Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tiểu Tiểu, em tìm thấy điện thoại của Nhiên Nhiên ở đâu? Đưa chị đến đó.”
Bạch Tiểu Tiểu gật đầu, đưa chị ấy đến chỗ cô nhặt được điện thoại của Ôn Nhiên.
Trong phòng riêng, một số người sửng sốt, một số người lo lắng, còn có một người trong mắt loé lên tia sáng khác lạ, nhưng chỉ là thoáng qua, nhanh đến mức không ai có thể nhìn thấy.
Lạc Hạo Phong lao ra khỏi phòng riêng, trực tiếp tìm giám đốc sảnh, giải thích lý do, muốn kiểm tra camera giám sát của nhà hàng.
Nghe tin bạn của anh mất tích trong nhà hàng, giám đốc sảnh không dám chần chừ, liền gọi điện cho phòng bảo vệ, hỏi xem có ai rời nhà hàng với một phụ nữ hay không.
Lạc Hạo Phong đứng bên cạnh, nghe báo cáo ở đầu dây bên kia, tim đập dữ dội, sức lực cầm điện thoại di động đột nhiên tăng lên.
Giám đốc sảnh bị vẻ mặt của anh làm cho hoảng sợ, nhanh chóng bình tĩnh lại: “Anh Lạc, tôi sẽ báo cảnh sát ngay, sau đó dẫn anh đi xem camera giám sát, xem người đó là ai…”
“Đi, kiểm tra camera giám sát trước đã!”
Lạc Hạo Phong cắt ngang lời nói vô nghĩa của giám đốc sảnh, dùng điện thoại của Ôn Nhiên gọi cho Mặc Tu Trần. Đêm qua Mặc Tu Trần đã dặn dò anh, nhất định phải bảo vệ Ôn Nhiên.
Anh còn thề thốt nói có anh ở đây, Ôn Nhiên sẽ không mất một sợi tóc nào cả, cả ngày anh đều đi theo cô, ai biết vẫn bị người ta lợi dụng chỗ hở.
Nếu Ôn Nhiên xảy ra chuyện gì, anh cảm thấy mình chỉ còn cách lấy cái chết để đền tội!
Mặc Tu Trần đến thành phố F mà không thông báo trước cho Ôn Nhiên, nhưng Lạc Hạo Phong đã được thông báo.
Người đón anh ở sân bay là người do Lạc Hạo Phong cử đi, thành phố F và thành phố H kề nhau, Lạc Hạo Phong khá quen thuộc với thành phố F.
Chuông điện thoại vang lên, Mặc Tu Trần vừa trả lời điện thoại, xe vừa chạy trên đường, nhìn thấy người gọi đến là Ôn Nhiên, khóe miệng Mặc Tu Trần gợi lên một đường vòng cung không sâu, ảnh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng thoát ra khỏi cánh môi mỏng: “Alo!”
“Tu Trần, là tôi, Ôn Nhiên xảy ra chuyện rồi!”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Lạc Hạo Phong, khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tu Trần đột nhiên biến sắc, đôi mắt thâm thúy lóe lên vẻ căng thẳng, trầm giọng hỏi: “Sao lại như thế, tôi vừa nói chuyện điện thoại với cô ấy mà.”
“Chuyện xảy ra sau khi nói chuyện với cậu xong, điện thoại di động của cô ấy được tìm thấy bên ngoài nhà vệ sinh. Vừa rồi nhân viên bảo vệ ở nhà hàng xác nhận có hai người đàn ông đưa cô ấy đi. Tu Trần, tôi định xem camera giám sát, cậu muốn báo cảnh sát luôn không?”
Mặc Tu Trần siết chặt tay cầm điện thoại, hai mắt đen như mực, trầm giọng nói: “Không cần báo cảnh sát, tôi đã biết ai là người đưa cô ấy đi.” . Ngôn Tình Tổng Tài
Trong cuộc điện thoại vừa rồi, người mà Đàm Mục phải đi nói cho anh biết, đã tra ra danh tính và địa chỉ của hai người đó. Mặc dù Lạc Hạo Phong không xa lạ gì thành phố F, nhưng bạn của Đàm Mục ‘chú Minh’ đã sống hỗn loạn ở thành phố F. Trước đây đã tra ra thân thế của Ôn Nhiên, Đàm Mục cũng tim ông ta.
Mặc dù anh không biết ai là người đứng sau sai khiến, nhưng anh biết thân phận của hai người đã đợi Ôn Nhiên rời khỏi khách sạn tối qua.
“Điều tra ra hai người tối qua chưa?”
“Ừm, mới nhận được thông tin của người này, bây giờ cậu dẫn người tới địa chỉ này..”
Mặc Tu Trần nói cho Lạc Hạo Phong địa chỉ, nói cho tài xế biết địa chỉ, người đó đáp lại, bất chấp luật lệ giao thông, vội vàng quay tay lái, quay đầu, lái xe về hướng khác.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Lạc Hạo Phong, Mặc Tu Trần trực tiếp gọi cho ‘chú Minh”, nhờ ông ta trợ giúp tìm người. ‘Chú Minh’ chưa nói lời nào, liền đồng ý.
***
Ôn Nhiên bị xe nảy xóc đánh thức.
Do tác dụng của thuốc, cô tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là chóng mặt, hai mắt mở ra lọt vào một khoảng trống, tối tăm.
Cô bị trói, không dám nhúc nhích, liếc mắt nhìn người bên cạnh, sau đó lập tức nhắm mắt lại, đè nén sự sợ hãi cùng hoảng sợ trong lòng, ép mình bình tĩnh lại.
Giấc mộng đêm qua hiện lên trong đầu, hai tay Ôn Nhiên khẽ nắm chặt, cảnh tượng vừa rồi tuy rằng có chút khác biệt với giấc mộng đêm qua, nhưng cuối cùng giấc mộng đó cũng thành hiện thực!
Cô nhắm mắt, không biết xe đang chạy về hướng nào, chỉ cảm thấy đường đi không bằng phẳng, thỉnh thoảng lại va chạm mạnh, cứ như là lên núi vậy.
Ôn Nhiên nhớ tới vừa rồi trong nhà hàng bị người đó lấy tay bịt mũi, điện thoại rơi xuống sàn, không biết cô đã hôn mê bao lâu, đám người Tiểu Tiểu hẳn là phát điên mất.
“Đại ca, cô gái này thực sự rất xinh đẹp, dáng chuẩn, có một thân hình tốt. Lần này chúng ta đã kiếm được lợi rồi!”
Âm thanh đột ngột xâm nhập bên tai, sắc mặt Ôn Nhiên tái nhợt, theo bản năng cô nín thở không dám nhúc nhích, cô có thể cảm giác được một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình, là người ngồi bên cạnh cô.
“Chờ anh chơi xong, anh sẽ cho mọi người khai trai, chỉ cần đừng chơi chết là được.”
Một giọng nói kinh tởm d** đãng khác vang lên trong xe, cô mím chặt môi, tự nhủ sẽ không có chuyện gì xảy ra.
“Cảm ơn đại ca, đêm nay chúng ta có phúc. Không chỉ được chơi gái xinh, mà còn có thể bay ra nước ngoài.”
Theo nội dung cuộc trò chuyện, trên xe có ba người.
Nghe thấy cuộc trò chuyện của họ trái tim Ôn Nhiên từng chút từng chút chùng xuống, cô bị nhìn chằm chằm, không dám mở mắt, khoảng mười phút sau, một người trong số họ nói ‘Đại ca, đến rồi, chiếc xe dừng lại.
Ôn Nhiên hoảng hốt, cố hết sức tìm cách, khi người đàn ông được gọi là đại ca xuống xe, cô mở mắt ra, nhân cơ hội nhìn ra bên ngoài, hóa ra là một nhà hoang.
Trước của nhà có hai người đàn ông giống như xã hội đen, vui vẻ kêu to Đại ca, cô lo lắng, tay chân bị trói, lúc này gần như không thể thoát ra được.
Ngay cả điện thoại di động, cô cũng không có, muốn âm thầm gọi điện thoại cũng không có cơ hội.
Người đàn ông được gọi là đại ca vào nhà hoang cùng hai người, cửa xe ở bên cạnh cô bị mở ra, có người vươn tay ôm lấy cô, người cô bỗng nhiên cứng đờ, người đàn ông không ngốc, anh ta sửng sốt, biết cô tỉnh rồi.
“Người đẹp, tôi biết cô đã tỉnh, sao không mở mắt.”
Thấy mình không thể giả vờ nữa, Ôn Nhiên mở mắt ra, tức giận nhìn người đàn ông đó, hỏi: “Các người là ai?”
“Lát nữa cô sẽ biết, chúng tôi đều là người có thể làm cho cô vui vẻ, người đẹp, đều đã đến đây rồi, cô cũng không chạy được, nếu không, tôi cởi trói cho CÔ.”
Người đàn ông quay đầu liếc mắt nhìn về phía cửa, không thấy ai, anh ta muốn tranh thủ cơ hội này mê hoặc nhìn chằm chằm cô.
Ôn Nhiên suy nghĩ, hỏi ngược lại: “Anh không phải ông chủ, anh dám không?”
“Đương nhiên dám, bây giờ tôi sẽ cởi trói cho cô. Ở đây là trên núi, hoang vu vắng vẻ, dù sao thì cô cũng không thể chạy trốn.”
Bị cô kích động, người đó thật sự duỗi tay cởi dây trói cho cô, Ôn Nhiên nhân cơ hội quan sát địa hình bên ngoài xe, tuy rằng không biết xung quanh có vắng vẻ như anh ta nói hay không, nhưng đây thực sự là một ngọn núi, trời rất tối.
Nhưng ngay cả như vậy, cô cũng không thể ngồi chờ chết, nhất định phải chạy trốn!
“Chờ đã, tôi sẽ cởi trói cho cô, đổi lại cô phải báo đáp tôi. Để tôi hôn cô trước, sau đó cô uống cái này.”