Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cười Hỏi Họa Từ Nơi Nào Đến
  3. Chương 9: Bản cung thấy khanh hợp ý
Trước /46 Sau

Cười Hỏi Họa Từ Nơi Nào Đến

Chương 9: Bản cung thấy khanh hợp ý

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edited by Bà Còm

Bởi vì Thẩm Ngọc Chiếu phản kháng cực kỳ mãnh liệt, vì thế nàng trên căn bản là bị Sở Mộ Từ khiêng chúc đầu xuống trở về chính phòng.

Cho đến khi "Ầm" một tiếng bị ném trên giường, nàng rốt cuộc mới có cơ hội thở dốc, hé ra nụ cười trên khuôn mặt than bị máu dồn xuống đến mức đỏ bừng, nhìn tựa như trái cà chua bị đóng băng.

"Điện hạ, phủ Thái tử quá nhiều tôi tớ, ngài làm chuyện như vậy dễ dàng dẫn tới lời đồn đãi nhảm nhí."

"Thẩm đại nhân mà cũng sợ hãi lời đồn đãi nhảm nhí sao?" Thần sắc hắn như đang mỉm cười, "Cái gọi là lời đồn đãi nhảm nhí không phải Thẩm đại nhân đều để Bản cung rước lấy sao."

"Điện hạ cũng không thể oan uổng thần như vậy." Thẩm Ngọc Chiếu nghiêm nghị trả lời, "Thần vì hôn sự của điện hạ tận tâm tận lực, cố ý tìm nhiều tiểu thư bát tự vượt qua thử thách để có thể xứng đôi với điện hạ, vậy mà điện hạ không thèm cảm kích khiến cho thần rất thương tâm, phải biết là thần chấp nhận nguy hiểm bị đập chiêu bài đấy."

Sở Mộ Từ liếc nàng một cái: "Chiêu bài của khanh vốn nên bị đập, sớm từ quan quy ẩn, miễn cho Bản cung mỗi lần gặp khanh một nữ nhân lâm triều đều cảm thấy không vừa mắt."

"Thần cũng không thích lâm triều đâu, người ta thảo luận đại chính sự, thần lại chỉ có thể ở bên cạnh nghe, rất tịch mịch rất cô độc." Nàng híp mắt chăm chú ngắm nghía móng tay vừa mới sơn, một hồi lâu lại ung dung bổ sung một câu, "Nhưng thần không thể từ quan, nếu không sẽ làm rất nhiều nhân duyên bị bỏ lỡ, thần đã thề phải đem tình cảm vĩ đại của phụ mẫu đã qua đời tiếp tục kéo dài không ngừng, cho đến trăm năm."

Hắn lười phản ứng với bộ dạng lưu loát phân trần của nàng, bỗng dưng môi mỏng cong lên cười rất tà mị: "À? Thẩm đại nhân vì sao hết lần này tới lần khác chọn lựa cho Bản cung sợi tơ hồng chất lượng kém nhất?"

"Cũng đâu phải, thần đối xử với tất cả mọi người đều như nhau."

"Mang những nữ yêu quái cả đời không ai thèm lấy vào phủ Thái tử, cũng chỉ có khanh mới làm ra được." Hắn mỉm cười, từng bước từng bước tiến gần trước giường, "Thế nào, cố ý chọc giận Bản cung sao? Muốn thấy Bản cung ói ra à?"

Kỹ năng mặt không chút thay đổi mà nghẹn chết người thật bắt chước giống nàng như đúc, hắn cũng rất am hiểu vừa tươi cười vừa đùa giỡn bỉ ổi.

Càng ngày khoảng cách càng gần khiến Thẩm Ngọc Chiếu có cảm giác nguy cơ, nàng làm bộ như không có việc gì đứng dậy, quyết định sớm rút lui khỏi địa phương đầy thị phi đang có kẻ bị bệnh thần kinh tồn tại này.

Kết quả không đi hai bước liền bị đối phương một lần nữa kéo trở về, Sở Mộ Từ ấn nàng sát vào đầu giường, hai tay chống bên tai nàng, mặc cho suối tóc như mực rủ xuống mặt nàng.

"Nếu Thẩm đại nhân không muốn nghiêm túc chọn phi cho Bản cung, Bản cung cũng không thể chịu thiệt thòi mới đúng, dù sao cũng phải suy nghĩ chút biện pháp đền bù đau khổ."

"Điện hạ thỉnh tự trọng, thần đã nhấn mạnh vô số lần, không phải là thần không nghiêm túc, chỉ là điều kiện có hạn, cô nương không sợ chết thực tại quá ít mà thôi..." Thẩm Ngọc Chiếu muốn dùng cây quạt ngăn một khoảng cách an toàn ở giữa hai người, bất đắc dĩ bị hắn vững vàng giam cầm không thể nào thoát thân, chỉ có thể thâm trầm thở dài, "Điện hạ nếu cứ tiếp tục "kén cá chọn canh" như vậy, chỉ sợ sau này không cưới được tức phụ đâu, đường đường là một Thái tử mà ngay cả tức phụ cũng tìm không thấy, truyền ra thì hai ta đều mất mặt."

Sở Mộ Từ ha ha cười lạnh: "Các nàng sợ chết, vậy Thẩm đại nhân cũng sợ chết sao?"

"... Thần coi như cũng sợ chứ, ai bảo đây là bệ hạ thỉnh cầu, không thể không làm theo."

"Thẩm đại nhân vĩnh viễn đều nói thẳng tuột như vậy, không sợ Bản cung nghe được cực kỳ bi thương à?"

Nàng nghe vậy thuận tay dùng cây quạt phẩy phẩy cho hắn vài cái, giọng nói ân cần: "Vậy điện hạ chuẩn bị khi nào thì "Tuyệt", thần nhất định tận hết sức lực hỗ trợ."

Hắn không nói gì, gọn gàng linh hoạt giựt lấy cây quạt của nàng ném sang một bên, nan quạt ngà voi đụng vào nhau, phát ra âm thanh lạnh lẽo.

"Điện hạ, đây chính là quạt bệ hạ ban thưởng, cũng quan trọng như mũ cánh chuồn vậy."

"Rớt bể Bản cung sẽ mua đền cho khanh." Hắn cao quý lãnh diễm liếc nàng, "Hiện tại Bản cung muốn cùng khanh nói chính sự."

Câu nói "Rớt bể điện hạ căn bản không đền nổi" đã chực rời khỏi miệng, nhưng Thẩm Ngọc Chiếu rốt cục vẫn nghe được vài phần ý tại ngôn ngoại, nàng rất nể tình im miệng gật đầu, ý bảo hắn cứ tiếp tục nói.

Sở Mộ Từ thấy nàng ngoan ngoãn, khóe miệng ý cười sâu hơn, từng chữ từng câu chậm rãi nói: "Theo Bản cung thấy, không bằng khanh cứ ở lại phủ Thái tử, làm chính phi của Bản cung cho đủ số."

Thẩm Ngọc Chiếu nhất thời sợ hết hồn, trên mặt viết hàng chữ "Ngươi cố tình trêu chọc ta", nàng gấp rút nhìn quanh tìm khe hở để có thể thoát thân, nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh đáp lại.

"Điện hạ cho dù muốn trả thù trừng phạt thần cũng xin không cần lựa chọn cách này được không? Dù sao thần còn muốn sống thêm vài năm, ngài cần gì đuổi tận giết tuyệt?"

"À? Thẩm đại nhân vì sao lại nói như vậy? Khanh là tâm phúc bên cạnh phụ hoàng, được long uy phù hộ, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi."

Thẩm Ngọc Chiếu chân thành nói: "Long uy của bệ hạ nhiều lắm là để bảo vệ long thể, dư ra không đủ để cho thần hưởng phúc lợi, thần đến số chết vẫn phải chết thôi."

"Cũng tốt." Sở Mộ Từ học giọng điệu của nàng, " Có câu "Sống cùng giường tử cùng huyệt", đến lúc đó Bản cung sẽ xem xét cùng đi với khanh."

"... Điện hạ đừng nghĩ quẩn như vậy, kỳ thật điện hạ chỉ cần bỏ đi ý niệm cưới thần trong đầu, vậy thì mọi người đều vui vẻ rồi."

Hắn nghe vậy quyết đoán lắc đầu: "Không thể nào!"

"..."

"Bản cung từ nhỏ đã sủng khanh, chuyện gì cũng đều nhân nhượng khanh, nhiều năm như vậy chẳng lẽ khanh ngay cả một chút cảm giác cũng không có?" Sở Mộ Từ làm ra bộ dáng cô đơn tình thâm, giơ tay lên chầm chậm vuốt mái tóc của nàng, lời nói ra khỏi miệng lại không ăn nhập chút nào, "Huống chi khanh cố ý tìm đến cho Bản cung đám "dưa vẹo táo nứt" kia, không phải là muốn ngăn cản Bản cung thành gia hay sao? Khanh không muốn giúp Bản cung nạp phi, chỉ sợ đang nghĩ tự mình ra trận chứ gì?"

"Không, nào có chuyện đó." Thẩm Ngọc Chiếu vốn là mặt than mà trong nháy mắt mặt cũng phải co quắp vài phần, nàng sờ sờ cánh tay bị kích thích đến nổi da gà, nghiêm túc tự hỏi vì sao nam nhân này có thể vô sỉ tự kỷ đến chỗ hết thuốc chữa như vậy, "Tha thứ thần chưa từng có ý tưởng này, hơn nữa điện hạ sủng ái thần khi nào thế nhỉ, thần cũng quên mất rồi."

Rõ ràng trong trí nhớ của nàng, hỗn đản này chỉ biết thảy sâu róm vào trong áo của nàng, hoặc cho tro than vào trong giày của nàng, nếu không thì chính là trước mặt mọi người chậm rãi đọc to thư tình của nàng... Dù sao có hắn xuất hiện là sẽ có tai nạn.

Về phần nhân nhượng gì đó đều là vô nghĩa, một lần cũng chưa từng gặp qua.

Sở Mộ Từ cũng không tức giận, nhưng đồng dạng cũng không buông nàng ra, ngược lại làm trầm trọng thêm bằng cách vừa cười thâm trầm vừa đưa tay vuốt trên người nàng, lướt qua cần cổ bóng loáng cùng xương quai xanh mảnh mai, rồi đến đôi bầu ngực đang ngạo nghễ đứng thẳng...

"Đồ lưu manh!" Thẩm Ngọc Chiếu đập "bốp" một cái lên móng vuốt đang vuốt ve nàng, sau đó cũng ngay trong khoảng khắc đó ý thức được tựa hồ ngôn ngữ quá khích không phù hợp với khí chất ưu nhã của nữ quan, lập tức ho khan đổi giọng, "À... Thần bản thân là đồ lưu manh, vì thế cùng điện hạ tiếp xúc gần gũi quả thực không thể tha thứ, thần nên vội vàng trở về phòng rồi."

Đuôi mắt dài của hắn nhướng lên: "Đi đâu? Dứt khoát ở chỗ này ngủ cùng Bản cung để bù lại đi, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm."

"... Hai ta dường như đã biết nhau gần mười năm rồi." Bồi dưỡng tình cảm cái lông, chỉ muốn cầm gối đầu đập ngươi một phát.

"Người ta thường nói "Làm bạn càng lâu thì càng dễ nảy sinh tình cảm yêu đương", khanh là người chịu trách nhiệm làm mai dẫn mối, cần phải hiểu được đạo lý này."

Cái kiểu nói "Làm mai dẫn mối" cứ như đang so sánh nàng với những bà mối tầm thường tràn ngập phố phường, nhất thời làm cho cơn giận của Thẩm Ngọc Chiếu bay thẳng lên não, nàng không chút nào nghĩ tới phải phí công cùng hắn tranh luận về định nghĩa của "bằng hữu" và "ái nhân", dù sao tiếp tục lảm nhảm khiến nàng lo lắng mình sẽ trực tiếp phóng hỏa đánh nhau.

"Điện hạ có thể nới lỏng tay không? Cùng lắm thì vài ngày nữa thần lại tìm người thích hợp cho ngài, xin ngài không cần phải gieo họa cho thần."

Sở Mộ Từ bí hiểm nở nụ cười: "Thực tiếc nuối, Bản cung hết lần này tới lần khác chỉ thích Thẩm đại nhân mà thôi, ăn nói khéo léo cứ như mật rót vào tai, cơ trí đến nổi trong một khắc có thể xuất ra trăm kế, xinh đẹp như hoa, văn võ song toàn - - quả thực có thể khiến người xúc động tới mức muốn đem "gạo nấu thành cơm"."

Ta đã làm gì đến nỗi dẫn đến kết quả liên quan đến "gạo nấu thành cơm" chứ?

"Thần cực kỳ đồng ý về những đánh giá đúng trọng tâm của điện hạ, nhưng tuyệt không đồng ý đề nghị của điện hạ." Thẩm Ngọc Chiếu thấy khuyên can mãi cũng không được, quyết định thật nhanh chọn lựa thủ đoạn bạo lực cưỡng bách đột phá phòng tuyến, "Điện hạ, xét thấy sáng nay còn có chuyện quan trọng trong người, thứ cho thần không thể phụng bồi, chúng ta "Núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt"..."

"Sốt ruột đi hẹn hò với Ngũ đệ sao?"

"..." Nàng duy trì ý muốn đẩy ra tư thế của hắn, vẻ mặt cứng ngắc, "Thần là nữ quan mai mối, đương nhiên phải đi thực hiện nhiệm vụ của nữ quan, phải biết đế đô không thiếu nam nữ si tình chờ thần đi giải cứu đấy."

Sở Mộ Từ cười nhưng giống như không cười: "Khanh trước tiên nên giải cứu Bản cung đã chứ?"

Mắt thấy hắn lại muốn tiến hành động tác vô lễ vòng thứ hai, Thẩm Ngọc Chiếu cơ trí phản ứng - - hoặc nói đúng ra là "Chó cùng rứt giậu", bèn dùng sức một cước đạp vào góc giường, dồn khí đan điền hét lớn một tiếng.

"Người đâu! Bắt thích khách bảo vệ Thái tử - - "

Lời còn chưa dứt, giường lớn bằng gỗ hoa lê bỗng nhiên sụp đổ, tấm màn trúc văn trong nháy mắt bao hai người kín mít.

Thẩm Ngọc Chiếu: "..."

Nàng chết cũng sẽ không thừa nhận bởi vì lực đạo của mình quá lớn, đây rất rõ ràng là do sự xui xẻo của Sở Mộ Từ gây ra, làm sập luôn một cái giường lớn tốt như vậy.

Nhưng mà thực tế chứng minh nàng cũng không có thời gian để cân nhắc lung tung, việc cấp bách là phải vội vàng từ trong mảnh hỗn độn này bò ra ngoài.

Khi Giang Trần nghe được động tĩnh mang theo một đám thị vệ quý phủ đuổi tới, liếc mắt liền nhìn thấy chủ tử nhà mình cùng Thái tử điện hạ che rèm giãy giụa không ngừng, hắn làm bộ điệu như thiếu nữ che miệng kinh ngạc, ngu ngơ một lát rồi lập tức rất ám muội hướng về sau lưng khoát khoát tay.

"Điện hạ đang cùng Thẩm đại nhân chơi giỡn, chúng ta đừng nên phá đám thì tốt hơn, tản đi đi."

Cũng không ai biết, lúc này tuy hắn đang cực lực bảo trì trấn định, kỳ thật trong lòng sớm đã bật nắp nồi, tiếng lòng sôi trào thiếu chút nữa bật thốt ra.

Chủ tử ngài quá anh minh rồi, hóa ra là đã sớm có quyết định! Nói thu phục Thái tử liền thu phục ngay, đến cả giường lớn cũng có thể làm gẫy, đó là một quyết đoán gan dạ sáng suốt kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ đến độ nào đây chứ! Thuộc hạ đời này thề sẽ cùng ngài lăn lộn!

Quảng cáo
Trước /46 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Xuyên Qua Mạt Thế: Bảo Bối Cười Cái Nào

Copyright © 2022 - MTruyện.net