Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 463:
Mặc Tu Trần suy nghĩ đến xuất thần, thậm chí không biết Ôn Nhiên đã đi ra ban công.
Khi giọng nói của cô vang lên bên tai, anh mới chợt hoàn hồn, quay đầu bắt gặp ánh mắt quan tâm của cô: “Vừa rồi là ai gọi điện thế, nhìn anh không được vui lắm.”
Thần giao cách cảm trong tình yêu khiến Ôn Nhiên cảm nhận được sự khác thường của Mặc Tu Trần, anh chưa kịp đi vào thì cô đã ra ngoài, lúc nói chuyện, bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to lớn của anh.
Trong lòng Mặc Tu Trần ấm áp, bóng tối nơi đáy mắt biến mắt, hiện lên một tia dịu dàng: “Nhiên Nhiên, anh có chút việc cần phải đi một lát, em cứ ở đây chờ anh xong chuyện rồi đến đón em.”
Ánh mắt Ôn Nhiên đầy quan tâm, do dự một lát cũng không có hỏi cái gì, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng nở nụ cười: “Được rồi, anh cứ đi đi, em ở đây chờ anh.”
Mặc Tu Trần chăm chú nhìn nụ cười xinh đẹp của cô, trong lòng trào dâng một nỗi buồn khó nói nên lời, anh dùng tay trái nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng, vòng tay kia ôm chặt eo cô.
Ôn Nhiên cũng vòng tay ôm anh, yên lặng tựa vào trong vòng tay của anh.
Một lúc sau, Mặc Tu Trần mới buông cô ra, giữa lông mày.
anh tuấn hiện lên nụ cười dịu dàng: “Nhiên Nhiên, chúng ta vào trong thôi.”
“Vâng!
Ôn Nhiên mỉm cười theo anh vào phòng khách.
Mặc Tu Trần kéo Ôn Nhiên trở lại vị trí, lại lấy ví tiền từ trong túi ra: “Nhiên Nhiên, tối nay em cứ tùy ý chơi số tiền này này, nếu thua hết tiền mặt thì quẹt thẻ.”
*Ở đây không có máy quẹt Khóe miệng Ôn Cảm giật giậ thẻ.”
Mặc Tu Trần đang chờ đợi câu nói này của Ôn Cẩm: “Nhiên Nhiên, Ôn Cẩm là anh trai của em, anh ấy không cung cấp máy quẹt thẻ, em thua hết tiền thì cứ lấy của anh ấy mà chơi.”
Lạc Hạo Phong huýt sáo vang dội: “Ôn Cảm, anh thấy chưa, ai Mặc bụng dạ xấu xa cũng tính kế được, hay là tối nay chúng ta chơi cho cậu ấy thua sạch ví đi.”
Nhất định anh ấy phải kéo một người qua phe mình, nếu không hai người họ đều giúp Ôn Nhiên, anh ấy muốn thắng thì có hơi khó.
Ai mà biết Ôn Cẩm chẳng thèm quan tâm tí nào mà cười nhẹ: “Cậu ấy nói cũng đúng, Nhiên Nhiên là em gái tôi. Em ấy thua thì có lẽ sẽ lây tiền ở chỗ của tôi, bởi vì ví tiền của tôi không mỏng, cậu nghĩ xem, tôi sẽ đồng ý với đề nghị của cậu à?”
“Tu Trần, cậu đi mau đi.”
Sắc mặt Lạc Hạo Phong thay đổi, anh ấy ngắng đầu lên trút hết buồn bực của mình lên kẻ đầu sỏ là Mặc Tu Trần.
Khi Mặc Tu Trần quay về nhà cũ nhà họ Mặc, Mặc Tử Hiên đã chọn cách tránh mặt.
Những gì anh ta nên nói thì đã nói với Mặc Kính Đằng rồi, bây giờ anh ta chỉ cần chờ đợi hiệu quả, để xem liệu con dao của anh ta có thể “tiêu diệt” Mặc Tu Trần hay không.
Mặc Tu Trần ngồi xuống ghế sô pha đơn, ánh mắt sâu sắc quét qua tàn thuốc trong gạt tàn thuốc, không đợi Mặc Kính Đằng mở miệng anh đã lập tức hỏi: “Có phải Mặc Tử Hiên nói cho ông biết?”
“Đúng, là Tử Hiên.”
Một tia tán thưởng lóe lên trong mắt Mặc Kính Đằng, đây chính là Mặc Tu Trần con trai của ông ấy, thực sự rất xuất sắc, không những tỉ mỉ mà còn rất sâu sắc.
Theo lý mà nói, giao tập đoàn cho anh là lựa chọn tốt nhất, ông ấy không cần lo lắng anh sẽ hủy hoại tập đoàn.
Cho dù ông ấy đã tìm Mặc Tử Hiên quay lại, nhưng ông ấy.
cũng không thật sự muốn Mặc Tử Hiên thay anh, mà ông ấy chỉ tạo cho anh chút nguy cơ để anh phải ý thức được.
rằng anh đừng có cuồng vọng quá.
Trên người Mặc Tu Trần toả ra hơi thở lạnh lẽo, quả nhiên là anh ta. Ngày hôm đó, Lạc Hạo Phong nói với anh rằng hình như Mặc Tử Hiên đã khôi phục trí nhớ, anh ta đã biết thân thế của Ôn Nhiên, anh lập tức cảm thấy chắc chắn Mặc Tử Hiên sẽ kiếm chuyện.
“Cậu ta đã nói gì với ông?”
Chân mày Mặc Tu Trần ngưng tụ, giọng nói sắc bén, nhẹ nhàng chế giễu.