Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 15: Làm sao có thể để vợ một mình
Chương 15: Làm sao có thể để vợ một mình
Bạch Tinh Ngôn đứng hơi lảo đảo, bàn tay giữ chén trà lơ lửng giữa không trung.
Hơi nghiêng đầu, cứng ngắc nhìn Dung Cảnh Mặc bên cạnh.
Dung Cảnh Mặc không hề thay đổi nét mặt của mình, từ tốn bưng chén trà uống. Từ trước đến giờ nổi danh là kẻ ngang ngược lại không hề có bất kì phát biểu phản phán nào.
"Ông nội, con về phòng trước" Bạch Tinh Ngôn lấy cớ để giảng hòa, rồi im lặng cúi đầu ra ngoài.
Vừa ra khỏi sảnh lớn, không khí chợt vui vẻ tươi sáng hẳn.
Ép khô cô từ bảy giờ rưỡi đến mười rưỡi, ba tiếng đồng hồ cô ngu ngốc ngồi trong đó.
Lầy nhầy mấy tiếng đồng hồ, với Bạch Tinh Ngôn mà nói, so với việc bị ba cô phạt quỳ trong từ đường ngày trước còn ghê gớm hơn.
Thế nhưng cô lại không lường trước được một chuyện là những tháng ngày sau này, càng khó chơi hơn.
Tối qua cô không tắm rửa, từ sảnh lớn về thì lập tức chui vào nhà tắm, vừa mới mở nước thì nghe thấy tiếng mở cửa phía ngoài phòng.
Sau đó là tiếng bước chân của Dung Cảnh Mặc.
Bạch Tinh Ngôn chuẩn bị cởi quần áo, nghe thấy thì ngừng lại, " Anh... anh về rồi!"
Cô cứ tưởng, để khiến cho cô thêm phần khó xử, thì anh ta sẽ "thả" cô thêm mấy đêm nữa.
Có lẽ Dung Cảnh Mặc không đoán được sau khi anh về phòng sẽ nhìn thấy một cảnh thế này.
Hơi sững sờ, nhưng anh đứng lại, dựa người vào cửa không nói gì, cứ nhìn chăm chú vào cô.
Ánh mắt vô cùng thẳng thắn và chẳng kiêng dè gì.
Lướt từ trên xuống dưới, ánh mắt càng lúc càng tối.
Cô đứng hơi nghiêng người so với anh, vạt áo đã tháo.
Ánh đèn tỏa sáng từ trên cao tỏa ánh sáng ấm áp, dường như sau lưng của cô tỏa sáng. Làn da trắng nõn mờ ảo dưới ánh đèn, sáng bóng như ngọc trai.
Dưới góc độc nhìn của Dung Cảnh Mặc, có thể tiện mắt nhìn thấy chỗ nào đó trên cơ thể cô.
Anh giơ tay, so tới so lui, đuôi góc lông mày cũng hơi nhướng cao.
34C?
Gầy thế này mà được tận C?
Chợt Bạch Tinh Ngôn thấy mình cứ như bị khinh thường.
Hơi mất tự nhiên, cô đứng dậy.
Kéo phần dây kéo sau lưng, cô cố bình tĩnh kéo về phía trên, rồi chỉnh vạt áo, " Sao anh lại về?"
"Tối qua bỏ quên vợ, hôm nay chợt nghĩ lại cảm thấy hình như thế thì không ổn!" Dung Cảnh Mặc bước từng bước thong thả.
Cô đề phòng nhìn anh, tim đập bình bịch, lui về phía sau mấy bước, " Không sao, anh có việc của anh, đừng để ý đến tôi!"
Tốt nhất là bỏ quên cô luôn đi!
"Hôm nay tôi rất rảnh!" Dung Cảnh Mặc ép cô đến góc phòng, cánh tay chống lên eo, nhìn cô với ánh mắt tìm tòi.
Cô không còn đường lùi, lưng dán vào tường.
"Anh muốn tắm à? Vậy nhường nhà tắm cho anh!" Cả người cô hơi rụt lại, rồi định luồn dưới nách anh đi ra phía ngòai.
Cô nhanh, anh còn nhanh hơn.
Cô vừa cúi người, thì bị anh kéo đứng dậy.
"Bạch tiểu thư sợ à?" Lại ép về góc tường, nhưng hai tay anh giữ eo cô, giọng nói cũng trở nên lười biếng một chút.
Cô hơi luống cuống, nhưng cũng không đến nỗi là sợ muốn chết.
Dù anh ta có làm gì, thì giờ kết hôn rồi, những chuyện này chẳng phải là chuyện bình thường sao?