Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vào lần thứ năm nam tuần của Hoàng Đế Khang Hi, chiều ngày 28 tháng 4 năm nhuận Khang Hi thứ 44. Đầu tháng năm, hoàng tứ tử Dận Chân trở lại Tứ Bối Lặc phủ ở kinh thành.
Ngày hôm đó sau giờ Ngọ, Tuệ Châu được Tố Tâm đỡ ra khỏi buồng, ở trong sân phơi nắng dưới ánh mặt trời buổi sớm.
Tuệ Châu nằm trên ghế dựa, tùy ý phe phẩy chiếc quạt hương bằng lụa trắng thêu hoa mai, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Lúc này trời vừa vào hạ nên ngột ngạt quá, ta muốn nằm tới hai tháng luôn.”
Tố Tâm nhìn qua ánh mặt trời nóng rẫy, cười nói: “Tháng năm tháng sáu giờ là lúc nóng nhất, chỗ nào cũng nóng hết, nếu không nô tỳ đỡ chủ tử trở về nhà nằm.”
Tuệ châu ngáp một cái nói: “Thôi, cứ ở trong phòng hoài ta cũng muốn mốc meo.”
Hạ Mai nhìn Tuệ Châu có vẻ mệt mỏi, đề nghị: “Vừa hay phòng bếp có đưa cho nô tỳ mấy quả anh đào thượng hạng, nếu không để nô tỳ đem ra cho chủ tử giải nhiệt.”. Tuệ Châu liền gật đầu, ý bảo Hạ Mai đi làm.
Tố Tâm nhìn canh giờ, bất mãn nói: “Nha đầu Nguyệt Hà kia, đã đến khố phòng lĩnh phân lệ hơn một canh giờ rồi mà còn chưa thấy quay về.”
Tuệ Châu cười nói: “Ngươi đừng quá nghiêm khắc với các nàng, Nguyệt Hà chỉ là một tiểu nha đầu, mãi mới có cơ hội đi ra ngoài, về trễ cũng không sao.”
Tố Tâm cười hùa nói: “Chủ tử đúng là thiện tâm, quá nuông chiều tiểu nha đầu kia.”. Tuệ Châu lắc đầu cười cười, đang định nói cái gì đó, thì thấy vẻ mặt Nguyệt Hà hưng phấn chạy về.
Tố Tâm cau mày nói: “Xem kìa, không có quy củ gì cả.”
Nguyệt Hà thở phì phò hồi lâu mới hành lễ với Tuệ Châu, vội vàng nói: “Chủ tử, Gia đã trở về, giờ đang ở đại sảnh chính viện, các chủ tử khác cũng đều ở đó.”
Nghe xong, Tuệ Châu và Tố Tâm nhìn nhau, vốn đã quen với những tháng ngày sống thoải mái nên dĩ nhiên không biết Dận Chân đã hồi phủ hôm nay.
Trong lòng Tuệ Châu có chút ưu sầu, Dận Chân đã trở về, vậy mọi thứ trong phủ cũng nên trở lại như cũ rồi. Nếu hắn biết Vũ thị bị sẩy một nam thai đang thành hình thì sẽ nghĩ như thế nào nhỉ? Còn là… Không đoán được, suy cho cùng những người bị nghi ngờ hại Vũ thị còn có Phúc Tấn và Trắc Phúc Tấn của hắn nữa.
Tố Tâm nhìn nét mặt hoảng hốt của Tuệ Châu, vội thay nàng hỏi: “Tại sao Gia lại về hôm nay, Gia đột nhiên lại về sớm hơn dự định? Được rồi vậy tại sao không ai nói cho chúng ta biết một tiếng, để chủ tử biết đường mà chuẩn bị một chút chứ.”
Bộ dáng tươi cười của Nguyệt Hà hơi cứng đờ, ngẩng đầu nhìn qua Tuệ Châu, dè dặt đáp: “Tố Tâm tỷ tỷ, ta mới đi lĩnh phân lệ cho chủ tử, đã bị gọi vào trong viện của Phúc Tấn. À, Vương ma ma nói chủ tử còn có vết thương ở chân cho nên Phúc Tấn quyết định không nói tin tức Gia hồi phủ hôm nay cho chủ tử, miễn ảnh hưởng tới việc dưỡng thương của chủ tử.”
Nguyệt Hà dừng lại, phúc thân trước Tuệ Châu, có ý an ủi cười nói: “Chủ tử, Vương ma ma nói, Phúc Tấn sẽ nói nguyên nhân Ngài bị thương cho Gia biết, để Gia đến thăm Ngài. Giờ Ngài chỉ cần thả lỏng tâm tình, chờ Gia tới là được.”
Tố Tâm buồn bực nói: “Dựa vào cái gì liền quên mất chủ tử, ngay cả phái người tới nói một tiếng là Gia đã về cũng không được sao? Thị uy với chủ tử như vậy…”.
Tuệ châu lớn tiếng ngăn cản nói: “Tố Tâm đừng nói nữa, Phúc Tấn bận việc, không có thời gian thông báo cũng không sao. Hơn nữa, dù ta không bị thương thì cũng không thể đi nghênh đón Gia được.”
Tố Tâm nén giận, đối với việc không ai trong phủ tới thông báo một tiếng cho Tuệ Châu liền cảm thấy uất ức, nhớ lại lời răn khi nãy của nàng, vội hành lễ tạ lỗi.
Lúc này, Hạ Mai vừa bưng mấy quả đào về, thấy bầu không khí hơi lạ, không nói gì, chỉ hành lễ với Tuệ Châu, nói: “Chủ tử, nô tỳ đã rửa sạch mấy quả đào này, tiện thể ngâm vào trà cho chủ tử, xin chủ tử dùng thử.”
Tuệ Châu gật đầu cười nói: “Ừ, Hạ Mai cực khổ rồi. Mấy quả đào này đem một ít ra cho Trương ma ma ở ngoài, còn lại các ngươi nếm thử một chút đi.”
Ba người Tố Tâm liền hành lễ tạ ơn phần thưởng của Tuệ Châu, bầu không khí hài hòa lại dần khôi phục lại. Tuệ Châu trò chuyện câu được câu không với các nàng, nhất thời cảm thấy vui vẻ thoải mái.
∴—∴
Chớp mắt vài ngày đã trôi qua. Tuệ Châu vẫn như cũ nằm trong viện của mình, không hỏi thế sự, phảng phất giống như Dận Chân chưa hề trở về. Nàng đã nghĩ kỹ, cho dù bản thân nàng cứu được Vũ thị, nhưng nàng ta lại sinh non. Huống hồ khi đó Ô Lạt Na Lạp thị cũng tưởng thưởng cho nàng nhiều vải vóc, nàng cũng không cần Dận Chân phải thưởng thêm mấy thứ gì đó hay qua đêm ở chỗ nàng nữa.
Vào đúng giờ Tỵ ngày hôm đó (10h sáng), mặt trời đã lên cao, nhưng không nắng gắt lắm, ánh nắng ấm áp xuyên qua chiếc rèm mỏng nơi cửa sổ. Tuệ Châu ở trong nhà đọc sách giải khuây giết thời gian, chợt nghe Nguyệt Hà bẩm báo nói Tiểu Lộc Tử đến đây cầu kiến. Tuệ Châu vội bảo Tố Tâm chỉnh trang lại cho mình mới cho Tiểu Lộc Tử vào bẩm.
Tiểu Lộc Tử dập đầu, cười nói: “Nô tài Tiểu Lộc Tử thỉnh an Cách Cách mau chóng bình phục.”
Tuệ Châu vội đỡ Tiểu Lộc Tử dậy, cười nói: “Đã lâu không gặp Tô công công. Trên đường hầu hạ Gia, Tô công công cực khổ rồi.”
Tiểu Lộc Tử đáp: “Nhờ phúc Cách Cách, một đường trái lại vô cùng thuận tiện. Hơn nữa, có thể hầu hạ Gia cũng là phúc khí Tiểu Lộc Tử tu từ kiếp trước, không khổ cực không khổ cực.”
Sau đó Tuệ Châu lại sai Tố Tâm bưng ghế cho hắn, hai người hàn huyên vài câu, Tiểu Lộc Tử mới cười nói: “Gia thưởng cho Cách Cách mấy xấp lụa Tô Châu cùng vài món trang sức, chắc lát nữa Cao tổng quản sẽ mang tới cho người, nô tài tới đây sớm báo tin vui cho Cách Cách. Hơn nữa nô tài bữa nay qua đây thông báo một tin cho Cách Cách. Gia đêm nay sẽ qua chỗ Cách Cách nghỉ tạm, nhưng cơm tối sẽ không ăn ở chỗ Ngài.”
Tuệ Châu nói: “Đa tạ công công chúc lành. À, Gia còn phân phó gì nữa không?”
Tiểu Lộc Tử nói: “Cách Cách khách khí rồi. Gia nói Cách Cách đang bị thương gân cốt, buổi tối cứ để cho các nô tài hầu hạ, Ngài chỉ cần bồi Gia nói chuyện là được. Ai, kỳ thực Gia vốn định sớm qua thăm Cách Cách, thế nhưng công việc quá nhiều, may hôm nay được nghỉ nên mới có thời gian qua xem Cách Cách.”
Sau khi Tiểu Lộc Tử nói chuyện chính xong, lại hỏi vài câu về thương thế của Tuệ Châu, sau khi nhận một ít ngân lượng từ nàng liền vui mừng khom người lui ra
Dù Dận Chân nói cứ mặc kệ mọi thứ không cần Tuệ Châu phải hầu hạ, nhưng chờ đám người Tố Tâm Nguyệt Hà biết được tin tức liền ra sân quét dọn một lần cứ như thể sắp tới Tết vậy. Vừa qua khỏi giờ Thân, Tuệ Châu qua loa dùng xong bữa cơm chiều, liền bị kéo đi tắm huân hương, ăn mặc trang điểm. Bởi vết thương ở chân Tuệ Châu chưa lành nên cử động còn bất tiện nên mất một lúc sau mới ăn diện thỏa đáng.
Tuệ Châu cảm giác mình đã dần thích ứng với sinh hoạt nơi đây, đối với thê thiếp ở chung nhà cũng hết sức thản nhiên, yên ổn thuận theo mà sống. Cho nên khi gặp Dận Chân, nàng tự thấy bản thân mình không thể khiến hắn hài lòng thỏa dạ để đổi lấy được sủng ái. Ngoài ra khi chung sống với nhau rồi nhưng nàng vẫn không hiểu thấu được Dận Chân, hơn nữa suy nghĩ từ kiếp trước đã in sâu vào đầu nàng thì cho dù cuộc sống hiện tại đã mài dũa bớt đi, cũng có những thứ mà Tuệ Châu nghĩ khó mà thay đổi được. Vì vậy, không thể như Tố Tâm Nguyệt Hà vui vẻ nghênh đón Dận Chân dù hắn đã ba bốn tháng không tới đây, nhưng ít ra nàng vẫn có thể theo hắn khắp nơi, tuân theo ý hắn. Dù sao nếu muốn sống sót trong phủ này, không những phải chung sống với thê thiếp, còn phải được Dận Chận sủng ái, càng phải biết tranh giành với các phụ nhân hậu trạch. Trước mắt, Tuệ Châu đã hạ quyết tâm, liền bình thản chờ Dận Chân đến.
Tuệ Châu sau khi quyết định thái độ chung sống ưng phó mục tiêu. Liền ung dung ngồi trên tháp, đọc sách giải trí cũng thuận tiện chờ Dận Chân tới. Khoảng chừng một canh giờ sau, gian ngoài truyền đến tiếng huyên náo, Nguyệt Hà cuống quít lập tức chạy tới nói: “Chủ tử, Gia đã tới cửa viện rồi, lát nữa sẽ vào ngay.”
Tuệ Châu gật đầu, ý bảo Tố Tâm Nguyệt Hà đỡ mình tới cửa chính đợi Dận Chân.
Trăng đã lên cao, ánh trăng ban đêm càng làm nổi bật một mảnh yên tĩnh giống như tâm trang của Tố Tâm và Tuệ Châu chờ đợi điềm lành tới lúc này. Nàng dựa vào cột cửa đứng thẳng, nhìn thân ảnh được bao phủ dưới ánh đèn lồng đang chậm rãi tới gần…