Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 511345 Words
"Đường Hạ Linh, cho cô mặt mũi, cô thật sự là tự dát vàng lên mặt mình sao? Loại người như cô, cũng xứng được người đàn ông đó yêu chiều à?"
Nghe những lời nhục mạ của Đường Hạ Linh, Chu Phương Hoa cũng không có nhẫn nhịn, đứng dậy nói lại.
Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói dịu dàng từ bên cạnh truyền đến: "Tại sao cô ấy không xứng với sự yêu chiều của một người đàn ông tốt?"
Ba người đồng thời nhìn về phía đó, chỉ thấy một người đàn ông tuấn mỹ, mê người, chậm rãi đi về phía bên này.
Khí chất nam tính tao nhã, vẻ mặt phong lưu không kiềm chế được, ba phần tà mị, cả người toát ra vẻ hấp dẫn.
Trong nháy mắt nhìn thấy Lục Tử Minh, cả ba đều có phản ứng khác nhau.
Nhìn thấy cậu ấy, Đường Hạ Linh chợt thông suốt, biết Lục Chấn Nam đã bảo Lục Tử Minh đến giúp cô.
Còn Chu Phương Hoa, trong đôi mắt của cô ta thì đầy sợ hãi.
Người đàn ông này quá đẹp trai, toàn thân toàn là hàng xa xỉ, trời sinh khí chất cao quý, có khí thế áp chế Vi Khiết Bảo.
Về phần Vi Khiết Bảo, đồng tử của anh ta hơi co lại, gương mặt anh ta phủ một lớp sương mù.
Là người đàn ông này.
Ngày hôm đó, chính Đường Hạ Linh cười với người đàn ông này rồi lên xe của anh ta, quan hệ giữa hai người có vẻ rất không bình thường.
"Cậu là ai?"
Chu Phương Hoa theo phản xạ hỏi.
Lục Tử Minh không thèm nhìn cô ta, đi thẳng đến chỗ Đường Hạ Linh và nói: "Bữa tối em chưa ăn no nhưng đến lúc phải về rồi."
"Được rồi!"
Đường Hạ Linh mỉm cười, đi qua Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa.
Chu Phương Hoa không chịu thua, hỏi lại: "Này, tôi đang hỏi cậu đấy, cậu là ai? Mối quan hệ của anh với Đường Hạ Linh là gì?"
Nghe thấy giọng nói chất vấn gay gắt này, trên mặt Lục Tử Minh tràn đầy vẻ chán ghét, cậu đang định nói thì nghe thấy tiếng của Đường Hạ Linh nói: "Mắc mớ gì đến chị chứ?
"Không biết danh tính của cậu đây là gì, Phương Hoa là chị của Hạ Linh, tôi là anh rể của cô ấy."
Vi Khiết Bảo cũng không thể chịu nổi.
Lục Tử Minh không khỏi quay mặt sang ngang khi nghe thấy câu nói: "Chị à? Hạ Linh không phải là con một sao? Khi nào lại có loại chị gái rẻ tiền như thế này vậy?"
Gương mặt của Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa đột nhiên cứng lại.
"Cậu nói cái gì cơ?"
"Tôi nói sai sao? Chỉ là đứa con của chồng trước của tiểu tam dẫn vào.Thậm chí còn không có cùng họ với nhau, xứng được xem là chị em với Hạ Linh sao?"
Lục Tử Minh cười nhạt, không khách khí chế giễu Chu Phương Hoa.
Gương mặt Chu Phương Hoa nhăn lại như muốn nổi giận, nhưng Vi Khiết Bảo đã kịp thời nắm lấy cô ta và nói: "Thưa cậu, lời cậu nói hơi nặng thì phải?"
"Nặng sao? Tôi còn cảm thấy còn nhẹ nhàng đấy. Nhưng mà, cũng phải cảm ơn cô ta, với cũng may là Hạ Linh bỏ anh. Người phụ nữ tốt như vậy mà không muốn, lại chọn loại phụ nữ ngu si thiếu não này, Vi Khiết Bảo, đầu của anh thật sự là bị cửa kẹp rồi, sau này nếu gặp xui xẻo thì đừng trách người khác mà hãy trách bản thân mình bất tài, hễ gặp phụ nữ là lại muốn kéo người ta lên giường, nên mới dẫn đến kết quả như ngày hôm nay."
Đường Hạ Linh: "……"
Những lời này thực sự rất độc ác.
Lần đầu tiên Đường Hạ Linh phát hiện chú em này vốn phong lưu quý tộc, lại có thể mắng người độc như vậy, thật là sởn cả da gà!
Đường Hạ Linh bỗng có chút thương cảm nhìn Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa.
Cô nhìn hai người bọn họ, lúc này mặt đã tái xanh, khóe mắt không ngừng co giật, rõ ràng là bị lời nói ác độc của Lục Tử Minh kích thích đến không chịu được nữa.
Đường Hạ Linh nhìn thấy mà trong lòng vô cùng sảng khoái.
Lời nói tuy thâm độc nhưng giải tỏa được hận thù!
Chu Phương Hoa tức giận đến mức muốn phát rồ, cô ta giống như một người đàn bà bị điên, chỉ vào Lục Tử Minh, nói: "Cậu nghĩ Đường Hạ Linh là người thanh cao đến mức nào? Lúc trước cô ta là bạn gái của chồng tôi. Mà cậu thực sự nghĩ rằng mình nhặt được kho báu à? Có lẽ cô ta đã ngủ với rất nhiều người đàn ông rồi đấy.”
Chu Phương Hoa nói câu này không chút ngại ngùng, thậm chí còn cố tình cao giọng, thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh.
Gương mặt của Đường Hạ Linh thay đổi, cô trở nên rất tức giận. Lục Tử Minh mỉm cười, nói: "Tôi không quan tâm đến việc chị ấy đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông. Nhưng Hạ Linh nhà chúng tôi, băng thanh ngọc khiết và tinh tế, mạnh mẽ và độc lập, thông minh và chu đáo. Chị ấy trông đẹp hơn cô nhiều, dáng người đẹp hơn cô và cao quý hơn cô. Trong mắt tôi, chị ấy thực sự là một nữ thần. "
"Còn cô, lòe loẹt, dã man, hung ác, tu hú chiếm tổ, cả người xấu xí, phụ nữ như cô, đàn ông mù mới nhìn trúng cô. Nếu không phải sợ bẩn tay, tôi đã đánh chết rồi cô rồi.”
Đường Hạ Linh: "……"
Vi Khiết Bảo : "……"
Chu Phương Hoa gần như muốn phát điên.
Lời nói của Lục Tử Minh đang chọc thủng tim cô ta, nó đều là đâm vào chỗ đau của cô ta.
Toàn thân cô ta không ngừng run lên, đến mức nóng lòng muốn bóp chết Đường Hạ Linh.
Con chó cái này thực sự khiến cô ta không vui ở khắp mọi nơi!
Khi cô có Vi Khiết Bảo, thì cô ta không có gì cả. Bây giờ, cô ta đã cố gắng tóm lấy Vi Khiết Bảo, nhưng con chó cái này lại tìm được người tốt hơn Vi Khiết Bảo.
Dường như cô ta luôn không bằng với cô, cái gì cũng đi trước cô ta một bước, ngay cả người đàn ông mà cô ta có bây giờ cũng là khác biệt một trời một vực.
Sự ghen tuông điên cuồng dâng lên trong lòng Chu Phương Hoa, cô ta hằn học nhìn Đường Hạ Linh, muốn giết cô bằng chính đôi mắt của mình.
Đường Hạ Linh làm ngơ trước sự căm hận của Chu Phương Hoa, vươn tay kéo cánh tay của Lục Tử Minh, nói: "Quên đi, đi thôi, đừng lãng phí thời gian ở đây."
Cô không muốn Chấn Nam đợi cô quá lâu.
Lục Tử Minh thu hồi tầm mắt, cười nhìn cô: "Được rồi, chúng ta đi về."
Ngay trước khi rời đi, Vi Khiết Bảo đột nhiên nói: "Đường Hạ Linh, không ngờ tình yêu của cô cũng chỉ có thế. Mới bỏ rơi tôi chưa bao lâu mà nay đã lao vào vòng tay người khác, cô thật đáng ghê tởm."
"Những năm tháng ở bên anh khiến tôi phát ốm đấy."
Đường Hạ Linh cứ như vậy đi không quay đầu lại, chỉ để lại một câu lạnh lùng.
Ở phía sau, Vi Khiết Bảo nhìn theo bóng lưng của cô, nắm chặt tay, đầy tức giận nhìn Lục Tử Minh với vẻ mặt ghen tị.
Chương 521184 Words
Sau khi quay trở lại ghế lô, Đường Hạ Linh nhìn thấy Lục Chấn Nam, sự lo lắng trong lòng cô lập tức bị quét sạch.
Cô ngồi xuống bên anh, ôm cánh tay anh một cách trìu mến.
Lục Chấn Nam sờ đầu cô, nhỏ giọng hỏi: "Không sao chứ?"
Đường Hạ Linh lắc đầu cười nhạt: "Không sao, còn có thể làm gì được chứ? Lục Tử Minh ở đó giúp em, nhìn rất uy phong."
"Sao nào, chị dâu, vừa rồi em biểu hiện có tốt không?"
Lục Tử Minh chạy qua tranh công.
Đường Hạ Linh giơ ngón tay cái lên, gật đầu tán thưởng: "Tốt lắm, lời nói của cậu, không có lời lẽ bẩn thỉu, nhưng vẫn đạt đến đỉnh cao. Không ai có thể đánh bại cậu. Nhìn vẻ mặt muốn xé xác tôi nhưng mà không được ấy, tôi thấy rất hả giận, rất thoải mái!”
"Tốt rồi. Nếu như cô ta dám bắt nạt chị dâu, cô ta sẽ phải trả giá. Nếu không phải mệnh lệnh của sếp là không được làm quá, e rằng chuyện vừa rồi sẽ không đơn giản như vài lời như thế."
Lục Tử Minh khịt mũi, rõ ràng là không hài lòng với cái kết mà cậu vừa thể hiện sức mạnh của mình.
Đường Hạ Linh nở nụ cười, nhìn Lục Tử Minh cảm kích: "Cám ơn cậu, đã bảo vệ tôi."
"Mợ chủ không cần khách khí, đó là điều nên làm."
Ngay khi Đường Hạ Linh và Lục Chấn Nam đang tận hưởng niềm vui thì Chu Phương Hoa và Vi Khiết Bảo đã bỏ đi mà không ăn.
Chu Phương Hoa khó có thể che giấu được sự tức giận trong lòng, gương mặt xinh đẹp vốn có của cô ta giờ phút này lại trở nên xấu xí: "Đồ khốn kiếp! Đường Hạ Linh, con khốn này, tao sẽ không bao giờ để mày sống yên ổn đâu."
"Chửi đủ chưa!"
Vi Khiết Bảo rõ ràng cũng rất khó chịu, anh ta tức giận la lên khi nghe thấy tiếng chửi của Chu Phương Hoa.
Chu Phương Hoa cũng dừng lại và hét lên: "Anh đối xử với em hung dữ cái gì? Vừa rồi người đàn ông kia chửi em như vậy sao anh không hét lên vậy đi?"
"Nếu như em không gây phiền phức cho Hạ Linh, thì có chuyện này sao? em cũng nên kiềm chế tính tình của mình lại đi."
Vi Khiết Bảo không chịu được nói với Chu Phương Hoa, đây là lần đầu tiên anh ta nói nặng lời với Chu Phương Hoa vì Đường Hạ Linh.
Chu Phương Hoa nhìn anh ta đầy hoài nghi: "Vi Khiết Bảo, anh vừa nói gì? Anh vì con khốn Đường Hạ Linh mà mắng em sao? Hay là, cho tới bây giờ, trong lòng anh vẫn có cô ta?"
Chu Phương Hoa hung hăng với vẻ ngoài dữ tợn của cô ta khiến Vi Khiết Bảo cảm thấy chán nản.
Anh ta mệt mỏi xoa xoa lông mày, khẽ thở dài: "Quên đi, tối nay em trở về nhà họ Đường đi. Anh mệt mỏi không muốn cùng em tranh luận."
"Anh……"
Chu Phương Hoa nhìn thấy Vi Khiết Bảo thực sự muốn đuổi cô ta đi, gương mặt cô ta tái đi vì tức giận, rồi xoay đầu bỏ đi.
Vi Khiết Bảo đứng sau lưng cô ta, nhìn theo bóng lưng của cô ta, trong lòng anh ta dường như đang trào dâng một nỗi hối hận.
Anh ta nghĩ đến những lời Đường Hạ Linh vừa nói khi cô rời đi, sau đó kéo người đàn ông đó đi, cả trái tim anh ta lại nhói lên.
Người phụ nữ đó lẽ ra phải là của anh ta!
Nhưng, vì Chu Phương Hoa mà anh ta đã đánh mất cô.
Sau khi nếm trải sự cứng đầu của Chu Phương Hoa, anh ta mới biết Đường Hạ Linh tốt như thế nào.
Người phụ nữ đó luôn rất ngọt ngào và đáng yêu, cô không bao giờ chế nhạo anh ta hay la mắng anh ta, cô luôn dịu dàng.
Nhưng giờ đây, cô đã trốn trong vòng tay của một người đàn ông khác.
Anh ta không biết tại sao, Vi Khiết Bảo cảm thấy trong lòng anh ta có sự ghen tị và nổi lên ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ.
Chu Phương Hoa có thai nên anh ta không thể không quan tâm đến, nhưng Đường Hạ Linh, anh ta cũng muốn vì chỉ có cô mới có thể an ủi linh hồn anh.
Vi Khiết Bảo tin rằng Đường Hạ Linh vẫn nên yêu anh ta nhưng cô kiên quyết ra đi chỉ vì sự phản bội của anh ta.
Nhưng nếu sau này khi cô quay lại với anh ta, anh ta sẽ từ từ bù đắp cho cô.
Nghĩ đến đây, Vi Khiết Bảo đưa mắt nhìn về hướng phòng ăn, trong mắt hiện lên vẻ kiên định, sau đó chậm rãi xoay người rời đi.
Vừa về tới nhà, Chu Phương Hoa đã mất bình tĩnh, thậm chí còn đập phá rất nhiều thứ.
Triệu Duệ Dung bị tiếng động làm cho giật mình, vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy thì sửng sốt: "Con gái, con bị sao vậy? Con cãi nhau với Khiết Bảo sao? Hiện tại con đang mang thai đó. Đừng tức giận quá. Con đừng làm gì cả, nếu không ảnh hưởng đến cơ thể và đứa bé thì làm sao.”
"Cùng lắm thì không sinh con, Vi Khiết Bảo đã hoàn toàn không quan tâm đến con nữa rồi. Nếu vậy, con cũng không muốn đứa con này."
Chu Phương Hoa tức giận, những gì cô ta nói đều gây sốc, vẻ mặt của Triệu Duệ Dung lập tức thay đổi.
"Phương Hoa, con nói linh tinh cái gì đó? Làm sao lại làm bậy vậy chứ? Con mới cùng Khiết Bảo chưa bao lâu, đứa nhỏ sao có thể nói không muốn là không muốn? Con không biết nhà họ Vi coi trọng đứa nhỏ này như thế nào sao? Đối với vị trí của con ngày hôm nay, con đừng bướng như vậy, nếu không con sẽ chẳng có gì cả."
"Địa vị, thân phận cái gì chứ? Trong nhà họ Vi, chỉ cần mẹ của Khiết Bảo còn sống, sẽ không có chuyện con đứng đầu đâu. Bà ấy luôn coi thường con và cảm thấy xuất thân của con không tốt. Ngay cả trong gia đình họ Đường này, họ của con cũng là Chu. Gả chồng, lúc nào cũng bày sắc mặt không tốt ra cho con. Vi Khiết Bảo đó, tối nay đã tức giận với con vì con khốn Đường Hạ Linh đó đấy"
"Cái gì!"
Nghe thấy giọng nói phẫn uất của Chu Phương Hoa, vẻ mặt của Triệu Duệ Dung cũng trầm xuống: "Khiết Bảo thực sự đã tức giận với con vì con chó cái Đường Hạ Linh đó?"
Chương 531541 Words
“Không phải đâu!”
Chu Phương Hoa tức giận đến mức che mặt khóc thút thít: “Mẹ, con chỉ muốn có được hạnh phúc cho riêng mình thôi mà, sao lại khó khăn như vậy chứ?”
“Phương Hoa, con đừng khóc, về phía tên Khiết Bảo kia, mẹ sẽ đi tìm cậu ta tính sổ.”
Triệu Duệ Dung vô cùng tức giận, lập tức muốn đi gọi điện cho Vi Khiết Bảo.
Nhưng Chu Phương Hoa lại nắm lấy tay giữ bà ta lại, khóc lóc thảm thiết: “Mẹ, vô dụng thôi, con không có cái gì cả, bọn họ sẽ không coi trọng con, mẹ có hiểu không? Hiện tại con cần hai mươi phần trăm cổ phần ngay lập tức, chỉ cần có được những cổ phần kia, nhà họ Vi sẽ không khinh thường con nữa, rốt cuộc mẹ có hiểu hay không?”
“Mẹ biết, mẹ biết, cục cưng con đừng khóc, mẹ sẽ nghĩ biện pháp cho con, bây giờ con cứ bĩnh tĩnh nằm xuống, mẹ sẽ đi gọi Khiết Bảo đến đây, sau đó đi gặp ba con bảo ông ấy cho con hai mươi phần trăm cổ phần.”
Triệu Duệ Dung vừa dỗ dành Chu Phương Hoa xong, liền lập tức gọi điện cho Vi Khiết Bảo.
Trong điện thoại, Triệu Duệ Dung diễn đủ trò, khóc đến kinh thiên động địa: “Khiết Bảo, cháu ở đâu, mau đến đây, Phương Hoa nói muốn đi bỏ đứa bé, rốt cuộc hai đứa đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao đang yên đang lành lại thành ra như vậy?”
“Cái gì?”
Vi Khiết Bảo sửng sốt: “Để cô ấy ở nhà ngoan ngoãn đừng làm gì hết, cháu đến ngay.”
Sau khi cúp điện thoai xong, Triệu Duệ Dung cho Chu Phương Hoa một cái ánh mắt an tâm, sau đó đến phòng làm việc của Đường Vân Thiên.
Lúc này, Đường Vân Thiên đang ngồi trong phòng làm việc đọc tài liệu, nghe thấy tiếng gõ cửa liền đáp lại.
Triệu Duệ Dung nhanh chóng bưng một tách trà sâm đi vào, Đường Vân Thiên nhìn thấy bà ta, thản nhiên hỏi: “Phương Hoa đã bình tĩnh lại rồi?”
“Ừ, được một lúc rồi.”
Triệu Duệ Dung đặt tách trà sâm lên bàn, sau đó đi đến phía sau lưng Đường Vân Thiên giúp ông bóp vai.
Đường Vân Thiên không có phản ứng gì quá lớn: “Đã là người lớn rồi, bảo nó lần sau đừng có tùy hứng như vậy nữa, đã là người của nhà họ Vi thì đừng nên tùy ý làm bậy.”
“Phương Hoa đâu có làm gì tùy hứng, nhà họ Vi là một gia tộc lớn, bọn họ xem thường xuất thân của Phương Hoa, cho nên vẫn luôn cố ý khinh thường. Ông à, ông cũng biết, cái đứa bé Phương Hoa này, từ nhỏ không có ba, cho nên nó vẫn luôn xem ông là ba của mình. Trước đây ông cũng nói, khi Phương Hoa kết hôn sẽ cho nó hai mươi phần trăm cổ phần làm quà cưới.”
“Bây giờ Phương Hoa cũng coi như là đã lập gia đình, ông có thể nể mặt tôi bao nhiêu năm nay vất vả vì nhà họ Đường này mà chuyển nhượng cổ phần cho con bé trước không? Nếu cứ như vậy, khi con bé ở nhà họ Vi sẽ không thể ngóc đầu lên được mất. Đây cũng là điều duy nhất mà người làm mẹ này có thể giúp nó.”
Triệu Duệ Dung ôn tồn khuyên bảo Đường Vân Thiên, bày ra bộ dạng mẹ hiền.
Thái độ của Đường Vân Thiên vẫn giống như trước đây, đều lập tức từ chối yêu cầu của bà ta: “Tôi đã nói là đừng nhắc tới chuyện này nữa, số cổ phần mà tôi đồng ý cho Phương Hoa, khi thời cơ đến tôi tự khắc sẽ cho. Còn trước lúc đó thì đừng nói tới chuyện này nữa, hơn nữa phần lớn cổ phần của tập đoàn Đường Thị đều do Hạ Linh thừa kế, đây là do trước khi mẹ con bé qua đời để lại cho con bé, nếu muốn cho Phương Hoa hai mươi số cổ phần thì cũng cần sự đồng ý của con bé nữa. Chỉ là…”
Nói đến đây, giọng điệu Đường Vân Thiên hơi dừng một chút, liếc mắt nhìn Triệu Duệ Dung một cái: “Dựa theo quan hệ của con bé với Phương Hoa, tôi nghĩ chắc là sẽ không đồng ý.”
“Ông à, dù sao Hạ Linh cũng là con gái ruột của ông, ông muốn chi phối cổ phần thuộc quyền lợi của nó cũng đâu nhất thiết phải cần nó đồng ý đâu?”
Triệu Duệ Dung nhíu mày, tiếp tục thuyết phục.
“Thanh Uyển, tôi đã nói rồi, những thứ trong nhà này của Hạ Linh là của Hạ Linh, thứ của nó đều do nó chi phối, tôi biết bà không thích Hạ Linh, nhưng những năm này, vì bà mà người làm ba như tôi càng ngày càng cách xa nó, chỉ còn lại một chút gắn bó cuối cùng, chẳng lẽ bà còn muốn phá hỏng chút gắn bó cuối cùng này, để tôi với con bé trở mặt thành thù, đến chết không thôi sao?”
Nói đến lời cuối cùng, giọng điệu của Đường Vân Thiên trở nên rất thô bạo.
Triệu Duệ Dung bị dọa đến co người lại, không dám ho he gì nữa.
Bà ta biết rằng những chuyện bà ta với Chu Phương Hoa đã làm gần đây với Đường Hạ Linh đã khiến Đường Vân Thiên vô cùng bất mãn.
Cho dù con nhỏ kia có cãi nhau với Đường Vân Thiên như thế nào thì bọn họ cũng là quan hệ máu mủ ruột thịt với nhau, đứa con gái riêng của bà ta dù thế nào cũng không thể sánh bằng được.
Triệu Duệ Dung vừa bất đắc dĩ lại vừa không cam lòng.
Con gái của bà ta đương nhiên phải nhận được những thứ tốt nhất, hai mươi phần trăm cổ phần này nhất định bà ta phải lấy được từ tay Đường Vân Thiên.
Ở bên kia.
Từ sau khi gặp được Chu Phương Hoa ở nhà hàng về, Đường Hạ Linh lại một lần nữa rơi vào trong sự áp bách của Lạc Giang Tâm.
Vốn dĩ thời hạn để sửa chữa xong kịch bản là một tháng nhưng giờ bị rút ngắn chỉ còn nửa tháng.
Đường Hạ Linh biết, những lời nói tối hôm đó của Lục Tử Minh đã kích thích cô ta rất lớn, điều này khiến cô ta trở nên căm hận và nóng lòng muốn áp bách cô.
Áp lực của Đường Hạ Linh tăng gấp bội khiến cô trở nên vô cùng bận rộn.
Tống Bình An nhìn không nổi nữa, nghiến răng nghiến lợi oán hận nói: “Cái con khốn Chu Phương Hoa chết tiệt kia, thật sự là chết cũng không yên mà.”
Vẻ mặt Đường Hạ Linh bình tĩnh nói: “Không sao, trước mắt cứ để cô ta kiêu ngạo mấy hôm, đợi tớ xử lý xong chuyện này, đến lúc đó sẽ có rất nhiều thời gian để đối phó với cô ta.”
“Hiện tại con khốn kia chắc là rất đắc ý, ngày nào trên mạng cũng xuất hiện hình ảnh cô ta đi làm từ thiện, cái gì mà hiệp hội chó mèo hoang, tình nguyện viên viện dưỡng lão… Thật sự là muốn bao nhiêu dối trá thì có bấy nhiêu dối trá mà.”
Tống Bình An khinh thường nói.
Khóe mắt Đường Hạ Linh hơi nhíu lại: “Cô ta chuẩn bị trở lại giới showbiz sao?”
“Đúng vậy, Cao Ngân Tuyết còn nói giúp cô ta trên truyền hình, nói cái gì mà Chu Phương Hoa đã thay đổi rồi, cuối cùng cũng đã nhận ra lỗi lầm của mình, mọi người cũng nên bao dung hơn, tha thứ cho sai lầm của người khác.”
Tống Bình An trợn mắt nói: “Đúng là kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết, món canh gà độc của con đàn bà này chắc cũng là do fans mua rồi. quả thực là giống như Bạch Liên Hoa, thánh mẫu đến không còn gì thánh mẫu hơn được nữa.”
“Thật sao? Từ khi nào mà Cao Ngân Tuyết lại tốt bụng như thế vậy, còn nói thay cho cả Chu Phương Hoa nữa?”
Đường Hạ Linh không khỏi thắc mắc.
Cô ta chắc là phải biết rõ ràng nhất, trong cuộc phỏng vấn lúc trước, chính cô ta còn mắng Chu Phương Hoa ngu xuẩn.
Đường Hạ Linh không cho rằng người phụ nữ kia nói giúp Chu Phương Hoa là vì thích Chu Phương Hoa .
Nhưng đại khái là cô cũng đã đoán ra được, nguyên nhân có lẽ là vì Vi Khiết Bảo.
Chương 541110 Words
“Hừ, còn không phải là vì Vi Khiết Bảo sao, tớ nói cho cậu biết nè, ngày hôm đó tớ đi chạy tin tức một mình, kết quả là tận mắt nhìn thấy cô ta và Vi Khiết Bảo đi ăn với nhau, tớ còn có ảnh làm bằng chứng đây này.”
Tống Bình An cười tủm tỉm đưa máy ảnh của cô ấy qua.
Đường Hạ Linh nhìn qua, quả nhiên thấy trong bức ảnh là cảnh hai người kia đang ăn cơm ở nhà hàng Dải Ngân Sa.
“Hì, cậu nói xem, nếu để Chu Phương Hoa xem bức ảnh này thì không biết cô ta có phát điên không nhỉ?”
Tống Bình An cười vô cùng vui vẻ trên nỗi đau của người khác, trong đầu nghĩ đến khuôn mặt dữ dằn vặn vẹo của Chu Phương Hoa .
Trên thế giới này, người cô ấy ghét nhất chính là Chu Phương Hoa, nếu có thể tận mắt nhìn thấy cô ta thất bại thì còn gì sảng khoái hơn được nữa.
Đường Hạ Linh không hưng phấn giống như Tống Bình An, cô nghĩ ngợi trong chốc lát rồi lắc đầu nói: “Cao Ngân Tuyết không phải hạng người tốt đẹp gì, Vi Khiết Bảo cũng không phải, nếu hai người này qua lại với nhau lâu dài thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, Chu Phương Hoa cũng không phải hạng người biết nén giận.”
“Như vậy không phải sẽ càng tốt sao, cứ để ba người bọn họ cắn xé nhau, chúng ta ở bên cạnh vui vẻ xem kịch.”
Tống Bình An lạc quan nghịch máy ảnh, thái độ xem thường.
Đường Hạ Linh liếc cô một cái: “Cậu nghĩ nhiều rồi, hiện tại điều tớ quan tâm nhất là Chu Phương Hoa sẽ đối phó với tớ như thế nào. Dù sao thì trong khoảng thời này tớ cũng không thể đi chạy tin được, cho nên cậu nhớ giúp tớ nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, nếu có thể thì chụp mấy tấm ảnh ảnh hưởng đến hình tượng của cô ta. Không phải cô ta muốn ra mắt rồi dẫm đạp lên tớ sao? Vậy thì tớ sẽ để cho cô ta nếm thử mùi vị bị tan rã từng chút một.”
“Được, cứ giao cho tớ.”
Nếu nói hiện tại cái gì làm cho Tống Bình An cảm thấy hứng thú nhất, chắc chắn chính là việc chèn ép Chu Phương Hoa, vì vậy khi Đường Hạ Linh nhờ cô thì cô đã đồng ý ngay lập tức.
Chớp mắt cái đã hơn nửa tháng trôi qua, sau bao nhiêu cố gắng thì kịch bản cải biên cũng được hoàn thành đúng thời hạn.
Đường Hạ Linh lập tức cầm những tài liệu liên quan đến hạng mục này đi tìm Lục Chấn Nam.
Đây là lần thứ hai Đường Hạ Linh đến Backpacke, hơn nữa còn lấy thân phận đàm phán để đến, cô nghênh ngang, quang minh chính đại bước qua cửa lớn.
Lục Chấn Nam đã biết từ sớm, cho nên anh cử Ngô Vĩnh Tuân xuống đón cô.
Lên tầng, đến văn phòng Tổng Giám đốc, Lục Chấn Nam đã chuẩn bị sẵn cà phê và đang ngồi đợi cô.
“Tiếp theo, chúng ta nên bắt đầu nói chuyện nghiêm túc?”
Đường Hạ Linh ngồi xuống đối diện anh, cố gắng làm ra bộ dáng nghiêm túc.
“Đương nhiên, bởi vì chúng ta đang nói chuyện công việc, nếu như đề án của bà Vỹ khiến anh không hài lòng, vậy thì lần hợp tác này sẽ tan thành bọt biển.”
Lục Tử Minh ở bên cạnh trợn mắt nói: “Có cần thiết không? Chị dâu, em nói chị nè, nếu như anh cả không vừa mắt với phương án của chị, em sẽ tự bỏ tiền túi đầu tư cho chị.”
“Cảm ơn!”
Bị Lục Tử Minh quấy rối như vậy, Đường Hạ Linh không thể nghiêm túc nổi nữa, chỉ có thể thở dài nói: “Anh nên xem kịch bản và danh sách diễn viên trước đã, em đã cải biến lại nhiều chỗ trên kịch bản, mặc dù không biết có hay hay không nhưng chắc chắn tốt hơn kịch bản ban đầu rất nhiều, vẫn xin Tổng Giám đốc Nam chỉ bảo thêm cho em.”
“Không có gì.”
Lục Chấn Nam bình tĩnh tiếp nhận tài liệu Đường Hạ Linh đưa đến, bắt đầu lật xem.
Đường Hạ Linh ở bên cạnh giải thích: “Em đã đánh dấu những chỗ cải biên.”
“Ừm.”
Lục Chấn Nam thản nhiên lên tiếng, xong im lặng không nói gì nữa.
Đường Hạ Linh cũng có không nóng nảy, cô bình tĩnh nâng cốc cà phê lên, yên lặng chờ đợi.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Lục Chấn Nam cũng đã xem xong, vẻ mặt không có mấy phản ứng.
Đường Hạ Linh thấp thỏm nhìn anh: “Thế nào? Vẫn không được sao?”
Lục Chấn Nam im lặng một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Bộ phim này rốt cuộc cũng khiến anh có chút hứng thú đầu tư.”
“Có thật không?”
Đầu tiên Đường Hạ Linh vui mừng một chút, sau đó nghi ngờ nhìn anh: “Anh không có gạt em đấy chứ? Hay là anh nói như vậy là vì em?”
“Tất nhiên không phải là như vậy, kịch bản của bộ này có rất nhiều thứ anh muốn thấy, ngoài chuyện lựa chọn diễn viên rất tốt, nó còn giảm bớt chi phí mà vẫn đề cao được chất lượng, cho nên rất đáng để anh đầu tư. Tuy nhiên, nếu bà Vỹ không tin, công ty của anh có một đội ngũ đánh giá chuyên nghiệp, em có thể để bọn họ đánh giá.”
Nói xong, Lục Chấn Nam chỉnh lại tài liệu rồi đưa cho Lục Tử Minh , nói: “Em để Ngô Vĩnh Tuân đi một chuyến.”
“Được.”
Lục Tử Minh lập tức rời đi, Đường Hạ Linh không dám vui vẻ quá mức.
Cô rất lo lắng Lục Chấn Nam sẽ lặng lẽ nhường, nhưng mà Lục Chấn Nam không phải loại người tự lừa mình.
Suy nghĩ một lúc, trong lòng cô dần yên tâm, niềm vui cũng lặng lẽ dâng lên trong lòng cô: “Tốt quá, bao nhiêu cố gắng cuối cùng cũng không uổng phí.”
Chương 551302 Words
“Mợ chủ trong thời gian ngắn như vậy mà có thể tìm ra vấn đề từ phim chụp rồi, đúng là bốc thuốc đúng bệnh, đây là đã đủ để chứng minh năng lực, mợ chủ thật sự không muốn đến Backpacke làm sao?”
Đường Hạ Linh trừng mắt nhìn: “Anh đây là đang định đào góc tường à?”
“Chỉ là tôi cảm thấy, người kế nhiệm tốt như mợ chủ thì không thể bỏ qua được.”
Lục Chấn Nam chững chạc đàng hoàng đi theo bổ sung một câu: “Đương nhiên, cái này còn dễ hơn việc gặp được em.”
Đường Hạ Linh bật cười: “Vậy để em xem là được rồi, nếu như công ty của mọi người thấy em chạy đến văn phòng anh, không nghiền xương em thành tro thì mới là lạ.”
Nói chuyện câu được câu chăng với Lục Chấn Nam, đến trưa, Lục Tử Minh cuối cùng cũng trở về, nhìn thấy Đường Hạ Linh liền cười nói: “Chị dâu, xong việc rồi, đoàn đội của công ty cũng xác định kịch bản này đáng để đầu tư.”
“Vậy tôi có thể trở về nộp được rồi sao?” Đường Hạ Linh có chút không xác định hỏi.
Lục Tử Minh vung tay lên: “Chị cứ trở về, nếu chị không tin thì cứ chờ đến lúc phim chiếu chị sẽ biết không phải là thật. Với lại, chị phải tin tưởng ánh mắt đầu tư của anh cả, anh ấy biến thái như vậy, nói có thể thì chắc chắn có thể được.”
Lục Chấn Nam híp mắt, giống như cười mà không cười nhìn Lục Tử Minh: “Em thử lặp lại câu nói cuối cùng của em một lần nữa xem?”
Lục Tử Minh sợ hãi: “Em nói anh cả anh thật anh minh, ánh mắt độc đáo.”
“Đồ hèn nhát.”
Thấy Lục Tử Minh một bộ chuột thấy mèo, Đường Hạ Linh xì một câu, sau đó nhìn đồng hồ.
Lúc này cũng đã giữa trưa, Đường Hạ Linh tâm trạng tốt, dứt khoát đứng lên nói: “Đi, hôm nay tôi mời, chúc mừng chúng ta thoát khỏi sự khổ sở. Dự án này giết quá nhiều tế bào não của chúng ta rồi, phải ăn cái gì bổ một chút.”
Ba người cùng nhau ra ngoài ăn cơm trưa, sau khi ăn xong Lục Chấn Nam liền đưa Đường Hạ Linh trở về công ty.
Sau khi trở về, Đường Hạ Linh đi thẳng vào văn phòng quản lý, nói với Liêu Linh Chuyên: “Phía bên Backpacke đã đồng ý đầu tư, tiếp theo chỉ cần để đội ngũ chuyên nghiệp của công ty đi làm kế hợp đồng là được.”
Liêu Linh Chuyên rất ngạc nhiên: “Người của Backpacke nói như vậy sao?”
“Đúng vậy, phim đã qua được sự kiểm duyệt của đội ngũ chuyên nghiệp bên Backpacke, nghe nói tổng giám đốc Lục cũng xem qua, cho nên tiếp theo chỉ cần bàn chuyện hợp đồng là được.”
“Hạ Linh, năng lực của cô lần nữa làm cho tôi được mở rộng tầm mắt rồi đó.”
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Liêu Linh Chuyên không thể tưởng tượng nổi mà nói.
Cô ấy vẫn luôn biết năng lực của Đường Hạ Linh không tồi, nhưng không ngờ cô thật sự có thể lấy được sự đồng ý hợp tác của Hoàng Đình.
Đường Hạ Linh đúng là đại công thần của công ty mà!
Đối với sự tán dương của Liêu Linh Chuyên, phản ứng của Đường Hạ Linh rất bình thản: “Quản lý quá khen, tôi chỉ là làm việc của mình mà thôi.”
“Ừm, cô đi ra ngoài trước đi, chuyện này tôi sẽ nhanh chóng giao cho bên trên xử lý.”
“Được rồi.”
Sau khi rời khỏi văn phòng, Đường Hạ Linh quay trở lại chỗ ngồi của mình, Tống Bình An lại gần hỏi: “Xong chưa?”
Đường Hạ Linh nhếch môi: “Xong rồi.”
“Cậu được lắm! Hắc, lần này tớ muốn xem xem, Lạc Giang Tâm kia làm sao làm khó dễ cậu được.”
Lạc Giang Tâm thật sự không còn dám gây khó dễ cho Đường Hạ Linh, bởi vì cô ta cũng không ngờ Đường Hạ Linh lại thành công đàm phán được dự án hợp tác với Backpacke.
Mà bởi vì chuyện này, nên hiện tại năng lực của Đường Hạ Linh được công ty tán thành, tạo ra sự uy hiếp nghiêm trọng đối với địa vị của cô ta.
Trong lòng Lạc Giang Tâm vô cùng hối hận.
Đêm hôm đó, thật sự không nên để Đường Hạ Linh thay cô ta đến bữa tiệc, càng không nên trơ mắt nhìn cô an toàn phát triển.
Nếu như ban đầu người xử lý dự án này là cô ta, nói không chừng người hưởng công lao hôm nay chính là cô ta.
Đường Hạ Linh vậy mà không biết suy nghĩ của Lạc Giang Tâm, nếu không nhất định cô sẽ cảm thấy rất buồn cười.
Dù sao không phải ai cũng có thể trực tiếp đối mặt nói chuyện hợp tác với Lục Chấn Nam.
Nhưng Lạc Giang Tâm còn định làm khó dễ Đường Hạ Linh, bên kia Chu Phương Hoa đã không vui: “Lạc Giang Tâm, cô ở cạnh tôi có được không ít lợi ích, vậy mà chuyện tôi cần giúp, cô lại làm thành ra như vậy? Cô cũng đúng là làm tôi thất vọng quá?”
“Phương Hoa, cô khoan nóng giận đã. Không phải tôi không muốn đối phó với Đường Hạ Linh, mà là hiện tại Đường Hạ Linh là người có công lớn của công ty, tôi muốn đối phó với cô ta, cũng không thể trắng trợn quá mức, chờ một thời gian ngắn nữa, tôi nhất định sẽ nghĩ cách đối phó với cô ta.”
Lạc Giang Tâm ngọt giọng khuyên nhủ, trong lời nói đều là vẻ nịnh nọt lấy lòng.
“Hừ, tốt nhất là nên vậy, tôi nói cho cô biết Giang Tâm, Đường Hạ Linh không đội trời chung với tôi, nếu như cô không thể trừng trị cô ta, thì lợi ích của cô có được từ tôi cũng sẽ không còn, chứ đừng nói đến cơ hội gả vào nhà giàu.”
Chu Phương Hoa lạnh giọng cảnh cáo Lạc Giang Tâm, ẩn ẩn có chút ý tứ cảnh cáo và uy hiếp.
Trong mắt Lạc Giang Tâm hiện lên vẻ lo lắng.
Nếu như không phải vì mượn Chu Phương Hoa để trèo cao, cô ta căn bản cũng sẽ không chịu đựng sự tức giận này, nhưng mà kẻ yếu phải cúi đầu, mặc kệ Chu Phương Hoa có nói khó nghe như thế nào, quá đáng như thế nào thì cô ta đều phải nhịn xuống hết.
Lạc Giang Tâm hít một hơi thật sâu, làm bộ cười làm lành nói: “Cô cứ yên tâm, chuyện tôi đồng ý với cô rồi chắc chắn tôi sẽ làm được, nhưng cô cũng đừng sốt ruột quá, tôi nhớ cô từng nói với tôi, tiệc mừng thọ năm mươi tuổi của bố kế cô chắc chắn Đường Hạ Linh sẽ về đúng không? Đến lúc đó có lẽ cô có thể nghĩ cách đối phó với cô ta.”
“Cô có ý định gì?”
Giọng Chu Phương Hoa cuối cùng cũng hòa hoãn đi không ít.
Lạc Giang Tâm cười một tiếng xấu xa: “Là như thế này….”
Chương 56