Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 326:
Với tư cách là một người chồng và một người ba, ông ấy dành suốt hai mươi năm vẫn không thể tìm lại được đứa con gái đã mát tích của mình, tất cả những điều này khiến Cố Nham, một người đàn ông mới ngoài năm mươi vốn dĩ phải hiên ngang, lão luyện, đầy mị lực lại già hơn mười tuôi.
Hai bên thái dương đã có tóc bạc, giữa mi tâm lại hằn sâu nếp nhăn, trong mắt tràn đầy nhớ nhung khao khát cùng tự trách sâu sắc, trông ông ấy như một ông lão đã ngoài bảy mươi.
Từ tang thương này vốn không nên dùng để miêu tả ông Ấy.
Nhưng vào lúc này, Ôn Nhiên chỉ có thể nghĩ đến từ này.
Ánh mắt cô không nhịn được trở nên ươn ướt, tầm nhìn có chút mơ hồ, viện trưởng Cố ở trước mặt này, ba ruột của cô, tuổi tác cũng xấp xỉ với người ba Ôn Hồng Duệ đã mắt nhưng lại nhìn già hơn rất nhiều.
“Nhiên Nhiên, ba nói hiếm khi thấy hôm nay em không cần ở bệnh viện chăm sóc Tiểu Tiểu, ông ấy cũng không có xã giao nên mới muốn cùng anh đến gặp em một chút.” Cố Khải mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích.
“Nhiên Nhiên, lại đây cho ba nhìn một chút.”
Cố Nham vươn bàn tay to về phía Ôn Nhiên, nhìn chằm chằm bàn tay đầy kén của ông ấy, cô bỏ tay mình vào bàn tay của ông ấy.
Bình thường Cố Nham là người đàn ông sắt đá, giây phút nắm lấy bàn tay của con gái kia, nước mắt liền rơi xuống.
“Bai”
Ôn Nhiên giật mình, cô còn tưởng tiếng ba này khó gọi nhưng mới vừa nhìn thấy ông ấy rơi nước mắt cô liền tự động thốt lên.
“Nhiên Nhiên, là ba có lỗi với con, khiến con phải chịu nhiều đau khổ như thế.”
Có Nham rơi nước mắt già nua, ôm chặt lấy con gái, hơn hai mươi năm tìm kiếm không có kết quả khiến ông ấy dần dần mắt đi niềm tin, nhiều lúc cảm thấy cả đời này có lẽ không bao giờ gặp được con gái.
Lúc này Cố Nam mới nhìn về phía Mặc Tu Trần, bắt gặp ánh mắt ấm áp của anh, giữa lông mày ông ấy hiện lên một nụ cười: “Tu Trần, có phải con nên sửa cách gọi hay không.”
Trước kia anh một tiếng rồi lại một tiếng “Chú Cố”, nhưng bây giờ Nhiên Nhiên là con gái của ông ấy, Mặc Tu Trần biến thành con rễ có phải nên gọi ông ấy một tiếng ba hay không.
“Việc này không vội!”
Mặc Tu Trần kéo Ôn Nhiên lại bên người mình, trên khuôn mặt tuân tú nhàn nhạt nở nụ cười.
Anh không có ý định công khai thân phận của Ôn Nhiên vào lúc này, đặc biệt là mối quan hệ giữa cô và nhà họ Có nên một tiếng “ba” này hiện tại còn chưa muốn gọi.
Cố Khải cười khúc khích xen vào: “Ừm, cũng không gấp, ba và Nhiên Nhiên đã nhận nhau rồi mà ba còn sợ Tu Trần chạy mắt sao. Ba cứ yên tâm, cho dù có xách đao cưỡng ép thì cậu ấy cũng không chạy mắt đâu.”
Mặc Tu Trần nhướng mày, từ chối cho ý kiến với lời của Cố Khải, anh nắm lấy tay Ôn Nhiên, khẽ tăng thêm một phần sức lực: “Chú Cố, vẫn là Cố Khải hiểu con, chú hãy kiên nhẫn chờ một thời gian, đến lúc đó con nhất định sẽ nghĩ đủ phương pháp lấy lòng người ba vợ này.”
Bầu không khí thương cảm vừa rồi đã bị mấy câu của Mặc Tu Trần và Có Khải làm tan biến.
Cố Nham cũng bật cười sảng khoái: “Được, chú chờ, chẳng qua không phải chờ con lấy lòng mà muốn nhìn xem rốt cuộc con đối xử với Nhiên Nhiên tốt đến mức nào!”
Thế giới hai người ban đầu đã bị hai ba con Có Khải làm xáo trộn, biến thành bữa cơm đoàn viên của cả nhà họ.
Mặc dù Mặc Tu Trần đã nấu rất nhiều đồ ăn, anh và Ôn Nhiên hai người ăn không hết nhưng Cố Nham lại đề nghị gọi cả Ôn Cẩm đến, nhiệm vụ nấu nướng nặng nề liền rơi xuống đầu Mặc Tu Trần và Có Khải.
Ôn Nhiên ở trong phòng khách trò chuyện với Cố Nham, đa số là ông ấy hỏi, cô trả lời.
Nửa tiếng sau, Ôn Cẩm đến.
Trước đây Cố Nham đã nói chuyện với Ôn Cẩm một lần, không giống Ôn Nhiên tối nay là cuộc gặp mặt chính thức.
Trước mặt Ôn Nhiên, Cố Nham trịnh trọng cảm ơn Ôn Cẩm, cám ơn ân cứu mạng và công ơn nuôi dưỡng cô của ba mẹ anh ấy.
Cùng với tình yêu thương vô bờ bến đối với em gái của Ôn Cẩm.
Bầu không khí của bữa cơm tối này đặc biệt tốt.
Mặc Tu Trần uống rượu cùng với ba vợ, sáng sớm ngày mai Cố Khải còn có ca phẫu thuật nên chỉ uống chút xíu, sức khỏe của Ôn Cẩm vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nên không đụng đến rượu.
Có Nham vui vẻ uống say đến tám phần.
Ông ấy cười nói Mặc Tu Trần để ngày mai ông ấy dẫn Ôn Nhiên về nhà họ Cố ăn cơm.
“Chú Cố, ngày mai cháu định cùng Nhiên Nhiên ra ngoài chơi một ngày, thứ ba cháu lại đi công tác, chờ cháu trở về cháu sẽ cùng Nhiên Nhiên về nhà có được không?”
Mặc Tu Trần mỉm cười từ chối Cố Nham, anh đã sắp xếp xong lộ trình ngày mai, dự định cùng Nhiên Nhiên tận hưởng thế giới của hai người, tránh người khác quấy rày.
“Ba, tối nay nếu không phải nhờ Nhiên Nhiên, Tu Trần cũng không cho chúng ta vào nhà đâu, ba đừng chiếm cứ thời gian riêng tư của bọn họ nữa, khoảng thời gian này Tu Trần cũng rất đáng thương.”
Có Khải trêu chọc, mới vừa rồi anh ấy ở bên ngoài nhấn chuông cửa cả nửa ngày trời, anh chàng Mặc Tu Trần này chẳng hè có ý định mở của.