Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chính ngọ, giữa trưa, tại pháp trường nơi chợ, đông đảo bá tánh tụ tập, vây xem cảnh hành hình. Mọi người chỉ trỏ vào phạm nhân, một số người vừa khóc vừa chửi rủa. Trên gương mặt họ hiện rõ nỗi đau đớn, ngay lập tức khiến những người xung quanh xúc động. Gia đình của họ đã mất đi người thân trong cuộc náo loạn.
Mao Thập Tam, với ý chí kiên định, đứng trước pháp trường, ánh mắt có chút vẩn đục, phản chiếu nỗi đau trong lòng. Khi cửa tiệm thuốc Mao gia trên tay Thập Tam xảy ra chuyện, cửa hàng đã đóng cửa. Hôm nay, sau khi thu nhặt xác Thập Tam, gia tộc họ Mao sẽ rút khỏi kinh thành. Tộc trưởng đã giao phó Thập Tam cho ông, nhưng ông không thể dẫn dắt đúng đường, đã làm hại Thập Tam và cả gia tộc họ Mao. Tâm huyết mấy thế hệ của gia tộc đã bị hủy hoại chỉ trong một buổi sớm. Điều này khiến cho vị lão giả thường ngày mưu trí gần như suy sụp hoàn toàn.
Mao Thập Tam bị quan binh dẫn tới, hai mắt đờ đẫn quỳ trên pháp trường. Đến giờ hắn vẫn chưa hiểu rõ mình đã bị lộ như thế nào, và vì sao Ngũ công chúa lại có thể bắt hắn một cách chính xác như vậy. Hắn chỉ cung cấp thương minh thảo cho Hiền Vương, ngoài ra hắn không biết gì thêm. Thêm nữa, thương minh thảo là hắn tự mình bí mật đi hái, hắn dám chắc rằng không ai trong số những người theo hắn sẽ tiết lộ điều gì.
Hắn vốn nghĩ rằng, dù có sự việc gì xảy ra, thì nhất thời cũng chưa thể tra ra hắn. Nhưng khi nghe thông báo chuẩn bị hành hình và nhận ra đao phủ đã đứng bên cạnh, hắn mờ mịt ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng người thân. Khi nhìn thấy thúc công(em trai của ông nội) được đường thúc(anh em họ của cha) đỡ đứng từ xa nhìn mình, Mao Thập Tam nháy mắt đỏ hoe.
"Thập Tam, làm nghề thì phải làm cho đến nơi đến chốn, không thể lúc nào cũng nghĩ đến việc đi đường tắt. Đặc biệt chúng ta làm nghề thuốc, càng phải giữ tấm lòng nhân ái." Những lời dạy bảo của lão nhân như vẫn vang bên tai hắn, nhưng đáng tiếc lúc ấy hắn đã không chịu nghe.
Chú y đao phủ đã giơ đao lên,trong mắt ngập tràn sự xin lỗi và áy náy. Mao Thập Tam nhìn lão nhân lần cuối. Khi vừa định nhắm mắt, hắn bỗng thấy bóng dáng đứng phía sau thúc công, lập tức trợn to mắt. Thì ra là nàng! Ngay sau đó, đao phủ vung tay chém xuống, tiếng "rắc" vang lên, máu tươi bắn tung toé, đầu người rơi phịch xuống đất. Đôi mắt trợn trừng của hắn, đầy sự không cam lòng, vẫn mở to.
An Cát nhìn thấy đầu của Mao Thập Tam rơi xuống đất, cố gắng chịu đựng cảm giác dạ dày quay cuồng và lặng lẽ xoay người rời đi. Đây là kẻ thù đã từng muốn lấy mạng nàng, nếu không tận mắt chứng kiến hắn bị hành hình, trong lòng nàng sẽ luôn còn chút nghi ngờ. Vừa rồi, An Cát chú ý thấy Mao Thập Tam nhìn thấy nàng, ánh mắt của hắn khiến An Cát hiểu rằng vào khoảnh khắc cuối cùng, hắn đã biết nàng chính là người phá hủy kế hoạch của Hiền Vương. Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên một nụ cười tự giễu. Điều này cũng coi như giúp Mao Thập Tam hiểu ra được sự thật cuối cùng.
An Cát đi qua hai con phố và bước vào một tửu lầu. Hôm nay, nàng và Bạch Trà cố ý đến đây để ăn vịt nướng, còn việc xem Mao Thập Tam bị hành hình chỉ là tiện đường mà thôi. Khi lên lầu hai, nàng nhìn thấy Tiền Mừng Thúy đang ngồi ở bàn, hai người họ đã bắt đầu ăn. An Cát cười rồi đi đến góc phòng, ngồi xuống cạnh vợ.
Sau khi vào ở tòa nhà của Tiền Kim Châu, cùng ngày đó, Tiêu Minh Hoa và Tiêu Minh Tuyết đã dẫn theo Nam Phong ra ngoài thành để xem con đường thanh đạo xa xôi, nói rằng họ đưa Nam Phong đi bái kiến các vị trưởng bối trong sư môn.
An Cát vui vẻ khi không có ai làm phiền, cùng với quản gia của tòa nhà tìm hiểu về những nét đặc sắc của kinh thành. Sau đó, nàng và vợ bắt đầu hành trình khám phá kinh thành. Dĩ nhiên, Tiền Mừng Thúy luôn đi xa phía sau để bảo vệ hai người, điều này khiến các nàng an tâm vui chơi hơn. Lần này, khi bất chợt đi đến chợ, An Cát cũng chỉ vì biết rằng Bạch Trà được bảo vệ nên nàng mới an tâm đi. Thức ăn trên bàn chưa ai động đến, rõ ràng là đang chờ nàng về.
An Cát lấy lòng, gắp một muỗng canh vịt đưa cho vợ, cười nói: "Nếm thử xem, người ta bảo vịt nướng ở đây là ngon nhất kinh thành, xem thử có ngon hơn vịt bát bảo ở phủ thành không." Nói xong, nàng gắp một miếng bánh nhỏ, chấm nước sốt, thêm dưa chuột, hành, rau thơm và thịt vịt, rồi cuốn lại và đặt trước mặt vợ.
Bạch Trà nhìn thấy An Cát trở về tay không, uống một ngụm canh và bực bội hỏi: " Nàng không phải nói là đi mua đồ sao?" Vừa nãy, An Cát thần bí nói muốn đi mua đồ và không cho nàng đi theo. Bạch Trà ngồi ở đây chờ, càng nghĩ càng thấy nghi ngờ.
Nghe vậy, An Cát chớp mắt với vẻ mặt vô tội và nói: "Không có bán." Vừa dứt lời, bỗng có người nhắc đến sự kiện hành hình ở pháp trường trưa nay! An Cát trong lòng bực bội, vừa nói dối, mà giờ đã bị lộ quá nhanh.
Bạch Trà nghe xong liền hiểu ngay An Cát đã làm gì, người này dám lừa nàng, liếc An Cát một cái rồi cười giận dữ: "Không có bán đúng không?!" Nàng duỗi tay véo mạnh vào eo An Cát.
Vào ngày mười sáu tháng Giêng, Thánh Thượng đã hạ chỉ sắc phong Ngũ công chúa, lễ sắc phong được quyết định sẽ được tổ chức vào tháng sau, đồng thời hai vị nữ đế cũng sẽ tham gia. Điều này đã trở thành một chủ đề nóng hổi mà bá tánh kinh thành bàn tán sôi nổi. An Cát, khi còn ở ngoài kinh thành, đã nghe được tin tức này và trong lòng vô cùng vui mừng cho Linh Càng. Dù không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Linh Càng, nhưng qua lần trò chuyện ở đình viện, An Cát đã nhận ra rằng Ngũ công chúa là người có năng lực vượt trội, trí tuệ rộng lớn và luôn nghĩ cho bá tánh. An Cát tin tưởng rằng nàng sẽ có khả năng khai sáng một thời kỳ thịnh vượng mới cho Đại Lương.
Hơn nữa, trong thời gian này, khi đi dạo ở kinh thành, An Cát cũng nghe được một tin tức rằng Thánh Thượng có ý định mở kỳ thi khoa cử cho nữ tử. Không biết tin tức này có đúng hay không, nhưng nếu đúng, thì con gái của nàng, Nam Phong, sau này sẽ có cơ hội làm quan.
Khi An Cát và đoàn người trở về, họ đã chọn một lộ trình khác. Vừa đi vừa chơi, sau ba tháng, họ trở lại thôn Đại Hà vào giữa tháng ba. Nhìn thấy những con đường quen thuộc, An Cát cảm thấy vô cùng thân thiết. Dù đi du ngoạn bên ngoài rất tốt, nhưng không nơi nào bằng sự gần gũi của gia đình.
An Cát ngồi trên xe ngựa, bên cạnh là Bạch Trà. Khi gặp thôn dân, nàng chào hỏi rất thân thiện, còn với những người quen, họ sẽ tặng nhau một ít lễ vật và trò chuyện vui vẻ.
An Nam Phong không thể chờ thêm được nữa. Với tốc độ của nương mình, không biết khi nào mới về đến nhà, vì vậy cô bé nhanh chóng chạy ra ngoài và cười khúc khích nói: "Nương ơi, con đi trước tìm Kiều Diễm tỷ tỷ nhé!"
An Cát và Bạch Trà nhìn nhau cười. Nam Phong trên đường đi lúc nào cũng nhớ đến Kiều Diễm, mua cho nhân gia người ta những lễ vật tốt. Điều khiến các nàng cảm thấy buồn cười là đôi khi tiểu gia hỏa này lại làm bộ dáng thương tâm, thở dài thườn thượt, khiến mọi người chỉ biết bật cười.
Tiêu Minh Hoa đưa tay ra hiệu rồi nhanh chóng lên xe ngựa, cười nói khi lướt qua xe của An Cát: "Hai người cứ từ từ mà chậm rãi đi, chúng ta đi trước, một lát nữa sẽ ăn cơm." Khác với An Cát, họ ở Đại Hà thôn chỉ vài năm nên không có nhiều người quen.
An Cát...
Hai người trở về nhà thì đã là mười lăm phút sau. Trong xe, lễ vật được phân ra hơn phân nửa, và các nàng cũng thu hoạch không ít tin đồn, không ngờ chỉ mới rời đi nửa năm mà Đại Hà thôn đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, điều này khiến hai người cảm thấy trong lòng nặng nề.
An Cát dừng xe trước cửa nhà, chỉ thấy tiểu gia hỏa đang ngồi trên bậc thang với vẻ mặt thương tâm.
An Cát và Bạch Trà nhìn nhau, biết rằng khuê nữ vẫn chưa gặp được Kiều Diễm. Vừa rồi có thôn dân nói với họ rằng Lý gia cháu gái đã bị mẹ nàng đưa đi, còn Lý sư phó mấy tháng trước đột ngột hộc máu, bệnh tình không nhẹ, nếu không thì cũng không đến nỗi để người khác đưa cháu gái đi như vậy.
Bạch Trà vừa nghe xong thì ngẩn người. Nương của Kiều Diễm không phải đã tái giá sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện và đưa Kiều Diễm đi? Hơn nữa, tại sao Lý sư phó lại đổ bệnh? Khi các nàng rời đi không phải đều khỏe mạnh sao?
An Cát trong lòng hiểu được phần nào. Lý Thuần vì lý do ủ rượu, trước kia hàng năm đều uống rượu, nghe nói đã từng bị hộc máu. Căn bệnh này đã âm thầm phát triển từ lâu, lần này bị bệnh chỉ có thể nặng hơn lần trước.
An Cát và Bạch Trà xuống xe, đi qua ngồi xổm xuống hỏi: "Sao lại khóc vậy?" Thật là kỳ lạ, Nam Phong vẫn còn chút nước mắt ở khóe mắt, thật hiếm khi thấy nàng khóc. Từ khi tập võ đến giờ, đã lâu không thấy nàng khóc như vậy.
An Nam Phong nghe phong phanh, ngón tay nhỏ nhắn uốn éo, quay người ghé vào lòng mẹ, ôm cổ Bạch Trà, uất ức nói: "Nương, Kiều Diễm bị mẹ nàng ấy dẫn đi rồi, nàng ấy không chờ con trở về." Ô ô, nàng ấy đã mua cho Kiều Diễm một ít lễ vật.
Bạch Trà thấy khuê nữ thương tâm, vội vàng an ủi: "Kiều Diễm có thể chỉ là tạm thời đi với mẹ nàng ấy thôi, không phải là không trở lại đâu. Một lát nữa nương sẽ đi hỏi một chút."
An Nam Phong nghe xong vẫn còn buồn bã. Nàng vừa mới hỏi Lý nãi nãi, Lý nãi nãi cũng đều nói không biết khi nào Kiều Diễm mới có thể trở về.
An Cát nhìn thấy thật buồn cười, không biết còn tưởng rằng tiểu gia hoả đang thất tình. Cô ý bảo Bạch Trà dẫn Nam Phong đi tìm sư phụ của nàng, vì tin chắc rằng tiểu gia hỏa thương tâm khổ sở, ở bên sư phụ có thể nhận được sự an ủi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");