Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 333:
“Nhiên Nhiên, sao em không nói nữa?”
Không nghe thấy câu trả lời của cô, Mặc Tu Trần hỏi qua điện thoại.
“Sau này, em sẽ đi cùng anh.”
Lông mày Ôn Nhiên khẽ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên.
“Được, anh nhớ rồi đấy nhé.”
Tiếng cười của Mặc Tu Trần trầm thấp truyền đến, anh cười xong liền chuyển chủ đề, nói chuyện với cô về tình hình của mình. Hai người cứ tán gẫu như vậy, vô tình nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, anh giục Ôn Nhiên đi ngủ, Ôn Nhiên mới miễn cưỡng đặt điện thoại xuống, nhắm mắt ngủ.
Từ đêm qua, Mặc Tu Trần đã nói với cô rằng nhiều nhất một tuần nữa anh sẽ về. Ôn Nhiên đếm thời gian, mong chờ ngày anh trở về.
Một ngày mới bắt đầu, cô không ở lại bệnh viện cả ngày nữa, sức khỏe của Bạch Tiểu Tiểu phục hồi rất tốt, cô ấy còn được y tá đặc biệt do Cố Khải sắp xếp và mẹ Bạch chăm sóc suốt 24 giờ. Nên cô chỉ ở bệnh viện nửa ngày, buổi chiều cô sẽ đến công ty làm việc.
Chân của Ôn Cẩm hồi phục nhanh hơn mọi người nghĩ, hai ngày qua anh ấy có thể đi bộ trong một khoảng thời gian ngắn mà không cần sử dụng xe lăn, nhưng anh ấy không thể đi quá mệt mỏi.
Anh ấy biết cho dù cô ở trong nhà máy dược phẩm thì trái tim của cô cũng ở chỗ của Mặc Tu Trần, nên Ôn Cẩm không để cho Ôn Nhiên quay về giúp mình mà anh ấy bảo cô đến tập đoàn MS.
Vừa vặn là buổi trưa Đàm Mục đến đón cô đến công ty, buổi chiều sẽ trực tiếp từ công ty, hoặc bệnh viện đưa cô về nhà, tóm lại là cô đi đâu thì tài xé Đàm Mục và hai vệ sĩ kia sẽ đi theo sau.
Tiểu Lưu bị Mặc Tu Trần sắp xếp làm việc khác, Đồng Thi Thi không liên lạc được với cậu ta cũng không sốt ruột tìm cô, Đồng Thi Thi kiên nhẫn đợi Ôn Nhiên trả lời mình.
Chiều hôm đó, thời tiết ở thành phố G bắt đầu chuyển lạnh.
Đến giờ tan làm, trời đỗ mưa phùn, nhưng bên ngoài lạnh lẽo bị cách ly, bên trong vẫn ấm áp như mùa xuân.
“Ôn Nhiên, tan làm rồi.”
Ôn Nhiên vùi đầu vào đống tài liệu chồng chất như núi, nhất thời quên mắt thời gian. Cho đến khi giọng nói của Đàm Mục vang lên ở cửa, cô ngắng đầu nhìn thấy anh ấy cầm ô đi vào, trong mát cô lóe lên vẻ kinh ngạc: “Sao anh lại cầm ô, trời mưa à?”
Dự báo thời tiết chỉ cho biết đêm nay nhiệt độ sẽ giảm mạnh, ngày mai sẽ có tuyết rơi nhẹ đến vừa.
Đàm Mục gật đầu, đi về phía bàn làm việc: “Bên ngoài nhiệt độ đã giảm rồi, còn có mưa, hôm nay cô đừng đến bệnh viện nữa, tôi đưa cô về nhà.”
Về đêm trời sẽ lạnh hơn.
“Được rồi, anh đợi tôi một lát, tôi xong ngay đây.”
Miệng Ôn Nhiên nói, tay vẫn tiếp tục bận rộn.
Đàm Mục nhìn lướt qua tài liệu trên bàn của cô, không nói chuyện, anh ấy đứng thẳng người cao, yên lặng nhìn cô phân loại khéo léo. rồi đặt lên giá.
“Tôi giúp cô đặt chúng lên kệ.”
Đàm Mục tiến lên một bước, nhận tập tài liệu mà cô đã phân loại khéo léo.
“Cảm ơn anh.”
Ôn Nhiên mỉm cười cảm ơn anh ấy, hàng trên cao nhất cao hơn một chút, nếu cô tự làm thì sẽ phải kiếng chân lên, nhưng Đàm Mục thì khác, anh ấy cao lớn, vừa giơ tay lên là đến.
Với sự giúp đỡ của anh ấy, tốc độ của cô nhanh hơn nhiều.
Mười phút sau, thu dọn xong mọi thứ, cô mỉm cười nhìn giá sách, trong lòng thầm nghĩ khi Tu Trần quay lại sẽ rất kinh ngạc.
“Cô mặc áo vào đi!”
Đàm Mục liếc mắt nhìn nụ cười của Ôn Nhiên, trong mắt anh ấy lóe lên, trầm giọng nói.
“Ùm Ôn Nhiên lấy áo khoác mặc vào, cùng anh ấy rời khỏi văn phòng, đi thang máy xuống lầu, đến cửa công ty, Đàm Mục mở ô đưa cho cô: “Cô cầm ô đi.”
Lúc Đàm Mục rời khỏi văn phòng của mình thì trời vẫn còn mưa phùn, lúc này mưa đã lớn hơn một chút, chỗ đậu xe còn cách đó một khoảng. Ôn Nhiên nhìn anh ấy dầm mình trong mưa, cô không khỏi nhíu mày, hai ba bước đuổi kịp anh ấy: “Đàm Mục, anh cũng vào đây che mưa đi, ô lớn như vậy hoàn toàn có thể che được hai người.”
Ôn Nhiên nâng ô lên, anh ấy lập tức nghiêng người sang ngang, bước chân tăng tốc.
Ôn Nhiên mím môi muốn ngăn anh ấy lại, nhưng cô đã nhìn thấy một vệ sĩ ở bãi đậu xe cầm ô đi tới, cô từ bỏ ý định gọi anh ấy dừng lại.
Vừa lên xe, điện thoại di động của Ôn Nhiên liền vang lên.
Là Mặc Tu Trần gọi đến.
“Nhiên Nhiên, em tan làm chưa?”