Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(1)
Sau khi tắm rửa xong, tôi thay sang bộ đồ ngủ mới mua. Nhìn bản thân trong gương, tôi cảm thấy vừa xấu hổ vừa lo lắng.
Đây là bộ váy yếm của gái lầu xanh thời cổ đại do tôi và Lý Yến Tử lựa rất lâu mới chọn được – vừa quyến rũ, lại còn che được cái bụng mỡ của tôi.
Tôi tắt đèn phòng, bật đèn ngủ lên, ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Tôi không tin đêm nay Vu Đại Long còn có thể chịu đựng được.
Tôi giấu mình trong chăn, âm thầm chờ đợi.
Trong lòng đầy mong đợi phản ứng của Vu Đại Long khi nhìn thấy bộ dạng này của tôi.
Rất nhanh sau đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng đẩy cửa.
Tim đập thình thịch, đúng như tôi dự đoán, tôi nhấc chăn bông lên, khoanh chân nằm nghiêng tạo tư thế mà tôi đã nghĩ đến từ lâu.
Sau đó, đèn phòng được bật lên, trong phòng sáng như ban ngày.
Vu Đại Long lẩm bẩm: "Sao em không bật đèn lên."
Ngay sau đó, anh ta ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dạng của tôi ở trên giường, anh ta bật lên cười haha như một kẻ điên vậy.
Anh ta chỉ vào tôi, cười đến thở không ra hơi: "Vương Tiểu Anh, em mặc cái này làm cái gì đấy, hahahahahaha!"
Tôi đã nghĩ đến trăm nghìn loại phản ứng của Vu Đại Long, nhưng vạn lần không ngờ đến phản ứng này.
Tôi vội vàng đắp chăn bông lên người, cảm thấy máu toàn thân dồn lên đầu, mặt đỏ bừng, nóng như muốn nổ tung.
Vu Đại Long vẫn còn đang cười. Tiếng cười như một nhát dao sắc bén cứa vào mặt tôi. Phản ứng của Vu Đại Long giống như việc anh ta ném khuôn mặt đẫm máu của tôi xuống đất, sau đó như còn cảm thấy chưa đủ, thậm chí còn tàn nhẫn giẫm đạp lên nó.
Tôi chịu đủ rồi, tiện tay nhặt con búp bê con gái hay chơi rồi ném vào người anh ta: “Vu Đại Long!”
Cuối cùng Vu Đại Long cũng ngừng cười.
"Ui da, em được phép mặc nó mà lại không cho phép anh cười. Đây lại là chủ ý Lý Yến Tử bày cho em đúng không? Anh nói này, em đó, sau này ít nghe theo cô ta đi, toàn là ý xấu thôi, không biết nghĩ gì mà để em mặc như này nữa.”
Anh ta vừa nói vừa nén cười.
Tôi nắm chặt tay, tức đến nỗi muốn đánh người.
Chuyện đi đến ngày hôm nay, tôi cũng chả còn tâm trạng thẹn thùng xấu hổ gì nữa, vì vậy nhấc chăn ngồi dậy, “Nếu không phải do anh không ngủ với em thì sao Lý Yến Tử có thể dạy em làm vậy chứ?”
Đúng vậy, tôi - Vương Tiểu Anh, nửa đêm ăn mặc như gái ngành, vò đầu bứt tai trước mặt chồng mình sở dĩ là vì chồng tôi đã hai năm rồi không động vào người tôi.
Nói chính xác là, sau khi tôi sinh con xong, anh ta không thèm ngủ cùng tôi nữa.
Mỗi lần tôi muốn, anh ta nếu không nói mệt thì cũng là “Để con nhìn thấy thì không hay lắm.”
Thế nhưng anh ta lại trốn đi xem phim vận động, trốn đi để tự “giải quyết”.
Có thể thấy không phải anh ta mệt, cũng không phải là không có nhu cầu.
Chỉ là anh ta không có nhu cầu với tôi.
Tôi đọc được trên mạng tình dục là liều thuốc giải độc cho hôn nhân. Hai vợ chồng nếu như ngay cả cuộc sống tình dục cũng không có thì chắc chắn là có vấn đề.
Tôi bất đắc dĩ lắm mới phải nói cho Lý Yến Tử nỗi khổ tâm của mình.
Lý Yến Tử là bạn tốt của tôi.
Không giống cô gái nhà quê như tôi, cô ấy làm việc ở thành phố, hiểu cao biết rộng, tôi cực kì tin tưởng cô ấy.
Lý Yến Tử nói, Vu Đại Long không ngủ với tôi là bởi vì anh ta đã mất cảm giác mới mẻ với tôi. Nếu tôi muốn thắp lại cảm xúc của anh ta thì phải biết kích thích.
Lúc đầu tôi vẫn còn do dự, dù sao thì bộ nội y gợi tình này cũng không hợp với người phụ nữ xuất thân từ gia đình gia giáo như tôi.
Nhưng Lý Yến Tử rất tự tin: "Tin tớ đi, đàn ông đều là động vật thị giác, kiểu gì cũng mắc bẫy."
Kết quả là tôi không thèm đếm xỉa gì nữa mà ăn mặc thành bộ dạng này, sau đó gửi con đến nhà mẹ vì sợ vướng bận.
Nhưng Vu Đại Long lại không hề mắc bẫy.
Điều này cũng không chắc chắn anh ta không phải động vật thị giác, bởi vì anh ta nói: "Vương Tiểu Anh, anh không ngủ với em mà em vẫn không hiểu nguyên nhân là từ bản thân mình à? Em xem, em béo như vậy, mặc bộ quần áo hở hang này thì có thể giải quyết được sao? Em béo đến mức sắp làm rách đồ rồi kìa! Làm gì có người đàn ông nào có thể tiếp tục ngủ cùng được nữa chứ?"
Cuối cùng anh ta cũng nói ra lời trong lòng.
Tôi tủi thân: "Em béo còn không phải vì sinh con cho anh sao? Chẳng lẽ trước kia em không gầy à? Em..."
Tôi có rất nhiều điều muốn nói, nhưng tất cả đều bị nghẹn ở cổ họng, không nói ra được.
Lúc tôi mang thai, tôi thật sự không béo.
Nhưng lúc sinh con xong, tôi vẫn chưa có sữa. Mẹ chồng vì muốn tôi có sữa, cả ngày đều bắt tôi uống canh thịt lợn, canh thịt gà, canh cá, vừa nhìn đã buồn nôn.
Tôi không muốn uống, không có khẩu vị, cả nhà bọn họ lại thay nhau ép tôi phải uống.
"Trẻ nhỏ không có sữa uống thì tội nghiệp lắm."
"Cô bây giờ đã làm mẹ rồi, đừng chỉ nghĩ cho bản thân, phải lo cho con nhiều hơn chứ.”
“Đây là vì con mà, em uống đi.”
Tôi chỉ có thể cắn răng nuốt xuống.
Sữa có rồi, nhưng người cũng phì lên như bong bóng.
Tôi không phải là không muốn giảm béo, nhưng không biết vì sao, cân nặng tăng lên nhưng lại không giảm được. Cho dù tôi nhịn đói thế nào thì thịt vẫn dính chặt lên người tôi, làm cách nào cũng giảm không nổi.
Nghĩ đến đây, tôi càng cảm thấy tủi thân, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Vu Đại Long không quan tâm đến tủi nhục của tôi: “Vì thế, anh cũng không ghét bỏ gì em, anh cũng không vì em béo mà ly hôn với em!”
Anh ta phớt lờ nước mắt của tôi, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa. Theo lương tâm mà nói, trừ việc không ngủ với em, anh còn chỗ nào không đối xử tốt với em?”
“Cả ngày anh đi làm mệt mỏi, còn em chỉ cần ở nhà trông con, em còn không hài lòng cái gì?”
“Anh xin em đừng làm loạn nữa! Đã làm mẹ rồi, nghĩ đến con cái nhiều hơn đi, ít nghĩ mấy thứ vô dụng này đi một chút, chăm sóc con cho tốt mới là điều quan trọng nhất.”
Vu Đại Long nhấc chăn lên giường, không đến 10 phút đã phát ra tiếng ngáy.
Để lại tôi ẩn mình trong bóng tối như một tên hề.
Tôi nghĩ không thông, tôi chỉ là muốn ngủ với chồng mình, sao lại thành “Làm loạn” rồi?
(2)
Đêm nay tôi mất ngủ.
Một phần là lo lắng hôn nhân của mình đang gặp nguy cơ lớn. Vu Đại Long không ngủ cùng tôi, tôi nghi ngờ anh ta đang có suy nghĩ khác trong đầu.
Mà suy nghĩ này, không phải là người nào khác, mà chính là “Hồ ly” ở thôn chúng tôi – Lâm Lê Lê.
Lâm Lê Lê không phải tên thật của cô ta, mà là Lâm Lệ Lệ.
Giống như cái tên sau này, cô ta từ nhỏ đã thảo mai, rõ ràng xuất thân từ nông thôn, điều kiện gia đình cũng chỉ ngang nhà tôi, nhưng vì cô ta xinh đẹp, học giỏi, giọng nói nhẹ nhàng, hay làm bộ làm tịch nên trông cô ta như tiểu thư thành phố.
Cô ta không chỉ là nhân vật "con nhà người ta" trong miệng các bậc phụ huynh trong thôn mà còn là nữ thần của bọn con trai trong lớp.
Đương nhiên, trong đó có cả Vu Đại Long. Không có chàng trai nào là không thích Lâm Lệ Lệ.
Bọn họ thường hay giật tóc tôi, thậm chí còn xé vở bài tập của tôi nữa, nhưng đối diện với Lâm Lệ Lệ thì bọn họ mãi là học sinh ngoan “năm điểm nhấn, bốn vẻ đẹp và ba tình yêu”.
Khi đó, nếu tôi nói không ghét Lâm Lệ Lệ thì là nói dối.
Sau khi khi cấp 3, Lâm Lệ Lệ đỗ vào trường chuyên, sau đó đỗ vào đại học, từ đó cũng không còn xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa.
Trong hơn mười mấy năm cô ta biến mất, tôi và Vu Đại Long học cùng một trường đại học, sau đó cùng làm thêm ở một nhà hàng, từ hẹn hò rồi đi đến hôn nhân.
Sau khi kết hôn, Vu Đại Long mở một trang trại trong thôn, làm ăn cũng coi như phát đạt. Cuộc sống chúng tôi cũng coi như đủ đầy, có của ăn của để.
Theo lý mà nói, cuộc sống của tôi và Vu Đại Long phải không liên quan gì tới cô ta nữa mới đúng.
Ai mà biết, cô ta đang là sinh viên đại học bỗng nhiên quay về, không những đổi tên thành Lê Lê mà còn còn mang theo luồng gió yêu quái, khiến đàn ông trong thôn- bao gồm cả Vu Đại Long đều bị thổi bay đến mức tâm thần bất định.
Cô ta nói sẽ về quê “làm kinh doanh qua các video ngắn”, nhưng cái gọi là kinh doanh chẳng qua chỉ là một ngày từ sáng đến tối ăn mặc trang điểm lộng lẫy, đi ra cánh đồng cắt lúa mì, đào khoai lang, sau đó làm vài món lợn cũng chẳng thèm rồi quay thành video, gọi là “Sinh thái mỹ thực” cho đàn ông xem.
Nhưng trong mắt của tôi, bọn họ đâu có quan tâm cái sinh thái mỹ thực của cô ta, thứ bọn họ xem còn không phải là bộ dạng cô ta làm bộ làm tịch hay sao?
Lúc đầu tôi cũng không quan tâm lắm cô ta khởi nghiệp thế nào.
Nhưng từ khi cô ta quay về thôn, Đại Long giống như gấu chó ngửi mật, cả ngày bám theo cô ta.
Tôi tức giận, anh ta còn nói tôi nghĩ nhiều rồi.
Anh ta nói, vì video của Lâm Lê Lê rất nổi nên muốn đi theo cô ta để cùng kiếm tiền.
Nhưng trên thực tế, trong lòng anh ta nghĩ gì, tính toán ra sao chỉ có mình anh ta biết! Dù sao trước anh ta cũng thích thầm Lâm Lê Lê.
Nếu không phải vì Lâm Lê Lê thi đỗ đại học, trở thành đối tượng Vu Đại Long không với tới được thì năm đó chắc chúng tôi cũng chẳng tới với nhau.
Bây giờ Lâm Lê Lê quay về rồi, Vu Đại Long cũng thành ông chủ, tâm tư của anh ta không phải sẽ hồi sinh trở lại sao?
Suy nghĩ này khiến tôi cảm thấy khó chịu, lật mình qua lại vẫn không thể nào ngủ được.
Bởi vì, điều này đồng nghĩa với việc Vu Đại Long trước đây chưa từng yêu tôi.
Anh ta lấy tôi, chẳng qua là vì tôi không phiền tới anh ta.
Nghĩ lại thì, trong cuộc hôn nhân của tôi và Vu Đại Long, tôi luôn là người bị anh ta túm gọn.
Lúc chúng tôi cùng đi làm thêm, tiền lương một tháng của tôi ít hơn 3000 tệ. Vì thế, Vu Đại Long nói chúng tôi phải tiết kiệm tiền, tương lai còn mua nhà, vì thế tôi giao hết tiền lương cho anh ta giữ, bản thân chỉ giữ lại chi phí sinh hoạt.
Tôi làm thêm 5 năm, không mang một đồng nào về nhà. Mẹ tôi hỏi tôi tiền đâu, tôi nói dối là mình tiêu rồi.
Mẹ tôi không tin, chọc vào lông mày tôi nói, tôi sớm muộn gì cũng bị Vu Đại Long bán đi mà còn đi giúp anh ta kiếm tiền.
Lý Yến Tử cũng bảo tôi nên thận trọng, vẫn nên dành dụm tiền để phòng hờ.
Nhưng tôi cảm thấy, bản thân tôi cũng là của Vu Đại Long, nói gì đến tiền của tôi.
Tôi tin anh ta thật sự đang nỗ lực vì tương lai của chúng tôi.
Khi đó, mặc dù cuộc sống khổ sở, nhưng tôi vẫn cảm thấy tương lai rất tươi sáng.
Mặc dù chúng tôi sống đạm bạc, nhưng Vu Đại Long mỗi ngày lễ đều mua quà tặng tôi. Mặc dù chỉ là một bông hồng, một chiếc bánh kem nhỏ không đáng bao nhiêu tiền, nhưng trong lòng tôi đều là tâm ý thể hiện anh ta trân trọng tôi, yêu thương tôi.
Khi đó, Vu Đại Long sẽ vì không thể cho tôi cuộc sống tốt hơn mà xin lỗi, cũng hứa tương lai nhất định sẽ cho tôi cuộc sống sung túc.
Chúng tôi ở bên nhau 6 năm, sau đó vì tôi mang thai ngoài ý muốn nên đành phải tổ chức kết hôn.
Theo phong tục bên chúng tôi, kết hôn là phải mua nhà, mua xe, và 3 vạn tệ tiền sính lễ cho nhà nữ.
Khi đó, Vu Đại Long chỉ có 2 vạn tiền tiết kiệm, ở quận nhỏ chúng tôi, mua nhà, mua xe không phải vấn đề lớn.
Nhưng anh ta lại đề xuất muốn dùng khoản tiền này để về quê mở trang trại.
Bố mẹ tôi đều phản đối, cho rằng anh ta suy nghĩ hão huyền. Suy cho cùng, buôn bán lợi nhuận không ổn định, ngộ nhỡ phá sản thì tôi sẽ phải cùng anh ta chịu khổ.
Nhưng Vu Đại Long vẫn kiên quyết với “sự nghiệp của mình”.
“Nếu bọn con mua nhà trên thành phố, từ đầu đến giờ đều là làm công cho người khác, chịu sự tức giận của người khác, vậy chi bằng thử lấy khoản tiền này tự kinh doanh xem sao.”
Tôi mắc kẹt ở giữa, bản thân ở trong tình thế khó xử.
Nhưng bất kể khó khăn thế nào cũng phải cùng Đại Long giải quyết.
Tôi giải thích rất nhiều, cuối cùng phải lấy đứa con trong bụng uy hiếp, bố mẹ tôi mới đồng ý.
“Dù sao bụng con cũng to ra rồi, nếu bố mẹ không sợ mất mặt thì con không lấy chồng nữa.”
“Sao tôi có thể nuôi được một đứa con không biết điều như thế này!”
Bà mắng tôi, bất lực đồng ý với phương án của Vu Đại Long, thậm chí còn không cần 3 vạn tệ tiền sính lễ, chỉ cần 1 vạn tệ tiền đính hôn là được, cuối cùng bảo tôi cất số tiền đó đi.
Còn tôi thì vô cùng đắc ý.
Việc này cũng có nghĩa Vu Đại Long không tốn một xu nào để cưới một đứa như tôi.
Lý Yến Tử khi đó còn nói tôi ngu ngốc, cảnh báo tôi đàn ông đều là kẻ hèn hạ, còn bảo tôi cẩn thận, nếu đối xử quá tốt với Vu Đại Long, anh ta sẽ không coi trọng tôi nữa.
Tôi không cho là như thế.
Tôi nghĩ, tâm địa con người sao có thể mình đối tốt với người ta mà người ta lại xem thường mình.
Nhưng chuyện xảy ra sau này dần dần khiến tôi nhận ra lời của Lý Yến Tử là đúng.
Tôi một lòng một dạ chung sống với Vu Đại Long.
Nhưng ngày tháng qua đi, tôi càng không có vị thế.
Sau khi kết hôn, trang trại của Vu Đại Long bắt đầu mở cửa, bố mẹ chồng đều đến giúp.
Khi đó tôi mang thai, Vu Đại Long để tôi ở nhà “an tâm dưỡng thai.”
Nhưng cái gọi là “an tâm dưỡng thai” chính là chịu trách nhiệm về thức ăn và cuộc sống của cả gia đình.
Trước ngày sinh, tay chân tôi sưng tấy lên mà vẫn phải giặt giũ quần áo, nấu cơm cho cả gia đình.
Nhưng tôi không một lời oán trách, Vu Đại Long nói anh ta đang trong giai đoạn xây dựng sự nghiệp, cần tôi hỗ trợ.
Chuyện khiến tôi thực sự cảm thấy tủi thân là chuyện khác.
Tôi nhớ, trong thời kỳ mang thai, tôi cực kỳ thèm ăn nho, khi đó là mùa hè, nho lại được mùa, nhưng tôi vì không có tiền nên nhờ Vu Đại Long mua cho, thế nhưng nho anh ta mua luôn là nho đã bị héo.
Tôi ăn một quả nho, nuốt xuống chỉ cảm nhận vị nho vừa chua vừa chát, khi đó cực kì tủi thân.
Tôi chất vấn Vu Đại Long: “Em mang thai cho nhà anh một đứa con, anh lại mua cho em loại nho này, anh có còn lương tâm không?”
Vu Đại Long ăn thử một quả, nhíu mày, nói mình bị ông chủ lừa.
Sau này, anh ta an ủi tôi: “Hiện tại trang trại mới mở, còn nhiều chỗ phải dùng tiền, em theo anh phải chịu khổ rồi. Đợi làm ăn khá lên, em muốn ăn gì thì mua cái đó, anh bao cả vườn nho cho em.”
Bị anh ta dỗ bằng mấy lời đường mật đó, tôi không còn thấy tức giận được nữa, cũng can tâm tình nguyện sinh con cho anh ta.
Sau này, chuyện làm ăn trang trại càng ngày càng tốt, mà vườn nho của tôi cũng chẳng thấy đâu nữa rồi.
Sau khi sinh con, tôi mang con về nhà, lại không có thu nhập. Mỗi tháng Vu Đại Long cố định đưa cho tôi 1000 tệ.
Ai nuôi con đều biết, sữa, tã, gì cũng cần tiền, 1000 tệ căn bản không đủ.
Nhưng mỗi lần tôi dùng hết 1000 tệ này, anh ta lại nhíu mày hỏi tôi: “Tiền tiêu đi đâu hết rồi?”
Cứ làm như anh đưa tôi không phải là 1000 NDT mà là 1000 USD vậy.
Theo thời gian, tôi chỉ có thể bắt đầu thói quen giữ tiền trong thẻ. Nhưng tôi thanh toán với anh ta, anh ta tại bắt đầu tính chuyện khác: “Ý anh không phải em tiêu tiền nhiều, chỉ là em không kiếm tiền nên không biết kiếm tiền khó như nào! Nên tiết kiệm thì tiết kiệm.”
Nhưng tức giận hơn là, trong mắt Vu Đại Long, hay là trong mắt gia đình nhà chồng, việc tôi ở nhà trông con đã là phúc phận lắm rồi.
Trên thực tế, ngoài việc trông con, tôi còn phải chịu trách nhiệm một ngày ba bữa, việc vệ sinh nhà cửa cũng đến tay tôi, từ sáng đến tối tôi bận túi bụi, vô cùng mệt mỏi.
Tôi vẫn còn nhớ, có một lần, tôi đau lưng, không còn sức để dậy nấu cơm tối cho cả nhà.
Tôi gọi điện cho Vu Đại Long, nhắc mọi người ở lại trang trại ăn rồi mang một phần về cho tôi là được rồi.
Kết quả là, tôi nghe mẹ chồng ở đầu dây bên kia nói với Vu Đại Long: “Tiểu Anh bây giờ là vợ ông chủ rồi, ngay cả cơm tối cũng không muốn làm.”
Hôm đó tôi tủi thân muốn c.h.ế.t, từ khi kết hôn đến nay, đó là lần đầu tiên tôi cãi nhau với Vu Đại Long.
Tôi tin tưởng anh sẽ không làm tổn thương tôi, luôn đứng về phía tôi.
Nhưng anh lại nói tôi già mồm hỗn láo, nói mẹ chồng không có ý đó.
Mà chuyện làm tôi đau lòng hơn nhiều, vẫn còn một chuyện khác.
Nói ra cũng có phần liên quan đến Lâm Lê Lê. Có một hôm, tôi dẫn chị tôi đi vào siêu thị nhỏ mua đồ, trùng hợp gặp được Lâm Lê Lê.
Cô ta mặc váy dài, trang điểm nhẹ, đeo túi nhỏ trông như tiên nữ.
Còn tôi thì mặc đồ ngủ, để mặt mộc, tay cầm giỏ hàng, trông như bà cô vậy.
Rõ ràng cô ta sinh trước tôi 6 tháng, vậy mà còn mở mồm gọi tôi “Chị Anh Tử”.
Tôi có thể không trả lời không?
Tôi nhìn không chỉ giống chị cô ta, thậm chí còn giống mẹ cô ta.
Đáng ghét hơn là, tôi nhìn thấy cô ta lên xe của Vu Đại Long. Mà Vu Đại Long còn không thèm xuống xe chào tôi.
Đợi cô ta đi, một bà cô trong siêu thị nói với tôi mấy lời ẩn ý:
“Tiểu Anh, dù sao Vu Đại Long cũng là ông chủ lớn. Con cũng nên chăm sóc bản thân mình đi, đừng cả ngày như thế, đàn ông cũng thấy mất mặt.”
Mặt tôi đỏ bừng như sắp chảy máu.
Sau khi về nhà, tôi hỏi Vu Đại Long sao không chào hỏi tôi.
Anh ta nói không thấy.
Tôi không tin, nhưng cũng không làm gì được, đành phải bảo anh ta đưa tôi tiền, tôi cũng muốn trang điểm, mua quần áo. Tôi không thể mất mặt trước Lâm Lê Lê được.
Ai mà biết, Vu Đại Long lại nói: “Lâm Lê Lê người ta là bà chủ, người ta trang điểm là cần thiết. Em là phụ nữ có gia đình, còn muốn so bì với người ta? Trang điểm lại khiến người ta cười cho!”
Khi đó tôi tức đến tắt thở.
Bây giờ nghĩ lại, tôi không thể thành tên ngốc như vậy được.
Tôi hết lòng hết dạ đối xử tốt với Vu Đại Long, nhưng cuối cùng, ngay cả từ “đau lòng” tôi cũng không thể thốt ra được.
Tôi lại nghĩ đến những lời Lý Yến Tử nói với tôi:
“Phụ nữ vẫn nên đối xử với bản thân tốt một chút, chi tiền cho bản thân nhiều vào. Tiền chồng cậu, cậu không tiêu thì ai tiêu? Tiết kiệm đi tiết kiệm lại, cẩn thận lại cho người phụ nữ khác tiêu đó!”
Đến bây giờ, tôi không thể không thừa nhận, lời của Lý Yến Tử vô cùng có lý.
Nhìn Vu Đại Long đang ngủ ngon lành, tôi hạ quyết tâm, Vương Tiểu Anh tôi nhất định phải thay đổi.
(Còn tiếp)