Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ôn Nhiên không nhìn Trình Giai, đôi mắt trong trẻo lắng lặng nhìn Mặc Tu Trần. Anh trả lời một câu qua loa, nhưng cô nghe lại cảm thấy cả kinh trong lòng, lại còn khó hiểu, nhớ đến giấc mơ mà mình đã mơ thấy từ nhỏ.
Trong giấc mơ của cô cũng có một bé trai, không rõ lắm, nhìn không rõ ngoại hình. Trong mơ, cô bảo bé trai kia chạy mau, mà bé trai kia lại nói với cô, cậu ta nhất định sẽ quay về tìm cô….
“Lúc anh còn nhỏ, xảy ra chuyện gì sao?”
Mặc Tu Trần thản nhiên mím môi, dường như là không muốn nói tiếp, “Ăn cơm trước đi, nếu em muốn biết, lát nữa anh sẽ kể em nghe.”
Anh vừa nói xong, Cố Khải cầm đôi đũa, cười nói với Ôn Nhiên: “Ôn Nhiên, chuyện gì của Tu Trần anh đều biết hết, em muốn biết cái gì, anh sẽ kể lại tất cả đầu đuôi.”
Ôn Nhiên cũng không phải là thật sự muốn biết, chỉ là xuất phát từ lòng quan tâm thôi. Thuận miệng hỏi một câu, nghe bọn họ nói như vậy, cô mỉm cười, gật đầu muốn nói chuyện, lại nghe thấy ở bàn cách đó không xa, giọng nói tức giận của Tiêu Dục Đình vang lên trong đại sảnh: “Cho dù có đánh tôi đi chăng nữa, tôi cũng không chấp nhận cô đâu Bạch Tiểu Tiểu.”
Cô kinh ngạc quay đầu lại, thấy Tiêu Dục Đình tức giận rời đi, để lại người con gái xinh xắn dùng cơm với anh mà ra khỏi cửa.
Ngồi trước bàn, Bạch Tiểu Tiểu cắn môi, mặt trắng bệch, ảnh mắt lặng yên nhìn theo hướng anh ta rời đi.
Trong lòng Ôn Nhiên căng thẳng, thu ánh mắt lại, nói với Mặc Tu Trần bên cạnh: “Các anh ăn trước đi, em qua xem Tiểu Tiểu.”
“Ôn tiểu thư, vị tiểu thư kia là bạn cô sao, cô ấy làm sao vậy?”
Trình Giai kinh ngạc mờ mịt nhìn Ôn Nhiên, hỏi cô điều nghi hoặc trong lòng. Ôn Nhiên đang đứng dậy, nghe thấy câu hỏi của cô ta, đôi mi thanh tú khẽ run lên, thản nhiên đảo mắt qua cô, không trả lời.
Không chỉ có bàn cô, mà cả đại sảnh, sợ là đều nghe được Tiêu Dục Đình nói là cho dù bị đánh cũng không chấp nhận Bạch Tiểu Tiểu. Cho dù Trình Giai thật sự ngây thơ, cũng nên biết chuyện gì xảy ra chứ.
Cô ta hỏi như thế, vào tai Ôn Nhiên, còn đáng giận hơn là trực tiếp châm biếm.
“Đi đi, hóa đơn của bàn kia, hồi nữa anh sẽ trả.”
Mặc Tu Trần gật đầu, dịu dàng nói. Vừa nãy Tiêu Dục Đình tức giận rời đi, chắc là chưa có trả tiền đâu.
Ôn Nhiên cảm kích nói một tiếng “cảm ơn”, nhanh chóng bước qua bàn của Bạch Tiểu Tiểu. Thấy ánh mắt của cô dại ra nhìn về phía của, cô khẽ nhíu mi, nhẹ giọng kêu “Tiểu Tiểu.”
Nghe thấy giọng nói của cô, Bạch Tiểu Tiểu chậm rãi ngẩng đầu, con người trong trẻo ngoài bi thương và đau khổ, còn có một sự quyết tâm nào đó. Cô khẽ nhếch khóe miệng, muốn cười cười an ủi Ôn Nhiên, nhưng lại không thể cười nổi.
“Tiểu Tiểu, chúng ta rời đi trước nhé.”
Ôn Nhiên kéo người Bạch Tiểu Tiểu đứng lên, mặt của cô nàng thay đổi, cúi đầu mở ví: “Chưa có trả tiền nữa.”
“Không cần trả, lát nữa Mặc Tu Trần sẽ tính tiền giùm.”
Lúc nói như thế Ôn Nhiên quay đầu qua nhìn bàn của Mặc Tu Trần, anh đang nói chuyện với nhân viên phục vụ bên cạnh gì đó. Cảm giác được ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu, gật đầu với cô, dùng ánh mắt mà nói rằng, chuyện tính tiển, anh đã lo rồi.
Ra bãi đỗ xe bước lên, Bạch Tiểu Tiểu rốt cuộc nhịn không nổi òa khóc, nhào vào lòng Ôn Nhiên khóc rống lên, nghẹn ngào hỏi: “Nhiên Nhiên, có phải tớ thật hèn hạ không, tớ biết rõ là Tiêu Dục Đình không thích tớ, tớ lại cố ý như thiêu thân lao vào lửa, tớ nên buông anh ấy sớm hơn rồi…”
Lòng Ôn Nhiên như bị siết chặt.
Cô quen biết Bạch Tiểu Tiểu mười hai năm, thấy cô nàng khóc tổng cộng ba lần, mỗi một lần một, đều là vì Tiêu Dục Đình.
Yêu một người rốt cuộc là cảm giác gì, Ôn Nhiên cũng không biết. Trước kia yêu đương với Mặc Tử Hiên, cũng là do Mặc Tử Hiên theo đuổi cô hơn một năm trời, nên cô mới có một tí hảo cảm với anh ta. Chỉ có một tí động tâm mà thôi, nhưng lại không giống với chấp niệm của Bạch Tiểu Tiểu với Tiêu Dục Đình.
Sự phản bội” của Mặc Tử Hiên, nỗi đau khổ mất cha mẹ người thân, đều không đáng để nhắc tới… Giờ phút này, nghe Bạch Tiểu Tiểu kể như thế, cô cũng không biết an ủi ra sao, chỉ biết thể hiện sự quan tâm với cô nàng thôi.
Bạch Tiểu Tiểu khóc một hồi, nói hết tất cả những lời trong lòng ra, giơ tay lau nước mắt, nói: “Nhiên Nhiên, tớ không sao, cậu về nhà hàng tìm Mặc Tu Trần đi.”