Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 3: Bộ dáng đáng thương
Ngồi chung trên một bàn ăn, mọi người đã xác định rõ quan hệ. Chú Tần ngồi kế bên cô nói: “Hiểu Nguyệt, kể từ hôm nay con phải gọi Trình Lãng là anh rể, đừng gọi trỏng không tên nữa, người ngoài nghe thấy không được hay lắm.”
Bọn họ muốn Bạch Hiểu Nguyệt phải gọi hắn ta là anh rể. Cô thầm khinh bỉ trong lòng, muốn cô gọi đôi cẩu nam nữ này là chị họ, anh rể, đúng là không biết xấu hổ, cô đúng là xui xẻo mới có được người chị họ như cô ta, cũng xui xẻo khi đời mình vớ được người bạn trai tệ hại như vậy.
Mọi người thấy Bạch Hiểu Nguyệt không trả lời, chỉ chăm chú ăn thức ăn của mình, chẳng có dáng vẻ gì của lịch sự. Mọi người dời sự chú ý đến Bạch Vân Khê, cô ta ngồi đấy cũng giả vờ ngây thơ như mọi chuyện thế sự không liên quan đến mình. Thím Tần Lệ thấy không khí trở nên ngượng ngập liền bảo mọi người ăn cơm.
Thím Tần Lệ tuy không nói gì nhưng trong suốt bữa ăn cứ nhìn Bạch Hiểu Nguyệt suốt, cô không muốn để ý cũng không được. Kỳ quái, sao bà ta cứ nhìn mình chằm chằm thế kia, mặt mình có nhọ à. Mà bà không thèm nói, thì nhịn được đến mức nào. Tôi thách đấy.
Quả thật chỉ ít phút sau, thím Tần Lệ lên tiếng: “Hiểu Nguyệt, nay tụi con đã lớn rồi, Vân Khê cũng đã sắp đính hôn, chỉ còn mình còn cô đơn lẻ bóng, ra về một mình, thím không yên tâm con ở một mình tính giới thiệu cho con một người, gia thế cũng không tệ. Thím không có ý gì chỉ muốn tốt cho con thôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt thầm rủa trong lòng, không phải là bà muốn tống khứ tôi sớm ra khỏi nhà này sao, giả nhân giả nghĩa cái gì chứ, nghĩ là thế những cô vẫn phải nói khác đi: “Thím nói đi, ai vậy.”
Thím Tần như bắt được ý, hồ hởi nói: “Đó là một người trung niên đã từng có một đời vợ. Nay ông ấy muốn cưới vợ khác, biết được tin thím chợp lấy cơ hội này cho con liền.”
Bạch Hiểu Nguyệt không khỏi tự giễu trung niên, có mà lão già thì có. Tưởng cô ngốc lắm chắc. Định gả cô cho một lão già rồi sau đó ôm lấy tiền của cô mà hưởng thụ. Vợ chồng nhà này đúng là chuyện gì cũng có thể làm được, cô từ chối ngay lập tức: “Con có bạn trai rồi, không thể cưới người khác được.”
Nghe đến đó, Trình Lãng đứng phắt dậy chỉ tay về phía cô, không kiềm chế được mặc dù biết đây là bàn ăn của nhà họ Bạch hỏi: “Em có bạn trai khi nào, sao anh không biết.”
Bạch Hiểu Nguyệt thú vị nhìn biểu hiện của Trình Lãng, tất cả mọi người cũng đều nhìn về phía anh ta với Bạch Vân Khê. Cô ta liếc xoáy một cái, Trình Lãng lúc này mới nhận thấy hành động của mình có chút thất thố, miễn cưỡng ngồi xuống. Thím Tần lên tiếng: “Hiểu Nguyệt, thím đảm bảo với con, cuộc hôn nhân này chỉ có lợi cho con. Ông ta sắp chết rồi, chỉ cần con làm vợ ông ta mấy ngày thì tài sản sẽ thuộc về con. Có số tiền ấy, con không cần phải lo lắng gì nữa cả.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhướn mắt tỏ vẻ vô tội: “Không phải lúc nãy thím nói là người đàn ông trung niên sao? Bây giờ lại nói sắp chết, chẳng lẽ thím bảo con phải lấy một lão già.”
Thím Tần Lệ lúc này mới biết mình bị nói hớ vội chỉnh lại ý: “Ừ thì là lão già. Nhưng lão già thì sao đó không phải là lão già bình thường mà là lão già lắm tiền. Con sẽ bị lỗ trong cuộc hôn nhân này đâu.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn thẳng vào mặt thím Tần nói: “Xin lỗi thím hiện tại con không cần tiền. Vả lại con cũng đã có bạn trai để lo cho con rồi. Thím đừng phí tâm tư sắp đặt hôn ước gì cho con nữa. Con ăn xong rồi, con về đây. Chào mọi người con về.”
Nói xong, Bạch Hiểu Nguyệt đứng dậy rời khỏi ghế thì thím Tần lại nói giọng đe dọa: “Nếu con không đồng ý cũng chẳng sao, chỉ là dì không biết dạo này bố của con trong bệnh viện thế nào rồi.
Ông ấy có bình yên qua ngày hay không còn tùy thuộc vào ở con đấy Bạch Hiểu Nguyệt ạ.”
Bạch Hiểu Nguyệt quay đầu lại khó hiểu nhìn thím Tần, không phải chỉ có mình cô cảm thấy kỳ lạ mà là tất cả đều hướng về phía thím Tần. Cô hỏi: “Ý của thím là sao? Thím đang đe dọa cháu đấy à.!”
Thím Tần nói: “Ý trong từng câu chữ. Con hiểu thế nào thì tùy. Ta chính là đe dọa con đấy.”
Bạch Hiểu Nguyệt bước tới, khuôn mặt kề sát thím Tần nghiến răng: “Nếu như bà dám làm gì bố tôi, tôi sẽ không từ thủ đoạn mà làm chuyện có lỗi với con gái bà đâu. Tôi nói được là làm được.
Mọi chuyện bà đều có thể bỏ qua nhưng chuyện này tôi không bao giờ bỏ qua đâu.”
Bạch Hiểu Nguyệt tức tối bỏ đi ra khỏi khách sạn. Cảm giác yếu đuối quây lấy cô, cô muốn khóc, ai cũng muốn bắt nạt cô. Thấy cô một mình, thân cô thế yếu nên muốn làm gì cũng được đúng không? Tôi sẽ không tha thứ cho mấy người đâu.
Bạch Hiểu Nguyệt lang thang trên phố, không biết sẽ đi về đâu. Ở cái thành phố rộng lớn như thế này lại chẳng có chỗ nào dành cho cô, sớm biết như vậy, cô sẽ không vượt lội đường xa trở về, cứ sống bên Anh Quốc để khỏi bị đau khổ thế này.
Đột nhiên tiếng điện thoại reo lên, cô lấy ra lại là thím Tần. Gì nữa đây, sao bà ấy chẳng chịu buông tha cho cô, cô chần chừ có nên bắt máy không đây thì tay đã ấn phím, chưa kịp trả lời, một giọng nói chua chát vang lên khiến cô phải đưa điện thoại ra xa: “Mày dám đe dọa tao, nói cho mày biết tao cũng không phải là người dễ dây vào. Nếu như mày không đồng ý cuộc hôn nhân đó, bố của mày sẽ không được yên ổn nằm trên giường bệnh đâu. Tao không phải là đang hăm dọa đâu.”
Bạch Hiểu Nguyệt cũng không chịu thua đáp trả vào trong điện thoại: “Tôi sẽ không nhịn nữa đâu. Tôi sẽ nhờ cảnh sát can thiệp vào chuyện bố của tôi. Bà mà dám động đến ông ấy là không xong đâu. Bà đi chết đi.”
Mắng xong thấy bản thân cảm thấy nhẹ nhõm không ít. Cô tắt máy muốn ném điện thoại đi. Nhưng nghĩ lại thấy nó cũng chẳng có tội tình gì, bỏ lại vào trong túi. Đúng lúc này, trời bất chợt nổi giông, một cơn mưa không báo hiệu trước đổ rào xuống chẳng kịp chuẩn bị gì cả. Bạch Hiểu Nguyệt đứng giữa ngã tư, trong chỗ trú mưa đành ướt như chuột lột, bộ dạng trông rất thảm hại.
Đầu óc cô nặng trịch, chắc ngày hôm qua say rượu lại cùng với dính mưa to thành ra cô cảm giác bản thân mình có chút choáng váng, đi đứng không được vững lắm, suýt nữa thì bị một chiếc Range Rover màu trắng đâm phải. Người đàn ông ngồi trên chiếc xe màu trắng ấy chính là người đàn ông tối hôm qua.