Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cưới Đại Được Chồng Tốt
  3. Chương 31-35
Trước /149 Sau

Cưới Đại Được Chồng Tốt

Chương 31-35

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 31​1439 Words

“Bà xã muốn uống gì không?”

Thấy Đường Hạ Linh đã đánh giá được ít nhiều, Lục Chấn Nam mới mở lời hỏi.

Đường Hạ Linh đưa mắt nhìn Lục Chấn Nam.

Lúc này, người đàn ông ấy đã cởi bỏ chiếc áo vest nghiêm túc thường ngày, chỉ mặc một chiếc sơ mi đơn giản, tay áo xắn gọn gàng đến khuỷu tay, cổ áo mở hai nút, để lộ xương quai xanh quyến rũ.

Anh đeo một chiếc gọng vàng, gương mặt trông có vẻ lạnh lùng nghiêm nghị nhưng lại không kém phần nho nhã.

Ánh mắt Đường Hạ Linh chợt sáng lấp lánh, nghĩ rằng người đàn ông này thật đúng là đẹp trai quá sức tưởng tượng, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu anh cũng đẹp đến mức khiến cô si mê, choáng ngợp.

“Cà phê đi.”

Cô mỉm cười dịu dàng, ngồi xuống sô-pha.

Lục Chấn Nam khẽ gật đầu, nhanh tay gọi vào đường dây nội bộ, kêu Ngô Vĩnh Tuân đem cà phê đến, quả nhiên anh lại đưa một chiếc máy tính cho Đường Hạ Linh: “Anh giải quyết công việc một chút, em tìm gì chơi trước đi, khoảng hơn một tiếng rưỡi, làm việc xong anh sẽ chơi với em.”

“Được, anh làm việc đi.”

Đường Hạ Linh ngoan ngoãn gật đầu, đưa mắt dõi theo Lục Chấn Nam đang quay lại bàn làm việc.

Qua một lúc sau, Ngô Vĩnh Tuân bưng hai ly cà phê đến.

Ngô Vĩnh Tuân không có chút gì là ngạc nhiên với sự xuất hiện của Đường Hạ Linh, anh ta lịch sự để cà phê xuống trước mặt Đường Hạ Linh rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

Chẳng mấy chốc phòng làm việc lại trở nên im tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng lật giở hồ sơ của Lục Chấn Nam, Đường Hạ Linh không làm phiền anh, yên lặng mở máy tính lên, bắt đầu lướt đọc tin tức khắp các trang mạng và f******k.

Chỉ mới qua một khoảng thời gian ngắn ngủi, còn chưa đến một tiếng hồ, thì tin tức của cô và Chu Phương Hoa đã bị đăng tải dày đặc khắp các trang báo.

Những bình luận chửi bới, thóa mạ nhiều như thủy triều cuồn cuộn dâng lên, tất cả đều nhắm vào Đường Hạ Linh. f******k của cô cũng không tránh khỏi bị công kích, từ tin nhắn riêng tư đến cả bình luận, đâu đâu cũng là những lời ác ý, châm chọc.

Thế nhưng Đường Hạ Linh lại vô cùng bình tĩnh, không còn quá quan tâm, chú ý như buổi sáng nữa.

Cứ để Chu Phương Hoa được thế đắc ý một lát đi, bây giờ cộng đồng mạng đưa cô ta lên tận mây xanh, đến lúc ngã xuống thì cô ta chỉ có mà thịt nát xương tan.

Cô muốn cho Chu Phương Hoa biết, cô sớm đã không còn là con ngốc để cô ta tùy ý ức hiếp nữa rồi.

Kẻ chuyên đi bắt nạt người khác, trước sau gì cũng bị người khác bắt nạt lại, đến cuối cùng thì vẫn là ác quả ác báo.

Lại đọc thêm một chút, Đường Hạ Linh chán chường tắt máy, chẳng buồn để ý đến nữa, cô nhìn tới nhìn lui, ánh mắt vẫn lạc đến chỗ Lục Chấn Nam.

Anh trông có vẻ vô cùng tập trung, khuôn mặt lạnh lùng như một lớp tuyết dày cộm, không gì có thể làm tan chảy được, ngón tay thon dài lật từng trang giấy, ánh mắt hiện vẻ thông minh sáng suốt, nhìn xa trông rộng, nhưng cả người toát lên sự ngang ngược và mạnh mẽ.

Đường Hạ Linh cầm ly cà phê lên, vừa nhấm nháp, vừa âm thầm thưởng thức bức tranh trước mắt, trong đầu bỗng nhớ đến một câu nói. Đàn ông đẹp trai nhất, gợi cảm nhất, làm người khác si mê nhất là khi nghiêm túc làm việc.

Trước kia, Đường Hạ Linh cảm thấy nói vậy không đúng chút nào, thế nhưng giờ phút này, cô lại gật gù đồng ý.

Người đàn ông này vốn dĩ đã có vẻ ngoài xuất chúng, những tố chất tốt đẹp kia chỉ lại khiến anh càng thêm hoàn hảo trong mắt người khác thôi.

Nghĩ đến đây, Đường Hạ Linh cảm thán trong lòng, tuy rằng cô và Lục Chấn Nam ở bên nhau không phải vì tình yêu, thế nhưng cô không cần tốn chút công sức nào cũng có được một người chồng ưu tú như thế này, bản thân ít nhiều gì cũng cảm thấy tự hào.”

Nếu như có người biết được sự thật, nói không chừng cũng sẽ đố kị đến chết mất.

“Bà xã, em đừng cứ nhìn chằm chằm anh như vậy, rất ảnh hưởng đến hiệu quả làm việc của tôi, em muốn anh làm chuyện mà đến anh cũng khống chế được à?”

Ngay lúc Đường Hạ Linh chỉ lo suy nghĩ đến ngơ người, Lục Chấn Nam lại ngẩng đầu lên, ánh mắt mang ý trêu chọc nhìn về phía cô.

Đường Hạ Linh chớp chớp đôi mắt, đôi gò má nóng bừng lên, có chút ngại ngùng nói: “Xin lỗi anh, anh tiếp tục làm việc đi.”

Lục Chấn Nam cười nhếch môi, đứng lên, đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống: “Sao rồi? Bây giờ tình hình bên ngoài chắc là rất rối ren, bà xã định khi nào thì trả đũa lại đây?”

“Không cần gấp. Hiếm khi Chu Phương Hoa được dịp vui vẻ như vậy, là một cô em gái tốt, làm sao em có thể nỡ làm chị mình mất hứng chứ? Cứ để cô ta hưởng thụ cảm giác được người khác nâng đến tận trời cao đi đã!”

Đường Hạ Linh nhẹ nhàng trả lời, vẻ mặt bình tĩnh như thể đang cùng anh nói chuyện thời tiết mà thôi.

Lục Chấn Nam rất thích dáng vẻ tự tin ngút trời như thế này của Đường Hạ Linh, trong đáy mắt anh xuất hiện vút qua một cảm giác thành tựu, anh cười nói: “Nếu như bà xã đã tính toán xong xuôi hết rồi, vậy thì anh không hỏi nhiều nữa. Lát nữa anh phải đi họp, đành phải để em tủi thân ngồi đợi ở đây rồi.”

“Không sao đâu, anh cứ đi đi.”

Đường Hạ Linh rất hiểu chuyện, gật đầu.

Lục Chấn Nam phải quản lý cả một công ty lớn như thế, lịch trình mỗi ngày đều dày đặc, trong lòng cô hiểu rất rõ, nên đương nhiên cũng không dám chiếm dụng quá nhiều thời gian của anh.

Dù sao chuyện Chu Phương Hoa cố tình hãm hại cô cũng không phải là chuyện lần một lần hai gì, cô đã quen rồi, cũng đã nghĩ ra cách đối phó cô ta rồi.

Có điều, cho dù là như vậy, trong lòng Đường Hạ Linh vẫn có chút cảm cảm động.

Cô và Lục Chấn Nam chỉ mới kết hôn mấy ngày thôi, nhưng sự quan tâm anh dành cho cô lại vô cùng ấm áp, hơn cả những gì yêu cầu trong hợp đồng.

“Anh sẽ nhanh chóng quay về, nếu như em cảm thấy ở trong phòng một mình quá nhàm chán thì có thể đi dạo xung quanh.”

Lục Chấn Nam suy nghĩ một lúc lâu, rồi nói với cô.

Đường Hạ Linh nghe thấy thế, nhất thời sửng sốt: “Như vậy hình như không tốt lắm? Nếu như bị ai nhận ra thì sẽ ảnh hưởng đến anh mất.”

“Không sao, cấp dưới của anh miệng kín như bưng, ai dám tùy tiện tung tin đồn lung tung đều sẽ bị đuổi việc, chỉ cần bà xã đừng làm ảnh hưởng đến công việc của bọn họ thôi, cứ thoải mái tham quan bao lâu cũng được.”

Đường Hạ Linh cảm thấy cực kỳ phấn khích, vui vẻ đồng ý:

“Được đó.”

“Anh đã nói đến thế thì em chỉ còn cách đồng ý thôi.”

Đường Hạ Linh không kìm được sự hưng phấn, vui đùa nói.

Có thể được thoải mái tham quan nội bộ tập đoàn Hoàng Đình, cơ hội tốt từ trên trời rơi xuống như thế này đúng là ngàn năm có một, cô không cần phải khách sáo từ chối tới lui nữa.

Chương 32​1208 Words

Lục Chấn Nam nhanh chóng rời đi, anh vừa mới đi mất, Đường Hạ Linh bèn lén lút chuồn khỏi phòng làm việc, bắt đầu hành trình tham quan của cô.

Kết cấu nội bộ của tập đoàn Hoàng Đình, không có ai dẫn đường, Đường Hạ Linh không dám chạy đi quá xa, chỉ đi dạo xung quanh các phòng ban tầng ba mươi hai.

Nhân viên xung quanh cô đều bận rộn tới lui, những người này làm việc có quy củ lại rất nhanh nhẹn, không khí làm việc cực kỳ nghiêm túc, những công ty nhỏ bình thường đúng là không thể nào so sánh được.

Trên đường tham quan, trong lòng Đường Hạ Linh không ngừng ngưỡng mộ năng lực làm việc của Lục Chấn Nam.

Người đàn ông đó, không hổ danh là vị lãnh đạo tinh anh, tiếng tăm lẫy lừng trong ngành thương nghiệp, không những có thể khiến công ty ngày càng phát triển, còn có thể quản lý nhân viên đi theo nề nếp, làm việc quy củ rõ ràng. Ở đây, Đường Hạ Linh hoàn toàn không hề thấy những chuyện như nội bộ xào xáo hay lung tung lộn xộn.

Dạo một vòng hơn nửa tiếng đồng hồ, Đường Hạ Linh cảm thấy kiệt sức rồi, bèn đến khu nhân viên gần đó để nghỉ chân.

Cô vừa ngồi xuống không bao lâu, thì thang máy cách đó không xa bất ngờ mở ra, Ngô Vĩnh Tuân dẫn theo một người đàn ông, từ bên trong bước ra.

“Cậu ba, Tổng giám đốc vẫn còn đang họp, khoảng mười phút nữa mới kết thúc.” Thái độ của Ngô Vĩnh Tuân cực kỳ kính cẩn, nghiêng mình nói với người đàn ông bên cạnh.

“Không sao, dù sao tôi cũng không đến gặp anh ấy. Tôi có nghe nói, gần đây công ty vừa ký được vài hợp đồng với mấy ngôi sao nữ, với ánh mắt sắc bén của anh hai, người được anh ấy nhìn trúng chắc chắn là không phải tầm thường, tôi khá là tò mò đấy.”

“...”

Khóe môi Ngô Vĩnh Tuân khẽ nhếch lên, im lặng một lúc, nhẹ nhàng nhắc nhở anh ấy: “Cậu ba, cậu không được ra tay với ngôi sao nữ của Công ty, nếu không, sau này cậu được phép bước vào Backpacke dù là nửa bước.”

“Trước giờ con người anh hai đều ngang ngược, không quan trọng quy tắc, cho nên… tôi chỉ đến gặp một chút, nói vài ba câu thôi, tuyệt đối không trêu ghẹo gì đâu… được không?”

Vừa nói xong, người được gọi là cậu ba, hai mắt nhất thời mở to như thể đã nhìn thấy gì đó bất thường.

Ở khu nhân viên cách hai người không xa, một cô gái đang đứng đối diện với bọn họ, gương mặt cô thanh thoát, dáng vẻ yểu điệu như hoa lan, khoác trên người chiếc váy chữ A tay ngắn bằng tơ thật màu trắng tinh, tay cầm một ly cà phê, chầm chậm nhâm nhi.

Từ vị trí này nhìn qua, vẻ đẹp của cô nhã nhặn, trầm tĩnh mà lại lịch sự, thanh tao, nhìn lướt qua, nét xinh đẹp thanh tú khiến người ta rung động không thôi.

Khi nhìn thấy rõ đó là ai, mắt Ngô Vĩnh Tuân khẽ giật giật, miệng vừa muốn mở to, thì lại nghe người bên cạnh cực kì vui vẻ nói:

“Ha ha ha, đúng là nghiêng nước nghiêng thành! Mắt nhìn của anh hai quả nhiên là sắc bén, đây là ngôi sao nữ vừa mới ký hợp đồng chung đúng không? Thật là hợp gu của tôi mà!”

Cậu ba cảm thán không ngớt lời, lập tức khơi dậy hứng thú, nhanh chóng tiến về phía cô.

“Cậu ba, không được, cô ấy là…”

Ngô Vĩnh Tuân bất ngờ, đang muốn ngăn cản nhưng lại không bắt kịp cậu ba.

“Cô gái, xin chào!”

Một lời chào vừa nho nhã vừa lịch sự, kèm theo nụ cười dịu dàng, không lâu sau, cậu ba đã xuất hiện trước mặt Đường Hạ Linh.

Đường Hạ Linh hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào lại có một người đàn ông xuất hiện trước mặt mình, gương mặt vô cùng đẹp trai, đem lại cho người khác cảm giác ba phần tự do, ba phần không đứng đắn, còn có mấy phần tốt bụng, một đôi mắt đào hoa, mang nét tinh nghịch, toát lên sức hấp dẫn lạ thường.

Đường Hạ Linh hơi khó chịu, chớp chớp mắt, lạnh nhạt trả lời: “Có chuyện gì sao?”

“Không có gì, chỉ là đi ngang qua, vô tình nhìn thấy cô ngồi ở đây một mình, cá tính đặc biệt, tôi bị thu hút nên muốn đến làm quen, không biết tên cô là gì?

Cậu ba nhìn Đường Hạ Linh vẻ đầy trông đợi, nụ cười trên mặt sáng lạn như mặt trời ban mai, khiến người khác si mê không dứt.

Ngô Vĩnh Tuân: “...”

Đường Hạ Linh: “...”

Cô bị người khác bắt chuyện làm quen đây sao?

Hơn nữa còn là một người con trai đẹp hơn cả phụ nữ làm quen?

“Cậu ba, tôi khuyên cậu nên từ bỏ đi thì hơn, Tổng giám đốc sẽ tức giận đấy!”

Ngô Vĩnh Tuân nghiêm túc khuyên ngăn.

“Sợ gì chứ? Hiếm khi gặp được một cô gái mà tôi thích, làm quen một chút thôi, về nói với anh hai một tiếng, anh ấy sẽ không mắng gì đâu.”

Cậu ba không có ý định buông tay, đôi môi lại vẽ một đường cong mê người, cười nói với Đường Hạ Linh: “Xin tự giới thiệu, tôi tên là Lục Tử Minh, tôi không có ý xấu gì cả, tôi thật sự muốn làm quen với cô thôi.”

“...”

Lúc này, Ngô Vĩnh Tuân như đã muốn chết lặng.

Anh ta gào thét trong lòng, cậu ba, người mà cậu muốn bắt chuyện làm quen là chị dâu của cậu đấy, cậu có biết không chứ?

Lục Tử Minh không có vẻ gì là quan tâm đến ánh nhìn lo lắng, bất an của Ngô Vĩnh Tuân, vẫn nhiệt tình như trước, dán mắt vào Đường Hạ Linh.

Đường Hạ Linh bị biểu cảm của hai người chọc cười, cảm thấy khá thú vị, mỉm cười dịu dàng trả lời Lục Tử Minh: “Xin chào, tôi họ Đường.”

Nụ cười rạng rỡ như hoa nở vào ban mai, trực tiếp khiến Lục Tử Minh xiêu lòng, si mê: “Thì ra là họ Đường sao, họ này thật là đẹp, khi cô mỉm cười cũng ngọt ngào như đường vậy.”

Ngô Vĩnh Tuân: “...”

Trong đầu anh hiện lên ánh mắt giận dữ như muốn giết người của tổng giám đốc!

Một lát nữa nhất định sẽ có người phải chịu trận rồi, đó không phải là lỗi của anh ta, không phải lỗi của anh ta...

Chương 33​1623 Words

"Cảm ơn! Cậu cũng khéo miệng quá."

Đường Hạ Linh nhịn cười đáp lời, cô đã lờ mờ đoán được đối phương là ai cho nên mới không quá kiêng dè nữa, nếu là người khác thì cô đã bảo anh ta lượn đi từ lâu rồi.

"Đâu có, những lời tôi nói đều là thật mà. Không biết buổi trưa cô Hạ Linh có rảnh không nhỉ? Lần đầu gặp nhau, tôi xin phép mời cô một bữa nhé? Cũng để tăng thêm sự keo sơn của tình hữu nghị giữa chúng ta!"

Lục Tử Minh thấy sắc mặt của Đường Hạ Linh cũng không lộ ra vẻ không vui nào nên vội vàng tận dụng thời cơ hỏi dò.

"..."

Ngô Vĩnh Tuân đã hoàn toàn hết hy vọng, chỉ có thể thầm thắp nến mặc niệm cho cậu Ba ở trong lòng.

Đường Hạ Linh không nhịn được cười nói: "Trông cách tiếp cận làm quen này của cậu thì có vẻ cậu là cao thủ rồi nhỉ?"

"Cô Hạ Linh nói gì vậy, người đẹp luôn khó gặp, mặc dù tôi cũng khá là đào hoa nhưng con người tôi thật sự rất nghiêm túc, không đứng núi này trông núi nọ."

Lục Tử Minh vô cùng nghiêm túc bảo vệ danh dự của bản thân.

Ngô Vĩnh Tuân đứng bên cạnh chỉ biết lườm nguýt lung tung chứ cũng không dám đồng tình bừa với câu nói này của cậu ấy.

Đường Hạ Linh bị dáng vẻ trịnh trọng của cậu ấy chọc cười, cô đáp: "Được rồi, cứ coi như anh nghiêm túc trong chuyện tình cảm, thì tôi sợ là tôi cũng không thể đồng ý với anh được."

"Tại sao thế?"

Lục Tử Minh vô cùng bất ngờ hỏi ngược lại.

Những cô gái bình thường đã chủ động nhào lên với gương mặt đẹp trai đến tưởng chừng như vô lý của cậu ấy rồi đấy chứ, nào có ai còn đợi cậu mở miệng ra mời đâu?

Cậu ấy thật sự không ngờ được rằng trên đời này vậy mà lại có người con gái sẽ từ chối cậu!

"Bởi vì tôi muốn đi ăn trưa với chồng tôi, nên nếu đi ăn với cậu thì anh ấy sẽ không vui... Thật sự là đáng tiếc quá!"

Đường Hạ Linh khẽ vẫy tay với cậu ấy, vẻ mặt ngập tràn sự tiếc nuối.

Lục Tử Minh bỗng như bị sét đánh cho tan tác cả người, anh hỏi: "Cô... cô có chồng rồi sao?"

"Đúng vậy, tôi đã kết hôn rồi."

Đường Hạ Linh khẽ chớp mắt, cô cười trông rất vô tội.

Lục Tử Minh: "..."

Chuyện đau khổ nhất trong cuộc sống này đó là khó khăn lắm mới có một người con gái khiến bạn phải coi trọng nhưng người ta lại là hoa đã có chủ rồi.

Lục Tử Minh cũng không thích chuyện đập chậu cướp hoa nhưng cậu ấy thật sự không kìm được sự nghi ngờ mà nhìn lại Đường Hạ Linh.

Trông thì có vẻ cô không phải người lớn tuổi, chắc chỉ khoảng hơn hai mươi, lông mày lá liễu, làn da trắng như tuyết, con người cô mang một phong thái trong sáng, khiến người khác cảm thấy cô là người không vương chút bụi trần, hơn nữa trên tay của cô cũng không đeo nhẫn cưới, dáng vẻ như vậy thì không thể là người đã kết hôn được.

Lục Tử Minh vô cùng nghi ngờ nhìn Đường Hạ Linh hỏi dò: "Cô Hạ Linh này, không phải là vì muốn từ chối tôi nên cô mới cố ý nói là đã kết hôn chứ?"

Đường Hạ Linh lắc đầu đáp: "Đương nhiên không phải đâu! Tôi thật sự đã kết hôn rồi, chồng tôi còn đẹp trai hơn anh, mà cũng quyến rũ hơn anh nữa!"

Câu thứ hai thật sự là lời thật lòng của cô.

Tuy rằng Lục Tử Minh thật sự rất đẹp trai, còn là kiểu đẹp trai ngời ngời khiến mọi người đều ngước nhìn, là loại cuốn hút ánh nhìn của những cô gái trẻ nhưng nếu so với Lục Chấn Nam thì kiểu đẹp trai điềm tĩnh, thanh tao và không có dục vọng của Lục Chấn Nam vẫn quyến rũ hơn nhiều.

Lục Tử Minh vốn đang chịu cú sốc lớn, nhưng khi nghe đến câu này của Đường Hạ Linh thì tinh thần bỗng trở nên phấn chấn hơn: "Cô Hạ Linh, hiện tại tôi có thể chắc chắn việc cô nói đã kết hôn chỉ là để lấy cớ mà thôi. Không phải là tôi tự luyến đâu nhưng sống trên đời hai mươi mấy năm, dù đã gặp nhiều người đẹp trai hơn tôi nhưng thật sự số lượng không nhiều, ít nhất... là sẽ không vượt qua mười ngón tay đâu."

Có thể "khoác lác mà không biết ngượng mồm" mà nói ra những lời này thì có thể thấy được Lục Tử Minh tự tin với vẻ bề ngoài của bản thân cậu đến mức nào.

Đường Hạ Linh cũng không phủ nhận điều này.

Vẻ ngoài của chàng trai này còn đẹp hơn cả con gái, có người còn không đẹp bằng cậu nên cậu ấy thật sự có tư cách để tự tin về bản thân.

Có đều cô vẫn khẽ cười đáp: "Nhưng tôi vẫn cảm thấy chống tôi đẹp trai hơn cậu, không tin thì cậu có thể tự nhìn, anh ấy đang đứng đằng sau cậu đấy."

"Hả?"

Cho đến lúc này, Lục Tử Minh dường như mới cảm nhận được gì đó, nhìn theo hướng tay Đường Hạ Linh chỉ.

Cậu ấy bỗng thấy Lục Chấn Nam đang đứng ở chỗ cách ba người đang đứng không xa lắm từ bao giờ, anh nhếch miệng cười nhạt nhìn chằm chằm Lục Tử Minh, ánh mắt rét lạnh, xem ra vô cùng đáng sợ.

Lục Tử Minh sợ hãi, mở to mắt lên với vẻ không tin nổi: "Cô... cô bảo anh ấy, anh ấy, anh ấy là... chồng của cô sao?"

"Ừ!" Đường Hạ Linh cười híp mắt gật đầu.

Lục Tử Minh đơ người ra trong chốc lát, phản ứng đầu tiên của cậu là cười to đáp: "Ha ha ha, không thể nào!"

Nhưng mà Lục Chấn Nam lại chậm rãi bước đến gần, đập vào vai cậu ấy rồi nói: "Được đấy, vừa mới trở về mà đã định cắm sừng cho anh à?"

Anh nói chậm rãi khiến Lục Tử Minh như bị sét đánh mấy nghìn lần, hết chỉ vào anh rồi lại chỉ vào Đường Hạ Linh, hồi lâu sau mới cất tiếng đáp: "Anh cả! Anh thật sự... kết hôn với cô ấy sao ạ?"

"Thế nào? Có muốn anh lấy giấy đăng ký kết hôn ra cho cậu xác nhận không?"

Lục Chấn Nam cười đáp với vẻ vô cùng vui mừng.

Lục Tử Minh sững sờ một lát rồi bỗng vọt lên đến trước mặt Lục Chấn Nam, xúc động xách cổ áo của anh lên: "Anh cả, sao anh có thể kết hôn được? Em cứ ngỡ là anh sẽ độc thân cả đời chứ, thật không ngờ là anh lại kết hôn rồi! Chuyện kết hôn lớn như vậy sao anh không nói với bọn em? Anh thật sự quá hời hợt rồi đấy!"

Lục Chấn Nam híp mắt lại với vẻ nguy hiểm, liếc nhìn hai tay của cậu ấy đáp: "Cậu còn không buông tay ra thì anh thật sự sẽ khiến cậu phải độc thân cả đời này đấy!"

Lục Tử Minh run lên một cái rồi vội vàng rút tay về, cười làm lành nói: "Chẳng phải là do em bị ngạc nhiên quá còn gì, nhưng anh đúng là chẳng suy nghĩ thấu đáo gì cả, anh cưới một chị dâu xinh đẹp như thế mà ngay cả em trai ruột là em đây mà cũng không thông báo một tiếng nào..."

Lục Tử Minh nhỏ giọng giận dỗi nói, nhưng Lục Chấn Nam lại không thèm quan tâm đến cậu ấy, anh chỉ khẽ hừ một tiếng đầy mỉa mai rồi đi thẳng đến trước mặt Đường Hạ Linh, anh hỏi: "Tham quan như thế nào rồi?"

"Cũng rất được, chỉ là công ty này lớn quá, tôi vẫn chưa tham quan được hết."

Đường Hạ Linh nói với vẻ tiếc nuối.

"Không sao, thời gian còn dài, sau này quay lại đây tham quan tiếp, đi thôi, chúng ta về văn phòng trước."

Lục Chấn Nam khẽ cong môi cười, nói rồi đưa tay nắm lấy tay của Đường Hạ Linh, dắt cô đi về phía phòng làm việc.

Mà nụ cười này của Lục Chấn Nam suýt chút nữa đã làm mù mắt Lục Tử Minh.

Trời ơi!

Người này là anh cả quả quyết tranh giành, độc tài lạnh lùng, là người thờ ơ vô tình kia sao?

Vậy mà anh ấy lại có thể nở nụ cười! Còn cười dịu dàng như thế, ra hình dáng con người như thế ư?

Thật sự không thể tin nổi, thật sự là không thể tưởng tượng nổi!

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết Lục Tử Minh cũng tin là Lục Chấn Nam sẽ cười với người khác như vậy.

"Cậu Ba, cậu có đi không ạ?"

Ngô Vĩnh Tuân phải ra sức nhịn cười khi nhìn thấy vẻ mặt của Lục Tử Minh biến đổi liên hồi.

Người con gái đầu tiên khiến cậu say lòng lại trở thành chị dâu... cái trò hề này của cậu Ba có thể khiến anh ta cười đến tận sang năm!

Chương 34​1740 Words

Bốn người cùng nhau trở lại văn phòng, cuối cùng Lục Tử Minh cũng chịu chấp nhận sự thật Lục Chấn Nam đã kết hôn, sau đó lại bắt đầu quấn lấy Đường Hạ Linh, hỏi: “Chị dâu à, lần đầu gặp mặt, em mời chị đi ăn cơm được không?”

Thay đổi cách xưng hô, nhưng cách nói chuyện vẫn không hề thay đổi.

Đường Hạ Linh bật cười vui vẻ hỏi lại: “Sao cậu vẫn chưa chịu từ bỏ vậy hả?”

“He he, chị dâu chính là chúa cứu thế của anh cả bọn em! Cả nhà bọn em đều đồng loạt cho rằng anh ấy sẽ độc thân cả đời, mà chị dâu lại giúp anh cả thoát khỏi khổ ải, cho nên mặc kệ như thế nào, chị cũng phải đồng ý lời mời ăn cơm của em!”

Thái độ của Lục Tử Minh đối với Đường Hạ Linh còn ân cần hơn cả lúc trước.

Đường Hạ Linh không khỏi liếc nhìn sang Lục Chấn Nam một cái.

Đây là lần đầu tiên cô gặp người nhà của Lục Chấn Nam, hai người này là anh em ruột, nhưng tính cách lại cứ như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, một người chững chạc trầm ổn, một người hoạt bát năng động, một nóng một lạnh, thật thú vị.

Đường Hạ Linh nở nụ cười thật tươi đáp: “Nếu anh của em đã đồng ý, vậy chị cũng không có ý kiến.”

Lục Chấn Nam thong thả nói: “Bà xã muốn ăn gì thì cứ việc gọi, mắc tiền một chút cũng không sao, đây là cơ hội hiếm có đấy.”

Lục Tử Minh hưng phấn gật đầu đồng ý, cậu ấy nói: “Đúng vậy đúng vậy! Chị dâu muốn ăn gì cũng được, tuyệt đối đừng khách sáo nhé.”

Đường Hạ Linh chớp mắt đề nghị: “Vậy ăn nhà hàng Sao Mai đi, anh của em thích ăn ở đấy.”

Cô mới vừa nói dứt câu, văn phòng đột nhiên trở nên im ắng, Lục Chấn Nam nhìn cô chằm chằm, dường như trong mắt anh có cái gì đó đang xao động.

Lục Tử Minh cười tủm tỉm gật đầu nói: “Vậy nghe theo chị dâu tất.”

Bởi vì còn một lúc nữa mới tới thời gian ăn cơm trưa, cho nên Lục Chấn Nam lại tiếp tục lao đầu vào công việc.

Lục Tử Minh rảnh rỗi không chuyện làm, lại thấy Đường Hạ Linh đang cau mày nhìn chằm chằm vào máy tính thì không khỏi tò mò thò đầu lại gần hỏi: “Chị dâu à, chị sao vậy?”

“Không sao cả.”

Đường Hạ Linh nhẹ nhàng đáp lại một câu, còn tay thì vẫn không ngừng di chuyển con chuột.

Lục Tử Minh nhìn thoáng qua màn hình, sau đó giật mình hỏi: “Chị dâu à, mấy người này đang mắng chị hả?”

Mấy ngày nay trên mạng đang bàn tán rất sôi nổi về tin tức của Đường Hạ Linh, Lục Tử Minh cũng biết chuyện đó, nhưng lại không quá chú ý tới.

Cậu ấy không ngờ rằng Đường Hạ Linh bị cả ngàn người chỉ trích kia lại chính là chị dâu của mình.

“Anh cả à, vậy là anh không đúng rồi, chị dâu bị mắng đến mức này rồi mà sao anh còn thờ ơ như thế hả?”

Lục Tử Minh tức giận chỉ trích Lục Chấn Nam.

“Em đừng trách anh ấy, là chị không cho anh ấy ra tay thôi, hơn nữa chị đã có cách giải quyết riêng cho mình, bây giờ... cũng đến lúc sử dụng rồi.”

Đường Hạ Linh bỗng nhiên nở nụ cười, trên mặt cô hiện rõ vẻ giống như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Khoảng mười một giờ trưa, ngay vào lúc Chu Phương Hoa sắp cho rằng mình đã xóa sạch tai tiếng thì đột nhiên một tin tức xuất hiện tạo ra sóng to gió lớn ở trên mạng, trực tiếp đánh cô ta rơi từ thiên đường xuống tận địa ngục.

Đó là một tin tức rất bình thường, tiêu đề chỉ có một câu: “Sự thật nằm tại lòng người”.

Mọi người bấm vào xem thì phát hiện bên trong là một đoạn ghi âm.

Nội dung của nửa đoạn ghi âm trước giống với cảnh tượng Chu Phương Hoa bị “xô xát” vào buổi sáng như đúc. Nhưng nội dung ở phần sau lại là như thế này.

Triệu Duệ Dung: “Con gái à, con thật thông minh, biết dùng kế này để xử lý con nhỏ đó, lần này con quỷ cái đó sẽ không thể trở mình vực dậy nổi nữa rồi.”

Chu Phương Hoa: “Ha ha, ai có thể đoán được con sẽ sử dụng cách lấy lui làm tiến này kia chứ. Trước tiên con sẽ thừa nhận sai lầm, sau đó lại mượn cơ hội huỷ hoại con quỷ cái Đường Hạ Linh kia.”

Triệu Duệ Dung: “Đúng vậy, nhưng vừa nãy làm mẹ hết hồn, mẹ còn tưởng con quỷ cái đó thật sự đá vào bụng con đấy.”

Chu Phương Hoa: “Làm gì có chứ mẹ? Con tuyệt đối sẽ không lấy con mình ra đùa giỡn, chỉ cần diễn một chút lừa gạt công chúng là được rồi.”

Triệu Duệ Dung: “Con gái của mẹ thật lợi hại. Vậy tiếp theo con định làm như thế nào?”

Chu Phương Hoa: “Hôm nay cứ để nó yên ổn một bữa trước đi, cứ chờ mà coi, sáng mai con nhất định sẽ khiến nó thân bại danh liệt!”

Đây là một đoạn đối thoại hoàn chỉnh, nội dung cực kỳ phong phú, tóm tắt lại chính là hai mẹ con nhà kia đang bày kế hãm hại Đường Hạ Linh như thế nào, hơn nữa còn muốn cô thân bại danh liệt.

Tin tức này vừa xuất hiện, sắc mặt của hàng ngàn cư dân mạng từng mắng chửi Đường Hạ Linh lúc trước đều lập tức trở nên sượng ngắt.

Nhưng vẫn có người vẫn chưa tin, họ cảm thấy đây chỉ là chiêu trò Đường Hạ Linh sử dụng để xóa bỏ tai tiếng cho mình mà thôi, vì thế họ lập tức mỉa mai cô chơi chiêu trò bẩn, đồng thời cũng tuyên bố muốn tìm người kiểm định đoạn ghi âm là thật hay giả để vạch trần bộ mặt giả dối của cô.

Nhưng kết quả cuối cùng lại cho thấy đoạn ghi âm này là thật, mặt mũi của đám antifan kia đã sượng nay càng thêm sượng.

“Chậc chậc, em nhìn mà còn cảm thấy nóng mặt thay mấy người đã biết sự thật đấy.”

Sau khi đọc tin tức xong, Lục Tử Minh tặc lưỡi chua xót nói.

Cậu ta là người đã ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình Đường Hạ Linh đánh trả lại bọn kia, lúc nào trạng thái của cô cũng nhẹ nhàng thoải mái, không hề lo lắng hay bồn chồn gì cả.

“Bản thân chị đang trong tình trạng bị sóng gió bủa vây mà vẫn có thể bình tĩnh được như thế, chị dâu à, em thật sự càng ngày càng sùng bái chị rồi đấy, sự tôn thờ của em dành cho chị cuồn cuộn như sông Đà, không ngừng dâng cao, đồng thời nó cũng dài như sông Cửu Long, rơi vào rồi sẽ không tìm được điểm cuối...”

Vào lúc quyết định, Lục Tử Minh vẫn không quên khen ngợi Đường Hạ Linh hết lời.

“Em so sánh thế này nghe phèn quá.”

Đường Hạ Linh buồn cười tắt máy tính đi, lắc đầu đáp.

Lục Tử Minh cười hì hì nói: “Phèn thì phèn, quan trọng là có thể biểu đạt được sự tôn sùng của em dành cho chị, không tin chị cử hỏi anh cả đi, anh ấy cũng nhìn chị với con mắt khác rồi đó.”

Đúng là Lục Chấn Nam đã thay đổi cái nhìn về Đường Hạ Linh, anh vẫn luôn mong chờ Đường Hạ Linh sẽ đánh trả, bây giờ thấy cô phá tan hình tượng Chu Phương Hoa đã chịu nhiều cực khổ cay đắng mới xây đắp nên được một cách nhẹ nhàng như vậy thì cảm thấy cô cũng rất giỏi giang.

“Bà xã chuẩn bị đoạn ghi âm đó từ bao giờ vậy?”

Đường Hạ Linh nở nụ cười kiêu ngạo, nói: “Hôm qua, lúc em trở về thì có đề phòng trước, em đã mở bút ghi âm của mình lên sẵn. Kết quả như em suy đoán, Chu Phương Hoa không hề có ý tốt, cô ta muốn quay video hãm hại em, nhưng cô ta không biết em đã để bút ghi âm lại, thu hết toàn bộ cuộc đối thoại của mẹ con cô ta vào rồi.”

“Chị dâu à, chiêu đề phòng này của chị thật chu đáo, thật thông minh nha! Nào, chúng ta đi ăn cơm chúc mừng chị dâu rửa sạch tiếng xấu đi.”

Dưới sự mời mọc “nhiệt tình” của Lục Tử Minh, cuối cùng ba người cũng cùng nhau ra ngoài ăn cơm.

Lúc ở gara, Lục Chấn Nam chủ động mở cửa xe ghế sau cho Đường Hạ Linh, sau đó lại dùng tay che trên đầu cô để cô ngồi vào xe an toàn.

Lục Tử Minh nhìn hành động ga lăng kia của anh mà kinh ngạc đến mức sắp rơi luôn hai con mắt ra ngoài.

Không ngờ người anh cả siêu ngầu siêu nghiêm túc siêu lạnh lùng của nhà mình lại biết săn sóc như thế, hành động này thật sự đã đổi mới tam quan của cậu ấy luôn rồi!

Lục Tử Minh cảm thấy nếu không chụp lại dáng vẻ này của anh rồi chia sẻ cho đám anh em tốt của mình xem thì thật sự quá đáng tiếc.

Nhưng mà nếu cậu ấy thật sự dám chụp thì có lẽ cậu ấy sẽ không giữ nổi cái mạng nhỏ của mình nữa rồi.

Chương 35​1817 Words

Tại phòng Vip 1 của nhà hàng Sao Mai. Đường Hạ Linh gọi rất nhiều đồ ăn, mỗi một loại đều cực kỳ đắt tiền.

Lục Tử Minh bị hố nhưng cậu ấy lại không có chút cảm giác nào mà còn vui vẻ nói: "Thật không nhìn ra trông chị dâu ốm như thế mà khẩu vị lại tốt như vậy."

"Quá khen, tôi chỉ dựa theo lời anh cậu nói là “cứ việc gọi đi, đắt cỡ nào cũng không sao cả”, vì vậy tôi cũng không khách sáo với cậu nữa."

Đường Hạ Linh gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng rồi nhai kỹ nuốt chậm nói.

"Em không nhận ra những món ăn này đều là món anh thích ăn à?"

Lúc bấy giờ Lục Chấn Nam ở bên cạnh lạnh nhạt xen vào một câu, anh thuận tay gắp một miếng thịt bò cho Đường Hạ Linh.

Lục Tử Minh sững sờ rồi chợt nghiêng đầu qua nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Lục Chấn Nam: "Anh cả, anh thật sự rung động với chị dâu sao?"

"Em nói xem?"

Lục Chấn Nam nhàn nhạt lườm cậu ấy một cái, đáp án có chút mập mờ lấp lửng.

Lục Tử Minh mặc kệ và tiếp tục nói líu lo không ngừng: "Chậc chậc chậc, em còn tưởng anh cả là một người không màn sự đời và anh đang định cô đơn cả đời ấy chứ, xem ra thì vẫn có người có thể làm trái tim sắt đá ngàn năm không thay đổi của anh rung động thật rồi. Thật đáng mừng mà, đến đây đi anh cả để em mời anh một ly, chị ấy cũng là một chị dâu tốt, anh nhất định phải đối tốt với chị ấy đó."

"Không đối tốt với cô ấy thì chẳng lẽ để em thừa cơ hội sao?"

Lục Chấn Nam cười nhạt liếc xéo cậu ấy.

Nụ cười trên khuôn mặt của Lục Tử Minh cứng đờ: "Anh cả thật thích ghi thù, do lúc trước em không biết chị ấy là chị dâu, nếu em biết thì em hẳn sẽ đi đường vòng, em tuyệt đối sẽ không đi sang bắt chuyện đâu."

Lục Chấn Nam hừ hừ: "Coi như em thức thời."

"Hai người lại thì thầm gì thế kia?"

Thấy hai người thỉnh thoảng châu đầu ghé tai nhau thì Đường Hạ Linh không khỏi liếc mắt nhìn hai người bọn họ.

Lục Tử Minh cười hì hì nói: "Em đang khen ánh mắt của anh cả tốt, thế mà lại cưới được một chị dâu ưu tú như vậy."

Vẻ mặt Đường Hạ Linh lạnh nhạt nhướng mày nói: "Cái miệng của cậu thật ngọt, ắt hẳn đã lừa gạt không ít cô gái rồi đúng không?"

Lục Tử Minh: "..."

Mặt mày cậu đường hoàng, hào hoa phong nhã, đẹp trai nhiều tiền, miệng lại ngọt, ngọt đến được vô số thiếu nữ cảm mến, vậy làm sao có thể không rung động đây?

Lục Tử Minh rất muốn kêu oan nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

"Bà xã thật sự là cực kì thông minh.” Vẻ mặt của Lục Chấn Nam rất điềm tĩnh, trên mặt anh nở một nụ cười vui vẻ rồi gắp cho Đường Hạ Linh một miếng đồ ăn.

Lục Tử Minh vô cớ bị ăn cơm chó ngập mặt, trong lòng không khỏi bùi ngùi xót xa.

Quả nhiên khi anh cả thật sự rung động thì thật không tầm thường, cứ như biến thành người khác, trông anh dịu dàng quan tâm mà làm người khác mở rộng tầm mắt.

Cho dù là Cao Bích Vân cũng chưa từng được đối đãi như thế!

Cậu ấy cũng nhìn ra dường như Đường Hạ Linh kết hợp với anh cả lại không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Tin tức về Đường Hạ Linh cho đến bây giờ vẫn còn ồn ào xôn xao, đánh chết Lục Tử Minh cũng sẽ không tin cô vì tình cảm mới kết hôn với anh cả.

Nhưng mà ấn tượng của cậu ấy với Đường Hạ Linh cũng không tệ lắm.

Chị dâu này, cậu thích!

"Anh cả, anh nhất định phải chung thủy với chị dâu đó nhé! Nếu không thì sẽ phụ lại danh hiệu Nam thần quốc dân của anh đấy."

Nghe thấy lời nói nhỏ của Lục Tử Minh thì Lục Chấn Nam biết cậu ấy đã nhìn ra vấn đề giữa hai người nên không khỏi mỉm cười: "Chuyện này còn cần em nói à?"

Ba người cười cười nói nói ăn bữa cơm này hơn nửa tiếng mới xong xuôi.

Lúc đi ra khỏi nhà hàng thì Đường Hạ Linh nói với Lục Chấn Nam: "Chiều nay em sẽ không đến công ty."

"Bà xã có sắp xếp khác rồi sao?"

Lục Chấn Nam nghi ngờ nhìn cô một cái.

"Em về nhà viết bản thảo tin tức."

Đường Hạ Linh cười cười, hiện tại tin tức trên internet đã giải quyết thì có thể nói cả người cô nhẹ hẳn ra, cho nên cô cũng có tâm trạng làm việc.

Lục Chấn Nam nhẹ gật đầu, sau đó nói: "Vậy anh đưa em về trước."

Lúc bấy giờ ở nhà họ Vi.

Ngay khi Đường Hạ Linh đăng đoạn ghi âm kia lên thì Hoàng Nam Hương lập tức gọi Chu Phương Hoa và Triệu Duệ Dung đến.

Trong phòng khách rộng rãi xa hoa, bầu không khí có vẻ hơi đọng lại.

Mẹ của Vi Khiết Bảo là bà Tần Tư đang ngồi trên ghế sa lon, nét mặt bà ta có chút không vừa lòng trừng mắt nhìn Chu Phương Hoa nổi giận nói: "Nhìn xem chuyện tốt mà cô đã làm đi? Mất mặt trên buổi tiệc còn chưa đủ, hiện tại lại mất mặt luôn cả với bên ngoài. Cho đến hiện tại thì Khiết Bảo vẫn còn đang liều mạng ổn định công ty, còn cô thì hay rồi, mới có một khoảng thời gian mà đã chọc vào cái sọt lớn như thế, cô có lòng muốn hại chết nhà họ Vi chúng tôi hay sao?"

Bình thường thì Hoàng Nam Hương khiến người ta có cảm giác như một quý bà ưu nhã, dù sao cũng là bà chủ của nhà họ Vi nên khi tức giận lên thì cảm giác sắc bén kia đủ để làm người ta cảm thấy tim đập mạnh.

Chu Phương Hoa có chút e ngại rụt cổ lại: "Thật sự xin lỗi mẹ,con không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành thế này."

"Sao trước đó cô lại không nghĩ đến đi? Nếu như không phải nể mặt cô đang mang đứa bé của nhà họ Vi thì hôm nay ngay cả cửa cô cũng không được vào."

Hoàng Nam Hương hừ lạnh một tiếng, nói chuyện cực kỳ không khách sáo.

trong lòng Chu Phương Hoa cảm thấy rất ấm ức không khỏi nắm chặt tay, hơn nữa lại có chút phẫn nộ và không cam lòng.

Nhưng cô ta chỉ giận mà không dám nói gì, chỉ có thể cúi đầu nói xin lỗi: "Con xin lỗi mẹ, chuyện này là do con nghĩ chưa tới nơi tới chốn. Cũng vì con nhìn thấy Khiết Bảo khổ cực như vậy nên mới nghĩ đến chuyện dạy dỗ Đường Hạ Linh một chút. Lần này là sai lầm của con, con không nghĩ tới lòng dạ của Đường Hạ Linh lại thâm sâu như thế, thế mà lại tính kế ngược lại con."

Đối với sự giải thích của Chu Phương Hoa thì Hoàng Nam Hương khịt mũi coi thường nói: "Bị người ta lấy được chứng cứ thì chính là kẻ ngu, uổng cho cô có hai người, thế mà không đấu lại được một con nhóc."

"Bà thông gia, bà đừng nóng giận, việc này muốn trách thì trách tôi. Dù sao dự tính ban đầu của Phương Hoa cũng vì ý tốt, con bé cũng chỉ muốn xả giận cho Khiết Bảo, nhưng không nghĩ tới con nhỏ đê tiện Đường Hạ Linh kia lại khó chơi đến vậy."

Triệu Duệ Dung cười theo, vẻ mặt lúng túng giải vây cho con gái nhà mình.

Rõ ràng tuổi tác của hai người phụ nữ này không chênh nhau lắm nhưng khí thế của Triệu Duệ Dung ở trước mặt Hoàng Nam Hương lại thấp hơn một đoạn, ngay cả nói chuyện cũng có chút kính cẩn.

Mặc dù sắc mặt Hoàng Nam Hương không tốt lắm nhưng cũng không để Triệu Bích Thanh khó xử mà bà ta chỉ lạnh lùng nói: "Tóm lại từ hôm nay trở đi cô hãy khiêm tốn lại cho tôi, cố gắng ở trong nhà mà dưỡng thai đi. Hai người chờ sóng gió ở công ty lắng xuống, chuyện của Đường Hạ Linh sớm muộn cũng sẽ tính với cô ta. Nếu hiện giờ cô lại đưa đến tai họa gì cho tôi, vậy cũng đừng trách tôi hủy bỏ cuộc hôn nhân này, dù cô có mang thai cũng như thế thôi."

Ý cuối nồng nặc ý cảnh cáo rõ ràng là nhằm vào Chu Phương Hoa.

Sắc mặt Chu Phương Hoa trắng nhợt, vẻ mặt khó coi cực kỳ.

Cô ta biết Hoàng Nam Hương vẫn luôn không đồng ý để cô ta và Vi Khiết Bảo bên nhau, so sánh với cô ta thì thật ra bà ta càng thích Đường Hạ Linh Hơn.

Bởi vì Đường Hạ Linh là con gái nhà giàu đúng chuẩn của nhà họ Đường và cũng là một gia đình tương xứng với nhà họ Vi, còn cô ta chỉ là con ghẻ của nhánh hai nên luôn không lọt vào mắt của bà ta.

Nếu như không phải vì con cháu nhà họ Vi ở trong bụng của cô ta thì chỉ sợ cô ta sớm đã bị đuổi ra khỏi cửa rồi.

"Tôi hỏi cô sao cô không trả lời?"

Thấy Chu Phương Hoa một hồi lâu không lên tiếng thì Hoàng Nam Hương không vui nhíu mày.

"Mẹ hãy yên tâm đi, con biết nên làm như thế nào mà."

Ngoài mặt Chu Phương Hoa ăn nói kính cẩn khôn khéo nhưng trong lòng lại cực kỳ hận!

Nếu như không phải do Đường Hạ Linh thì cô ta sẽ không bị ấm ức như thế.

Cô ta không thể bỏ qua chuyện này dễ vậy được!

Cô ta nhất định phải bước chân vào ngành giải trí để phát triển một lần nữa, sau đó hung hăng chèn ép Đường Hạ Linh!

Dù cho có phải nỗ lực lớn bao nhiêu thì cô ta cũng phải làm cho Đường Hạ Linh nhận hết cả gốc lẫn lãi mà hôm nay cô ta phải gánh chịu!

Chương 36​

Quảng cáo
Trước /149 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Siêu Cấp Tuệ Nhãn Hệ Thống

Copyright © 2022 - MTruyện.net