Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
12h trưa ngày thứ bảy, Vương Tiểu Vũ đẩy cửa phòng C Khoa dạ dày Bệnh viện Hàng không Dân dụng ra.
“Anh đã khá hơn chút nào chưa?”
Từ Nhất Minh dời đường nhìn khỏi màn hình máy tính, thấy người tới, nhíu mày hỏi: “Sao hôm nay lại là cậu tới?”
Vương Tiểu Vũ: “Hôm nay là cuối tuần, dù sao thì nếu tôi có thời gian cũng nên ghé thăm anh một chút. Sao anh đang bị bệnh mà còn xài máy tính vậy nha?”
Từ Nhất Minh liếc nhìn cậu, nói: “Cậu có thể chịu được?”
Vương Tiểu Vũ nghẹn lại, cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng thôi luôn, quả thực nằm viện rất buồn chán.
Từ Nhất Minh tiếp tục gõ chữ, vừa nói: “A Phong đâu?”
Vương Tiểu Vũ ngồi xuống, đặt hộp cơm lên một cái kệ thấp, nói: “Anh ấy a, hôm nay đuổi bản thảo, biên tập đã thúc giục gấp rút rồi. Thế nào, đói bụng không, ngồi dậy ăn chút gì đi.”
Cậu bưng cháo rau cải ra, đưa cho Từ Nhất Minh, nói: “Đến, nếm thử, hôm nay là do tôi làm đó.”
Từ Nhất Minh liếc phần thức ăn một cái, hờ hững nói: “Bên trong… Không có độc chứ?”
Cái… Cái gì?
Vương Tiểu Vũ lập tức tạc mao: “Anh! Đơn giản là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!” Cậu nhìn chung quanh trái phải, lại cảm thấy tức giận với bệnh nhân cũng không có ý nghĩa, nói tiếp: “Yên tâm, dù có như thế nào thì tôi cũng sẽ không lấy thân thể của người bệnh ra để đùa giỡn, hơn nữa cũng đã từng xuất ngoại vài năm, tay nghề vẫn là có thể miễn cưỡng chấp nhận.”
Từ Nhất Minh lại mỉa mai gõ máy một phen, rốt cục mới dứt khỏi máy tính mà ngẩng đầu lên, tiếp nhận cháo, chậm rãi nếm thử.
Rất nhanh, một chén cháo liền trôi xuống bụng, Từ Nhất Minh bình tĩnh tiếp nhận giấy ăn được đưa tới, lau miệng, nói: “Mùi vị cũng coi như là miễn cưỡng thông qua đi, so với A Phong còn kém nhiều lắm.”
Vương Tiểu Vũ hừ hừ nói: “Thực sự là được tiện nghi còn khoe mẽ, chưa thấy qua người nào ngạo kiều như vậy. Ê, anh có muốn ăn táo không, để tôi gọt cho anh.”
Từ Nhất Minh hờ hững nói: “Tôi cũng không phải bị bệnh ở tay.”
“Tôi nói anh người này sao lại cố chấp như vậy chứ? Quên đi, bệnh nhân là lớn nhất.” Rất nhanh Vương Tiểu Vũ đã gọt táo xong, cắt thành từng miếng, trực tiếp nhét vào miệng của Từ Nhất Minh, sau đó mới đùa dai mà nói: “A —— há mồm.”
Từ Nhất Minh liền nghẹn cứng họng.
Ngô… Người này, là muốn dùng biện pháp như thế để trả thù mình sao?
************
Chạng vạng ngày chủ nhật.
Từ Nhất Minh đang vùi đầu vội vàng làm một bản kế hoạch.
Đột nhiên, phòng bệnh bị đẩy ra một cách hùng hùng hổ hổ.
“Keng keng keng, cơm tối đến đây ~! Đến đến, cất máy tính vào nào, ăn cơm thôi.”
Từ Nhất Minh bị quấy rầy nhăn mặt lại nhìn Vương Tiểu Vũ đang lách cha lách chách, nói: “Tại sao lại là cậu tới.”
Vương Tiểu Vũ hừ hừ nói: “Thế nào? Mất hứng khi nhìn thấy tôi sao? Hừ, vậy sớm một chút dưỡng hảo thân thể rồi xuất viện đi.” Nói xong, cậu lại nhìn chung quanh một lần, lắc lắc bó cẩm chướng (*) to đùng trong tay, nói: “Uầy, đây là hoa tôi mua, tôi đi tìm y tá lấy bình hoa cái đã, chính anh tự ăn trước đi a, đợi lát nữa tôi tới dọn dẹp.”
Vương Tiểu Vũ lại hùng hùng hổ hổ mà xông ra khỏi phòng bệnh, lúc trở lại cầm một bình hoa thuần trắng cắm đầy những đóa hoa vàng nhạt, hương thơm tràn ngập căn phòng.
Đặt bình hoa lên cái kệ bên người Từ Nhất Minh, Vương Tiểu Vũ hài lòng gật đầu, sau đó cầm lấy hộp giữ ấm, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói: “Tôi đi đây, sau này sẽ trở lại thăm anh.”
Vương Tiểu Vũ đi rồi, ông cụ ở giường bên cạnh hỏi Từ Nhất Minh: “Tiểu tử, đứa nhỏ này là đệ đệ của con sao?”
Từ Nhất Minh uống chén nước, trả lời: “Không phải.”
Ông cụ nói tiếp: “Vậy là bạn tốt rồi, mấy ngày nay cậu ấy đến thường xuyên lắm, tôi thấy cậu ấy thật sự quan tâm con a.”
Từ Nhất Minh liếc mắt nhìn cẩm chướng ôn hòa mềm mại, cười lạnh, thấp giọng nói: “Chỉ là cảm giác đồng tình mà thôi.”
Lão nhân gia có chút lãng tai, không nghe rõ, hỏi lại: “Con nói cái gì?”
“Không có gì.”
************
Triêu Văn Hủ Đạo: “Cho nên nói, mấy ngày nay cậu đều đi chăm sóc cho tình địch đang nằm bệnh viện sao?”
Tiểu Vũ Trụ: “Hắc hắc, đúng vậy.”
Phượng Phượng Vu Phi: “Không nhìn ra a, Tiểu Vũ Thụ, cậu còn có tiềm chất thánh mẫu bạch liên hoa nữa đó.”
Tiểu Vũ Trụ: “(#‵′) 凸 cái gì mà thánh mẫu bạch liên hoa, đó là tớ rộng lượng thôi. Một mình anh ta ở Bắc Kinh vô thân vô cố, huống chi, cũng không thể để học trưởng đến chăm sóc nha.”
Triêu Văn Hủ Đạo: “Chậc chậc, nói cho cùng vẫn là cậu ghen đi.”
Tiểu Vũ Trụ: “Hừ.”
Phượng Phượng Vu Phi: “Úi úi, mau nói cho tớ biết, tướng mạo của vị bạn trai cũ này ra làm sao nha.”
Triêu Văn Hủ Đạo: “Cái này tớ biết! Mang kính mắt, một bộ dáng tinh anh tuấn tú cấm dục thụ.”
Phượng Phượng Vu Phi: “Óa óa, chọc đúng manh điểm của tớ rồi!”
Tiểu Vũ Trụ: “Khụ hừ!”
Phượng Phượng Vu Phi cười khan nói: “Ấy? Ha ha, yên tâm, tớ vẫn là mẹ đẻ của Tiểu Vũ Thụ cậu a.”
Tiểu Vũ Trụ: “Hừ, vậy còn không sai biệt lắm.”
Triêu Văn Hủ Đạo: “Cho nên nói, hiện tại anh ta đã xuất viện rồi?”
Tiểu Vũ Trụ: “Ân, ngày mai còn muốn mời tớ và học trưởng đi ăn cơm tối nha, nói là cảm ơn sự chăm sóc của bọn tớ, thuận tiện chúc mừng anh ta xuất viện.”
Phượng Phượng Vu Phi: “Ồh! Bằng vào kinh nghiệm xem tiểu thuyết và kịch truyền hình nhiều năm của tớ, tớ có dự cảm là đã đến nội dung chính của vở kịch rồi!”
Tiểu Vũ Trụ: “… A?”
************
“Bữa cơm này tôi mời, hai người cứ tùy tiện chọn đi.”
Vương Tiểu Vũ tiếp nhận thực đơn, vui vẻ nói: “Vậy tôi đây cũng không khách khí. Tôi muốn chảo ễnh ương xào (*), đầu cá hai màu (*), bò xào ớt chỉ thiên (*)…” Bỗng nhiên, cậu nhớ tới dạ dày mảnh mai nhạy cảm của Từ Nhất Minh, ngượng ngùng nói: “Quên đi, chị phục vụ giúp tôi xóa những món ban nãy nhé. Học trưởng, anh tới chọn đi.”
Từ Nhất Minh thờ ơ cười cười, nói: “Cậu muốn ăn cay thì cứ chọn vài món, không cay thì tự tôi chọn, chút tiền ấy tôi còn có thể trả nổi mà.”
Chu Phong cười nói: “Đúng vậy, em cứ chọn một hai món đi, cũng có thể an ủi dạy dày của em a.”
Nếu Vương Tiểu Vũ từ chối nữa thì sẽ trở nên bất kính, cậu nói: “Hắc hắc, được rồi. Chị phục vụ, giúp tôi giữ ba món trước lại đi.”
Nữ phục vụ mang theo nụ cười chuyên nghiệp, trả lời: “Vâng.”
Mắt to của Vương Tiểu Vũ vừa chuyển, ôm bụng đứng lên, nói: “Học trưởng, hai người cứ chọn đi, em đi vào WC một chuyến.”
Chu Phong: “Nga, em đi đi.”
Vương Tiểu Vũ nghênh ngang đi vào WC, sau đó lén lén lút lút lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại.
Triêu Văn Hủ Đạo: “Ừ?”
Vương Tiểu Vũ: “Này, tớ đã dựa theo sự phân phó của các cậu mà chui vào WC rồi, kế tiếp nên làm như thế nào?”
Triêu Văn Hủ Đạo: “Để thúc đẩy nội dung vở kịch phát triển, chí ít nửa giờ sau cậu hãy trở về, thuận tiện ngầm quan sát sự hỗ động của hai người bọn họ một chút, nếu có gì không đúng liền báo cáo!”
Vương Tiểu Vũ: “… Được.” Cậu cứ như kẻ trộm mà dựa vào vách tường, che lại thân ảnh của mình, theo dõi bàn ăn của Chu Phong.
Từ Nhất Minh chú ý tới con chuột nhỏ đang ngó dáo dác tại góc phòng, trong lòng chính là buồn cười.
Y uống một ngụm trà, nói với Chu Phong: “Em biết nếu như đơn độc mời, anh sẽ không chấp nhận, có đúng hay không?”
Chu Phong: “Nhất định anh sẽ nói cho Tiểu Vũ biết, nhưng, anh quyết định không đến điểm hẹn là bởi vì em.”
Từ Nhất Minh nhướng mày một cái: “Em?”
Chu Phong: “Đúng vậy, quyết định như vậy vì suy nghĩ cho chính em.”
“A.” Từ Nhất Minh đặt tách trà xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Chu Phong, nói: “Như vậy là, một chút khả năng chúng ta cũng không có?”
Chu Phong mỉm cười kiên định trả lời: “Anh đã có Tiểu Vũ, em ấy tốt lắm.”
Từ Nhất Minh cúi đầu cười nói: “A, anh vẫn là cố chấp như thế. Sẽ không dễ dàng động tâm, nhưng nếu đã thích chính là vạn kiếp bất phục.”
Chu Phong: “Nhất Minh…”
Từ Nhất Minh ngắt lời anh: “Là em tự làm tự chịu. Bất quá, em sẽ cho anh biết anh đã bỏ lỡ một nam nhân có bao nhiêu tốt.”
Chu Phong bất đắc dĩ cười nói: “Anh vẫn có lòng tin vào em, sẽ khá hơn thôi.”
Từ Nhất Minh lại nhìn đến thân ảnh bên trong góc phòng, giở trò xấu mà nói: “Muốn biết con chuột nhỏ nhà anh đang làm cái gì không?”
Chu Phong: “?”
“Chỗ này của anh có chút bẩn, để em giúp anh lau một chút.” Nói rồi, Từ Nhất Minh đứng dậy, cầm khăn tay hướng đến khóe miệng của Chu Phong mà lau.
************
Vương Tiểu Vũ đang cầm điện thoại di động, liên tục hồi báo về đầu bên kia điện thoại: “Bọn họ… Dáng vẻ tựa hồ như đang trò chuyện rất vui vẻ.”
Triêu Văn Hủ Đạo: “Bình tĩnh, giữa bạn bè trò chuyện vui vẻ là bình thường.”
Một hồi ——
Vương Tiểu Vũ: “A a, hình như bầu không khí đã chuyển sang nghiêm túc. Không biết đang nói cái gì nha.”
Triêu Văn Hủ Đạo: “Loại tình huống này, có thể là đang tiến vào vấn đề chính. Cậu cứ tiếp tục quan sát rồi báo cáo đi.”
Lại một hồi sau ——
Vương Tiểu Vũ: “A a a! Tên kia nhào lên rồi, hình như muốn… Muốn hôn học trưởng!”
Triêu Văn Hủ Đạo: “Chờ một chút, trước tiên cậu nên nhìn cho rõ ràng, biểu tình của học trưởng nhà cậu như thế nào?”
Vương Tiểu Vũ: “Hình như… Có chút chống cự, a! Anh ta giúp học trưởng lau mặt, sau đó lại ngồi trở về.”
Triêu Văn Hủ Đạo: “Ân, vậy là tốt rồi, thế này nói rõ học trưởng của cậu vẫn còn trinh tiết.”
Vương Tiểu Vũ: “A a a! Anh ta, anh ta ngồi vào chỗ của tớ rồi!”
Triêu Văn Hủ Đạo: “Còn có thể như vậy sao? Tiểu Vũ Thụ, lên! Nhà mẹ đẻ ủng hộ cậu!”
************
Bên này, Từ Nhất Minh tiếp tục châm lửa, giống như lơ đãng mà làm rơi thức ăn trên tay, dầu văng lên người Chu Phong.
“Ai nha, thật ngại quá, làm dơ quần áo của anh rồi.”
Chu Phong càng thêm bất đắc dĩ: “… Đến tột cùng là em muốn làm cái gì a, vừa mới bắt đầu đã không thích hợp rồi.”
Từ Nhất Minh xấu xa cười nói: “Rất nhanh anh sẽ biết.”
Vương Tiểu Vũ mang theo lửa giận phừng phừng trở về, tập trung quan sát, sau đó kêu lên: “Học trưởng! Úi? Quần áo của anh bị sao vậy?”
Hình như Chu Phong đã hiểu ra cái gì đó, chợt vô tình nói: “Nga, không cẩn thận làm rơi thức ăn. Anh đi vào toilet tẩy tẩy một chút.”
Vương Tiểu Vũ: “Nga… Nga.”
Chu Phong đứng dậy đi vào WC.
Từ Nhất Minh dùng cằm chỉ chỉ đối diện, nói với Vương Tiểu Vũ: “Đã về rồi sao, ngồi đi.”
Vương Tiểu Vũ ngồi xuống.
Từ Nhất Minh lại nói: “Vừa nãy rình coi lâu như vậy, có phát hiện gì sao?”
Bị, bị phát hiện!
Vương Tiểu Vũ có chút ngượng ngùng, giấu đầu hở đuôi nói: “Anh… Anh nói cái gì, sao mà tôi lại nghe không hiểu a?”
Từ Nhất Minh: “A, nghe không hiểu liền nghe không hiểu đi. Trước để tôi hỏi cậu đã, cậu dự định thế nào?”
“Thế nào cái gì?”
Từ Nhất Minh: “Rút lui a.”
Vương Tiểu Vũ chấn kinh mà ho khan một cái, anh ta… Còn chưa buông tha chuyện này nha.
Từ Nhất Minh: “Có lẽ nên nói là, trả A Phong lại cho tôi.”
Vương Tiểu Vũ: “… Anh đủ rồi đó, học trưởng mới không phải là một món hàng. Không, học trưởng là một thứ… Ai nha, nói chung! Học trưởng muốn ở cùng một chỗ với ai thì chính là lựa chọn của anh ấy, không phải ai trong chúng ta rút lui, ai ở lại là có thể quyết định được. Nếu như anh ấy không muốn, cho dù anh muốn ép buộc như thế nào tôi cũng không cần.”
Từ Nhất Minh nhịn không được cười ra tiếng, nói: “Không nhìn ra nha, cậu còn đủ tin tưởng anh ấy như vậy.”
Vương Tiểu Vũ nâng nâng cằm: “Đó là đương nhiên rồi, trong tình cảm giữa hai người thì sự tin tưởng là yếu tố quan trọng nhất.”
Từ Nhất Minh cười thành tiếng.
Như vậy, tôi yên tâm rồi.
“Các em đang nói gì vậy?” Chu Phong trở về.
Vương Tiểu Vũ: “Không có gì.”
Từ Nhất Minh: “Nói đến chuyện chung thân đại sự của anh a, đã bàn xong.”
Chu Phong: “A?”
Từ Nhất Minh: “Đã dọn đủ đồ ăn rồi, nhanh ăn đi.”