Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cậu cưới vợ, tôi không đồng ý thì có tác dụng sao?”
Mặc Tu Trần lạnh lùng chế nhạo, không đợi cậu ta lên tiếng anh lại hờ hững nói: “Ngày mai chín giờ sáng, nhớ kỹ thời gian.”
“Tôi biết, cậu chủ lớn.”
Rạng sáng, cuối cùng phòng ngủ chính cũng lắng lại, không khí tràn ngập mùi vị yêu thương nồng đậm, Mặc Tu Trần thoả mãn ôm lấy thân thể mềm mại của Ôn Nhiên, ngón tay thon dài lướt nhẹ lên gò má ửng hồng của cô, dừng ở trên đôi môi mỏng manh của cô.
Mỗi tối, anh và cô đều làm chuyện thân mật, đó là khoảnh khác vui vẻ nhất của anh.
Ôn Nhiên kiệt sức và yếu ớt, cô giống như con mèo lười làm tổ trong vòng tay anh, bàn tay mảnh khảnh bị anh nắm chặt đặt ở trên ngực, nhịp tim vững vàng lay động lòng bàn tay cô.
“Tu Trần, anh còn chưa nói cho em biết anh đã nói gì với Tiểu Lưu?”
Sự mê ly ở trong ánh mắt trong trẻo của Ôn Nhiên còn chưa tan, ánh sáng dịu dàng phản chiếu, vô cùng quyến rũ mê người.
“Em không mệt sao?”
Khoé miệng Mặc Tu Trần cong lên một đường vòng cung gợi cảm, ngón tay thon dài di chuyển xuống môi cô, lướt qua cổ cô, lưu lại trên ngực cô một vết hồng, ngón tay thô ráp cọ vào da thịt cô khơi gợi từng đợt tê dại, Ôn Nhiên giơ tay tóm lấy tay anh, không cho anh giở trò.
“Đương nhiên là em mệt.”
Ôn Nhiên quở trách liếc anh, sau đó cô lại ngáp, bày to rằng cô thực sự rất mệt, không còn sức lăn qua lộn lại được nữa.
Mặc Tu Trần cười nhẹ, ôm chặt cô hơn một chút: “Em mệt rồi thì đừng suy nghĩ lung tung chuyện của người ta nữa, mau đi ngủ đi.”
Anh kéo chăn đắp cho cô, giảm đèn ngủ xuống một chút, thân hình thon dài chui vào trong chăn, môi mỏng đặt lên trán cô một nụ hôn, thì thầm: “Ngủ ngon!”
Ôn Nhiên cười đáp lại anh: “Ngủ ngon!” Cô thật sự không hỏi nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.
Mặc Tu Trần biết chắc chắn Mặc Tử Hiên sẽ đến tìm mình.
Nhưng anh không ngờ lại nhanh đến như vậy, anh mới gặp Mặc Kính Đằng tối hôm qua mà sáng nay Mặc Tử Hiên đã gọi điện đến.
Lúc đó, Tiểu Lưu đưa Đồng Thi Thi về nhà, thím Trương và bác Lưu đều ngồi trong phòng khách, anh ngồi bên cạnh Ôn Nhiên, anh thản nhiên nói với anh ta: “Tôi sẽ gọi lại cho cậu sau.”
Ôn Nhiên ở bên cạnh quan tâm hỏi: “Tu Trần, anh có chuyện gì à, nếu anh có chuyện thì anh cứ đi đi.”
Mặc Tu Trần mỉm cười: “Không phải chuyện quan trọng lắm, tiệc xã giao tối nay cũng không thành ván đè.”
Ôn Nhiên không nói nữa, trong lòng cô có chút khó hiểu, từ tôi hôm qua đến giờ, hình như Mặc Tu Trần có chuyện giấu cô, nếu đổi lại là bình thường thì chuyện gì anh cũng sẽ nói với cô.
Nhưng đêm qua, anh đã vội vàng rời đi và không nói cho cô biết đó là chuyện gì.
Bởi vì anh cúp điện thoại của đối phương, trong vòng một phút, điện thoại di động lại vang lên, lần này Ôn Nhiên nghe thấy đó là giọng của Mặc Tử Hiên, giọng của anh ta không được tốt: “Mặc Tu Trần, anh đừng hòng qua loa lây lệ với tôi giống như ông già.”
Ánh mắt Mặc Tu Trần lạnh lùng, khóe mắt của anh liếc nhìn Tiểu Lưu và Đồng Thi Thi, lạnh lùng lên tiếng: “Vậy thì cậu đến đây đi, tôi đang ở nhà.”
“Được!”
Dường như Mặc Tử Hiên có hơi kinh ngạc, nhưng dừng lại một lúc liền nghiền răng nghiền lợi đáp lại.
Anh ta không tin, anh thật sự không sợ Ôn Nhiên biết được sự thật.
“Cậu chủ lớn, sắp có khách tới sao?”
Nhìn thấy Mặc Tu Trần cúp điện thoại, thím Trương lập tức quan tâm hỏi, nếu như có khách tới, bà ấy sẽ đưa Tiểu Lưu và Đồng Thi Thi tránh đi.
Ánh mắt Mặc Tu Trần lạnh lùng, thản nhiên đặt điện thoại lên bàn trà, thờ ơ nói: “Là Mặc Tử Hiên, không biết có chuyện gì gấp mà tìm tôi, cậu ta không đợi được nữa nên tôi bảo cậu ta đến đây.”