Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tống Âu Dương còn không có tốt nghiệp được Viện thiết kế máy bay An Thành công nghiệp hàng không Trung Quốc mời vào viện, năm sau tốt nghiệp sẽ chính thức trở thành một nhà thiết kế máy bay của viện này.
Cùng năm Hạ Thiên tốt nghiệp nghiên cứu sinh cũng sẽ đến Hong Kong làm việc của Bác Sĩ Không Biên Giới ở văn phòng Hồng Kông, hết thảy làm từng bước xuôi gió xuôi nước, tất cả đều thuận buồm xuôi gió, lại không ngờ lúc này bị một tai nạn quấy rầy trận tuyến.
Hạ Thiên mang thai, ngay thời điểm cô bảo vệ luận án tốt nghiệp.
Theo lý mà nói, đây thật ra là một chuyện vui, trên thực tế quả thật cũng đúng, nếu như…… Phản ứng lúc có thai của Hạ Thiên không quá mạnh.
Tống Âu Dương đã hiểu rõ câu nói “uống ngụm nước đều sẽ nôn ra”.
Nhìn Hạ Thiên mỗi ngày ăn không vô uống không được, nằm ở trên giường cũng không dậy nổi, còn cười an ủi anh không sao, trái tim này của anh thật sự giống như bị người ta dùng sắt thép đâm vào, đau muốn chết đi được.
Sau khi Hạ Thiên vào bệnh viện truyền dinh dưỡng ba ngày, Tống Âu Dương nhìn cô vì mang thai mà gầy đi gần hai vòng, thật sự hối hận, hối hận vì quyết định muốn có con, nhịn không được đi tìm bác sĩ nói chuyện.
Chiều hôm sau, có một cô gái nhỏ nhiều chuyện, nói chuyện ngày hôm qua Tống Âu Dương đi tìm bác sĩ.
Chờ Tống Âu Dương từ dưới lầu mua đồ ăn dinh dưỡng trở về, nhìn thấy Hạ Thiên không nằm trên giường như bình thường, mà là lẳng lặng ngồi dựa vào đầu giường.
Bởi vì lượng thức ăn nạp vào quá ít, cả người và sắc mặt cô kỳ thật vẫn không tốt lắm, bộ dạng rất giống kỳ nghỉ hè nhiều năm trước, vì quay chụp cảnh động vật di cư ngoạn mục ở Đông Phi, cô đi theo mấy nhiếp ảnh gia tiền bối ở đó suốt ba tháng, sau khi trở về vốn dĩ người đã không mập lên, còn gầy đi hai vòng, rất giống người từ khu ổ chuột Châu Phi đi ra vậy.
Chỉ là đôi mắt kia, vẫn giống như trước kia, trong suốt, thần thái sáng ngời.
Cũng giống như bây giờ.
Đọc Full Tại mTruyen.net
Tống Âu Dương đặt đồ trong tay lên tủ đầu giường, ngồi ở bên giường đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Ngày hôm qua anh thấy em uống canh cà chua nhiều hơn mấy ngụm, hôm nay anh lại mua, uống trước một chút?”
Hạ Thiên nhìn anh cười gật đầu, nói là gật đầu, nhưng không sai biệt lắm cũng chỉ là chớp mắt thôi.
Cô đưa tay nắm lấy tay anh, “Không vội uống trước, em có lời muốn nói với anh.”
Anh thấy tinh thần của cô còn có thể, trở tay nắm lấy ta cô đến bên miệng hôn lên, “Ừm, em nói đi.”
“Anh đang nghe.” Anh lại nói.
“Âu Dương,” Hạ Thiên nghiêm túc nhìn anh một lúc, gọi anh, không chờ anh đáp lại, ngay sau đó hỏi anh, “Anh có nghĩ tới nếu đời này anh không gặp được em, mà hai người chúng ta không ở bên nhau nói xem anh sẽ như thế nào sao?”
Không gặp được cô?
Đó là giả thiết quá đáng sợ, cho dù thời gian chỉ có 0,01 giây, anh cũng không nghĩ tới. Không dám nghĩ tới.
Hạ Thiên biểu cảm của anh liền biết là như thế nào, cười, gãi gãi trong lòng bàn tay anh, “Em đã nghĩ qua.”
Cô nhẹ giọng nói, “Nếu em không gặp được anh, sau khi ba mẹ em đi, lần đó em quyết định rời khỏi thành phố S, chắc là sẽ không trở về nữa.” Cô dùng bàn tay còn lại nắm lấy tay hai người đang nắm lấy nhau, giọng nói mang theo một chút giọng mũi, “Cũng có thể là sẽ không muốn tiếp tục học đại học, thậm chí trở về cuộc sống của người bình thường.”
Ba mẹ đột nhiên qua đời đối với cô mười mấy tuổi mà nói, trong nháy mắt cô độc, sợ hãi, giống như cảm giác bị người thân vứt bỏ, giống như một trận sóng thần trực tiếp nhấn chìm cô.
“Em vẫn chưa từng nói với anh, năm đó anh nói với em câu ‘Anh chờ em trở về’, cho tôi bao nhiêu sức mạnh và sự tin tưởng, bởi vì anh làm cho em cảm thấy, trên thế giới này, em còn có thể giống như thời thơ ấu của mỗi ngày đi học, lúc ra ngoài chơi trở về, còn có mẹ đang chờ em về nhà ăn cơm.”
Đọc Full Tại mTruyen.net
“Trong nháy mắt kia, em đã nghĩ, ‘À, thì ra trên thế giới này cũng không chỉ còn một mình em.’ ” Cô cười với anh, “Bởi vì còn có anh ở lại đây chờ em.”
“Sau đó chúng ta ở bên nhau, thời gian càng lâu, em càng cảm thấy, chúng ta sinh ra, giống như chính là vì để gặp được nhau.” Cô nhìn anh, khuôn mặt mày vui vẻ.
“Đặc biệt là lần trước em nói chuyện phiếm với Ray, chú ấy nói với em, kỳ thật ban đầu, lúc đầu khi ba mẹ em kết hôn cũng không có ý định sẽ có con, chỉ là không đợi ba em đi buộc ga-rô, mẹ em đã mang thai, cho nên có em thật ra là ngoài ý muốn,” Cô lại cười, vẻ mặt dịu dàng vẫn bình thản sờ cái bụng nhỏ của mình, “Giống như thằng bé/ con bé vậy.”
“Em và con của chúng ta giống nhau, dường như không thể chờ đợi để đến thế giới này, muốn cảm nhận tất cả điều tốt và xấu trên thế giới này, chia ly, gặp gỡ, tình cảm gia đình, tình yêu, tình bạn…”
“Cũng có lẽ, thằng bé/ con bé chỉ là rất đơn thuần, muốn ra đời sớm một chút, gặp được ai đó.”
Tống Âu Dương hình như đã hơi hiểu cô muốn nói cái gì, nhưng anh chỉ há miệng ra, phát không ra âm thanh.
Hạ Thiên nắm tay anh, dán lên cái bụng nhỏ của mình, “Rất nhiều người đều sẽ nói bốn chữ ‘làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ’ này, nhưng em còn cảm thấy từ ngữ này dùng ở trên người em có hơi giống ý tứ ‘bắt cóc đạo đức’, em không kiên cường như vậy, kể cả lúc làm mẹ cũng sẽ có mềm yếu và ý muốn trốn tránh, cho nên lúc này, em muốn tìm được lý do từ người thân cận nhất của mình để có thể tiếp tục kiên cường chống đỡ thêm chút nữa.”
“Em rất muốn, rất muốn, rất muốn có một đứa con,” cô nhấn mạnh từng từ, giọng nói mang theo giọng mũi không thể che giấu, “Một đứa con kết nối huyết mạch của anh và em, nghe thằng bé/ con bé chúng ta là ba mẹ, nhìn thằng bé/ con bé từ bi bô tập nói đến thành gia lập nghiệp.”
“Cho nên Âu Dương,” cô nắm chặt tay anh dán lên cái bụng nhỏ của mình, nhẹ nhàng hỏi, “Anh có thể làm lý do để em tiếp tục chống đỡ và tiếp tục kiên cường không?”
Tống Âu Dương có thể xác nhận, chắc chắn cô đã biết chuyện hôm qua mình đi tìm bác sĩ tư vấn, của cô như vậy đã vượt qua phần lớn phản ứng của phụ nữ có thai, lấy đứa trẻ đi hay cứ tiếp tục như vậy, cái nào mới là lựa chọn tốt nhất cho cô.
Vốn dĩ anh nghĩ, nếu là người nói trước, mặc dù biết đây là một chuyện vô cùng khó khăn, nhưng vẫn sẽ nghĩ cách phải thuyết phục cô như thế nào.
Có thể có một đứa con kết nối huyết mạch đương nhiên cũng là thứ anh muốn nhất, nhưng nếu cái này lại gây nguy hiểm cho sức khỏe của cô, thậm chí là với mạng sống của cô, vậy căn bản không đáng nhắc tới.
Anh tự trách mình không cẩn thận, không cẩn thận, nhưng chuyện này đối với tình huống hiện giờ của cô mà nói, không có chút ý nghĩa nào.
Anh đau lòng, nhưng ngoại trừ cái này ra anh thật sự không biết nên làm cái gì.
Đọc Full Tại mTruyen.net
Từ Tĩnh Nghi năm ba, ngoài ý muốn mang thai, cô ấy và Lôi Đình lãnh chứng kết hôn sinh con, hiện giờ thằng nhóc kia đã được 4 tuổi, tất cả đều thuận lợi. Chỉ ngoại trừ cô ấy mang bụng bầu đi học, quả thật vất vả, không ít lần anh nghe Lôi Đình đau lòng lải nhải với anh.
Cho nên anh thầm nghĩ nhất định phải cẩn thận, đừng làm cho Điềm Điềm giẫm lên vết xe đổ.
Thật vất vả, chờ tới khi bọn họ chuẩn bị tốt nghiệp, lại không ngờ tại đây thời khắc mấu chốt lại rớt dây xích, sau đó anh suy nghĩ một chút, thời gian chắc là mấy ngày “kỳ an toàn” của cô, có hai lần quả thật tới rồi khó kìm lòng nổi, lúc này mới xảy ra ‘ngoài ý muốn’.
……
Nếu đổi lại là một người khác, khi biết chồng mình đi tìm với bác sĩ tư vấn có nên lấy đứa bé hay không, mặc kệ nguyên nhân là gì chắc là đều sẽ làm ầm ĩ một trận, hoặc ít nhất cũng sẽ chất vấn vài câu, nhưng Hạ Thiên lại không phải.
Cô cũng không phẫn nộ giống như một con thú nhỏ bị chọc vào chỗ bị thương, cô chỉ thẳng thắn nói ra sự lo lắng và yếu đuối của mình phân tích trước mặt anh, nói cho anh biết, cô muốn kết tinh tình yêu này của hai người, lại không có đủ sức lực và dũng khí chống đỡ, cho nên cô rất cần anh.
Cô cần anh, giống như anh vẫn luôn cần cô.
Từ này lĩnh chứng ngày đó, anh trở về nhà bên cạnh lấy sổ hộ khẩu, nhìn thấy căn nhà trống rỗng, thế giới của anh, cũng chỉ có cô.
Nhưng hôm nay.
Thế giới của anh, còn sẽ có một người khác ngoài cô.