Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tại nhà hàng kiểu Âu nổi tiếng,nơi tập là tập hợp đầy đủ nhất hương vị chuẩn đến 95% bên Âu.Đó cũng là một nhà hang đắt đỏ,sang trọng nhằm trong khu vực trung tâm thành phố,ánh đèn led được bọc xung oanh nhà hàng được bật sáng lên,màu vàng lấp lánh làm nó như toả ra hào quang khi trời chuyển sang tối trông cứ như là toà lâu đài vậy.
Anh đã đến và được đưa thẳng vào bên trong,đi tới căn phòng đã được hẹn sẵn,mở cửa ra đã thành một người con trai đang ngồi điềm tĩnh ăn đồ ăn được bày trên bàn. Anh đút tay vào hai vạt áo tiến vào và nói:
- Người chưa đến đã ăn sao?
- Ồ,Bảo Hoàng anh đến rồi sao?
Người con trai đó ngẩng đầu lên nhìn anh,nở nụ cười trào đón rồi đáp lời. Anh thở dài một tiếng rồi đi đến ngồi xuống đối diện bàn với Tô Sương,chân vắt chéo rồi nói:
- Sao?
- Sao gì cơ?
- Hôm nay tự dưng Tô tổng lại mời tôi bữa ăn,chắc hẳn không phải bữa ăn bình thường đâu nhỉ?
- Ahahahaha, bị lộ rồi!
Nghe những câu nói vạch trần của anh Tô Sương cười phá lên như một kẻ nhớ nụ cười, rồi Tô Sương nói tiếp:
- Chỉ là chúc mừng anh thôi,lại thắng tôi rồi!
- Ha,thua mà còn hả hê thế sao?
- Dù sao cũng là bạn một thời, phải chức mừng chứ!
Tô Sương nhún vai nói,bởi anh và Tô Sương tính ra đã từng có một thời kì làm bạn,chơi thân với nhau nhưng không biết vì lí do gì mà hai bên trở nên đấu đá,đấu khẩu nhau.Tô Sương tiện tay rót rượu cho anh, rồi nâng ly lên nói:
- Nào,chúc mừng Lâm tổng,cạn ly.
Anh cũng nâng ly lên gõ một phát vào ly của Tô tổng, một cái gõ xã giao.
Cô ở nhà vui vẻ tự do,ngâm mình trong bồn tắm nước ấm,ánh đền mờ mờ gợi cảm cùng với mùi hương thơm thoang thoảng của nến hương,cảm giác thoải mái tràn đầy cơ thể cô.
- Haiz, thoải mãi quá đi!
Sau khi tắm xong,cô đi về phòng, nhưng đứng trước cửa phòng cô e dè không vào.Anh đã nói cô phải ngủ ở nhà kho,chẳng nhẽ lại anh không ở nhà là đường đường chính chính ngang nhiên vào phòng ngủ,lại trái lời anh?Rồi không biết rằng hậu quả nó sẽ ra sao,nó sẽ kinh khủng đến mức nào. Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng ra đi rón rén vào bên trong nơi túi đồ của cô đang nằm dưới đấy,ngồi xuống bên nó và lấy ra một cuốn sách tiểu thuyết khá dày,đó là cuốn sách rất hay của mẹ cô,lúc mẹ cô còn sống cô luôn nhìn thấy mẹ chăm chú độc cuốn sách đó cô lại chưa từng đọc chữ nào trong cuốn sách ấy chỉ biết rằng đó là đồ của mẹ cô và cô phải mang theo.Cô lấy cuốn sách rồi rời khỏi phòng, đi xuống dưới nhà ngồi trên chiếc ghế sofa và bắt đầu đọc từng trang một.
Cô đọc từng chữ,từng chữ một thẩm đến từng lời thơ,đây là cuốn sách nói về cuộc đời,nó trông như một nhật kí của một người kể lại quá trình từ khi sơ sinh đến lúc già rồi đến lúc ra đi,từ biệt cõi trần vậy.Lời văn vô cùng phong phú,giản dị nhưng rất đỗi trân thực khiến cô như hoà mình vào thế giới tưởng tượng của những câu văn đó vậy,đọc mãi đọc mãi cho đến khi cô ngủ đi lúc nào không hay.
- Ông,coi như tôi van ông tôi xin ông,dù gì nó cũng là con chúng ta,ông tha lần này đi ông.
- Mặc xác nó,nói rồi còn già mồm!
Trong khi đó,dì kế đang quỳ lạy ba cô xin tha cho Nhiên Y nhưng ba cô vẫn một mực nằng nặc không tha.Quả là chuyện sáng nay vô cùng mất mặt,không những mang tiếng xấu,còn để lại nhiều bàn tán cũng may là báo trí không đăng tin hoặc có thể là chưa đăng về vụ việc này.
- Lão gia.....lão gia nguy rồi,nguy to rồi!
- có chuyện gì mà la om xòm?
- Lão gia đọc tin tức hot mới đi ạ!
Bỗng có một người hớt hải chạy tới trên tay cầm theo chiếc điện thoại nói với ba cô.Nhìn trang viết được hiện trong điện thoại,ba cô như không tin vào mắt mình,vụ việc sáng nay - đám cưới của Ngụy gia được đăng lên báo với dòng cap [ nhà Ngụy to gan dám đối đầu với Lâm gia đặc biệt là Lâm tổng,và sư thô lỗ với Lâm thiếu phu nhân].Ba cô đọc xong mà chân tau bủn rủn,đầu óc tức túi bụi liền ném điện thoại cho người hầu và nói:
- Mau nói với các nhà báo,đài truyền hình gỡ ngay bảng tin đó xuống!
- Dạ không được đâu thưa lão gia,đài truyền hình này do PY của Lâm tổng đầu tư, việc đăng bài cũng phải qua một số mặt trận không thể tự ý đăng và xoá ạ!
- Khốn khiếp,cút xuống rồi tìm cách đi!
- D....d....dạ vâng thưa lão gia!
Người hầu khi nghe ba cô quát liền gật đầu rồi rời đi ngay.Ba cô giờ mặt đỏ như quả cà chua,tay nắm cuộn lại thành nắm đấm,dây thần kinh cuồn cuộn lên cho biết ông đã giận đến mức nào.Ông liền tiến tới phòng nhốt Nhiên Y lại,lấy chìa khoá mở cửa phòng ra và đi vào.Nhiên y bên trong nghe được tiếng mở cửa liền tức tốc đứng cửa trờ sẵn,thấy ông đi vào,Nhiên Y liền vội vàng chạy đến ôm và nói:
- Ba, con biết ba đến mở cửa cho con mà,con yêu ba lắm!
Vậy mà đáp lại Nhiên Y là một cái hất tay thật mạnh khiến cô ngã quỵ dưới sàn.
- Ba.....Ba sao vậy?
Nhiên Y nhìn ông gào lên!
- Con ranh ngu ngốc,hôm nay tao đập chết mày!
Ông nói xong liền cởi dây thắt lưng trên mình xuống đập túi bụi vào Nhiên Y khiến Nhiên Y la lên thảm thiết,thấy vậy bà dì kế và A Hạo chạy vào ngăn nhưng không thể chống lại được con thú hoang dã đang nổi dậy trong lòng ông.Ông cứ thế dánh vào Nhiên Y những cú đánh đau điếng,bà di kế và A Hạo không ngăn lại được chỉ biết làm sao ngăn nó nhẹ nhất có thể.Hồi sau như Nhiên Y đã kiệt sức,không còn trống đỡ và la hét nữa, nhưng có một vũng máu chảy ra từ phần âm đ*o của cô làm ướt một khoảng dưới váy.A Hạo thấy vậy liền ra sức ngăn lại và đưa ông ra khỏi tầm đánh,thấy vợ mình đang hấp hối A Hạo liền khụy xuống đỡ.
- A....A Hạo, em đau quá,cứu em....... cứu con!
Nhiên Y với dọng run lẩy bẩy cất dọng nói rồi ngất đi vì đau,A Hạo liền tức tốc bế Nhiên Y lên và đi thẳng tới bệnh viện.