Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người
  3. Chương 78
Trước /95 Sau

Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 78

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 78 Bày tỏ

“Hiểu Nguyệt, em vẫn còn rất ngây thơ, vẫn chưa thấu đạt hết mọi việc trong sự tình. Sao em có thể nói cong ty của em không là gì trong mắt hắn. Nếu như tập đoàn RV thâu tóm được công ty của ba em thì hắn sẽ lần lượt thâu tóm từng công ty khác để có thể trở thành một tập đoàn hùng mạnh nhất ở thành phố này. Sẽ không có một ai dám động đến hắn. Vân Thiên Lâm là người thủ đoạn hơn là em nghĩ. Chung sống với một con người mưu đầy kế hiểm như thế, em thật sự cảm thấy hạnh phúc sao?” Lý Khanh Vũ cố chấp giải thích cho cô hiểu.

Bạch Hiểu Nguyệt không biết lý do gì Lý Khanh Vũ lại có thành kiến với Vân Thiên Lâm đến như vậy. Tuy Vân Thiên Lâm nhìn bề ngoài trông rất đáng sợ cùng với nguy hiểm nhưng khi tiếp xúc với anh ấy rồi thì anh ấy là một người vô cùng tốt không giống như người bên ngoài đồn đãi.

Thương trường như chiến trường, mỗi người đều có một thủ đoạn riêng, Vân Thiên Lâm cũng vậy, như thế anh ấy mới có thể đứng vững ở vị trí cao đến tận bây giờ. Cô tin Vân Thiên Lâm sẽ không bao giờ lừa dối cô.

“Anh Khanh Vũ, em không biết tại sao hôm nay anh lại đột nhiên nói với em những lời này. Nếu như anh còn tiếp tục nói với em về đề tài này nữa, thì chúng ta không còn lời gì để nói nữa. Em ăn xong rồi.”

Bạch Hiểu Nguyệt có chút tức giận, cô nhìn Lý Khanh Vũ bằng ánh mắt không vui. Không phải là khi nãy nói cơm còn rất ngon sao, như thế nào lại mới đây tâm tình không tốt, còn nói là ăn xong nữa.

Lý Khanh Vũ cảm giác được Bạch Hiểu Nguyệt không vui, anh cho rằng cô lo lắng chuyện của bố mình nếu nói thật nên mới nói giúp cho Vân Thiên Lâm.

Lý Khanh Vũ lại nói: “Xem ra Vân Thiên Lâm thực sự bắt trúng được nhược điểm của em, làm em không dám nói ra sự thật.

Hiểu Nguyệt, chúng ta không phải là người ngoài, em cứ việc nói thẳng. Anh không hy vọng cả đời này em sống chung với một người mà em không yêu. Nếu nguyên nhân là bởi vì bố của em, anh sẽ giúp em lo cho chú ấy được đầy đủ và trả lời số tiền Vân Thiên Lâm đã bỏ ra, anh không ngại nợ hắn một ân tình.”

Bạch Hiểu Nguyệt càng nghe càng nhíu mày, cô cảm thấy lời nói của Lý Khanh Vũ có chỗ không phù hợp, cô nghe giống như có cảm giác Lý Khanh Vũ hình như muốn khuyên cô nên ly hôn với Vân Thiên Lâm.

Bạch Hiểu Nguyệt chần chừ hỏi: “Anh Khanh Vũ, anh rốt cục muốn nói cái gì?” Bạch Hiểu Nguyệt không thích Lý Khanh Vũ vòng vo nói tới nói lui trước mặt cô, nếu như có việc gì thì cứ nói thẳng, không cần phải nói bóng nói gió.

“Hiểu Nguyệt, anh biết em không thích Vân Thiên Lâm, anh còn nhớ rất rõ trước kia em nói ghét nhất người lạnh lùng. Anh tin rằng em giả cho Vân Thiên Lâm chỉ là một sự lựa chọn bất đắc dĩ. Hiện tại thì anh đã trở về rồi, em không cần phải ép buộc mình như thế. Nếu như có vấn đề gì, em hãy cứ nhờ anh, anh sẽ giúp em giải quyết mọi vấn đề, anh chỉ hy vọng em sống hạnh phúc.” Lý Khanh Vũ thiết tha nói.

Bạch Hiểu Nguyệt nghe anh nói, suy nghĩ trong đầu không nhớ chính mình có nói với Lý Khanh Vũ là cô sống không hạnh phúc, chẳng lẽ nhìn bề ngoài cô không giống với người hạnh phúc sao?

Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Anh Khanh Vũ, em nói với anh là hiện tại em sống rất hạnh phúc, Vân gia đối xử với em rất tốt.”

“Hiểu Nguyệt.” Bạch Hiểu Nguyệt đang uống miếng nước, mới vừa đặt ly nước xuống trên bàn, liền bị Lý Khanh Vũ bắt lấy bàn tay nắm chặt trong lòng bàn tay của anh, Bạch Hiểu Nguyệt tránh thoát nhưng như thế nào cũng không buông ra được.

“Anh Khanh Vũ, anh đang làm trò gì vậy?”

Lý Khanh Vũ nói: “Hiểu Nguyệt, chẳng lẽ em thật sự lại không hiểu tâm ý của anh sao? Anh thích em, thích em từ khi chúng ta vẫn còn là một đứa trẻ. Anh thích bộ dáng đơn thuần của em, thích em ỷ lại, dựa dẫm vào anh, anh muốn có được em. Cho nên, anh mới quyết định trở về nước, nhưng lại không nghĩ đến, sau khi trở về mọi chuyện lại thay đồi quá nhiều, khi anh biết kết hôn, em có biết anh khổ sở thế nào không?”

Lý Khanh Vũ bộc bạch lời của mình, làm cho Bạch Hiểu Nguyệt cả người ngây ngốc.

Mới vừa rồi, có phải là cô nghe nhầm hay không? Anh Khanh Vũ nói anh ấy thích cô.

Đây là chuyện khi nào, cô…Từ trước tới giờ, cô đều luôn xem Lý Khanh Vũ là một người anh trai, là một người anh trai không hơn không kém, chưa bao giờ dám nghĩ vượt quá phận nảy sinh tình cảm với anh.

Khi còn nhỏ, cô có nói khi lớn lên nhất định sẽ gả mình cho người giống anh Khanh Vũ, lúc ấy mẹ còn chê cười cô. Nhưng lúc nhỏ thì chính là lời nói không có nhiều để tâm lắm, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, chỉ cảm thấy nếu như cô đi theo anh Khanh Vũ thì cái gì cũng đều không sợ.

Cô thật sự không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay.

“Anh Khanh Vũ, anh….Anh buông tay em ra trước được không?”

Lý Khanh Vũ cương quyết nói: “ Anh không buông tay, em có biết sau khi xem xong tư liệu mấy năm nay về em, anh khổ sở suốt đêm không ngủ được, anh lo lắng cho em ở Vân gia không tốt, có phải bị người ta khi dễ hay không? Vân Thiên Lâm tính tình lại kỳ dị, có phải sẽ làm khó em. Rồi anh lại nghĩ đến em nằm chung giường trong vòng tay của kẻ khác, bị người đàn ông khác ôm ngủ, cảm giác đó rất đau lòng, em có hiểu cho anh hay không?”

Bạch Hiểu Nguyệt nhìn bộ dạng Lý Khanh Vũ thống khổ, cô nhất thời không biết phải nói gì. Đầu óc Bạch Hiểu Nguyệt vẫn chưa phản ứng kịp với tình huống vừa rồi, rõ ràng mới vừa rồi là anh trai vì cái gì lại biến thành như vậy.

Khó trách, Vân Thiên Lâm lại không thích cô đi cùng với Lý Khanh Vũ, có phải Vân Thiên Lâm sớm đã nhận ra Lý Khanh Vũ có tình cảm với cô hay không?

Bạch Hiểu Nguyệt ấp úng rụt rè: “Anh Khanh Vũ! Em…Em đã kết hôn rồi.”

Lý Khanh Vũ nhất thời thất thần khi nghe Bạch Hiểu Nguyệt nói, cô dùng sức thoát khỏi bàn tay của Lý Khanh Vũ ra. Chuyện ngày hôm nay đã vỡ lẽ ra, sau này cô nên làm thế nào đối mặt với Lý Khanh Vũ đây.

“Anh biết em kết hôn rồi, anh sẽ không để bụng vấn đề này. Em căn bản là không thích Vân Thiên Lâm, hắn cũng không thích em. Hai người đều không có tình cảm lẫn nhau. Nếu như em có gì băn khoăn thì cứ việc nói với anh, anh sẽ chờ. Nếu như em sợ hãi, không cần quan tâm, anh sẽ đi tìm Vân Thiên Lâm nói. Anh tin Vân Thiên Lâm đối với em lại không buông bỏ, anh ta muốn phụ nữ như thế nào thì không có.”

Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Anh Khanh Vũ, anh không để bụng nhưng em để ý. Em đã kết hôn, lúc trước đi đăng ký kết hôn, em đã đáp ứng với A Lâm sẽ không bào giờ ly hôn. Em đã hứa một lời thì sẽ không thất hứa hơn nữa, anh Khanh Vũ, em thật sự thích A Lâm. Từ nhỏ đến lớn, em đều xem anh là anh trai, không có ý gì khác.”

“Anh trai? Em vẫn luôn xem anh là anh trai?” Lý Khanh Vũ không muốn tin rằng đây là lời Bạch Hiểu Nguyệt nói ra, tại sao lại là anh trai, không phải như thế.

“Anh Khanh Vũ, em không thể đáp lại tình cảm của anh, em đã yêu Thiên Lâm rồi. Tuy Thiên Lâm là một người bề ngoài lạnh lùng, nhưng anh ấy đối xử với em rất tốt. Em tin rằng sẽ có một cô gái khác xứng đáng với anh hơn em.”

Lời đã nói đến mức này, Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy chính mình đã nói rất rõ rồi, Lý Khanh Vũ trước nay không phải là người thích dây dưa, cô tin chỉ một hai ngày sau, Lý Khanh Vũ sẽ buông bỏ được cô.

Còn bữa cơm này xem ra không thể tiếp tục được nữa rồi, ăn cũng không thể ăn được nữa. Bạch Hiểu Nguyệt cầm lấy túi xách, đứng dậy.

“Anh Khanh Vũ, cảm ơn anh đã mời em bữa trưa này, thời gian cũng không còn sớm nữa, em trở về công ty đây. Em xin phép đi trước.”

Bạch Hiểu Nguyệt đối với Lý Khanh Vũ xa cách, cô không thể biểu hiện tình cảm của mình như trước được nữa. Nếu như muốn cắt đứt, cô không ngại biến mình thành kẻ xấu.

Lý Khanh Vũ tự trách mình, chỉ vì nhất thời không kiểm soát được tình cảm bản thân làm cho Bạch Hiểu Nguyệt phải khó xử, ngay cả bữa cơm cô cũng ăn không vo.

Lý Khanh Vũ thu lại tình cảm ủy mị của mình, hít một hơi thật sâu thật dài đứng lên, ngăn Bạch Hiểu Nguyệt lại. Bạch Hiểu Nguyệt liền cảnh giác, bất giác chân lùi lại hai bước, nhìn Lý Khanh Vũ.

Lý Khanh Vũ thở dài, đối với biểu hiện và hành động của Bạch Hiểu Nguyệt, anh không khỏi đau lòng.

Lý Khanh Vũ nói: “Hiểu Nguyệt, thực xin lỗi em, vừa rồi là anh không đúng, em hãy xem như chưa có việc gì xảy ra. Chuyện em kết hôn là chuyện đáng vui mừng, chúng ta ngồi xuống ăn xong bữa cơm rồi hẵng đi. Chẳng lẽ, ăn cùng anh một bữa cơm lạ khó khăn đối với em như vậy sao?”

Bạch Hiểu Nguyệt xấu hổ cười cười, đối với phản ứng vừa rồi của mình không biết nên giải thích thế nào. Cô đúng thật là, phản ứng có chút thái quá, cô phải biết, anh Khanh Vũ không phải là dạng người hay dây dưa níu kéo không buông.”

“Đương nhiên, không thành vấn đề.” Bạch Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng thở hắt ra, một lần nữa lại ngồi xuống, vui vẻ ăn. Lý Khanh Vũ nhìn bộ dáng cô có chút buồn cười, liền gắp thức ăn cho cô, hai người tựa hồ giống như trở về trước kia.

Nhưng chỉ có Lý Khanh Vũ chính mình biết, giờ khắc này, trong lòng anh có biết bao nhiêu là khổ sở, đau lòng.

Quảng cáo
Trước /95 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thời Không Hành Tẩu Giả

Copyright © 2022 - MTruyện.net