Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
5611.
Mộ Nguyệt Sâm không nói gì, chỉ nhìn ông bằng ánh mắt có thể lạnh chết người.
Tam thiếu gia là ông nhìn đến trưởng thành, tính cách ít nhiều cũng hiểu được, quản lý liền ôn hòa cười trả lời Hạ Băng Khuynh: “Con không sao là được!”
“Dạ, con không có sao rồi!” Hạ Băng Khuynh gật đầu, cười đặc biệt vui vẻ.
Mộ Nguyệt Sâm dùng khăn lau miệng, rời khỏi phòng ăn.
Quản lý theo sau đi ra.
Cho đến ngoài cửa, mới mở miệng:” Tam thiếu gia, quan tâm con gái người ta, phải để người ta biết mới được.”
“Chú bây giờ đang dạy tôi phải làm gì?” Mộ Nguyệt Sâm liếc nhìn ông, lạnh lùng.
“Không dám!” Quản gia lập tức cúi đầu.
Mộ Nguyệt Sâm mở cửa xe ngồi vào: “Thuốc ở hộc tủ phòng tôi lấy, 1 ngày 3 lần, không được để cô ấy ăn đồ chiên nóng.”
Nói như đang trả bài vậy, anh liền nổ máy, nhanh chóng rời đi.
Quản lý cười lắc đầu thở dài 1 hơi, hiếm khi Tam thiếu gia quan tâm cô gái, đáng tiếc cô gái đó hình như không thích anh.
Hạ Băng Khuynh cả ngày nằm trên giường ngây ngốc.
Cô đang nghĩ đợi vài ngày nữa chị về, có nên méc không.
Cuối cùng vẫn thấy không méc được, dù sao chị cũng là con dâu Mộ gia, không thể khiến chị khó xử.
Nhưng, tuy không méc được, nhưng nhất định phải nghĩ cách thuyết phục chị cùng anh rể cho cô vào trường ở, chỉ cần họ ra mặt, mới có thể giúp cô, cô không tin, Mộ Nguyệt Sâm có thể gây trở ngại gì.
Ngồi dậy, lấy thuốc quản gia đưa đến.
Thoa lên vết thương thấy mát mát, đặc biệt thoải mái, hèn gì lúc hôm qua lúc thoa thuốc cô cũng không tỉnh, thì ra là có hiệu quả giảm đau.
Cô phải dùng tiết kiệm, sau này bị thương có thể lấy dùng.
Cả sáng cứ thế mà qua.
Tối, Mộ Nguyệt Sâm không về nhà ăn tối.
1 ngày bình an qua đi.
Sáng hôm sau, Hạ Băng Khuynh phát hiện mấy chỗ được thoa thuốc đã kết vảy, thuốc này thần kỳ vậy!
Cô vào tắm.
2 ngày không tắm cũng không thay đồ, cô sớm khó chịu muốn chết.
Nhưng đến lúc mặc đồ cô mới nhớ vali mình mất rồi, cô không có đồ.
Dùng sức vỗ đầu mình, Hạ Băng Khuynh sắp phiền chết rồi.
Quấn khăn tắm, cô ngồi trên bồn cầu.
Chị không ở nhà, cô cũng không muốn đi ra kêu chú quản gia tìm đồ cho cô, cũng không thể cứ quấn khăn tắm như vậy.
Làm sao đây?
Cô nghĩ nghĩ, quyết định lẻn vào phòng chị lấy quần áo.
Phòng trước đây của chị là căn thứ 3 bên phải.
Đi đến cửa, cô có chút lo lắng, không phải mới ra liền gặp Mộ Nguyệt Sâm chứ?
Không trùng hợp vậy chứ.
Lắc đầu, đừng tự dọa mình, anh cũng không phải mỗi ngày đợi cô ở đó.
Mở cửa, cô ló đầu ra trước, cảnh giác nhìn trái phải, âm thầm nhìn căn phòng thứ 3 bên phải.
Xác định mục tiêu, cô dùng hết dũng khí đi qua, mở cửa, nhanh chóng đi vào, đóng cửa, đồng thời khóa luôn.
Xong!
An toàn “đến nơi”.
Quay lưng, phòng trước mắt khiến cô có chút “bất ngờ.”
Giường màu xanh dương đậm, chăn màu xám, 1 cái ghế nằm màu đen, đến thảm và tường cũng là gam màu lạnh.
Nó giống như một cơ sở công nghiệp nặng, Iron Man mới thích ngủ ở đây.
Chị là người lãng mạn sao có thể chịu được căn phòng lạnh lẽo vậy?
Có thể vì anh rể thích phong cách này.
Cũng không nghĩ nhiều, cô đi vào phòng, tìm phòng thay đồ.
“Wa---”
Bên trong rất kinh người, 1 dãy đồng hồ, mắt kính, giày da, cà vạt, ví đều được xếp ngăn nắp, sơ mi, áo vest, đồ công sở, đồ thường ngày, từ nghiêm túc đến màu sắc đều được phân loại ra, ngăn nắp như là đồ trong viện bảo tàng.
Nhưng
Sao chỉ có đồ nam không có đồ nữ?
- -------- ----------