Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chia tay?
Tô Diệp trong lòng như bị kim châm, một mũi lại một mũi đầy đau đớn.
Cô không muốn, không cam lòng, xem mắt cùng đã hơn một năm, không dễ gì mới gặp được một người vừa ý, chỉ vì chuyện này, chẳng lẽ lại quay về vạch xuất phát, bắt đầu lại từ đầu?
Hoặc có lẽ rơi vào cảnh hai người ở riêng?
Tô Diệp lập tức bỏ đi ý nghĩ này, ở xa nhau còn nguy hiểm hơn là bị người thứ ba xen vào!
Hoặc có thể để hắn đi trước, còn mình chờ tốt nghiệp xong thì đi tìm hắn?
Tô Diệp do dự, cô bao giờ tốt nghiệp còn chưa biết, có lẽ sang năm, có lẽ năm sau, nếu cô nguyện ý chờ, hắn có thể đảm bảo sao? Cho dù hắn nguyện ý, nhưng hai người ở xa nhau như vậy, không biết bao giờ có thể gặp lại nhau, thì tình cảm có còn vẹn nguyên hay không? Cô không có nắm chắc.
Hoặc có lẽ từ bỏ việc học, đi cùng hắn?
Tô Diệp mờ mịt, cô dành hơn hai mươi năm, bỏ quên cuộc sống tốt đẹp nhất của tuổi thanh xuân, không phải hy vọng có thể lấy được học vị bác sĩ sao? Huống chi, việc mở đề bây giờ đã không còn là hy vọng xa vời, lúc này lựa chọn từ bỏ, quá không sáng suốt rồi.
Cô nên làm cái gì bây giờ?
Tô Diệp cắn môi dưới, hai tay nắm chặt để một chỗ, cúi đầu không nói lời nào, Trần Thần đợi đã lâu, thấy cô vẫn chẳng mảy may nhúc nhích. Lúc này, nhìn trên bàn thức ăn không ngừng được bưng lên, sắc mặt Trần Thần ngưng trọng, chau mày, làm như che giấu vô vàn tâm sự.
"Ăn cơm trước đi, chờ ăn xong rồi nói." Trần Thần trong lòng áy náy, ngữ điệu mang vẻ rầu rĩ.
Tô Diệp không có khẩu vị, Trần Thần đưa tới đôi đũa, cô chỉ tùy tiện gắp vài miếng bỏ vào miệng, lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị, chậm rãi nhấm nuốt vài cái, nhìn món gà xào cay yêu thích chỉ còn lại tia chua sót.
"Anh bắt đầu xin từ lúc nào?"
"Khoảng mùng 10 tháng ba."
Lúc đó, cô đang bận bịu cùng một đám đàn ông xem mắt, vậy mà hắn đã tìm cách xuất ngoại.
"Nếu đã nhất định phải đi, tại sao không nói cho em biết?" Thái độ cùng giọng điệu của Tô Diệp cũng không kịch liệt, thậm chí có thể nói là sóng yên biển lặng, chỉ là trong mắt đầy ai oán u sầu, tiết lộ tâm tư của cô lúc này.
"Là anh không đúng, chuyện này vốn không có người khác biết, anh lại cảm thấy hi vọng không lớn, cũng sợ lỡ như không được bị em chê cười, cho nên mới không nói cho em biết, thực xin lỗi." Trần Thần nói khẩn thiết, chỉ mong có thể đánh động Tô Diệp, chớ để cô trách cứ, oán hận hắn.
"Hiện tại cũng chưa có thông báo chính thức? Tại sao đột nhiên muốn nói cho em biết?"
"Trong lòng anh cảm thấy như bị vật gì đó đè nặng, rất mệt mỏi, hơn nữa, em cũng có quyền được biết."
"Vậy thời điểm chúng ta xác định quan hệ, tại sao anh không nói?"
"Anh lúc ấy không có nghĩ nhiều như vậy, không phải mới vừa giải thích qua sao?"
Tô Diệp không nói gì, cứ nhìn chằm chằm hắn. Trần Thần thẹn ở trong lòng, không dám cùng cô đối mặt, liền cúi đầu tránh né.
Ánh mắt của hắn trốn tránh, lời nói lập lờ, dằn xuống đáy lòng mất mát cùng hoài nghi đang không ngừng tuôn trào, Tô Diệp bất chấp rụt rè, thẳng thắn nói ra nghi vấn cất giấu trong lòng bấy lâu: "Anh... Thật sự thích em sao?" Cô vốn muốn hỏi hắn yêu hay không yêu, lại cảm thấy một chữ "yêu" cũng chứa tải quá nhiều điều, khó có thể mở miệng, liền tạm thời vòng vo, hỏi hắn có thích cô hay không.
Trần Thần ngẩn người, Tô Diệp dĩ nhiên hiểu rõ, cô hơi nhếch môi, mày nhíu lại, chậm rãi cúi đầu.
Trần Thần cảm thấy đè nén, trong lòng có phần không cảm xúc, hắn chưa từng muốn làm cô bị tổn thương, càng chưa từng nghĩ muốn lừa gạt tình cảm của cô, hôm nay sự tình phát triển thành cục diện này, thực sự không phải hắn cố ý. Hắn thở dài, để đũa xuống, cúi đầu nghĩ rồi cẩn thận nói: "Tô Diệp, em còn nhớ rõ ngày đó chúng ta xác định quan hệ, anh đã nói với em như thế nào không?"
Tô Diệp chậm rãi gật đầu, trái tim lại một hồi đau nhói.
"Anh tự nhận mình không phải là một người đàn ông ngay thẳng, nhưng quyết không đùa bỡn tình cảm của người khác, anh ngày đó nói với em, sẽ đối với em thật tốt, là thật lòng thật dạ! Anh lựa chọn qua lại cùng với em, cũng phải nghiêm túc lo lắng suy nghĩ, không phải nhất thời cao hứng, em hãy tin anh!" Giọng nói vô cùng thành khẩn, Tô Diệp cảm thấy toàn thân có chút ấm áp, không còn cảm giác rét lạnh như vừa rồi nữa.
Nhưng vẫn cảm thấy không đủ rõ ràng, giống như nhìn ngắm cảnh vật qua một tấm lụa, mông lung mờ ảo, nhìn không rõ, làm cho người ta khó hiểu. Tô Diệp suy nghĩ đơn giản, xưa nay luôn thích nói thẳng nói thật, cách nói chuyện vòng vo của Trần Thần khiến cô thực sự không thích, huống chi lúc này trong lòng cô rất lo lắng, bộ não cũng giống như hóa thành một đống hồ dán, nghĩ không ra được cái gì. Trần Thần nói lời này để trấn an cô, nhưng cuối cùng lại không thể làm cô thoả mãn.
"Anh... Không thích em?" Tô Diệp do dự một lúc, vẫn là hỏi ra miệng.
Trần Thần thở dài, cảm thấy không biết nên làm thế nào, nếu là có sao nói vậy, ngay lúc này, khả năng hắn trở thành kẻ lừa đảo tình cảm là 89%, còn Chu Hiểu Tô là người giới thiệu, sợ cũng sẽ bị Tô Diệp hiểu lầm, nhưng nếu làm trái lương tâm, nói thích cô, chỉ sợ về sau lại càng khó xử hơn.
Suy nghĩ một hồi, Trần Thần vẫn là quyết định tránh nặng tìm nhẹ.
"Anh thật lòng muốn ở bên cạnh em, tuyệt đối không có lừa gạt, chuyện ra nước ngoài học này, là anh không suy nghĩ chu đáo, anh nhận lỗi với em, xin em tha thứ!"
"Anh hãy trả lời vấn đề của em!" Hắn càng là trốn tránh, cô lại càng muốn nghe chính miệng hắn trả lời, Tô Diệp nói chắc như đinh đóng cột, vẻ mặt lộ rõ sự kiên quyết.
Trần Thần có chút ngoài ý muốn, Tô Diệp đối với hắn từ trước tới nay vẫn luôn là thái độ ôn hoà, cho dù có bất mãn, cũng chỉ là dẩu môi nhíu mày, im lặng không nói gì, thậm chí không cần hắn dỗ dành, cô sẽ tự mình điều chỉnh tâm trạng, nhưng bộ dạng hôm nay của cô, hắn là lần đầu tiên thấy.
"Anh không hề cảm thấy khó chịu khi ở cùng em, nhưng để nói có thích hay không, anh không nói lên được, dù sao chúng ta mới chỉ qua lại với nhau nửa tháng."
"Vậy tại sao anh muốn qua lại với em?" Tô Diệp có chút tức giận, ngữ khí có phần sắc bén hơn.
Bốn phía đều là ánh mắt dò xét, vô tình hay cố ý mỉm cười đợi xem kịch vui, Trần Thần ngượng ngùng, trong lòng bực bội, mất kiên nhẫn. Hắn giải thích nhiều như vậy, cũng đã xin lỗi, nói rõ lý do cùng lời cam đoan, nói đến miệng lưỡi khô khốc, cô không tha thứ còn chưa tính, đã thế còn hỏi không dứt, khiến hắn như một tên tội phạm đang bị tra khảo vậy!
Sắc mặt hắn trầm xuống, giọng điệu cũng không còn nhu hoà như trước nữa.
"Cái gì nên nói anh cũng đã nói rồi, nếu em cảm thấy không chấp nhận được, vậy thì chia tay đi!"
Nước mắt nhịn từ lâu giờ theo gương mặt lăn xuống thành hàng, cô không chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Thần, thấy sắc mặt hắn trầm tĩnh, từ đầu đến cuối đều không liếc cô lấy một cái, trái tim liền lạnh đi. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, niền kiêu hãnh và sự bướng bỉnh trong cô trỗi dậy, tiếp thêm sức mạnh, đưa tay lau nước mắt, vịn vào bàn đứng lên, quay đầu đi ra ngoài.
Mắt thoáng nhìn hắn vẫn ngồi ngay ngắn, ngay cả mắt cũng không chớp cái nào, Tô Diệp trái tim càng lạnh hơn, nước mắt lại muốn trào ra, cô không dám ở lâu, sợ sẽ không kiềm chế được khóc ra thành tiếng, tránh để mọi người chê cười, bất chấp chân đang bị thương, liền ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Vừa rồi cô khóc rất nhiều, mắt đã sưng đỏ lên rồi, không dám ngẩng đầu, sợ người khác nhìn thấy, liền thấp đầu bước nhanh trên đường, Trần Thần từ phía sau đạp xe đuổi theo, Tô Diệp không có phát hiện ra, phải đến khi xe của hắn chắn ngang trước mặt, bắt được cánh tay cô thì mới biết.
"Anh đưa em về."
Tô Diệp lắc đầu, rút tay ra vượt qua hắn đi lên phía trước.
Trần Thần đẩy xe vượt qua cô, lần nữa kéo tay cô lại.
"Cho dù không thể làm người yêu, cũng đâu thể coi như người xa lạ. Em..." Hắn bất lực thở dài, mềm giọng khuyên nhủ: "Em đang bị thương, để anh đưa em về!"
Tô Diệp giãy tay, lắc đầu nói: "Hiện tại tôi muốn ở một mình, anh mặc kệ tôi!"
Trần Thần nghe cô nói kiên quyết như vậy, cũng không kiên trì nữa, chần chờ một lát, gật đầu nói: "Vậy em nhớ cẩn thận, nếu cần giúp đỡ gì thì gọi điện thoại cho anh."
Tô Diệp mũi cay xè, nước mắt lại chảy dài, cô không muốn khóc trước mặt hắn, liền cúi đầu xoay người đi về hướng khác.
Đi được vài bước, nghe thấy sau lưng có tiếng động, trái tim Tô Diệp xiết chặt, suy đoán có lẽ là hắn đuổi theo, liền cố ý đi chậm lại, chờ giây lát, không có chuyện gì xảy ra, cũng không nghe thấy tiếng động nào, cô quay đầu nhìn lại, sau lưng không có một ai, trước đó còn có một người một xe đứng ở đầu đường giờ đã không thấy đâu nữa.
Hai mắt đẫm lệ, trái tim cũng đau không chịu nổi, Tô Diệp chậm rãi xoay người, cúi đầu lủi thủi đi về phía trước.
Đầu óc rối loạn, trái tim cũng rất loạn, nghĩ không ra cái gì, Tô Diệp cũng không biết mình rốt cuộc là muốn như thế nào, cô vốn dĩ không muốn chia tay, nói bâng quơ vài ba câu liền chọc giận hắn, hai chữ kia nhẹ nhàng từ trong miệng hắn nói ra, lại nặng nề ném vào trong lòng cô.
Tô Diệp đi dạo không có mục đích, đi mệt liền tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, ngồi một lúc liền tiếp tục đi, đi một chút lại ngừng, thẳng đến khi hoàng hôn buông xuống, sắc trời bắt đầu tối, giương mắt nhìn bốn phía, mới phát hiện cô cách vườn trường khá xa.
Dừng lại, mới phát giác bụng sôi cồn cào, hai chân mềm nhũn, không thể nhúc nhích được nữa, đau nhức trầm trọng, vết thương ở đầu ngón chân đã không thể cảm nhận được đau đớn, giống như trong lòng cô bây giờ, tuy có hàng ngàn hàng vạn mũi tên đâm vào, lại không cảm giác được, chảy không ra nước mắt.
Đưa tay vẫy một chiếc xe, báo với bác tài địa chỉ trường học, rồi ngồi thẫn thờ trong xe.
Một ngày của cô thật đặc sắc, trong suốt 28 năm chưa bao giờ trải qua, hoảng sợ, mừng rỡ, thất vọng, uất ức, lo sợ nghi hoặc, khổ sở, thay nhau tra tấn cô, tâm trạng trầm bổng phập phồng như ngồi trên tàu lượn, mắt thấy sắp tới điểm cao nhất, tương lai rộng mở, nhưng ngay sau đó lại bị rơi xuống, lao nhanh xuống dốc.
Cuối cùng đã tới điểm kết thúc, tàu lượn vĩnh viễn dừng ở dưới thung lũng, sẽ không chở cô bay lên những đám mây, tất cả kích động cùng vui sướng trong nháy mắt trở thành kí ức.