Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cuộc Sống Tại Triều Thanh
  3. Chương 56: Trúng tuyển (thượng)
Trước /60 Sau

Cuộc Sống Tại Triều Thanh

Chương 56: Trúng tuyển (thượng)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sáng đầu xuân, vạn vật tràn đầy sức sống, làn gió thoang thoảng mang theo hơi ấm. Ánh nắng mặt trời nghiêng nghiêng chiếu xuống rọi sáng cả căn phòng, sau khi Tuệ Châu rửa sạch mặt, để Tố Tâm thay cho mình một bộ kỳ bào thường ngày màu xanh nhạt thêu hoa cỏ. Lại ngồi trước bàn mặc Tố Tâm Nguyệt Hà trang điểm cho mình. Mới búi tóc lên, đã thấy Hạ Mai từ gian ngoài mang khay đi vào.

Tuệ Châu cười nói: “Năm cũ vừa qua, thân thể ta ngày càng lười ra, hôm nay ta thức dậy trễ một chút, Hạ Mai đã chuẩn bị xong điểm tâm hết rồi.” Tố Tâm cắm một cây trâm san hô dưới búi tóc của Tuệ Châu, nhìn một lượt, lại cầm một đóa hoa vàng khảm ngọc trai cài vào phía sau búi tóc bên cạnh, mới cười nói: “Tiết trời lúc này ai cũng sẽ mệt mỏi, chủ tử không làm gì dậy muộn cũng không sao. Trang điểm xong rồi, đúng lúc ngài có thể ăn điểm tâm.” Tuệ Châu nghe thế soi chiếc gương đặt trên bàn, khẽ gật đầu hài lòng, đứng dậy đi dùng điểm tâm.

Tuệ Châu bưng cái chén bạc nhỏ, nhẹ cau mày, nhìn Tố Tâm thỉnh thoảng chia thức ăn cho nàng, không nói gì, liền ăn một chén cháo táo đỏ nấu với hạt ý dĩ, vài cái bánh ngũ cốc. Nàng có chút ưu sầu, sáng sớm hôm qua là cháo táo đỏ sáu vị [1], nay thì cháo táo đỏ nấu với hạt ý dĩ, ba năm qua thỉnh thoảng còn uống thuốc bồi bổ cơ thể. Ăn một hai ngày thì không sao, nhưng cứ ăn liên tiếp mấy tháng trời thế này, nàng ăn không tiêu.

[1] món này gồm sài hồ phơi khô, rau sam, cây diên hồ sách, táo đỏ và gạo

Kỳ thật mỗi khi rảnh rỗi Tuệ Châu cũng hay nghĩ lung tung, có phải do nàng xuyên qua thân thể này nên cơ địa thay đổi, chứ sao suốt ngày bồi bổ như thế mà nàng vẫn chưa có dấu hiệu mang thai. Nghĩ đến đây, Tuệ Châu cho rằng có những thứ con người không thể thay đổi được, càng không muốn mỗi ngày mình phải ăn mấy món này, mở miệng phân phó nói: “Món canh bồi bổ cơ thể điều hoa khí huyết này, một tháng ăn bốn lần là được rồi, mỗi ngày đừng đưa lên nữa.”

Tố Tâm thấy Tuệ Châu đột nhiên nói thế vốn định khuyên nhủ vài câu, lại thấy mặt Tuệ Châu rất kiên quyết, không nói thêm gì, cùng Nguyệt Hà Hạ Mai phúc thân tuân theo. Tuệ Châu thấy thế mặt không biểu lộ, nhưng trong lòng lại cảm thấy bộ dạng chủ tử dạy bảo kẻ dưới thật hữu dụng.

Sau đó Tuệ Châu cũng không nói tiếp, cùng các nàng ấy đùa giỡn nói cười mở đầu cho một sớm đầu xuân. Mới nói nói cười cười nàng đã ăn xong điểm tâm, sửa sang một chút rồi dẫn theo Tố Tâm tới chính viện thỉnh an.

Mưa xuân sau tháng tư để lại một bầu trời xanh biên biếc ít mây, chim hót líu lo, hoa cỏ tỏa mùi thơm ngát, một bức tranh sinh động bừng bừng sức sống, cành lá đâm chồi nảy lộc. Dọc đường đi, đập vào mắt Tuệ Châu đều là cảnh xuân sáng sớm tinh mơ, lại thêm mấy câu chuyện cười buổi sáng, tâm tình của nàng cũng rạng rỡ như cảnh xuân, mỉm cười đi tới chính viện.

Có thể là vào xuân tâm tình tốt lên, hoặc giả vì trong phủ được tấn phong lên phủ Thân vương, ngay cả đám hạ nhân lúc nào cũng mang vẻ mặt tươi cười nghênh đón người tới. Giống như lúc này, Tuệ Châu mới vừa tới cổng chính viện, đã thấy Vương ma ma đang tính đi vào.

Tuệ Châu đang muốn gật đầu hàn huyên với Vương ma ma vài câu, đã thấy Vương ma ma hành đại lễ với nàng, mặt mày hớn hở nói: “Cách Cách vạn phúc kim an, lão nô báo tin vui cho ngài.” Vương ma ma nghiêng người sang, tách rèm cửa, khom người nói: “Ôi ôi, lão nô vâng mệnh Phúc Tấn, cố ý ở đây đợi Cách Cách.” Tuệ Châu nhìn vẻ mặt hết sức thân thiết của Vương ma ma, cảm thấy buồn bực, nhưng mặt lại ôn hòa cười nói: “Ma ma đây cần gì như vậy, ta đâu thể đề ngài vén rèm cho ta.” Mặt Vương ma ma đầy ý cười nhìn Tuệ Châu, không trả lời ngay, liếc mắt qua tiểu nha hoàn đang đứng bên cạnh, tiếp tục nói với Tuệ Châu: “Phúc Tấn có chuyện muốn nói với ngài, giờ ngài đi vào trước đi.” Vương ma ma vừa dứt lời, tiểu nha hoàn lập tức cất giọng: “Nữu Hỗ Lộc Cách Cách đến.” Tuệ Châu không còn cách nào liền gật đầu cảm ơn Vương ma ma, sau khi ra hiệu cho Tố Tâm cẩn thận mới bước vào trong phòng.

Trong phòng ngoại trừ Niên thị và Vũ thị thì những người khác đều đến. Tuệ Châu nhìn đám người trong phòng, cảm thấy run lên, mặt lập tức lộ vẻ cung kính, bước nhanh tới giữa phòng, quỳ an hành lễ nói: “Tỳ thiếp Nữu Hỗ Lộc thị, thỉnh Phúc Tấn bình an, thỉnh Lý Phúc Tấn bình an.”

Ô Lạt Na Lạp thị cùng Lý thị ngừng cười đùa, gật đầu nói: “Nữu Hỗ Lộc muội muội đã tới rồi, ta và Lý muội muội vừa nói về ngươi đấy.” Tuệ Châu ngồi dậy nghe thế, mặt để lộ nghi hoặc.

Ô Lạt Na Lạp thị thấy thần sắc nghi hoặc của Tuệ Châu, cũng không giải thích nhiều, vội phân phó: “Mấy tên nô tài này không có mắt sao, không nhìn thấy Nữu Hỗ Lộc muội muội tới rồi sao, còn không nhanh hầu hạ, đi châm trà đi.” Tuệ Châu nghe Ô Lạt Na Lạp thị nói vậy liền phúc thân với nàng, không hỏi thêm gì, trực tiếp đi tới chỗ Cảnh thị ngồi xuống.

Cảnh thị thấy Tuệ Châu không biết gì cả, khẽ thở dài, với tính tình của nàng ấy thì không biết chuyện này là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa. Giờ không tiện nói rõ, dù sao sự tình còn chưa thể xác định được, Cảnh thị suy nghĩ một chút, thấy Tuệ Châu không hiểu, nhỏ giọng an ủi: “Tuệ Châu muội muội, ta cũng mới biết thôi, thấy cũng không phải chuyện gì lớn, liền thương lượng bồi...”

Không đợi Cảnh thị nói xong, Lý thị đã ngắt lời nói: “Nhìn Nữu Hỗ Lộc muội muội, thật sự ta mới thấy Phúc Tấn tỷ tỷ nói có lý. Xem Nữu Hỗ Lộc muội muội không chỉ biết lễ tiết mà còn hiểu cả quy củ, xuất thân thế gia vọng tộc chứ không như một số người. Ai da, phủ chúng ta bây giờ không giống trước kia, là phủ Ung Thân vương Thanh triều rồi, đi ra ngoài cũng không nên làm mất mặt Gia và các tỷ tỷ. Ấy, ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy Nữu Hỗ Lộc muội muội là người thích hợp nhất.” Nói xong Lý thị dành cho Tuệ Châu một nụ cười thân thiện, ngấm ngầm đánh giá thần sắc của Tuệ Châu, bây giờ trông thấy mặt Tuệ Châu biểu tình đều lộ hết ra ngoài, nhớ tới Tuệ Châu đã vào phủ hơn sáu nằm, vô thanh vô tức giống như chưa bao giờ tồn tại, hơn nữa thân thể còn chưa có gì, nàng ta cười càng thêm thân thiết.

Lý thị vừa dứt lời, ngoại trừ Ô Lạt Na Lạp thị và Cảnh thị không tỏ thái độ gì, trên mặt những người khác đều là dáng vẻ mất tự nhiên, ánh mắt ghen ghét nhìn về phía Tuệ Châu. Chuyện đã như thế, Tuệ Châu nghe xong liền hiểu, xem ra có chuyện gì rơi trên người mình rồi, hơn nữa còn là chuyện mà đám đàn bà con gái trong hậu trạch coi là chuyện tốt.

Tuệ Châu một mặt thì suy tư, một mặt thì tiếp nhận dáng vẻ thân thiết tươi cười của Lý thị, nàng càng nhìn càng thấy nghi ngờ. Mấy hôm trước, chỉ mới chớm xuân nên trời vẫn còn rét lạnh, Tam a ca Hoằng Quân vô tình rơi vào hồ nước lạnh, thiếu chút nữa là mất mạng. May mắn được một nô bộc đi ngang qua cứu được, hắn chìm xuống đã lâu, không chỉ bị sặc nước mà cả vùng cổ lẫn lồng ngực cũng bị thương. Sau khi Dận Chân biết được rất dận giữ thẳng thắn điều tra, lại không thu được kết quả gì, Dận Chân cũng chỉ đành sai người lấp hồ nước sau viện để xả giận. Mà Hoằng Quân từ hôm đó đến nay cơ thể không tốt lắm, thân thể vốn yếu ớt nay lại bị khí lạnh nhập vào người, cho đến giờ vẫn mê man chưa tỉnh lại. Thế là mấy ngày nay Lý thị mặt ủ mày chau, cả ngày trông coi Hoằng Quân, thậm chí vài ngày cũng không tới thỉnh an. Hôm nay chẳng những tới, còn cười thân thiện với nàng, chuyện này giải thích thế nào đây?

Tâm trạng Tuệ Châu có chút quay cuồng, nhìn bộ thường bào vải hoa nhũ đỏ tơ vàng còn thêu thêm một đàn bươn bướm ngũ sắc nhưng vẫn không che nổi đôi mắt thâm quầng của Lý thị, nàng đứng dậy vái chào hỏi: “Tỳ thiếp tạ Lý Phúc Tấn tán dương, nhưng không biết Phúc Tấn và Lý Phúc Tấn đang có chuyện gì?” Lý thị thấy Tuệ Châu thận trọng như vậy, ý cười càng sâu nói: “Ôi ôi, Nữu Hỗ Lộc muội muội không cần đa lễ, chúng ta là tỷ muội tốt mà. Chuyện này ấy à, phải để tỷ tỷ chúc mừng muội rồi. Nhưng mà cũng có thể coi là đại sự đi, tốt hơn hết vẫn nên để cho Phúc Tấn nói.”

Ô Lạt Na Lạp thị mỉm cười đáp ứng, cười một chút với Lý thị, mới nhìn Tuệ Châu nói: “Chắc hẳn Nữu Hỗ Lộc muội muội còn chưa rõ, mấy ngày trước Vạn Tuế Gia hạ ý chỉ nói...” Âm thanh của nha hoàn thông truyền bỗng đánh gãy lời nói của Ô Lạt Na Lạp thị.

”Niên Phúc Tấn, Vũ Cách Cách đến.” Tuệ Châu nghe tiếng nha hoàn thông truyền, rất bực mình, đang nói tới trọng điểm thị bị ngắt lời.

Đang lúc Tuệ Châu thầm bực tức trong lòng thì Niên thị mặc một bộ kỳ bào màu hồng cánh sen mỏng thêu trăm con bướm vàng bước vào, được nha hoàn và Hình ma ma dìu tới, đi cùng với nàng ta là Vũ thị một thân hồng đào chậm rãi bước vào.

Ô Lạt Na Lạp thị thấy Niên thị đã vài ngày không tới thỉnh an, ánh mắt liền thay đổi không nói gì, sau khi chờ Niên thị và Vũ thị thỉnh an một mạch xong, nàng ta mới ra vẻ quan tâm nói: “Niên muội muội, sao muội lại tới, không phải đang bị bệnh sao, nay sao lại gắng gượng tới thỉnh an vậy. Nhanh, Vương ma ma giúp một tay đi, đỡ Niên muội muội ngồi xuống ghế.” Nói xong Ô Lạt Na Lạp thị ngừng lại, mặt nghiêm nghị nói: “Hình ma ma, ngươi là lão nhân bên cạnh Niên muội muội, lúc trước Niên muội muội bị phong hàn, nằm liệt giường không dậy nổi cần phải tĩnh dưỡng thêm, sao ngươi lại để nàng ấy tới đây thỉnh an vậy.”

Hình ma ma nghe xong, lập tức quỳ xuống thỉnh tội: “Lão nô đáng chết, xin Phúc Tấn thứ tội.” Lý thị thấy vậy, cười cười, tiếp tục hung hăng trừng Vũ thị, nhìn lướt qua khuôn mặt mang bệnh của Niên thị, trong mắt lóe tia vui mừng, chuẩn bị đổ thêm dầu vào lửa, nhất định phải trừng trị tội này của Hình ma ma. Niên thị ho khan vài tiếng mỉa mai nói: “Phúc Tấn xin thứ tội, chuyện này không can hệ tới Hình ma ma. Hình ma ma ngươi không cần quỳ, đứng lên đi.”

Niên Thị dứt lời, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, đồng loạt nhìn về Hình ma ma đang đứng lên và Niên thị vừa mới lên tiếng.

Quảng cáo
Trước /60 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khai Cá Công Ty Tố Du Hí (Mở Công Ty Làm Game

Copyright © 2022 - MTruyện.net