Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 53 Uống rượu thay
Ly rượu đáng lí ra phải là Vân Thiên Lâm uống nhưng ngược lại lại bị Bạch Hiểu Nguyệt uống. Trình Lãng vô cùng tức giận, cô ta đang làm trò gì, muốn cản trở anh sao? Trình Lãng nói: “Bạch Hiểu Nguyệt, hình như em có hơi chút thất lễ.”
Bạch Hiểu Nguyệt ngồi trên đùi Vân Thiên Lâm, nghịch ly rượu rỗng trên tay, cô nói: “Trình Lãng, tôi bây giờ cũng đường đường là vợ của Vân Thiên Lâm, vị trí không nhỏ, uống rượu thay anh ấy còn gọi là thất lễ?”
Bạch Hiểu Nguyệt chính là cố ý nhấn mạnh mình thân phận của cô là chủ của nhà họ Vân, cho nên cô có quyền được phép quyết định ý kiến của anh. Ý tứ đã rõ ràng, Trình Lãng không muốn hiểu cũng phải hiểu, điều đó càng khiến lửa giận trong lòng ngày càng cháy lớn hơn. Nhưng Trình Lãng cũng phải kiềm nén, nhịn xuống. Nhìn Vân Thiên Lâm không nói gì, dung túng cho hành vi của Bạch Hiểu Nguyệt cũng biết anh ta ngầm thừa nhận những gì Bạch Hiểu Nguyệt làm. Nỗi tức này anh phải nhịn xuống thì việc lớn mới thành được.
Trình Lãng rót ly rượu khác mời Vân Thiên Lâm, nhưng lại không được như ý. Bạch Hiểu Nguyệt thay Vân Thiên Lâm uống ly này hết ly khác. Bạch Vân Khê thấy Bạch Hiểu Nguyệt luôn cản trở việc, cô ta lên tiếng: “ Bạch Hiểu Nguyệt, anh rể của em cũng chẳng phải có ý gì xấu, chỉ muốn mời Vân Thiên Lâm uống một lý rượu lấy tình bằng hữu, hà tất em phải so đo nặng nhẹ, tính toán kỹ lưỡng, há ra em chẳng phải là người nhỏ nhen.”
Bạch Vân Khê nói đỡ thay cho Trình Lãng, Bạch Hiểu Nguyệt không quan tâm, cô cứ nhìn Vân Thiên Lâm uống rượu. Vân Thiên Lâm nãy giờ không lên tiếng, ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Hiểu Nguyệt. Anh không ngăn cản Bạch Hiểu Nguyệt uống rượu, anh không biết trong đầu cô đang nghĩ gì? Tửu lượng của Bạch Hiểu Nguyệt không tốt, rất dễ bị say nhưng anh chính là muốn nhìn cô tại sao lại cứ uống rượu Trình Lãng đưa.
Quả nhiên, một lúc sau, rượu ngấm vào người, Bạch Hiểu Nguyệt đã say dựa hẳn vào lòng Vân Thiên Lâm. Bạch Hiểu Nguyệt trườn lên trườn xuống, chiếc khăn trên cổ lại lỏng lẻo, không đủ che chắn. Những vết hôn trên cổ lộ ra gây sự chú ý của Trình Lãng và Bạch Vân Khê.Những dấu hôn đó rất làm bọn họ chướng mắt. Nó thể hiện tình cảm của bọn họ rất tốt. Mà những cái gì tốt đẹp lại rất thường hay bị người khác ganh tỵ.
Vân Thiên Lâm không nói không rằng, bế Bạch Hiểu Nguyệt bước ra khỏi phòng VIP để lại Trình Lãng và Bạch Vân Khê ngơ ngác. Mắt thấy Vân Thiên Lâm sắp rời đi, Trình Lãng đi tới chặn lại trước mặt nói: “Vân Thiên Lâm, anh còn chưa uống rượu của tôi, lời tôi nói mong anh hãy suy nghĩ cho kỹ. nhà họ Trìnhcũng được xem là có danh tiếng trong thành phố, nếu như chúng ta cùng nhau hợp tác thì lợi cả đôi đường. Không chỉ tốt cho tôi mà còn tốt cho cả anh nữa.
Vân Thiên Lâm nhìn Trình Lãng bằng ánh mắt nguy hiểm, chưa có ai dám đứng trước mặt anh ra thỏa thuận điều kiện, Trình Lãng là ai mà có thể lớn giọng với anh.
Vân Thiên Lâm đứng trước mặt, Trình Lãng cảm nhận rất rõ sát khí đằng đằng. Anh thức thời lùi về sau mấy bước tránh đường cho Vân Thiên Lâm đi.
Đặt Bạch Hiểu Nguyệt trên xe đã say mềm, anh lại càng nhíu chặt mày. Kể từ khi cô thay anh uống rượu, mối nghi ngờ trong anh lại càng bùng cháy hơn. Anh khó chịu lái xe đi về nhà.
Vân Thiên Lâm lái xe với tốc độ rất nhanh, giống như lòng anh đang nóng vậy. Bạch Hiểu Nguyệt với mấy lần thức tỉnh kêu rầy anh, nhưng anh vẫn chẳng mấy để tâm. Dường như chỉ có như thế, tâm trạng anh mới dịu xuống lại.
Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại trước biệt thự. Vân Thiên Lâm ôm Bạch Hiểu Nguyệt về phòng. Lúc này Bạch Hiểu Nguyệt đã có chút tỉnh. Cô lồm cồm bò dậy từ giường, muốn đi vệ sinh. Vân Thiên Lâm nãy giờ cơn khó chịu vẫn chưa tan, anh nhân lúc cô tỉnh dậy nắm lấy tay cô kéo lại vặn hỏi: “Bạch Hiểu Nguyệt, em rốt cục là có ý gì, miệng thì nói rất yêu anh, không để tâm đến người yêu cũ, nhưng kết quả thì sao. Đến đó, em bắt gặp người ta ân ân ái ái liền không chịu được, tự mình chuốc say, liền bộ dạng trở thành như thế này. Em muốn anh tức chết em mới vừa lòng đúng không?”
Bạch Hiểu Nguyệt bị cơn ghen tuông của anh làm cho tỉnh rượu hẳn, cô hất tay anh ra nổi cáu: “Anh lại nổi điên cái gì, em mệt lắm, không có hứng cãi nhau, phân trần với anh đâu.”
Vân Thiên Lâm bị thái độ này của cô đã tức giận đến đỉnh điểm nay lại nổi điên hơn nữa. Vân Thiên Lâm không có chỗ trút giận, anh tức giận hất đổ ti vi to lớn trong phòng. Chiếc ti vi bị sức mạnh của anh rớt xuống bể tan tành. Bạch Hiểu Nguyệt theo đó cũng bị anh làm cho giật mình, cô hoảng sợ nói lớn với anh: “Vân Thiên Lâm, anh điên rồi.”
Vân Thiên Lâm vẫn chưa thỏa con giận, có bao nhiêu đồ đạc trong phòng anh đều đem hất đổ. Tiếng loảng xoảng thi nhau vang lên vang vọng khắp cả tòa nhà. Mẹ Ngô bên ngoài cũng lo sợ, nhưng lại không dám vào bên trong.
Bạch Hiểu Nguyệt sợ hãi cơn giận của anh, cô trốn vào một góc giường hét lớn lên với anh: “Vân Thiên Lâm, đừng đập nữa. Anh muốn nổi điên cái gì chứ.”
Vân Thiên Lâm chẳng nghe cô nói gì, anh vẫn đang trong thế giới của mình. Ở phòng ăn, từng hành động, từng biểu hiện, từng nét mặt của cô đều được anh thu nhận hết. Rõ ràng là cô vẫn còn tình cảm với tên Trình Lãng chết tiệt đó. Anh cứ nhất quyết muốn đến bữa ăn tối này là bởi vì muốn xem thử thái độ của cô thế nào.
Kết quả thì sao, cô nói đã không còn tình cảm gì với hắn, đã chết tâm rồi, vậy sao khi thấy hắn ta, trong mắt cô lại biểu hiện quyến luyến, đau thương còn mượn rượu uống thật say để quên. Cô cứ nhất quyết không muốn gặp hắn chỉ bởi vì sợ sẽ lại nhớ đến những chuyện tình cũ, cô lừa dối anh lấy cớ không muốn gặp hắn là vì mấy cái dấu hôn. Cô tưởng anh dễ bị lừa vậy sao.”
Vân Thiên Lâm đứng giữa một căn phòng lộn xộn đầy những mảnh vỡ ngổn ngang. Vân Thiên Lâm thở hổn hển, anh ngồi xuống nhặt mảnh vỡ thủy tinh lên ngây dại bóp nó trong lòng bàn tay.
Máu chảy ra rất nhiều nhưng Vân Thiên Lâm chẳng cảm nhận được gì, anh chỉ thẩy nỗi đau trong tim không ngừng hành hạ anh.
Bạch Hiểu Nguyệt không còn nghe thấy tiếng động nữa, cô hé mắt ra nhìn xung quanh giống như vừa bị trộm thăm viếng. Nhưng điều thất kinh hơn chính là Vân Thiên Lâm, bàn tay anh ấy nắm chặt lại, dòng máu đỏ tươi không ngừng chảy ra.
Bạch Hiểu Nguyệt hoảng sợ chạy lại đến chỗ anh hốt hoảng đến mức cô bật khóc: “Thiên Lâm, mở tay ra nào. Anh bị thương rồi.”
Bạch Hiểu Nguyệt có nói thế nào Vân Thiên Lâm cũng không nghe. Mà Bạch Hiểu Nguyệt cố mở tay anh ra cách nào cũng không được. Bạch Hiểu Nguyệt đau lòng cho anh khóc lóc nói: “Thiên Lâm, em uống rượu thay anh là vì không muốn anh đồng ý lời đề nghị của hắn muốn kết thân. Em không muốn anh có bất kỳ mối quan hệ nào với hắn hết. Nếu như anh uống rượu với hắn chẳng phải chứng tỏ anh sẽ đồng ý hay sao. Em đã giải thích với anh hết rồi, anh bỏ tay ra đi có được không?”
Vân Thiên Lâm lúc này như cơn mê tỉnh lại, anh nhìn cô hỏi: “Em nói có thật không?”
Bạch Hiểu Nguyệt nghe anh trả lời, cô gật gật đầu lia lịa miệng liên tục đáp: “Đúng mà, em thề với anh, tất cả những điều em nói là sự thật. Anh bỏ tay ra nhé, để em xem vết thương cho anh.”
Vân Thiên Lâm mở tay ra mỉm cười nhìn cô hạnh phúc, một bàn tay khác của anh vuốt ve một bên má cô, anh không ngừng hỏi cô: “Em nói thật đúng không?”
Bạch Hiểu Nguyệt dụi dụi má vào tay anh, trấn an tinh thần cho anh, tay cô vẫn không quên nhiệm vụ lấy miếng thủy tinh ra. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn quanh rồi nói với anh: “Thiên Lâm, em đi lấy hộp thuốc rồi quay lại liền.”
Bạch Hiểu Nguyệt để tay anh nhẹ nhàng trên chiếc ghế nhỏ, định đi thì lại bị Vân Thiên Lâm kéo lại, anh ôm cô vào trong lòng nói trong sự sợ hãi, giông như cô đi rồi sẽ không quay trở lại nữa: “Nguyệt Nguyệt, em đừng đi, anh không sao. Hãy ở lại với anh.”
Bạch Hiểu Nguyệt cũng ôm anh, cô vỗ vỗ lưng an ủi anh: “Em không đi đâu hết, vết thương của anh cần phải sát trùng nhanh. Nếu để bị nhiễm trùng sẽ không hay lắm. Em chỉ đi lấy hộp thuốc rồi quay lại thôi. Anh ở đây, em còn có thể đi đâu được nữa chứ. Đây là nhà của chúng ta mà .”
Vân Thiên Lâm nhìn cô hỏi ngây dại: “Em không gạt anh?”
Bạch Hiểu Nguyệt hôn lên môi anh trấn tĩnh: “Em chưa bao giờ em yêu anh, tin em anh nhé.”
Nói rồi Bạch Hiểu Nguyệt chạy nhanh đi lấy hộp thuốc, trong lúc sát trùng và băng bó vết thương cho anh, cô đau lòng bật khóc hỏi anh: “Có đau không?” Vân Thiên Lâm lau nước mắt cho cô, anh mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Em đừng khóc, em khóc tim anh lại đau.” Cô cầm tay bàn tay anh lên nâng niu: “Em không khóc, tim anh sẽ không đau nữa. Thiên Lâm, chúng ta đi bệnh viện nhé.”
Vân Thiên Lâm tiến đến ôm cô, tay vỗ vỗ sau lưng cô nói: “Anh không sao, không cần phải đến bệnh viện đâu. Hiện tại anh không muốn đi đâu hết, anh chỉ muốn em ở bên cạnh anh thôi.”