Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 320:
Anh chàng đó đã không nói thì thôi nhưng một khi mở miệng sẽ độc mồm độc miệng khiến người ta tức chết.
“Lạc Hạo Phong cũng không chọc giận anh ta lắm, chủ yếu là vì Tiêu Dục Đình quá tự cao. Nhiên Nhiên, bây giờ tớ cảm thấy trước đây mình thực sự bị mù, cho nên tớ mới cố chấp cho rằng Tiêu Dục Đình rất Sau khi đạt đến mối quan hệ đó, đột nhiên Bạch Tiểu Tiểu cảm thấy trước đây mình thật sự rất ngốc.
“Không sao, bây giờ cậu đã biết có nhiều đàn ông hơn tốt hơn Tiêu Dục Đình là được rồi.”
Ôn Nhiên đút một miếng táo nhỏ vào miệng mình, đưa cho cô ấy một miếng khác: “Có phải tối nay Tiêu Dục Đình lại tới gặp cậu?”
“Làm sao cậu biết?”
Bạch Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn Ôn Nhiên, cô ấy đâu có nói cho cô biết đâu.
Ôn Nhiên mỉm cười, đùa giỡn: “Tớ biết mưu hay chước giỏi đó nha. Với lòng tự luyến của Tiêu Dục Đình, lúc trưa anh ta bị Lạc Hạo Phong và Đàm Mục đuổi đi, chắc chắn anh ta không cam lòng. Cho dù là khiêu khích, anh ta cũng sẽ nói tối nay sẽ quay lại thăm cậu.”
Bạch Tiểu Tiểu liếc xéo cô: “Cậu hiểu Tiêu Dục Đình ghê nhỉ.”
“Không phải tớ muốn hiểu anh ta, là bởi vì trước đây tớ đã từng nghe nói qua rất nhiều rồi.”
Tập đoàn MS.
Trong phòng làm việc, Đàm Mục đang ngắn người đối mặt với cây bút, cửa phòng làm việc từ bên ngoài đầy ra, dáng người cao thẳng tắp của Mặc Tu Trần xuất hiện ở cửa.
“Đàm Mục!”
Giọng nói của anh kéo Đàm Mục ra khỏi dòng suy nghĩ, anh ấy hoàn hồn lại, ngẳng đầu nhìn anh: “Có chuyện gì mà cậu tự mình chạy tới đây thế?”
Trong tình huống bình thường, Mặc Tu Trần thường thông báo qua nội tuyến.
Đôi mắt híp của Mặc Tu Trần híp lại một tia sắc bén, anh nhìn anh ấy chằm chằm máy giây, tao nhã đi tới bên cạnh sô pha: “Không có chuyện gì, chỉ là tôi ngồi lâu nên đứng dậy vận động cơ xương.”
Anh ngồi xuống sô pha, tùy ý vắt chéo chân, lười biếng dựa lưng vào sô pha, nhìn Đàm Mục từ sau bàn làm việc đi ra.
“Tôi nghe nói cậu muốn Trình Giai tham gia vào khóa đào tạo này.”
Đàm Mục đi tới, anh ấy ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh anh.
“Ừ, nhắc đến chuyện này tôi vẫn chưa hỏi cậu đâu đấy.
Hôm đó, tôi bảo cậu điều tra Đồng Thi Thi, thông tin mà cậu đưa cho tôi có phải là cậu tùy tiện tìm trên mạng.”
Đàm Mục giật mình, giữa lông mày hiện lên một tia nghi hoặc: “Sao vậy, có vấn đề gì sao?”
Mặc Tu Trần tò mò nhìn anh ấy, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tôi thấy mấy ngày nay cậu mới là người có vấn đề đấy, hồi sáng tôi cũng đã nói chuyện với Hạo Phong, có phải cậu đã thích cô gái nào đó cho nên mấy ngày cậu luôn lơ đễnh.”
“Nói nhảm gì đấy?”
Đàm Mục cau mày, buột miệng nói ra lời phản bác.
Nếu đổi lại là người khác, có thể sẽ cho rằng Đàm Mục tức giận, nhưng Mặc Tu Trần và anh ấy quen biết nhau đã lâu nên anh không cho là như thế, anh nheo mắt lại, sắc bén nhìn vào suy nghĩ của anh áy.
Vẻ mặt Đàm Mục chọt trở nên mắt tự nhiên, ngay sau đó trở lại vẻ lạnh lùng thờ ơ thường ngày: “Vừa rồi cậu nói chuyện của Đồng Thi Thi là sao, không giống với thông tin tôi đưa cho cậu à?”
Mặc Tu Trần thu hồi sự tìm tòi nghiên cứu của mình, thản nhiên nói: “Ừ, cô ta không đơn giản như thông tin cậu đưa cho tôi. Trước khi gặp Tiểu Lưu, cô ta đã thuê phòng ở với những người đàn ông khác, lại còn ở trong khách sạn của tập đoàn chúng ta, trùng hợp là Trình Giai biết cô ta.”
Trong mắt Đàm Mục xẹt qua một tia ngạc nhiên, anh ấy thật sự không quan tâm máy đến chuyện của Đồng Thi Thi, không cần thận như khi điều tra Ôn Nhiên.
Đồng Thi Thi chỉ là một cô gái bình thường làm việc trong siêu thị, anh ấy không ngờ rằng cô ta còn có quá khứ như vậy.
“Trình Giai nói cho cậu biết à?”
Mấy ngày nay Đàm Mục quả thực không ở trong trạng thái, trừ bỏ công việc, những thứ còn lại anh ấy không có tâm tư để ý tới.
Mặc Tu Trần khẽ cong môi: “Ừ, những chuyện Trình Giai nói với tôi, cộng thêm đứa con trong bụng cô ta nên tôi đã cho cô ta cơ hội lần này.”
Anh chỉ đơn giản nói với anh ấy rằng Trình Giai đang mang thai đứa con của Tiểu Lưu.