Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sắc mặt Mặc Tử Hiên trở nên trắng bệch, ảnh mắt đau khổ nhanh chóng hằn lên vẻ ghen tị, cô mới kết hôn với Mặc Tu Trần được mấy ngày chủ? Thế mà bây giờ còn giúp anh nói chuyện, anh ấy căm hận lên tiếng: “Nếu anh ta thật sự muốn giúp em thì sẽ không kết hôn với em sau đó để em cả đời phải thủ tiết làm giá như thế.”
“Đó là do tôi tự nguyện!”
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Ôn Nhiên trở nên kiên định, Mặc Tu Trần không hề ép cô, đây là sự lựa chọn của cỏ.
“Nhiên Nhiên, em sao thế. ”
“Tôi có làm sao thi cũng là chuyện của tôi, không liên quan tới anh!”
Mặc Tử Hiên vừa mở miệng, Ôn Nhiên nhanh chóng lên tiếng ngắt lời anh ấy. Nói xong, cô nhanh chóng vòng qua người anh ấy, dứt khoát rời khỏi đỏ.
Từ sáu giờ tới tám giờ, trong hai tiếng đồng hồ đỏ. Một thiên kim tiểu thư không động tay động chân vào bất cứ việc nhà gi như Ôn Nhiên lại thật sự đã làm được món sườn xào chua ngọt, hương vị thơm ngon.
Mặc dù cô không có tài nấu nướng thế nhưng cô lại là một người thông minh, tỉnh học hỏi cao. Chị Lý chỉ cần làm mẫu một lần, cô đã nhanh chóng tự minh làm thử. Lúc mới bắt đầu, động tác của cô vẫn còn rất cứng nhắc, dầu văng lên mu bàn tay cô khiển cô cau mày thế nhưng lại tiếp tục…
Lần thứ hai cô càng trở nên thành thạo hơn lần đầu, kiên trì luyện tập như thế. Đến lần thứ ba, thứ tư, rốt cuộc thi cô cũng làm ra được món sườn xào chua ngọt.
Lúc nghe thấy chị Lý nói mùi vị không tệ, mi mất Ôn Nhiên nhanh chóng toát lên sự mùng rỡ, không để ý tới những giọt mồ hôi đang chảy trên trản và khuôn mặt bị nhiệt độ cô làm cho đỏ bừng lên, cô mừng rỡ như một đứa trẻ: “Chị Lý, có thật không? Không phải chị đang an ủi em đó chứ?”
Chị Lý cười ha ha gắp lên một miếng đưa tới miệng cô, vui vẻ lên tiếng: “Em tự nếm thử một chút đi, xem xem chị có đang lừa gạt em hay không. Nếu tổng giảm đốc Ôn vẫn còn thì chắc sẽ nghĩ rằng nếu trước kia cho em đi học nấu nưởng thì hôm nay đã có một người vừa xinh đẹp vừa nấu ăn ngon ra đời.”
Nhắc tới bổ cô, nụ cười trên mặt Ôn Nhiên trở nên cứng lại, ánh mất thoảng hiện lên vẻ đau khổ, cô mím môi, thu lại về ưu tư của mình, cô lại cười nói:
“Thế em sẽ làm thêm một phần nữa, đưa đến cho bố mẹ em, để hai người họ có thể nếm thừ tay nghề của em.”
“Được, thế chị sẽ đi cùng em.”
Chị Lý gật đầu, bố mẹ Ôn Nhiên là người mà chị ta vẫn luôn kinh trọng. Đây cũng là lý do vì sao, trong lúc tập đoàn Ôn Thị gặp khó khăn nhất, chị ta đã không chút do dự mà chọn ở lại tập đoàn, giúp đỡ Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên lại chuẩn bị thêm một phần sườn xào chua ngọt. Lúc có rời khỏi nhà chị Lý thi vừa khéo gặp được chồng của chị Lý, Trần Bản đang được Đàm Mục đỡ xuống xe, hiền nhiên là anh ta đã uống sau.
Nhìn thấy cô, vẻ mặt Đảm Mục hiện lên vẻ kinh ngạc, Trần Bân đứng bên cạnh anh ta đang trong cơn say thế nhưng vừa liếc mặt một cái đã nhận ra Ôn Nhiên vì thể nửa tỉnh nửa say lên tiếng chào hỏi cô.
Đàm Mục giải thích với chị Lý: “Vừa nãy, khi ở trong quản rượu, em gặp anh rể đã uống say vì thế nhanh chóng đưa anh ấy về nhà. Bây giờ hai người đang chuẩn bị đi đâu thế?”
Ôn Nhiên không ngờ minh sẽ gặp Đàm Mục ở đây, vì thế vẻ mặt cô ngẩn ra.
Chuyện cô học nấu ăn tạm thời không muốn để cho Mặc Tu Trần biết, cô đang tính sẽ học thêm hai món nữa vào ngày mai để cuối cùng có thể cho
Mặc Tu Trần một sự ngạc nhiên. Chị Lý cũng biết tâm tư của cô, trước khi trả lời Đàm Mục thì nhìn cô hỏi ý kiến trước.
Đàm Mục nhìn thấy hai người trao đổi ánh mất với nhau thì lên tiếng: “Chị đỡ anh rể vào nhà đi, còn em sẽ đưa cô Ôn về nhà.”
“Thiên à, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em…”
Trần Bản vùng ra khỏi người Đàm Mục, lảo đảo đi về phía chị Lý. Ôn Nhiên vốn không định sẽ làm phiền Đàm Mục, thế nhưng dưới tình huống như thế này thì đương nhiên cô không thể bắt chị Lý đến nghĩa trang cùng minh được vi thế mim cười lên tiếng: “Chị Lý, chị cứ chăm sóc cho anh Trần đi, để trợ lý Đàm đưa em về là được rồi.”
Chị Lý cau mày trừng mắt một cái nhin Trần Bân, thế nhưng vẫn đưa tay đỡ anh ta, sau đó quay sang bảo Đảm Mục phải đưa Ôn Nhiên về nhà an toàn.
Đàm Mục trả lời: “Chị cứ yên tâm đi!” Sau đó xoay người mở cửa vị trí phó lái cho Ôn Nhiên, nói: “Vừa rồi tôi đã để anh rể ngồi ghế sau vì thể chắc chắn chỗ đó sẽ nồng nặc mùi rượu vi thế cô ngồi trước thì tốt hơn!”