Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 305:
“Nhiên Nhiên, anh yêu em!”
Mặc Tu Trần ngắng đầu trìu mến nhìn cô, dùng lòng bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng gỡ ra, sau đó lại cúi đầu tiếp tục thăm dò…
Anh thích nhìn cô phát cuồng vì anh, cho dù không cần cùng cô hoà thành một, cũng có thể nhìn thấy cô leo lên đỉnh cao của vui sướng.
Ôn Nhiên vẫn muốn ngăn cản, nhưng một giây tiếp theo liền không nhịn được mà rên rỉ, cảm giác trống rỗng trong cơ thể dưới những nụ hôn đầu lưỡi của anh, như một luồng điện nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể, khiến cho từng tế bào thần kinh đều run rầy…
Khi mọi thứ kết thúc, cơ thể Ôn Nhiên đều mỏi nhừ vô lực.
Mặc Tu Trần bật đèn lên, một căn phòng tối bỗng nhiên được chiếu sáng, ánh sáng pha lê rực rỡ chiếu xuống, chiếu vào làn da nhuộm hồng của Ôn Nhiên, những dấu hôn lâm tâm trên người cô dường như đang tô cáo người đàn ông ở bên cạnh, đặc biệt là cổ của cô cũng có.
Tuy rằng vừa rồi anh muốn cô rất mãnh liệt nhưng cũng không hề thô lỗ, nguyên nhân chủ yếu là do làn da non nớt của cô quá mềm, rất dễ để lại vét tích.
“Nhiên Nhiên, anh đi bật nước, tắm rửa cho em rồi lát nữa để phục vụ mang đồ ăn vào.”
Mặc Tu Trần nói xong liền xuống giường, nhưng cũng không mặc quần áo, ở trước mặt cô, đôi chân dài bước vào phòng tắm.
Ôn Nhiên thở dài một hơi, mấy ngày nay không cùng anh làm, vừa rồi cô cảm giác như mình sắp bị anh ăn sạch vậy, tinh thần của người đàn ông này đúng là quá mạnh mẽ.
Suốt hai tiếng đồng hồ, nều như anh không dừng lại, cô sẽ thực sự mệt mỏi mà ngất đi mắt.
Cô đột nhiên cảm thấy cùng Tiểu Tiểu ở trong bệnh viện là một lựa chọn vô cùng sáng suốt, cô thật sự không thể về nhà được, ít nhất là cho đến khi Tiêu Tiếu xuất viện, cô quyết định sẽ không về nhà.
Sau khi đưa ra quyết định, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nụ cười đắc ý, Mặc Tu Trần từ phòng tắm đi ra, vừa hay nhìn thấy cô đang đắc ý nở nụ cười mang theo vài phần dễ thương, ánh mắt anh khẽ động, tầm nhìn di chuyển rơi xuống trước ngực cô, đã yêu cô hai lần rồi, nhưng anh vẫn còn rất sung sức.
Nếu không phải biết cô nhất định sẽ quay lại bệnh viện cùng Bạch Tiểu Tiểu, anh thực sự muốn giữ cô ở đây và yêu cô cả đêm.
“Nhiên Nhiên, để anh bế em vào trong.”
“Không cần đâu, em tự đi được rồi.”
Ôn Nhiên khăng khăng muốn tự mình vào phòng tắm, Mặc Tu Trần đành để cô tự vào, anh mở tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo mới, cắt móc treo, anh còn tìm nội y và những thứ khác cho cô.
Hai người tắm rửa xong, mặc quần áo chỉnh tề, Mặc Tu Trần kêu người phục vụ mang đồ ăn tới.
“Nhiên Nhiên, em ăn nhiều chút.”
Ngồi vào bàn ăn, Mặc Tu Trần chu đáo gắp thức ăn cho Ôn Nhiên, kích tình qua đi tâm trạng của anh vô cùng vui vẻ, trên người chỉ mặc một chiếc áo len lông cừu màu nhạt, lông mày anh giãn ra và nở nụ cười dịu dàng, dưới ánh đèn, không có sự lạnh lùng sắc sảo mà chỉ có ấm áp như ngọc!
“Tiểu Lưu nói với anh chưa?”
Ôn Nhiên đút một con tôm mà anh vừa bóc cho vào miệng, nhẹ nhàng hỏi.
Mặc Tu Trần nghe xong lập tức dừng động tác lại, ngắng đầu lên, dịu dàng nhìn cô: “Tiểu Lưu nói với anh cái gì?”
Ôn Nhiên chớp chớp mắt, nuốt con tôm xuống, cười nhẹ nói: “Lúc chiều anh ấy mang cơm đến bệnh viện, dáng vẻ bơ phờ, em hỏi một câu thì mới biết Trình Giai có thai rồi, nói đó là con của anh ấy.”
Mặc Tu Trần đút tôm đã bóc vào miệng cô, sau đó mới hờ.
hững hỏi: “Trịnh Giai mang thai?”
“Vâng, Tiểu Lưu nói vậy đó, cụ thể thế nào em cũng không hỏi, anh ấy và Trình Giai đã ở bên nhau nhiều ngày rồi, việc Trình Giai mang thai đứa con của anh ấy cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Chỉ là họ không dùng biện pháp tránh thai nào sao, hay là ngay từ đầu anh đã có kế hoạch làm cho. Trình Giai mang thai và kết hôn với Tiểu Lưu. “
Theo Ôn Nhiên thấy, Tiểu Lưu không dùng biện pháp, rất có thể là nghe theo chỉ dẫn của Mặc Tu Trần.
Ánh mắt Mặc Tu Trần lóe lên tia trầm tư, đôi lông mày ưa nhìn ngưng tụ: “Không phải, anh không căn dặn cậu ấy phải làm thế nào, trước đó Trình Giai đã chủ động chia tay với Tiểu Lưu, tại sao cô ta có thai lại nói cho cậu ấy biết?”
“Tiểu Lưu nói tối hôm đó có thể cô ta đã nhìn thấy anh ấy ở cùng Đồng Thi Thi, cô ta tự mình đến bệnh viện mới gọi điện thoại cho anh ấy, mà trùng hợp là bệnh viện mà cô ta đến cũng chính là bệnh viện mà mẹ của Đồng Thi Thi nằm viện.”
“Chẳng trách.”
Mặc Tu Trần bừng tỉnh.