Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Nàng mang nó làm sạch đi" Người nào đó vẫn ảo não vì đói bụng, nghe tiếng nói ngẩn lên nhìn, sau khi thấy con vật trong tay Chính Đức đế đang đưa sát mình, bỗng nhảy dựng lên lùi ra thật xa, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.
"Con gà chết mà nàng sợ cái gì chứ" Chính Đức đế có chút buồn cười.
"Tần thiếp... tần thiếp sợ lông vũ." Người nào đó nhắm chặt mắt nói.
"Thì sao?"
"Hoàng thượng, dù sao chúng ta cũng cùng chung hoạn nạn, còn là do tần thiếp cứu người một mạng nha, nếu không có tần thiếp kéo người, người đã bị thích khách đâm trúng rồi"
"Vậy sao?"
"Đúng ạ"
"Vậy trẫm phải đa tạ ơn cứu mạng của nàng rồi" Mắt hồ ly híp lại, cao giọng hỏi.
"Ách, không cần, cứu trượng phu của mình là đều nên làm." Khuynh Nhan chân chó cười cười.
"Ừ" Vạn tuế gia hài lòng gật đầu.
"Hoàng thượng, người có thể hay không đại nhân đại lượng làm gà có được không?" Người nào đó hai tay chắp trước ngực, mắt đẹp chớp chớp, nhỏ giọng năn nỉ.
Chính Đức đế nhìn bộ dạng như cún con của nàng thì khẽ thở dài một hơi, chân dài đi về phía biển, bắt đầu lưu loát làm sạch con gà dưới ánh mắt nể phục của người nào đó, không ngờ vị vua cao cao tại thượng này lại làm sạch con gà nhuần nhuyễn và nhanh chóng đến vậy.
Sau buổi tối no bụng với gà nướng, hai người gặp nạn nhàn nhã tản bộ dọc theo bờ biển. Khuynh Nhan vừa đi vừa xoa xoa bụng, nhíu mày, chết rồi, hình như gần đây nàng ăn ngủ nhiều, lười vận động nên tăng cân rồi.
"Nàng, so với trước đây rất khác" Chính Đức đế nhàn nhạt mở miệng.
Người nào đó đổ mồ hôi lạnh
"Tần thiếp cũng thấy vậy." Nàng không ngu mà chối bay chối biến đâu, chỉ tổ dấu đầu lòi đuôi thôi.
"Trẫm có thể nghe một chút nguyên nhân khiến nàng thay đổi"
"Trước đây tần thiếp tuổi trẻ thiếu hiểu biết, nghe cha nói tam vương gia là vị hôn phu của mình, vì ngu dốt, nghe nói là của mình liền cố sức giữ lấy" Ngừng một chút nàng lại hỏi:
"Hoàng thượng hẳn là nghe chuyện tần thiếp cùng nhị muội xô xát dẫn đến cả hai cùng té xuống hồ rồi nhỉ?"
Chính Đức đế im lặng gật đầu. Khuynh Nhan lại hít vào một hơi, nhẹ giọng nói tiếp:
"Khi ấy vương gia đã mặc kệ tần thiếp, chỉ cứu mỗi nhị muội, trơ mắt nhìn tần thiếp vùng vẫy chứ không tiếp tục xuống cứu người càng không gọi người đến cứu, khi ấy tần thiếp nhận ra, người này chưa bao giờ là của mình"
"Nhưng hôm ở tiệc sinh thần tam đệ, nàng cũng đã rất đau lòng đi"
"Từ nhỏ tần thiếp đã lấy tam vương gia làm mục tiêu phấn đấu, đột nhiên mất đi mục tiêu, có chút khổ sở thôi"
"Hóa ra nàng mang tam đệ của trẫm ra là mục tiêu phấn đấu chứ nào có yêu thương gì, chả trách tam đệ như vậy, do nàng làm việc không có tâm." Mắt hồ ly cong lên như trăng non, người nào đó có chút thất thần, yêu nghiệt!
Khuynh Nhan tủm tỉm cười, Chính Đức đế không nhịn được, cúi đầu hôn lên môi nàng, lúc đầu định chỉ chạm nhẹ, sau lại không dứt ra được, càng hôn sâu hơn, môi lưỡi day dưa, quấn quýt, đến khi thấy cả người nóng lên mới rời khỏi môi nàng, cúi đầu vào hõm cổ nàng, điều chỉnh lại hơi thở.
Phủ Liễu Tướng Quân
"Dương nhi, con đã về, nào để ta xem, ôi con gầy đi rồi" Thẩm thị đỏ mắt, đầy xúc động.
Liễu Dương là con trai duy nhất của Liễu tướng quân, mười bốn tuổi đã theo cha ra trận đến nay đã ở chiến trường được hơn hai năm. Nghe mẫu thân than thở, hắn chỉ nhẹ cười.
"Tại sao đột nhiên con lại về?" Thẩm thị nghi ngờ hỏi, con trai bảo bối của bà có bệnh yêu chiến trường, nếu không có chuyện quan trọng sẽ không chịu về nhà đâu.
"Mẫu thân, con đói bụng lắm rồi" Việc triều đình, vẫn là không nên nói.
"À, ta quên mất, con về phòng tắm một cái cho khỏe rồi ra ăn cơm nhé"
Khi Liễu Dương bước ra phòng ăn, đã thấy Liễu Tiên Nhan ngồi trên ghế mỉm cười nhìn hắn, hắn đi đến cúi người hành lễ:
"Tham kiến vương phi"
"Đệ đệ ngốc, giữa chúng ta không cần hành lễ như vậy"
"Nên làm, nên làm"
Liễu Tiên Nhan bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, đệ đệ của nàng tính tình cứ như ông cụ non vậy.
Sau khi ba mẹ con dùng cơm, Tiên Nhan nói có chuyện muốn nói riêng với đệ đệ, nên cả hai liền đến thư phòng.
"Đệ đệ, lần này trở về là vì chuyện của hoàng thượng đi?"
Liễu Xương gật đầu xem như thừa nhận.
"Theo đệ, nếu hoàng thượng có chuyện, ai sẽ lên ngôi cửu ngũ chí tôn?"
"Nhị tỷ, ý của tỷ là..."
"Thông minh" Tiên Nhan nâng khóe miệng.
"Chuyện hôm nay xem như đệ chưa từng nghe, tỷ về đi, đệ thấy hơi mệt"
"Tỷ là tỷ tỷ ruột của đệ"
"Đệ biết, tỷ về đi" Đệ biết nên đệ không muốn tỷ mắc sai lầm, tam vương gia đối với hoàng thượng như thế nào chứ? Hoàng thượng mất tích, vương gia chỉ hận không thể đích thânđi tìm thôi.
Nhị tỷ sao tỷ lại thay đổi như vậy chứ?
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....
Một ngày mới lại đến, Khuynh Nhan vươn vai, người bên cạnh đã không thấy đâu. Khuynh Nhan liền biết hắn đã vào rừng tìm thức ăn rồi. Bọn họ rơi xuống vực hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi.
Mấy ngày này mỗi ngày bọn họ đều là: Buổi sáng Chính Đức đế vào rừng tìm thức ăn và kiếm củi, nàng thức dậy sẽ dùng số củi còn thừa lại hôm trước để đun nước biển, tạo ra nước ngọt, sau khi Chính Đức đế về sẽ tự động làm sạch thú rừng, lúc này Khuynh Nhan sẽ nhóm lửa, hắn làm sạch sẽ giao cho nàng nướng thịt.
Ăn xong, Khuynh Nhan sẽ vẽ chi chít những ô vuông nho nhỏ trên cát, bắt đầu cùng Chính Đức đế chơi cờ Carô. Lúc mới bắt đầu nàng đắc ý vì mình luôn thắng, dần dần nàng ảo não vì trò càng lúc càng giỏi hơn thầy.
Có hôm thua nhiều, thẹn quá hóa giận, dứt khoát lăn ra ngủ, không thèm chơi nữa, những lúc như vậy, Chính Đức đế cũng nằm xuống bên cạnh ôm lấy nàng, dùng cái lá to che ánh sáng mặt trời cho cả hai rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay, khi Khuynh Nhan đang xé thịt nướng, sắp đưa vào mồm, Chính Đức đế nhanh như chớp, kéo nàng trốn vào rừng cây, ra dấu im lặng.
Quả nhiên từ xa là một nhóm người đi đến.
Liễu Dương nhìn thấy đống lửa vẫn còn cháy, liền hô lớn:
"Hoàng thượng, Liễu Dương phụng mệnh tam vương gia đến tìm người"
Lúc này Chính Đức đế mới thận trọng nắm tay Khuynh Nhan đi ra. Mà Khuynh Nhan thì nghe cái tên Liễu Dương thấy có chút quen thuộc, chợt nhớ, a đó chẳng phải tam đệ của nàng sao?
"Vi thần cứu giá chậm trễ, xin hoàng thượng trách tội" Liễu Dương cùng các thủ vệ đi theo đồng loạt quỳ xuống.
" Các ái khanh vất vả đến cứu giá, trẫm thật cao hứng, hồi cung trẫm sẽ luận công ban thưởng" Chính Đức đế trưng ra bộ dạng một vị vua hiền lành thân thiện.
"Tạ chủ long ân"
Vậy là hai người bọn họ hoa lệ hồi cung, trở về những ngày tháng lúc trước, trong lòng cả hai đều có một chút nuối tiếc không rõ.