Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 21: Quan tâm đến cuộc sống
Vân Thiên Lâm áp chặt Bạch Hiểu Nguyệt dựa vào tường, vây kín cô trong vòng tay anh. Thấy cô sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, anh thú vị muốn trêu cô vài câu.
Bạch Hiểu Nguyệt mắt thấy môi anh tiến sát đến gần, cứ ngỡ anh sẽ hôn cô, mắt của Vân Thiên Lâm còn nhìn theo hướng môi cô đang run rẩy. Cô nhắm chặt mắt mong chờ. Nhưng thời gian trôi qua 10 giây, 20 giây chẳng thấy động tĩnh gì liền hé mắt ra thấy anh đã chỉnh lại tư thế, bật vòi sen lên tắm. Anh nói với cô: “Nếu em không ngại, chúng ta có thể tắm chung.!”
Bạch Hiểu Nguyệt nghe tắm chung, lại thấy anh sắp cởi thân dưới mặt liền đỏ bừng, vọt ra khỏi nhà tắm la lớn: “Anh dám dùng mỹ nam kế với em”
Lúc Bạch Hiểu Nguyệt chạy ra khỏi nhà tắm, đứng ở phòng khách hai tay cô sờ hai bên má mình, rất nóng, qua gương kính, cô có thể thấy mặt mình đã đổ như trái gấc. Cô VỖ VỖ trán của mình, không ngừng nhắc nhở bản thân không được háo sắc. Cô sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy nhưng tại sao cái tính truyền thống này mãi không bả được.
Nhưng Bạch Hiểu Nguyệt suy nghĩ lại có vẻ không đúng, lần trước chính là cô tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ Bạch Vân Khê và Trình Lãng trần truồng làm việc đó nhưng ngoài sự thất vọng, bị lừa gạt ra cô chẳng thấy xấu hổ tí nào. Vậy mà chỉ nhìn thấy thân trên của Vân Thiên Lâm, tim cô đập như muốn sắp rớt ra ngoài. Chẳng lẽ, một lần nữa cô đã bị người đàn ông khác cướp mất trái tim mình rồi sao? Cô không thể chấp nhận được, tim là của cô, mỗi ngày đều là đập vì cô mà sống này lại đập vì Vân Thiên Lâm mà sống.
Bạch Hiểu Nguyệt dường như chưa thể chấp nhận hiện thực phũ phàng này, cô đi đến phía tường không ngừng đập đầu mình vào bức tường cứng bê tông. Chỉ có cách này mới có thể giúp cô thông não, mới có thể giúp cô đưa ra quyết định sáng suốt nhất.
Vân Thiên Lâm tắm xong đi ra liền thấy cảnh tượng này, anh có chút buồn cười. Người phụ nữ này thật biết làm trò, chỉ là nhìn nửa thân trên của anh đã có cảm giác, nếu như nhìn toàn bộ thân thể, cô có vồ lấy anh như sói vồ lấy con mồi không? Anh vừa lau đầu mới gội vừa nói: “Bạch Hiểu Nguyệt, đừng đập nữa, coi chừng bức tường nhà anh bị em làm hỏng”
Bạch Hiểu Nguyệt ném về phía Vân Thiên Lâm ánh mắt giết người, đồ keo kiệt, sao tôi có thể phá vỡ bức tường nhà anh được. Nhưng mà đều là tại anh hại tôi suy nghĩ lung tung cho nên tôi mới thành ra bộ dạng như sáng hôm nay.
Vân Thiên Lâm rùng mình với ánh mắt ấy, anh lập tức ngậm miệng không dám nói lời nào nữa, đi xuống dưới, giọng nói còn vọng lại: “Đừng lề mề nữa, nhanh chóng xuống ăn sáng với anh rồi đưa em đi làm luôn.”
Bạch Hiểu Nguyệt thất thểu cúi đầu ừ một tiếng rồi lủi thủi vào nhà tắm, Vân Thiên Lâm nhìn tính cách cô trẻ con thì lắc lắc đầu rời đi.
Lúc Bạch Hiểu Nguyệt xuống bàn ăn thì Vân Thiên Lâm đang đọc báo, phần ăn của anh cũng đã được dẹp sang một bên nhưng bên tay trái của anh là một ly cà phê nóng hổi thơm phức. Cô đoán anh đã ăn xong, rồi nhìn lại ly cà phê bên cạnh anh. Cô mới để ý, cô gặp anh không lâu nhưng cũng có thể nói là có thể biết được một số thói quen thường ngày của anh.
Vân Thiên Lâm rất thích thể thao nên sẽ thường xuyên dành thời gian vào buổi sớm chạy bộ, sẽ thường đọc báo buổi sáng, rất thích uống cà phê, có thể uống bất kỳ ngày đêm. Chỉ việc tối hôm qua xử lý công việc thôi anh đã uống tận 4 cốc cho nên cô có thể nhận thấy anh bị nghiện cà phê nặng.
Bạch Hiểu Nguyệt đối chỗ đi đến bên cạnh Vân Thiên Lâm lấy cốc cà phê của anh ngửi mùi thơm của nó một chút. Vân Thiên Lâm đọc báo cũng không tránh khỏi sự kiêu kỳ muốn xem cô tiếp tục làm trò gì, chắc không phải tự dưng nổi hứng muốn uống chung thức uống của anh chứ.
Bạch Hiểu Nguyệt quả nhiên là muốn như vậy, cô ngửa cổ lên nhắm mắt nhắm mũi uống hết ly cà phê đắng nghét trước ánh mắt ngạc nhiên của Vân Thiên Lâm, cô nói: “Thôi chết, em lỡ uống hết của anh rồi. Để em lấy cốc khác cho anh”.
Vân Thiên Lâm yên lặng nhìn cô diễn trò, rốt cục là Bạch Hiểu Nguyệt muốn gì ở anh. Anh chỉ thấy Bạch Hiểu Nguyệt thay cốc cà phê của anh bằng một cốc sữa ấm, anh nhíu mày nói: “Anh không thích uống sữa” .
Bạch Hiểu Nguyệt đặt cốc sữa ẩm xuống bàn, đi trở lại chỗ ngồi đối diện anh nói: “Mỗi ngày anh đều uống quá nhiều cà phê rồi, không tốt cho sức khỏe. Tốt nhất mỗi buổi sáng anh đều nên uống sữa sẽ tốt hơn. Nếu như sáng nào em cũng thấy anh uống cà phê thì em sẽ uống thay anh”
Vân Thiên Lâm cau mày có vẻ không hài lòng, từ khi nào cô đã bắt đầu quản anh nhưng cảm giác bị khống chế bởi một người phụ nữ không tệ lắm. Tuy miệng nói không thích nhưng rõ ràng tay anh vẫn cầm cốc sữa lên nhấp một chút. Sữa nóng đúng là làm người ta dễ chịu không ít.
Bạch Hiểu Nguyệt thấy anh chịu uống, tâm trạng cũng vui lên. Thực ra cô không phải là muốn quản anh, nhưng mà thấy anh lạm dụng cà phê làm chất kích thích quá nhiều, cô có chút xót cho anh, không nỡ thấy anh uống đồ có hại cho sức khỏe.
Vân Thiên Lâm ở bên này tuy mắt không nhìn Bạch Hiểu Nguyệt nhưng nhất cử nhất động của cô đều không thoát khỏi mắt anh. Anh nói: “Bạch Hiểu Nguyệt, nếu như em không nhanh lên, thì đi làm trễ đừng có trách anh không báo trước cho em.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn đồng hồ mới hốt hoảng, chẳng phải là tại ly cà phê kia kéo dài thời gian của cô sao? Nếu không lo lắng cho anh, không lo chuyện bao đồng của anh, cô có thể trễ được hay sao?
Bạch Hiểu Nguyệt ăn nhanh, mắt thấy anh đứng dậy liền đứng dậy theo anh bỏ dỡ cả nửa miếng trứng và nửa cốc sữa chạy. Vân Thiên Lâm nhìn hành động của cô nhíu mày có chút không hài lòng ra lệnh: “Ngồi xuống, ăn hết. Anh có chút việc phải lên thư phòng”.
Bạch Hiểu Nguyệt cứ tưởng anh bỏ cô lại cho nên mới vội vã như vậy, nghe anh nói thế quay trở lại ăn hết miếng cuối cùng. Cũng đúng lúc đó, Vân Thiên Lâm từ trên lầu đi xuống, Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Đi thôi, không làm trễ giờ của anh”
Vân Thiên Lâm mỉm cười sóng bước cùng với Bạch Hiểu Nguyệt đi xuống ga ra xe. Đến một đoạn ở cửa, Bạch Hiểu Nguyệt dừng lại ở, mày nhíu lại như suy nghĩ gì đó. Vân Thiên Lâm cũng đứng yên theo nhìn cô nói: “Sao vậy” .
Bạch Hiểu Nguyệt động não rồi mới nhớ ra, sau đó biểu hiện trên khuôn mặt khổ não, hốt hoảng nói: “Vân Thiên Lâm, thôi chết em rồi. Em để quên tập tài liệu công ty trên phòng chúng ta, với lại tối hôm qua em ngủ quên mất, em chưa kịp lĩnh hội được cái gì từ anh hết”
Vân Thiên Lầm nhìn mặt cô rất buồn cười như ăn phải khổ qua đắng, chuyện này đối với anh mà nói rất đơn giản, nhưng đối với cô như một việc khó tày trời, anh giả bộ cô lại là người gây phiền phức cho anh, phẩy phẩy tay nói với cô: “Em đúng là hậu đậu, lên Tầu lấy tài liệu đi. Còn về nó em không cần phải lo, chút nữa lên xe anh chị em, cũng không có gì khó cả”
Bạch Hiểu Nguyệt nghe anh nói lập tức phóng như bay lên lầu sau đó tức tốc phóng xuống lầu như một cơn gió. Bạch Hiểu Nguyệt cứ tưởng anh đã rời đi tới gara nhưng anh vẫn ở đó đợi cô.
Lúc thấy Bạch Hiểu Nguyệt thở hổn hển, trán đã có chút lấm tấm mồ hôi, Vân Thiên Lâm rút khăn tay từ trong túi áo ra lau cho cô, anh có chút khó chịu nói: “Không cần gấp như vậy, đi từ từ thôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt không kịp đợi anh lau liền kéo tay anh hấp tấp đi ra khỏi cửa: “Nhanh lên đại gia, anh là giám đốc không sợ đi trễ nhưng mà em sợ, em cũng chỉ là thực tập thôi đấy, còn chưa lên làm nhân viên chính thức đâu.”
Băng băng trên con đường đến chỗ làm, Vân Thiên Lâm bảo cô lấy tập tài liệu ra sau đó vừa lái xe vừa nói: “Tối hôm qua, anh đã đánh dấu những chỗ có thể gây thắc mắc cho em. Em chỉ cần dựa vào nó học thuộc, nếu như có ai hỏi em cái gì thì chỉ cần trả lời theo như vậy là được.
Bạch Hiểu Nguyệt giở tập tài liệu ra không ngừng thán phục anh, cứ tưởng anh chỉ làm đại khái qua loa, không ngờ tỉ mỉ đến từng chi tiết. Cô đúng là ngưỡng mộ anh. Cô nhanh chóng xem qua rồi học thuộc.
Vân Thiên Lâm đang chăm chú lái xe để yên cho cô học, sau đó anh nghĩ đến một việc đó là hôm qua cô bị bắt nạt ở chỗ làm, vậy thì hôm nay có thể sự việc sẽ không dừng lại. Hiện tại anh cũng không tiện đích thân ra mặt, nhưng không thể để cô bị bắt nạt mãi được. Anh nói: “Hiểu Nguyệt, anh sẽ chỉ cho em vài mánh khóe trong chốn công sở. Nếu như có ai muốn chỉ bảo em, trước tiên cứ làm theo lời người đó nói, sau đó ghi nhớ trong đầu người đó làm gì quá đáng với em và cuối cùng là ăn miếng trả miếng”
Bạch Hiểu Nguyệt trừng mắt nhìn anh, cũng quả thâm độc rồi, cô bắt đầu có cảm giác sợ anh. Người đời nói là gì, không sợ kẻ mặt to nói lớn mà chỉ sợ người nhún nhường. Vân Thiên Lâm anh quả không hổ danh là con cáo trên thương trường, nếu như một ngày nào đó nhỡ cô ra ngoài làm chuyện bậy bạ, anh có vì thế mà âm thầm diệt khẩu cô không thấy xác không? Cô lắc lắc đầu, đừng suy nghĩ lung tung nữa, trí tưởng tượng có quá phong phú rồi. Cô nhìn anh có chút e dè ngập ngừng hỏi: “Nhưng làm thế nào để ăn miếng trả miếng, có gây chết người không?
Vân Thiên Lâm bật cười nói: “Em bớt đọc tiểu thuyết giùm anh, không gây chết người chỉ có thể làm họ tức chết mà thôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt thở phào tò mò, lắc lắc cánh tay anh hỏi: “Anh còn không mau khai”
Vân Thiên Lâm bắt đầu cảm thấy cô nóng lòng, cũng không vội từ tốn giảng giải, chỉ bảo làm cách nào đơn giản nhất không tốn sức nhất nhưng cũng đủ để làm đối phương tức đến muốn hộc máu.
Bạch Hiểu Nguyệt nghe anh nói mà không ngừng ngưỡng mộ anh, không phải anh là tổng giám đốc của một công ty lớn tại sao lại quá rành mấy chiếu của chị em phụ nữ như vậy. Có điều cô cảm thấy vô cùng ấm áp, điều đó chứng tỏ anh có quan tâm đến cô.
Xe dừng lại trước công ty, Bạch Hiểu Nguyệt vui vẻ tạm biệt anh. Vân Thiên Lâm cũng vẫy tay chào cô hẹn chiều gặp lại. Đúng lúc đó, Bạch Vân Khế cũng xuất hiện ở trước công ty thì bắt gặp Bạch Hiểu Nguyệt bước xuống từ một chiếc Range Rover. Bạch Vân Khê nheo mắt, Bạch Hiểu Nguyệt chưa có nhắc cho cô biết làm chuyện xấu thì nên giấu kỹ một chút, làm sao lại giữa thanh thiên bạch nhật lại đường đường chính chính cho người ta biết cô được bao nuôi.
Chính thức vào giờ là việc, Bạch Vân Khế cố ý gọi Bạch Hiểu Nguyệt đến phòng làm việc của mình nhằm gây khó dễ cho cô. Nếu như Bạch Vân Khế không nhân cơ hội này để chỉnh Bạch Hiểu Nguyệt thì Bạch Vân Khê sẽ không còn là Bạch Vân Khê trong truyền kỳ.
Bạch Hiểu Nguyệt biết thế nào Bạch Vân Khê sẽ không đơn thuần vì công việc mà gọi cô đến chỉ dẫn. Cô nhớ tới lời của Vân Thiện Lâm lúc sáng chỉ bảo, liền đi pha một cốc cà phê có bỏ thêm một chút mù tạt. Lúc làm việc này, Bạch Hiểu Nguyệt thầm cầu nguyện: “Bạch Vân Khê, cho cô cay đến chết. Cái này là tự cô chuốc họa vào thân chứ không phải lỗi tại tôi. Nếu cô không đụng tới tôi trước thì tôi cũng chẳng làm gì cô.