Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 7. Danh gia vọng tộc
Chương 7. Danh gia vọng tộc
Cảm giác đau đớn đến đột ngột làm cho Bạch Tinh Ngôn ý thức hơi chút mơ hồ, không kịp suy nghĩ đã theo bản năng hét lên.
Lời vừa ra khỏi miệng, chính mình đã cảm thấy ngại ngùng rồi.
Vừa la hét đừng mà đừng mà, lại vừa yêu cầu lấy đối phương nhẹ chút nhẹ chút.
Đây rốt cuộc là muốn là không muốn đây?
Người đàn ông đè trên người cô thể hiện rất rõ ràng rằng anh chỉ nghe thấy câu cuối cùng của cô.
Còn hai câu phía trước thì anh ta không muốn nghe đấy, anh tự động xem như không hề nghe thấy gì.
Động tác của Dung Cảnh Mặc thật sự nhẹ nhàng hơn, chỉ có điều bàn tay vẫn không hề có ý định rời đi.
Bạch Tinh Ngôn cứng ngắc nhìn anh, căng thẳng đến mức trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hai người vẫn còn ở sân bay đấy!
Tuy vào rạng sáng ở sân bay không có mấy người qua lại, nhưng bên ngoài xe của hai người bọn họ còn đứng nhiều vệ sĩ như vậy.
Bạch Tinh Ngôn biết rõ Dung Cảnh Mặc đang muốn làm cho cô bẽ mặt, cũng biết anh thật sự tức giận rồi.
Nhưng điều cô không nghĩ tới chính là, hậu quả của việc chọc tức anh lại là như vậy?
Anh đang muốn dọa cô đúng không? Dọa cô thôi đúng hông?
"Tên của bạn cô là gì!" Âm thanh lạnh lẽo lại lần nữa vang lên phía trên đỉnh đầu cô.
Bạch Tinh Ngôn không hề suy nghĩ thuận miệng dập lại một câu "Bị anh nhì nhèo nãy giờ cũng đã qua mất giờ lên máy bay rồi, người cũng đã đi mất rồi!"
"Vậy sao? Cũng tốt, đỡ mất công tôi phải gọi người!" Sửa sang lại nếp nhăn trên áo sơ mi, Dung Cảnh Mặc cũng không ngồi dậy.
"Anh ngồi dậy trước đã! Anh nhìn đi, bên ngoài đang có rất nhiều người nhìn kia kìa, sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh đấy." Bạch Tinh Ngôn đẩy đẩy anh ngồi dậy nhưng đẩy không nổi nên muốn dùng lời nói tác động.
Dung gia là dạng gia đình gì? Đại gia tộc lâu đời của thành phố C, quân sự, chính trị, thương mại đều đứng hàng đầu!
Dung Cảnh Mặc có thân phận gì? Lão gia của Dung gia chính là người có công lớn trong công cuộc dựng quốc có rất nhiều huân huy chương, cha là tư lệnh quân đội, bản thân thì kế thừa sản nghiệp của gia tộc bên mẹ, quản lí một một xí nghiệp cỡ lớn rất có tiếng cả trong và ngoài nước, thị phần đã chiếm hơn phân nửa thị trường cả trong và ngoài nước.
Một gia đình như vậy, chỉ cần gió lay một cọng cỏ sợ là cũng làm cho các mặt báo nháo nhào nhiều ngày.
Ai lại có thể không chú trọng hình ảnh cơ chứ?
Nhưng mà, tư duy của Dung Cảnh Mặc dường như chưa bao giờ giống với người thường.
"Chẳng lẽ cô không biết, tôi rất thích dùng phong cách làm việc này hay sao!" Thân thể đè lên người cô, ghé sát tai của cô thì thầm, ngón tay lướt nhẹ trên cánh môi hồng phấn, anh bỗng nhiên cong cong khóe môi.
Nhìn anh vào lúc này, ánh mắt thật sự rất không đàng hoàng.
Bạch Tinh Ngôn tức đỏ mặt, rất muốn chỉ vào cái mũi của anh mà mắng chửi.
Thế nhưng nhìn lại hai hàng người đồng loạt chỉnh tề đứng bên ngoài không có khe hở, thì chỉ có thể nuốt ngược những lời muốn nói trở lại trong bụng.
Thật ra những vệ sĩ mặc đồ đen ở bên ngoài đều đứng quay lưng lại với xe.
Sau khi Dung Cảnh Mặc lên xe thì đám vệ sĩ rất tự giác đứng vây xung quanh chiếc xe, đứng khá xa để ngăn chặn hầu hết những người qua đường muốn tiến lại gần nơi này.
Nhưng mà, dù gì cũng là ở sân bay.
Trước mặt nhiều người như vậy, cửa sổ xe không biết có thể nhìn thấu được hay không, sao anh lại có thể đối với cô như vậy cơ chứ?
Cô và anh căn bản cũng không quen biết, tất cả những gì liên quan đến anh, ngoại trừ đêm hôm đó thì không còn gì khác.
Anh lại dựa vào cái gì mà đối xử với cô như vậy?
Bạch Tinh Ngôn hơi sợ khi nghe anh nói vậy, sợ anh nói gì làm nấy nên vội nâng cánh tay lên muốn giãy dụa, cổ tay lại bị anh túm lại.
Dung Cảnh Mặc rất khỏe, cả người mạnh mẽ đè lên cô.
Bàn tay to lớn nắm chặt cổ tay cô giữ chặt trên đỉnh đầu, tư thế này làm cho Bạch Tinh Ngôn cảm thấy rất khó chịu.
Cô không quen với việc khoảng cách giữa hai người lại gần như vậy, cô yếu ớt vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh "Dung Cảnh Mặc, anh bình tĩnh lại đã! Anh cứ như vậy không khéo ngày mai lại lên trang nhất đấy!"