Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 39 Đánh tan tin đồn
Vân Thiên Lâm giải quyết công việc xong, từ thư phòng trở về phòng ngủ. Vừa mở cửa liền thấy Bạch Hiểu Nguyệt vẫn chưa ngủ, cô làm trò gì đó hình như cuốn chăn trên giường. Anh đi tới, ngồi xuống bên giường vui đùa hỏi cô: “Em đang làm trò gì đó?”
Bạch Hiểu Nguyệt đang chìm đắm trong thế giới nội y, làm cách nào để quyến rũ được Vân Thiên Lâm thì bất ngờ nghe được tiếng nói của anh, cô gở chăn ra, căng thẳng nhìn anh: “Anh xong việc rồi à?”
Vân Thiên Lâm bị hành động căng thẳng của cô làm cho có chút giật mình, anh nói: “Em xem, mồ hôi chảy hết rồi đây này. Sao không chỉnh điều hòa xuống một chút.”
Vân Thiên Lâm đưa tay ra định lau mồ hôi cho Bạch Hiểu Nguyệt, thì cô phản ứng theo bản năng hất tay anh ra. Tay Vân Thiên Lâm bị đưa giữa không trung, anh thoáng hụt hẫng, anh chỉ muốn lau mồ hôi cho cô thôi, sao cô lại phản ứng thái quá đến vậy.”
Bạch Hiểu Nguyệt giận bản thân mình, sao cô lại như vậy cơ chứ, cô sẽ làm anh bị tổn thương. Bạch Hiểu Nguyệt thầm oán trách chỉ tại cô nghĩ bậy bạ nên mới có tật giật mình. Cô cắn môi, trèo xuống giường tránh mắt anh: “Em đi đánh răng, anh ngủ trước đi.”
Vân Thiên Lâm nhìn từ đằng sau cô cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ. Chẳng lẽ cô chưa quen với việc ngủ với anh. Cô không thích ngủ chung với anh cho nên mới có thái độ bài xích rõ ràng, cảm giác chán ghét anh đến độ không muốn anh chạm vào. Nhưng rõ ràng lúc nãy dưới bàn ăn, cô còn rất cuồng nhiệt, chủ động tấn công anh kia mà. Nhanh như thế, cô không cần anh nữa sao?
Bạch Hiểu Nguyệt vào trong nhà vệ sinh trấn tĩnh lại bản thân, cô lấy điện thoại trong mình ra xóa ngay mấy cái hình ảnh cô vừa xem. Để làm thế nào có thể hấp dẫn được anh, cô vào một trang web đen dạy cách thu hút đàn ông. Đang xem đến đoạn gây cấn thì anh vào, cô không bị giật mình mới lạ. Nếu để anh biết được cô xem mấy thể loại này, anh còn không giết cô.
Kiểm tra điện thoại đã sạch sẽ, Bạch Hiểu Nguyệt trở ra thấy anh nằm dịch sát một góc giường, chỗ ngủ nhỏ đến thảm thương. Cô nằm xuống bên cạnh anh nói: “Thiên Lâm, giường rất rộng, anh xích lại gần đây một chút.”
Vân Thiên Lâm giở vờ ngủ, không muốn nhìn thấy cũng không muốn nghe Bạch Hiểu Nguyệt nói. Anh nằm yên không nhúc nhích.
Bạch Hiểu Nguyệt tưởng anh ngủ, cô dịch sát người tựa vào lưng anh, quàng tay qua eo anh ôm lại, cô nói: “Anh giận em hả, em không cố ý mà.”
Vân Thiên Lâm cuối cùng cũng chịu nghe cô nhận lỗi, anh quay qua cũng ôm eo cô, tay cô để cô nằm lên, anh đối diện với anh mắt của Bạch Hiểu Nguyệt thành thật hỏi: “Em ghét anh chạm vào em lắm sao?”
Bạch Hiểu Nguyệt căng tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh, cái ý nghĩ cổ quái đó anh lấy đâu ra vậy, cô khi nào lại ghét anh chạm vào. Nếu ghét cô còn xem nội y gợi cảm, với cách hấp dẫn anh để làm gì. Cô sờ sờ cổ anh nói: “Sao anh lại nghĩ như vậy. Em không có.”
Vân Thiên Lâm ái ngại đáp lại cô: “Chúng ta dịch vào giữa giường nằm được không? Anh sắp lọt xuống giường rồi.”
Bạch Hiểu Nguyệt buồn cười, cô cười anh: “Đáng đời anh”
Nói là thế, Bạch Hiểu Nguyệt cũng di chuyển chỗ cho Vân Thiên Lâm được nằm thoải mái hơn. Bạch Hiểu Nguyệt không muốn tranh cãi với anh về vấn đề này nữa, cô nói: “Em buồn ngủ rồi, ngày mai còn đi làm, chúng ta nên ngủ sớm thôi.”
Vân Thiên Lâm cẩn thận đắp chăn cho cô, anh ôm cô vào lòng rồi cả hai cùng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Vân Thiên Lâm và Bạch Hiểu Nguyệt thức dậy đi làm cùng nhau như mọi ngày. Vân Thiên Lâm dừng xe trước cổng công ty, Bạch Hiểu Nguyệt bước xuống xe đi vào, thì Vân Thiên Lâm cũng bước ra theo. Cô nhìn anh kỳ lạ nói: “Anh bước ra làm gì, đến công ty của em mà.”
Vân Thiên Lâm không để ý lời cô nói, cô mở cửa xe bên kia ra anh đi tới đón lấy bàn tay cô đan vào nhau nói: “Tiễn em đi làm.”
Bạch Hiểu Nguyệt mỉm cười, hôm nay anh lại nhiều trò như vậy chắc chắn nghe ai nói vợ anh được bao nuôi nên mới đích thân xuống xe đưa cô đi làm. Quả nhiên, sau khi tay trong tay với Vân Thiên Lâm thì tin đồn cô làm tình nhân, được đại gia lớn tuổi bao nuôi bị đánh tan ngay.
Đồng nghiệp trên đường đi nhìn thấy bên cạnh Bạch Hiểu Nguyệt là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, phong độ, lại còn đi xe hiệu thì không ngừng ngưỡng mộ Bạch Hiểu Nguyệt tốt số.
Trong giờ làm, một người từng trước kia nói xấu cô đi ngang qua không nhịn được liền khen lấy lòng: “Bạch Hiểu Nguyệt, không ngờ chồng cô lại đúng là cực phẩm. Cô thật sự là tốt số trong phụ nữ chúng ta.”
Bạch Hiểu Nguyệt chỉ cười trừ cho qua miệng, Vân Thiên Lâm chết tiệt, đây là ý tốt của anh? Bây giờ khắp công ty người ta đồn ầm lên là tôi tốt sô mới lấy được người đẹp trai đến vậy. Chẳng lẽ cô không xinh hay sao? Tại sao không ai nói lấy được cô mới là phúc phần, mà cứ nói cô may mắn khi lấy được anh. Đúng là thế giới loạn thật rồi.”
Vương Lợi Lợi ngồi bên cạnh Bạch Hiểu Nguyệt, sắc mặt u ám vận phần. Cứ tưởng Bạch Hiểu Nguyệt nói dối cho qua chuyện, ai ngờ cô ta lại nói sự thật. Vương Lợi Lợi đâm ra ghen tức, cô ta mở miệng châm biếm Bạch Hiểu Nguyệt mấy câu: “Chắc đu theo người ta chỉ được vài hôm là lại bị bỏ chứ gì, có gì đâu mà kiêu ngạo khoe khoang.”
Bạch Hiểu Nguyệt biết Vương Lợi Lợi đang cạnh khóe nói mình, nhưng mà cô ta không nói ra tên ai cho nên cô cũng không muốn tranh cãi lại. Cứ tiếp tục làm việc của mình. Vương Lợi Lợi thấy không thể áp chế được Bạch Hiểu Nguyệt, cô ta tức giận nói: “Thế lực chống lưng đằng sau không phải dạng vừa, vậy thì đi thực tập ở cái công ty này làm gì? E chỉ là trá hình quyến rũ đàn ông.”