo cho hai người, ôm cô từ phòng ngủ đến ban công ngoài trời bên ngoài phòng khách dưới tầng.
Cô đưa tay đón một bông tuyết vào lòng bàn tay, nhìn nó tan biến trong nháy mắt, quay đầu nói với anh muốn nói chuyện phiếm với anh, nhưng bị anh giày vò không có sức lực nói chuyện… Mí mắt rủ xuống, là làm nũng.
Anh buông cô ra, để cô chờ tại chỗ, còn mình xoay người vào phòng, chưa đến hai phút sau ôm một cái chăn xuống, ôm lấy cô từ phía sau, bọc kín hai người từ cổ đến chân, bắt đầu chậm rãi nói cho cô biết, từ năm anh mười tuổi gặp được cô, tâm sự hết tất cả.
“Lần đầu tiên gặp em, đã cảm thấy em giống như một con búp bê sứ, môi đỏ răng trắng, mắt vừa đen vừa sáng, nghĩ sao lại có cô bé xinh đẹp như vậy……”
“Khi đó hình như em có hơi sợ anh, sau đó anh đã nghĩ sau này gặp em phải nói chuyện nhẹ nhàng với anh, nhưng lúc gặp lại em, lại không biết nên nói gì với em, nói như thế nào……”
“Sau đó mỗi lần gặp mặt đều là em chủ động nói chuyện với anh, em không biết đâu.” Anh hôn lên cổ cô, khẽ cười nói, “Tôi thích nhìn em rõ ràng không dám nói chuyện với anh, rồi lại không thể không thể hiện sự khi chịu khi nói chuyện với anh nhỏ lúc, đặc biệt đáng yêu.”
“Bức thư tình em nhận được năm lớp 8 kỳ thật không phải là bức thư đầu tiên, bức thứ đầu ở chỗ anh, là lúc cậu vừa mới lên lớp 8, một nam sinh trong lớp anh bảo anh chuyển cho em, anh không đưa, anh giấu đi, nói với cậu ta là em từ chối cậu ta, sau đó anh liền nói với mọi người như vậy, sau này anh lên học đại học, ai dám dùng chuyện này quấy rầy em học tập, anh biết một người đánh một…”
“Không nghĩ tới sẽ có cá lọt lưới…… Rõ ràng là lớp nào anh cũng có tai mắt……”
“Lần đầu tiên có phản ứng với em, là năm em học lớp 9, cũng bắt đầu từ khi đó, anh mới phát hiện ra em đối với anh mà nói, không chỉ đơn giản là bạn bè như vậy……”
“Sau khi em lên cao trung, số lần buổi tối anh mơ thấy em càng ngày càng nhiều, khi đó anh biết, đời này tôi cũng không có khả năng chỉ xem em là bạn bè……”
“Nhưng em chậm chạp… Làm anh thật sự rất thất bại, đến một biện pháp cũng không có…”
“Một năm này em đi, điều duy nhất anh hối hận là trước khi em đi đã không nói cho em biết tâm ý của anh, lo lắng nếu em giống như chú dì, có chuyện ngoài ý muốn gì, anh nên làm cái gì bây giờ……”
Hiện tại nói lại, trong đó có một số chuyện có thể nói là thoải mái thú vị, nhưng anh thật sự đã trải qua tất cả những chuyện này —— với tư cách là đương sự, mới có thể biết được lúc ấy là bất an cỡ nào, thấp thỏm, thậm chí lo âu.
Tống Âu Dương nghiêng người dựa vào bên cửa sổ, uống hai ngụm bia, chất lỏng lạnh lẽo chảy qua cổ họng, lại không dập tắt được chút hơi nóng đang bốc lên trong cơ thể mình.
Anh nhìn chằm chằm vị trí hôm qua hai người đứng ngoài cửa sổ, đầu ngón tay bất giác giật giật.
Đọc Full Tại mTruyen.net
Sau khi anh nói xong, không biết tại sao lại đến ngày hôm sau mơ thấy lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, mở cửa nhìn thấy cô tới ăn sáng, vừa cảm thấy ngượng ngùng nhìn cô, vừa nhịn không được nhớ lại giấc mơ mềm mại vừa ngấy người tối hôm qua một lần nữa……
Hôm qua lúc anh ôm cô xuống ban công ngắm tuyết, chỉ mượn ánh sáng của đèn ngủ cảm ứng ở cậu thang, trong phòng khách căn bản không bật đèn, trong tuyết rơi dày đặc, có gió, trời tối, ngoại trừ trên tầng phía xa có mấy phòng còn bật đèn, cũng chỉ có ánh sáng đèn đường dưới tầng.
Nhưng đèn đường và ban công cách nhau hơn mười tầng, cho dù có ánh sáng cũng không chiếu tới nơi này.
Kết thúc cuộc trò chuyện, anh xoay người cô từ hướng vào trong lòng, nương theo bóng đêm lại nhịn không được đè cô lên lan can, gạt khăn quàng cổ của cô che kín miệng cô lại, môi cô rất lạnh, cả khuôn mặt lộ ra ngoài cũng vậy, anh dùng một tay đè hai góc chăn lại sau lưng cô, mà cô vừa đáp lại nụ hôn của anh, vừa ngăn cản bàn tay tùy ý kia của anh, có thể là bị anh xoa xoa hai cái cũng có tâm tư mong muốn, sau đó không từ chối anh nữa.
Tống Âu Dương lại rót mấy ngụm bia vào miệng, ném lon rỗng vô cùng chuẩn xác ném vào thùng rác bên cạnh bàn trà cách không xa, tầm mắt chuyển sang ghế sofa bên cạnh, dường như còn có thể nhìn thấy bóng dáng hai người quấn lấy nhau trên đó ngày hôm qua.
Anh nhắm mắt lại, nhớ tới đêm sinh nhật của mình, ở trong phòng khách này, Từ Tĩnh Nghi uống hai ly rượu, bỗng nhiên lau nước mắt trên mặt, hỏi Tống Âu Dương thật sự mặc cho cô đi theo con đường này?
Cô ấy vẫn cho rằng sau khi anh ở bên anh Hạ Thiên, anh sẽ khuyên nhủ cô, mặc dù không hy vọng xa vời cô có thể buông tha con đường này, nhưng ít nhất có thể suy nghĩ nhiều hơn một chút, hoạt động công ích trên thế giới nhiều như vậy, vì sao lại cố tình lựa chọn cái này.
Từ Tĩnh Nghi nói xong, Lôi Đình cùng Kiều Nguy Nhiên liếc mắt nhìn nhau, uống từng ngụm từng ngụm rượu trong tay, một câu cũng không nói.
Mà anh cũng lắc lắc chén rượu trong tay, nhìn ly rượu lắc lư, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cũng không nói gì.
Một lúc sau, anh nói “Tớ đi lên tầng xem cô ấy”, đứng dậy rời đi.
Đọc Full Tại mTruyen.net
Lên trên tầng, nhìn đôi mắt Hạ Thiên lộ ra khỏi chăn, anh liền nghĩ, anh làm sao nỡ, anh luyến tiếc, nhưng anh phải “thâm minh đại nghĩa”, khi tất cả mọi người đều nghĩ nên làm thế nào để chặn cô đi vào con đường này, anh nên đứng bên cạnh cô, tỏ thái độ, cho cô dựa vào và chống đỡ cho cô.
Cô có ý nghĩ của riêng mình, sử dụng những suy nghĩ này để thực hành những điều cô muốn hiểu hoặc chưa hiểu, đây cũng là chuyện cô gây ấn tượng nhất với anh.