Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 361310 Words
Ngày thứ hai, Đường Hạ Linh đi làm, dư âm của tin tức hỗn loạn ngày hôm qua vẫn còn đó, lúc mọi người nhìn thấy cô thì sắc mặt cũng có chút thay đổi, ánh mắt hơi phức tạp và vài phần quái dị.
Đối với những chuyện như thế này, từ lâu Đường Hạ Linh đã không còn thấy sợ hãi nữa, cô chỉ giả bộ như không nhìn thấy gì, đi đến chỗ làm việc của mình rồi ngồi xuống.
Tống Bình An thấy vậy, tức giận mắng cô: "Đường Hạ Linh, cậu còn biết quay về đây nữa hả, tớ còn tưởng cậu nghĩ không thông, tự sát rồi chứ."
Đường Hạ Linh bật cười: "Nhìn tớ giống loại người không tiếc mạng sống của mình lắm sao?"
"Đương nhiên là không giống, nhưng đột nhiên cậu lại chơi trò mất tích, có biết tớ đã lo lắng như thế nào không hả?"
Ngày hôm qua, điện thoại của Đường Hạ Linh liên tục tắt máy, Tống Bình An đã tìm cô cả buổi sáng, cho đến khi thấy được đoạn ghi âm kia, cô ấy mới có thể thả lỏng.
"Xin lỗi, lần sau trước khi tớ biến mất, nhất định sẽ nói với cậu một tiếng."
Đường Hạ Linh nhoẻn miệng cười, có chút nghịch ngợm.
"Cậu chơi đùa người khác đến nghiện rồi sao? Tớ thật sự lo lắng cho cậu đó."
Tống Bình An trợn tròn mắt, trách móc, đột nhiên ho khan mấy tiếng.
"Cậu làm sao vậy? Bệnh rồi à?"
Sắc mặt Đường Hạ Linh thay đổi, cô nhìn Tống Bình An, vừa rồi nhìn không kĩ, bây giờ mới phát hiện sắc mặt cô ấy có hơi không được tự nhiên.
Hai má ửng hồng.
Vẻ mặt Tống Bình An mệt mỏi: "Cảm thấy hơi nóng."
"Cậu uống thuốc chưa? Hay là hôm nay xin nghỉ một hôm đi, về nhà nghỉ ngơi sớm một chút?"
Đường Hạ Linh cau mày, giơ tay đặt lên trán Tống Bình An.
Đúng là trán hơi nóng, nhưng cũng không quá nghiêm trọng.
"Uống rồi, nhưng không cần xin nghỉ đâu, chiều nay tớ còn có một cuộc phỏng vấn."
Tống Bình An cười khoát tay một cái, ý bảo cô không cần quá lo lắng.
Đường Hạ Linh thở phào nhẹ nhõm: "Nếu thấy có chỗ nào khó chịu thì phải lập tức nói cho tớ đó biết chưa."
"Được rồi."
Sau khi trò chuyện với nhau, Tống Bình An trở về bàn của mình tiếp tục công việc.
Giờ nghỉ trưa, Đường Hạ Linh đến gọi Tống Bình An đi ăn cơm thì nhìn thấy cô ấy gục trên bàn, sắc mặt đỏ bất thường, trông rất mất sức.
Đường Hạ Linh vội vàng sờ trán cô ấy, sợ hãi nói: "Cậu sốt rồi."
"Không sao đâu, tớ còn chống đỡ được."
Tống Bình An miễn cưỡng đứng dậy, cổ họng khàn khàn nói.
"Chống đỡ cái gì mà chống đỡ? Nóng như lửa đốt rồi đây này, thế mà còn ở đó khoe khoang. Tớ đi xin cho cậu nghỉ chiều nay, còn về buổi phỏng vấn, tớ sẽ làm thay cậu. Được rồi. Nghe lời đi."
Đường Hạ Linh tức giận nói xong, xoay người đi đến phòng làm việc của quản lý.
Tống Bình An vội vàng kéo cô lại: "Không cần đâu Hạ Linh, người mà tớ phỏng vấn chiều nay là Cao Ngân Tuyết, chuyện của cậu với Vi Khiết Bảo mới giải quyết xong, tớ sợ cô ta sẽ nhân cơ hội này làm nhục cậu."
"Cao Ngân Tuyết?"
Lúc nghe được cái tên này, Đường Hạ Linh ngẫn người, đôi chân mày không tự chủ mà nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.
Hiện nay, Cao Ngân Tuyết là cái tên khá nổi ở trong nước, cô ta đóng khá nhiều bộ phim truyền hình và điện ảnh, dáng người rất xinh đẹp.
Khí chất ngời ngời, trong môi trường giải trí tràn lan những người phẫu thuật thẩm mỹ thì nhan sắc tự nhiên của cô ta chính là hàng hiếm có.
Lời đồn bên ngoài nói rằng cô ta rất hòa thuận, không kiêu ngạo. Nhưng Đường Hạ Linh biết rõ, cô ta chỉ đang giả vờ mà thôi.
Lúc học đại học, Cao Ngân Tuyết là tình địch của cô, cô ta yêu thích Vi Khiết Bảo nên luôn giở trò sau lưng Đường Hạ Linh.
Hơn nữa cô ta còn là người có thù tất trả, mặc dù bên ngoài giả vờ như không có chuyện gì.
Năm đó, Vi Khiết Bảo yêu thích Đường Hạ Linh, nhưng lại rất không vừa mắt Cao Ngân Tuyết, nên trong lòng Cao Ngân Tuyết rất hận cô.
Hận đến chết.
Hôm nay, cô bị Vi Khiết Bảo phản bội, sự việc khó coi như vậy, nếu để hai người gặp lại nhau, chắc chắn không tránh khỏi bị cô ta châm chọc.
Đường Hạ Linh chần chờ một chút.
Nếu có thể, cô thật sự không muốn đi gặp cô ta, nhưng nhìn thấy Tống Bình An bệnh như thế này, Đường Hạ Linh cũng không đành lòng.
Mỗi lần cô gặp chuyện đều là Tống Bình An đứng ra giải quyết giúp cô, bây giờ cô ấy ngã bệnh, mà cô lại không thể làm gì.
Sao cô có thể vì chuyện này mà trốn tránh?
Nghĩ tới đây, Đường Hạ Linh cười một tiếng, an ủi nói: "Không sao đâu, cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt là được, làm nhục thì làm nhục, chỉ là một Cao Ngân Tuyết thôi mà, không khiến tớ sợ đâu. Hơn nữa, bây giờ tớ không còn yếu đuối, để cho cô ta bắt nạt như trước nữa. Cô ta muốn sỉ nhục tớ, còn phải xem tớ có đồng ý không đã."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, tớ đi xin quản lý cho cậu nghỉ, xong rồi đưa cậu đi bệnh viện."
Nói xong, không cho Tống Bình An cơ hội phản ứng, Đường Hạ Linh đã xoay người đi.
Sau khi nộp đơn xin nghỉ phép, Đường Hạ Linh đưa Tống Bình An đến bệnh viện, sau đó mua một chút gì đó cho cô ấy ăn, đợi đến khi cô ấy ngủ, Đường Hạ Linh mới rời khỏi.
Đúng ba giờ chiều, Đường Hạ Linh đến cơ quan của Cao Ngân Tuyết và bước vào một căn phòng đã được sắp xếp trước.
Cô chuẩn bị cho buổi phỏng vấn.
Cao Ngân Tuyết còn chưa tới, trợ lý của cô ta đã tới trước, bước vào thông báo cho cô: "Lịch trình của cô Cao Ngân Tuyết rất dày đặt, cô chỉ có một tiếng để đặt câu hỏi thôi, mặt khác, trước đó chúng tôi đã thông báo về việc sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi không liên quan đến buổi phỏng vấn. Nên mong một lát nữa cô hãy làm việc nhanh gọn."
Thái độ của người trợ lý này rất kiêu căng, ngay cả giọng nói củng mang đến một cảm giác không thể giải thích đươc.
Đường Hạ Linh nhíu mày một cái, cũng không nói gì thêm.
Cao Ngân Tuyết hiện là một nữ diễn viên nổi tiếng trong giới, được vô số người hâm mộ săn đón, địa vị của những người xung quanh cô cũng tăng theo, thái độ của người trợ lý này như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Đường Hạ Linh đã lăn lộn hai năm, đối với những chuyện này đã không còn bất ngờ nữa.
Đường Hạ Linh nhanh chóng sửa sang, ngồi trên sô pha chờ Cao Ngân Tuyết
Cô đợi khoảng mười phút, cuối cùng Cao Ngân Tuyết cũng đến.
Chương 371376 Words
Cao Ngân Tuyết ăn mặc vô cùng tỉ mỉ, trên người là chiếc váy Chanel sang trọng, ôm trọn lấy dáng người thon thả, chân mang một đôi giày cao gót mười phân, trên mặt trang điểm nhè nhẹ, những đường nét trên khuôn mặt tạo nên một cảm giác rất quyến rũ, vài lọn tóc xoăn tùy ý thả trên vai, cực kỳ gợi cảm, đây hoàn toàn là dáng vẻ của một ngôi sao nổi tiếng.
Ánh mắt của Đường Hạ Linh hơi nhíu lại, vẻ mặt lại vô cùng hờ hững.
Ngay lúc này, tầm mắt của Cao Ngân Tuyết cũng xoay chuyển, nhìn qua phía bên này.
Ngay khi cô ta nhìn thấy khuôn mặt của Đường Hạ Linh, vẻ mặt đột nhiên trở nên hoảng hốt, sợ hãi kêu lên: "Đường Hạ Linh?"
"Là tôi."
Đường Hạ Linh một bên đùa nghịch chiếc máy ảnh, thản nhiên nhìn cô ta.
Cao Ngân Tuyết nhíu mi, mỉa mai cười nói: "A, tôi nhớ phóng viên mình hẹn trước là người khác mà nhỉ, hử, đây không phải là phóng viên Đường gần đây đang rất nổi tiếng hay sao?"
"Phóng viên hẹn trước với cô bị bệnh phải nằm viện rồi, tạm thời tôi sẽ thay thế cô ấy, nếu như cô Cao không có ý kiến gì thì chúng ta bắt đầu đi."
Đường Hạ Linh như không nhìn thấy nụ cười mỉa mai của Cao Ngân Tuyết, dứt khoát nói, rõ ràng là cô không muốn lãng phí thời gian của mình ở trên người cô ta.
Nhưng Cao Ngân Tuyết lại cố tình không muốn như vậy.
Chỉ thấy cô ta tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, ngồi xuống chiếc sofa đối diện Đường Hạ Linh, đôi mắt đầy địch ý nhìn chằm chằm cô, nói: "Không vội, chẳng mấy khi mới gặp được "bạn cũ", dù thế nào đi chăng nữa thì cũng phải cùng nhau ôn lại chuyện xưa đã, không phải sao?"
"Tôi thật không nhớ rõ là giữa hai chúng ta có chuyện xưa gì cần nói với nhau cả.”
Đường Hạ Linh lạnh lùng nói, trong lòng cũng hiểu rõ, người phụ nữ này, đơn giản là muốn mượn cơ hội này mà chế giễu cô mà thôi.
"Cũng không thể nói như vậy được, dù thế nào đi chăng nữa thì cô và tôi cũng là bạn trong bốn năm đại học mà. Hơn nữa, chúng ta cũng đã từng cùng thích một người, làm sao có thể không có chuyện xưa kia chứ?"
Sau khi nói xong câu đó, ánh mắt Cao Ngân Tuyết bỗng hiện lên vẻ giận dữ.
Cao Ngân Tuyết thật sự muốn nhân lúc cô gặp khó khăn mà chế giễu cô vài câu để thỏa cơn giận trong lòng.
Khi còn học đại học, hai người thường bị đem ra so sánh với nhau về ngoại hình, khí chất, gia cảnh, thành tích... mà Cao Ngân Tuyết lại luôn luôn bị xếp sau Đường Hạ Linh.
Càng khiến cho cô ta tức hơn đó chính là, khó khăn lắm cô ta mới thích một chàng trai, kết quả anh ta lại là chồng chưa cưới của Đường Hạ Linh.
Lúc đó, khi mọi người biết chuyện này của Cao Ngân Tuyết đều cười nhạo cô ta, mối hận này, cô ta cho rằng tất cả đều là do Đường Hạ Linh gây ra.
Cô ta không chịu được nỗi tủi nhục này, từ đó về sau luôn gây sự với Đường Hạ Linh.
Đã nhiều năm trôi qua rồi, Cao Ngân Tuyết vẫn không tìm được một cơ hội nào có thể gây khó dễ cho Đường Hạ Linh, vì vậy, mối hận này đã tích tụ nhiều năm như vậy rồi.
Hiện giờ gặp lại, Đường Hạ Linh xuất hiện trước mặt cô ta với bộ dạng của một "kẻ thua cuộc", cô ta làm sao có thể bỏ qua cơ hội làm khó dễ cô chứ.
"Vậy thì lại càng không có chuyện gì hay để nói rồi, nói thẳng ra thì chính là lúc còn trẻ mắt bị mù, không phân biệt ai tốt ai xấu, cô Cao có lẽ cũng nên cảm ơn tôi mới phải. Nếu không thì, hôm nay người rơi vào tình cảnh này, chính là cô đấy."
Vì sao người phụ nữ này lại có thể bình tĩnh như vậy được chứ?
Cô vừa mới bị từ hôn mấy ngày nay, hầu như tất cả mọi người đều biết chuyện này, chẳng lẽ bây giờ dáng vẻ của cô không phải là đau lòng, khổ sở, chịu không nổi bất kỳ lời chỉ trích cùng khiêu khích nào hay sao?
Hay là... Cô đang giả vờ bày ra dáng vẻ như vậy để lừa cô ta?
"A, Đường Hạ Linh, có lẽ tôi đã quá xem thường cô rồi."
Cao Ngân Tuyết nhìn chằm chằm Đường Hạ Linh một lúc, trong lòng kết luận rằng cô đang giả vờ, ánh mắt bỗng trở nên hung ác: "Ban đầu chính vì Vi Khiết Bảo, cô khiến tôi bị mọi người chê cười. Thật không thể ngờ được cô cũng có ngày hôm nay, bị chồng sắp cưới của mình lừa gạt, lại bị chị của mình cướp mất chồng sắp cưới, ha ha ha, nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc đó hai người đang chuẩn bị cưới nhau phải không? Thế nào? Cảm giác bị phản bội có dễ chịu không?"
Lần này, ánh mắt Đường Hạ Linh rõ ràng có thay đổi một chút, nhưng lại không nói gì.
Thật ra chính cô cũng rất để ý đến việc này, nếu không thì cô cũng sẽ không ghét Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa nhiều như vậy.
Chẳng qua, chỉ với vài điều như vậy mà Cao Ngân Tuyết nghĩ có thể làm cô khó chịu thì cũng thật quá buồn cười rồi đi.
"Việc này thì có gì mà đau lòng kia chứ? Có người vui lòng cướp đi một tên đàn ông tồi tệ như vậy, mặc dù tôi có hơi bất ngờ một chút nhưng vẫn cảm thấy bản thân thật may mắn. Chẳng qua, người đáng thương nhất, có lẽ không phải là tôi đâu nhỉ? Mà là những người vẫn nghĩ là đã chiếm được rồi thật ra lại chẳng chiếm được gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn, cuối cùng, lại lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà chế giễu để chứng minh sự tồn tại của bản thân, đúng không?"
"Đường Hạ Linh, cô..."
Nghe được những lời chế giễu mà Đường Hạ Linh không cam lòng đáp trả lại, sắc mặt của Cao Ngân Tuyết ngay lập tức trở nên rất khó coi, hai gò má đỏ bừng vì tức giận.
Đường Hạ Linh giống như đã sớm đoán được điều này, bình tĩnh cười nói: "Sao cô Cao lại tức giận đến như vậy? Tôi cũng không nêu rõ họ tên ai mà, cô cũng đừng nhận người đó chính là mình chứ!"
Vẻ mặt Cao Ngân Tuyết ngay lập tức trở nên cứng ngắc, hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn giận, mỉa mai nói: "Đường Hạ Linh, cô cũng chỉ có thể tức giận mà không thể làm được gì thôi, bị từ hôn thì chính là bị từ hôn, đây là sự thật và nó cũng chẳng phải là điều gì đáng để tự hào cả. Hơn nữa... Cô tưởng tôi vẫn còn là Cao Ngân Tuyết của những năm đại học đó hay sao? Đối với một người phóng viên mà nói thì làm mất lòng một ngôi sao đang nổi, đó cũng chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp cả, cô không lo lắng, tôi sẽ lợi dụng tất cả các mối quan hệ của mình làm cho cô không thể tồn tại được trong cái vòng này hay sao?"
"Hiện tại, Vi Khiết Bảo cũng sẽ không đến bảo vệ cô nữa đâu."
Ánh mắt của Cao Ngân Tuyết bỗng nhiên trở nên hung ác nhìn chằm chằm Đường Hạ Linh, đằng sau lời nói đó là một lời đe dọa vô cùng rõ ràng.
Chương 381294 Words
Ánh mắt Đường Hạ Linh lạnh lùng, cô nói: “Nếu như cô đã nói như vậy, vậy tôi cũng khuyên cô, những người nổi tiếng không bao giờ được xúc phạm phóng viên một cách tùy tiện như vậy, vì họ đều mang theo máy ghi âm bên mình. Nếu cô không biết, vậy thì kết cục của cô cũng sẽ như Chu Như đấy, biết chưa?”
Cao Ngân Tuyết khinh thường nói: “Tôi cũng không phải Chu Phương Hoa mà lại ngu ngốc như thế.”
“Cô thực sự không phải thật. Nhưng mà cô so với cô ta cũng không khá hơn chút nào đâu. Mọi người đều ở trong cùng một vòng tròn sinh tử, có thể người khác không biết, nhưng làm thế nào cô có được hai bộ phim điện ảnh trong năm nay, tôi lại biết rất rõ đấy.”
Lần này, cuối cùng Cao Ngân Tuyết cũng không còn duy trì được dáng vẻ kiêu căng kia nữa, vẻ mặt biến sắc, thay đổi khôn lường, hơn nữa còn hơi xấu xí.
“Cô đang nói nhảm cái gì vậy?”
Lúc này, trợ lý của Cao Ngân Tuyết cũng cảm thấy không ổn, bước hụt một cái, lạnh lùng nói.
“Tháng mười hai năm ngoái, tại khách sạn Thắng Lợi, số ba trăm lẻ tám. Tháng hai năm nay, khách sạn Bình Minh, số một nghìn ba trăm lẻ bốn. Tôi có cần nói rõ hơn nữa không?”
Đường Hạ Linh cười khẩy nhìn khuôn mặt đã trở nên xám xịt của Cao Ngân Tuyết, nói: “Tôi không có ý gì khác, hoặc là cô cứ tiếp tục thực hiện cuộc phỏng vấn này với tôi thật tốt, hoặc là tiếp tục cùng tôi tháo ra từng lớp mặt nạ, không biết cô Cao có thể chịu đựng được hậu quả của chuyện đó hay không?”
Không khí lặng như tờ!
Cả khán phòng bỗng chốc chìm vào im lặng!
Cao Ngân Tuyết và trợ lý của cô ta, vẻ mặt ảm đạm bất ổn, không nói được lời nào.
Trong làng giải trí, điều cấm kỵ nhất là bị phóng viên bắt được điểm yếu, bởi vì như vậy sẽ khiến thành quả nỗ lực bao nhiêu năm qua của bản thân thành công cốc hết.
Mà bây giờ chuyện mà Cao Ngân Tuyết đang phải đối mặt, chính là trường hợp như vậy.
Vì hai bộ phim điện ảnh, cô đã phải trả giá bằng thân thể của mình, chuyện này là chuyện cực kỳ bí mật, ngoại trừ những trợ lý và nhân viên thân tín xung quanh cô ta ra, thì căn bản không còn ai biết được.
Cao Ngân Tuyết không ngờ rằng, Đường Hạ Linh lại biết được.
Lúc này, trong lòng cô ta vô cùng lo sợ, càng lúc càng thấy hoang mang.
Phản ứng của Cao Ngân Tuyết, Đường Hạ Linh đã nhìn thấu tất cả, vì vậy nên cô không lo lắng, mà chỉ ngồi đó chờ cô ta trả lời, vẻ mặt ung dung.
Không biết bao nhiêu lâu sau, cuối cùng Cao Ngân Tuyết cũng lấy lại được bình tĩnh, miễn cưỡng nở một nụ cười khó coi, nói: “Bắt đầu phỏng vấn thôi.”
“Được.”
Nhìn thấy Cao Ngân Tuyết hiểu chuyện, Đường Hạ Linh không trì hoãn nữa, lập tức dựng máy quay, nhếch miệng cười, nhanh chóng bước vào trạng thái làm việc: “Đây không phải là lần đầu tiên cô Ngân Tuyết hợp tác với New world. Không biết cô đánh giá New world chúng tôi như thế nào?”
“Tôi rất vui khi nhận lời phỏng vấn với New world một lần nữa. New world đã gây ấn tượng rất tốt với tôi, như một gương mặt mới của làng giải và trí thời trang trong nước. Sự phát triển trong hai năm qua thật đáng kinh ngạc, được rất nhiều người khen ngợi, những bạn phóng viên cũng vô cùng xuất sắc...”
Đường Hạ Linh vừa mới bắt đầu, Cao Ngân Tuyết đã nhanh chóng nhập cuộc, khuôn mặt dễ chịu, không còn là sự chế nhạo, khinh thường và xấu tính trước đây, dường như đã lập tức thành một con người khác, nói cười vui vẻ với phóng viên, điều đó thể hiện đầy đủ tố chất cơ bản của người diễn viên.
Tuy nhiên, đây chỉ là bề ngoài, hai người đều biết rõ, nụ cười trên môi của nhau đối phương bây giờ chỉ là giả dối.
Đường Hạ Linh làm việc rất hiệu quả, cuộc phỏng vấn kết thúc sau chưa đầy một giờ.
Cao Ngân Tuyết dường như không muốn ở lại với cô nữa, vì vậy cô ta phối hợp rất tốt trong suốt quá trình phỏng vấn. Khi cuộc phỏng vấn kết thúc, cô ta lại xị mặt, không thèm chào hỏi gì, cứ thế bỏ đi.
Đường Hạ Linh không quan tâm, lặng lẽ thu dọn đồ đạc, rồi từ từ rời đi.
Có điều, trước khi rời đi, trợ lý của Cao Mỹ Kiểu đuổi theo và nói với cô rằng: “Phóng viên Đường, về những việc cô vừa nói ở khách sạn của Cao Ngân Tuyết, cô có thể thương lượng giá cả với chúng tôi không, hình ảnh, video, chúng tôi đều muốn.”
“A, chuyện đó sao, không phải đâu, hai lần tôi tới chỗ đó có chút việc, chỉ là tình cờ gặp mà thôi, tôi không có chụp lại.”
Đường Hạ Linh nở nụ cười xinh đẹp nói, nói xong, cũng không chờ người trợ lý đáp lại mà lập tức rời đi.
Trợ lý sửng sốt một hồi, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Chết tiệt, bị lừa rồi!
Đường Hạ Linh này thật là đáng ghét khiến người vô cùng tức giận!
Đối với Cao Ngân Tuyết, trước khi đi vẫn có thể chơi cô ta một vố, Đưỡng Hạ Linh cảm thấy rất vui.
Sau bao nhiêu chuyện, không ai có thể lợi dụng được cô, Chu Phương Hoa cũng được, Vi Khiết Bảo cũng được, Cao Ngân Tuyết cũng được... bọn họ càng ngoan cố, cô sẽ phản công lại càng mạnh mẽ.
Đường Hạ Linh vừa bước ra khỏi công ty của Cao Ngân Tuyết, thì Lục Chấn Nam gọi tới: “Cuộc phỏng vấn kết thúc rồi phải không?”
“Nếu không phải biết anh vẫn luôn nắm được vị trí của em, em còn nghĩ anh có khả năng tính toán tuyệt vời đấy.”
Đường Hạ Linh cười nói với người ở đầu dây bên kia, giọng nói rất vui vẻ.
“Như vậy mới thuận tiện cho việc bảo vệ bà xã. Nhưng mà, hình như cũng không cần thiết.”
"Đó là đương nhiên, một ngày nào đó khi em cần anh, thì em sẽ mở miệng nói cho anh biết, đến lúc đó mong ông xã đừng từ chối nhé.”
Đường Hạ Linh chỉnh giọng bắt chước giọng của Lục Chấn Nam.
Hình như Lục Chấn Nam đang cười, anh nói: “Yên tâm đi, chỉ cần bà xã yêu cầu điều gì, người chồng này dù có lên núi đao xuống biển lửa, có chết cũng không từ chối.”
“Tổng giám đốc Lục, anh dẻo miệng thật đấy. Đừng có học theo cái thói của em trai anh, hình tượng lạnh lùng thích hợp với anh hơn.”
Cô mỉm cười và kết thúc cuộc gọi với Lục Chấn Nam, Đường Hạ Linh chuẩn bị về nhà, nhưng kết quả lại chạm mặt với Vi Khiết Bảo ở phía đối diện.
Chương 391365 Words
Lúc nhìn thấy anh ta, vẻ mặt đang tươi cười của Đường Hạ Linh hơi gượng một chút, có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cô lại giống như không thấy vậy. Cô thu hồi nụ cười, trực tiếp đi lướt qua anh ta.
Vi Khiết Bảo rõ ràng cũng có chút kinh ngạc, nhưng sau khi thấy Đường Hạ Linh không đếm xỉa đến anh ta, sắc mặt của anh ta trở nên cực kỳ khó coi, nhịn không được gọi cô lại: "Hạ Linh."
Đường Hạ Linh không đáp lời, cũng không hề dừng bước, vốn dĩ cô không có ý định đáp lời.
Ánh mắt của Vi Khiết Bảo trầm mặc, không do dự một lần nữa đuổi theo cô, nghiêng người ngăn cản trước mặt cô nói: "Hạ Linh, chúng ta nói chuyện môt chút."
"Tôi và anh không có chuyện gì để nói cả."
Đường Hạ Linh lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái, vòng qua anh ta, tiếp tục bước đi.
Vi Khiết Bảo vẫn chưa từ bỏ ý định: "Tôi chỉ muốn nói với em mấy câu thôi."
Vẻ mặt của Đường Hạ Linh có chút không kiên nhẫn: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Thấy Đường Hạ Linh không nể mặt anh ta, sắc mặt của Vi Khiết Bảo càng thêm lạnh lùng trầm mặc, nhưng vẫn nhẫn nại nói: "Tôi chỉ muốn nói với em, đoạn tình cảm này, tôi thật lòng xin lỗi em, Phương Hoa cũng đã làm một số việc quá đáng, nhưng xin em hãy nể tình cô ta đang mang thai, đừng tiếp tục gây phiền phức cho cô ta nữa được không?"
"Tôi gây phiền phức cho Chu Phương Hoa?"
Nghe đến lời này, Đường Hạ Linh dường như đang nghe chuyện cười, không nhịn được cười ra tiếng: "Rốt cuộc là ai đang gây phiền phức cho ai? Vi Khiết Bảo, anh phản bội tôi, không nói được một câu xin lỗi thì bỏ đi, còn bắt tay với Chu Phương Hoa, sỉ nhục, chèn ép tôi ở tiệc đính hôn. Anh có mặt mũi gì mà đến yêu cầu tôi như vậy? Lời này của anh sao không đi nói với Chu Phương Hoa, bảo cô ta đừng gây phiền phức cho tôi?"
"Tôi vừa rồi cũng đã nói xin lỗi với em."
Vi Khiết Bảo nhíu mày, bị giọng nói sắc bén của cô gái trước mắt châm chích nên có chút không vui.
Đường Hạ Linh khịt mũi coi thường hừ lạnh: "Hay cho một câu xin lỗi! Một câu xin lỗi giống như đã xóa bỏ mọi hành vi của anh đã làm, anh cũng không hổ là một nhân vật!"
"Em đừng hùng hổ doạ người như vậy, chúng ta bình tĩnh nói chuyện nhé."
Vi Khiết Bảo bị Đường Hạ Linh nói mỉa như vậy, trong lòng anh ta giống như bị kim châm, lại có chút không thoải mái.
Cô gái trước mắt này đây, trước kia yêu anh ta hơn bản thân mình, cực kỳ nghe lời, nhưng hôm nay lại dùng ánh mắt lạnh nhạt vô tình, tựa như người xa lạ nhìn anh ta.
Không biết vì sao, trong lòng của Vi Khiết Bảo cảm thấy nghẹn ngào muốn chết.
"Tôi và anh không có chuyện gì để nói cả, sau này gặp mặt, tốt nhất cũng làm bộ không quen biết."
Đường Hạ Linh lười phí lời với anh ta, lập tức đi lướt qua anh ta, xoay người bước đi.
Cô đã sớm hết hy vọng đối với người đàn ông này, bây giờ, còn sót lại chỉ có tràn ngập chán ghét mà thôi.
"Hạ Linh!”
Vi Khiết Bảo ở sau lưng gọi tên cô, nhưng Đường Hạ Linh bước đi lại càng nhanh hơn.
Cũng đúng lúc này, một chiếc xe Maybach xa hoa ngút trời, bỗng nhiên từ đằng xa mà đến, thong thả ung dung dừng ở trước mặt của Đường Hạ Linh.
Một lát sau, cửa ghế điều khiển được mở ra, theo sau là bóng dáng một người đàn ông cao lớn bước xuống từ trên xe.
Người đàn ông đó mặc một bộ âu phục được cắt may thủ công vừa người, khí chất bất phàm, cử chỉ nhanh nhẹn, một khuôn mặt đẹp trai khiến người khác phải ghen tị.
Rất nhanh sau đó, cậu ấy đi đến trước mặt Đường Hạ Linh, khóe miệng giương lên nụ cười khiến người khác say mê.
Đường Hạ Linh có chút kinh ngạc khi nhìn thấy người tới: "Sao em lại ở chỗ này?"
Lục Tử Minh cười tủm tỉm nói: "Em tới đón chị dâu về nhà."
Đường Hạ Linh giật mình, nhíu mày nói: "Anh trai của em bảo em đến sao?"
"Chị dâu thật thông minh, anh cả bảo em quá rảnh rỗi, cứ lượn tới lượn lui trước mặt anh, có chút chướng mắt, nên bảo em đến đón chị… Ừ?"
Đang nói, ánh mắt của Lục Tử Minh đột nhiên xuyên qua Đường Hạ Linh, thoáng nhìn thấy Vi Khiết Bảo đứng cách đó không xa.
Cậu ấy nhíu mày, nhìn thấy ánh mắt của Đường Hạ Linh có chút kỳ lạ: "Chị dâu, em tới không đúng lúc sao?"
Đường Hạ Linh cười nói: "Không, em tới rất đúng lúc!"
"Vậy là tốt rồi, chị dâu đi thôi, lên xe, em đưa chị về nhà."
Ngay lập tức Lục Tử Minh thở phào nhẹ nhõm, rồi khôi phục dáng vẻ công tử nhẹ nhàng, đi vòng qua ghế điều khiển phụ mở cửa xe cho Đường Hạ Linh, động tác rất lịch thiệp.
Đường Hạ Linh cũng không khách sáo, cười gật đầu, trực tiếp bước lên xe.
Suốt quãng đường đi, Đường Hạ Linh không hề liếc mắt nhìn Vi Khiết Bảo một cái, bước đi cực kỳ gọn gàng nhanh nhẹn.
Bên kia, Vi Khiết Bảo trơ mắt nhìn Đường Hạ Linh bị một người đàn ông đón đi, trong lòng anh ta đột nhiên dâng lên lòng đố kỵ. Anh ta vốn dĩ không nghĩ tới, sau khi Đường Hạ Linh rời khỏi anh ta, lại nhanh chóng quen biết một người đàn ông ưu tú như vậy.
Người đàn ông đó, khí chất cao quý, không tầm thường chút nào, cậu ấy lái chiếc xe kia, đó là hàng hiếm số lượng có hạn trên toàn cầu, giá trị gần hai mươi lăm nghìn đô, trong nước chỉ bán một chiếc, nhưng anh ta đều mua không được.
Nghĩ đến vừa rồi Đường Hạ Linh lạnh nhạt với chính mình như vậy, lại cười ngọt ngào với người đàn ông kia, hai tay của Vi Khiết Bảo nắm chặt lại kêu răng rắc, trong lòng của anh ta chỉ còn lại có một nghi vấn không ngừng quanh quẩn trong đầu.
Người đàn ông kia rốt cuộc là ai?
Nhìn dáng vẻ đó, rõ ràng thân phận của người đó không nhỏ.
Nhưng mà, Vi Khiết Bảo lại không có ấn tượng gì với cậu ấy, nếu là người Việt Thanh, lẽ nào anh ta không quen biết.
Đường Hạ Linh sao có thể quen được loại nhân vật như vậy?
Các loại nghi hoặc nổi lên trong lòng của anh ta, lúc này, Vi Khiết Bảo đột nhiên nghĩ đến, lúc trước khi tai tiếng của Đường Hạ Linh xôn xao gây náo động, hình như có người đang âm thầm giúp cô.
Xem ra quan hệ của Đường Hạ Linh và người đàn ông kia không bình thường, cực kỳ có khả năng chính là cậu ấy đang âm thầm ra tay.
"Vẻ mặt của Vi Khiết Bảo thay đổi khôn lường chỉ trong chốc lát, khi nghĩ đến loại này khả năng cuối cùng này, trong lòng anh ta tuông trào giận dữ, cầm lấy di động, gọi điện thoại cho thư ký của mình: "Glenda, giúp tôi điều tra chủ nhân của chiếc xe mang biển số BN6666 này."
"Vâng, thưa tổng giám đốc."
Cúp máy điện thoại xong, Vi Khiết Bảo mang vẻ mặt âm u đi vào tìm Cao Ngân Tuyết.
Chương 401253 Words
"Đàn anh, cuối cùng anh cũng tới rồi."
Lúc nhìn thấy Vi Khiết Bảo, Cao Ngân Tuyết nở một nụ cười thật tươi chào Vi Khiết Bảo, trong mắt cô ta ẩn chứa vô vàn sự thương yêu.
Cao Ngân Tuyết đã thích người đàn ông này nhiều năm như thế nhưng tình yêu đó chỉ tăng lên chứ không hề giảm bớt chút nào.
"Xin lỗi, ban nãy có chút chuyện gấp nên đến muộn."
Vi Khiết Bảo nở một nụ cười nhạt, nhìn có vẻ rất dịu dàng.
"Không sao, vẫn sớm hơn giờ em hẹn một chút mà."
Cao Ngân Tuyết dẫn Vi Khiết Bảo đến ngồi trên sofa, sau đó rót cho anh ta một ly nước rồi hỏi: "Không biết đàn anh tìm em có việc gì không ạ?"
"Có một vài việc cần đến sự giúp đỡ của em."
Vi Khiết Bảo gật đầu, không giấu diếm gì Cao Ngân Tuyết: "Không lâu sau Phương Hoa muốn quay lại giới giải trí, em cũng biết tình hình của cô ấy mà, cho nên anh muốn làm phiền em nâng đỡ cô ấy một chút."
Nghe thấy thế, hai tay của Cao Ngân Tuyết ngừng lại một chút, cô ta cau mày nói: "Vợ của đàn anh mang thai rồi mà? Sao cô ấy không ở nhà dưỡng thai cho tốt ạ?"
"Ôi, em cũng biết mối thù giữa cô ấy và Hạ Linh mà, Phương Hoa không thể bỏ qua cục tức này được, bây giờ cô ấy còn đang mang trong bụng giọt máu của nhà họ Vi nên anh cũng hết cách rồi.
Vẻ mặt của Vi Khiết Bảo hơi bất đắc dĩ, thậm chí trong mắt anh ta còn hiện lên sự chán ghét.
Lông mày của Cao Ngân Tuyết hơi cau lại.
Trước mắt cô ta là người đàn ông cô ta yêu, nhưng Vi Khiết Bảo lại đang nhờ cô ta giúp tình địch của mình.
Cao Ngân Tuyết chỉ im lặng trong chốc lát rồi nói: "Cũng không phải là không nâng đỡ cô ấy được. nhưng xin lỗi em nói thẳng với anh nhé, tình hình của Phương Hoa bây giờ đã bung bét lắm rồi, nếu muốn quay lại địa vị cao trong giới thì không thể đâu ạ. Nhưng em nể mặt anh, em sẽ giúp cô ấy nói tốt với người khác, còn hiệu quả thế nào em không chắc chắn đâu nhé."
"Chuyện này thì em yên tâm đi, sau khi về anh sẽ vận dụng hết tài nguyên của tập đoàn Vi Thị để nâng đỡ cô ấy."
Nghe Vi Khiết Bảo nói xong, trong lòng của Cao Ngân Tuyết cực kỳ phức tạp: "Đàn ông bất công ghê, em thích anh lâu như thế mà cũng chưa từng được đối xử kiểu này. Anh tốt với Phương Hoa như vậy anh không sợ em ghen tỵ à?"
Vi Khiết Bảo cười: "Em sẽ không ghen tỵ đâu, trong lòng anh Ngân Tuyết vẫn luôn là một người rất biết thông cảm cho người khác, hơn nữa, anh sẽ bồi thường cho em thật xứng đáng."
Cao Ngân Tuyết nhíu mày tỏ vẻ hờn dỗi: "Anh bồi thường kiểu gì?"
"Em muốn anh bồi thường gì nào?"
Cao Ngân Tuyết suy nghĩ một chút, một tia khôn khéo xẹt qua mắt cô: "Bình thường lúc đàn anh rảnh rỗi thì dẫn em đi ăn cơm được không? Anh cũng biết đó, trong giới giải trí không có ai là bạn bè thật sự, ngày nào em cũng ăn một mình..."
"Được, tiện thể hôm nay anh có đặt chỗ ở nhà hàng Dải Ngân Sa, buổi tối ăn ở đó được không?"
"Dạ!"
Sau khi lên xe của Lục Tử Minh, Đường Hạ Linh không quay về nhà ngay lập tức mà bảo cậu ấy chở cô đến bệnh viện một chuyến.
Trong bệnh viện, Tống Bình An đã hạ sốt, thấy Đường Hạ Linh tới thì lập tức hỏi bằng giọng vô cùng kinh ngạc: "Phỏng vấn nhanh thế à?"
"Thì cũng hợp lí mà nhỉ? Tớ có gì nói với Cao Ngân Tuyết đâu."
Đường Hạ Linh bĩu môi, đặt hoa quả tiện đường mua đến lên bàn.
"Cô ta đối xử với cậu thế nào?"
"Thì chắc chắn là móc mỉa, cà khịa tớ rồi. Nhưng mà cô ta cũng không ăn hiếp tớ nhiều nữa, dù sao thì tớ còn giữ nhiều phốt của cô ta lắm, nếu cô ta không biết điều thì sớm muộn gì cũng tiêu đời."
Đường Hạ Linh nhún nhún vai, không tiếp tục nói đề tài này nữa.
Tống Bình An vui vẻ cười nói: "Vậy cũng ổn, nếu không phải do cậu nể cô ta là bạn học thì cô ta đã toang từ lâu rồi."
"Đừng nhắc cô ta nữa, cậu sao rồi? Còn phải ở đây mấy ngày nữa?"
"Nếu không sốt lại thì chắc mai tớ có thể xuất viện rồi."
"Được, tớ giúp cậu sắp xếp lại bản thảo phỏng vấn rồi mai đưa cho cậu nhé."
Đường Hạ Linh nói xong thì đứng lên chuẩn bị rời khỏi đó.
Tống Bình An thấy thế thì xụ mặt tỏ vẻ đáng thương nói: "Cậu đi ngay à, một mình tớ ở trong phòng bệnh chán kinh khủng luôn đấy."
Đường Hạ Linh quay đầu lại nở một nụ cười mê người: "Hết cách rồi, có người chờ tớ ở dưới nữa đó."
Ánh mắt của Tống Bình An sáng lên: "Ai cơ? Là quý ông thần bí nhà cậu đấy à?"
Đường Hạ Linh lắc đầu: "Không phải đâu."
Tống Bình An hơi bất mãn: "Đường Hạ Linh, khi nào cậu mới giới thiệu cho tớ ông chồng mới cưới của cậu hả?"
"Có cơ hội rồi nói tiếp."
Tống Bình An vui vẻ cười mắng một câu rồi phất tay với cô, nói: "Mai gặp nha."
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Đường Hạ Linh về nhà ngay, nhưng sau khi vào cửa cô lại không thấy bóng dáng Lục Chấn Nam đâu.
Cô hơi ngờ vực, quay đầu hỏi Lục Tử Minh đứng bên cạnh: "Anh của em đâu?"
"Nhà bếp."
Lục Tử Minh cười hì hì đáp, vẻ mặt của cậu ấy hiện lên sự mong chờ.
Đường Hạ Linh giật mình nhìn cậu ấy: "Không phải chứ?"
"Ha ha, chị dâu, đêm nay hai chúng ta có lộc ăn rồi."
Lục Tử Minh nuốt một ngụm nuốt miếng, hai mắt phát sáng vì quá đói.
Đường Hạ Linh trừng mắt nhìn cậu ấy hai giấy, thấy cậu không có vẻ gì là nói đùa thì cô mới chạy về phía nhà bếp.
Vừa vào bếp, Đường Hạ Linh đã thấy một bóng dáng bận rộn ở trong đó.
Lục Chấn Nam mặc áo sơ mi trắng, quần thể thao sáng màu, đang đứng quay lưng về phía cô thái rau, kỹ thuật thái rau của anh vừa nhanh vừa ổn định, thái mọi thứ gọn gàng đâu vào đấy, động tác của anh rất điêu luyện, nhìn cực kỳ vui mắt.
Đường Hạ Linh hít một hơi thật sâu, sự khó tin trong mắt của cô càng lúc càng trở nên rõ ràng, cuối cùng thì biến mất hoàn toàn.
Cô không ngờ tới, một người đàn ông kiêu ngạo và tự cao như vậy lại có thể vào nhà bếp nấu ăn, thậm chí còn có một sức hút khó nói thành lời thế kia.