Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 31: Mua trung tâm thương mại nội thành
Giang Cung Tuấn chỉ muốn Đường Sở Vĩ vui vẻ mà thôi. Không ngờ thư mời mà anh kêu Tiêu Dao Vương đưa tới lại bị kẻ khác đoạt công lao, khiến Đường Sở Vi hiểu nhầm anh. Anh gọi điện cho Ngô Huy rồi đuổi theo.
“Sở Vi” Anh chạy tới, kéo tay Đường Sở Vị, giải thích: “Em nghe anh nói, anh thật sự không lừa em, thư mời thật sự là do anh nhờ người mang tới, không ngờ lại bị người khác giành công lao.”
“Đồ phế vật! Tới bây giờ mày vẫn dám tranh công hả?” Hà Diệp Mai chửi ầm lên: “Mày còn ngại chưa mất hết mặt hả?”
Đường Tấn cũng xúi giục: “Chị, anh ta chỉ là thằng lính xuất ngũ thôi, có bản lĩnh gì chứ, chị ly hôn với anh ta đi!”
Đường Sở Vi nước mắt ròng ròng: “Giang Cung Tuấn, đủ rồi, em cảm ơn anh từng chu đáo chăm sóc em, cảm ơn anh đã chữa khỏi cho em, nhưng bây giờ em không muốn thấy anh. Anh đi đi.” Nói xong, cô khóc chạy đi.
Trong lòng Giang Cung Tuấn rất bức bối. Mặc dù đối mặt với thiên quân vạn mã, anh cũng chưa từng chật vật như thế nào.
“Đồ chỉ biết làm hỏng chuyện!” Hà Diệp Mai lại măng. Giang Cung Tuấn đứng im lặng chỗ nhìn cả nhà Đường Bình rời đi, hít sâu một hơi.
Anh lại chạy về nhà họ Đường, nhưng không thể vê nhà. Anh bất đắc dĩ rời đi, dự định chờ Đường Sở Vi hết giận rồi giải thích, tới phòng khám Trần Tục của Ngô Huy.
“Anh Giang, sao anh lại tới đây?” Vừa vào nhà, Ngô Huy đã hỏi. Thấy sắc mặt anh không đúng lãm, anh ta lập tức ngậm miệng, ném cho anh một điếu thuốc.
Trong lòng Giang Cung Tuấn rất bức bối. Anh chỉ muốn cho Đường Sở Vi vui vẻ, không ngờ lại gặp kẻ vô liêm sỉ đoạt công lao của mình “Ngô Huy, có phải tôi không nên trở về không?” Giang Cung Tuấn hút thuốc, sương khói bay lên.
Ngô Huy hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy?”
Giang Cung Tuấn kế lại chuyện vừa rồi. Ngô Huy cười khổ: “Anh Giang, em chưa từng yêu đương, em thật sự không giúp được anh đâu Nhưng nếu anh Giang ngứa mắt nhà họ Liều thì em sẽ giết chết nhà họ Liêu ngay lập tức.”
“Thôi” Giang Cung Tuấn nâng tay lên: “Cũng không phải là thù sâu hận nặng gì, nơi này là thành phố Tử Đăng, đô thị hòa bình, không phải là biên cảnh Nam Cương, cách đối phó với kẻ địch không thể dùng để đối phó với đồng bào”
Nghe vậy, Ngô Huy không lên tiếng.
“Đúng rồi Ngô Huy, tài sản của tôi đêu giao cho cậu bảo quản, bây giờ tài sản cá nhân của tôi có bao nhiêu?”
Trở về thành phố, Giang Cung Tuấn đã trải qua không ít chuyện. Trước kia anh coi tiền tài như cặn bã, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy không có tiên không được.
“Em nào biết. Em tính cho anh xem, chúng ta từng đánh tới địch quốc, lão đại tiếp nhận mẩy mỏ vàng của địch quốc, bán trao tay cho một ông chủ lớn, nhìn như được hơn 300 triệu đô, còn một lần một tên đại gia phạm tội bị kẻ địch đuổi giết, vừa lúc được lão đại cứu, hình như tên đại gia đó cũng đền đáp cho anh bảng 100 triệu đô. Đúng rồi, một số đại gia của các nước nhỏ ở biên cảnh Nam Cương cũng nộp tiên bảo kê cho anh hảng năm để được bảo vệ, tính hết mấy thứ này lại thì ít nhiều gì cũng có hai ba mươi tỷ đô!”
“Tôi có nhiều tiền thế cơ à?” Giang Cung Tuấn hơi kinh ngạc. Trước kia anh không để ý mấy thứ này, bây giờ anh lại băt đâu quan tâm, không ngờ mình lại giàu có như vậy.
“Anh Giang à, anh chính là thống soái quân Hãc Long ở Nam Cương, Nam Cương là nơi hôn loạn nhất, nhưng cũng dê phát tài nhất. Tài sản của anh nhiều vô số kế, chẳng qua anh lười không muốn tranh giành thôi, chứ không anh đã thành người đàn ông giàu có nhất thế giới rồi”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn lẩm bấm: “Xem ra trước kia tôi quá ngu ngốc”
“Lão đại, sao tự dưng anh lại quan tâm tới tiên vậy? Anh có thẻ Rồng Đen đặc chế, đây chính là phân thưởng của thượng cấp, mức tối thiểu là 100 triệu đô. Chắc anh không thiếu tiên mới đúng”
“Sở Vi nói tôi giấu quỹ đen, tịch thu mất rồi, nói là giữ lại để sau này nuôi con” Nhắc tới Đường Sở Vi, Giang Cung Tuấn lại nở nụ cười mà ngay cả chính anh cũng không phát hiện.
“Ngô Huy”
“Vâng?”
“Mua trung tâm thương mại mới xây dựng ở thành phố Tử Đăng này cho tôi.”
“Hả?” Nghe vậy, Ngô Huy cũng rúng động Trung tâm thương mại nội thành là trung tâm thương mại mới xây, chỉ riêng cao ốc cao hơn 50 tầng đã có tới 50 tòa, chung quanh còn có phố chợ đêm, phố đi bộ, phố đồ cổ vân vân… Trung tâm thương mại nội thành đã xây dựng xong, do mấy ông trùm bất động sản hợp tác xây dựng, muốn biến nó thành trung tâm thương mại phồn hoa nhất cả nước.
“Sao? Không đủ tiền hả? Không đủ thì vận dụng quan hệ chèn ép.”
Ngô Huy nhìn Giang Cung Tuấn, không nhịn được hỏi: “Lão đại, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?
Tài chính của chúng ta tổng cộng lại chỉ có khoảng 20 tỷ đô la thôi, mua hết toàn bộ trung tâm thương mại thì phải lớn cỡ nào chứ. Anh biết trung tâm thương mại to chừng nào không? Chỉ riêng miếng đất đó đã vô giá rồi. Em nghe nói đám ông trùm bất động sản đã đầu tư vào đó tống cộng khoảng 50 tỷ đô la, tốn thời gian năm năm mới hoàn thành”
Giang Cung Tuấn không có khái niệm gì về mấy vấn đề này, hỏi thắng: “Cậu cứ nói mua hết trung tâm thương mại nội thành này cần bao nhiêu tiên đi”
Ngô Huy suy nghĩ rồi nói: “Các ông lớn bất động sản hợp tác đầu thư hơn 50 tỷ đô, cho dù chúng ta lấy giá thấp nhất, dù công ty bất động sản không kiếm tiền thì cũng phải cần ít nhất là 60 tỷ đôi”
“Mua! Không đủ tiền thì đòi mấy đại gia ở biên cảnh Nam Cương, mau chóng gom đủ 60 tỷ đô mua trung tâm thương mại nội thành cho tôi!”
“Số tiền này không hề nhỏ, e rằng em sẽ phải về Nam Cương một chuyến “
“Đi đi” Giang Cung Tuấn xua tay.
Cùng lúc đó, tại nhà họ Đường “Sở Vi, con còn chân chờ gì nữa? Mau ly hôn với Giang Cung Tuấn đi!”
“Đúng thế, cho dù chị làm bồ nhí là ông Diệp Hình thì cũng tốt hơn là đi theo Giang Cung Tuấn!”
Người một nhà vây quanh Đường Sở Vi, đêu khuyên cô ly hôn với Giang Cung Tuấn.
“Con hơi mệt, con về phòng ngủ trước đây”
Đường Sở Vi đứng dậy rời đi. Về đến phòng, cô ngơ ngác ngôi trên giường. Trong khoảng thời gian này, cô đã quen có Giang Cung Tuấn bên cạnh, bây giờ Giang Cung Tuấn văng mặt, cô cảm thấy hụt hãng như thể đánh mất thứ gì đó rất quan trọng. Cô biết Giang Cung Tuấn muốn cho mình vui vẻ, nhưng lại biến khéo thành vụng, khiến cô mất mặt trước mọi người Cô lấy di động muốn gọi cho Giang Cung Tuấn, kêu anh trở về, nhưng cô không gọi mà tức giận: “Dựa vào đâu chứ? Anh ấy làm sai trước, không chủ động gọi cho mình xin mình tha thứ, tại sao mình phải gọi cho anh ấy?”
Nghĩ đến đây, cô lại tức giận đặt điện thoại trên giường. Nhưng cô không ngừng xem di động, hy vọng Giang Cung Tuấn có thể gọi tới.
Một phút, mười phút, nửa tiếng, một tiếng, ba tiếng… Đường Sở Vi chờ tới ba giờ sáng, Giang Cung Tuấn vân không gọi điện thoại tới, thậm chí tin nhăn cũng không gửi, khiến cô tức giận đi loanh quanh trong phòng, không ngừng măng Giang Cung Tuấn không có lương tâm .
Sau khi Giang Cung Tuấn nói chuyện với Ngô Huy xong, Ngô Huy đã đến Nam Cương lấy tiên ngay trong đêm.
Nam Cương là biên cảnh, có rất nhiều nước nhỏ, những nước nhỏ này thừa thãi đá quặng và nguyên thạch phi thúy, có không ít người giàu, mỏi người lấy một ít thì thu gom đủ mấy chục tỷ đô cũng không khó lãm Lần này Giang Cung Tuấn trở về vừa muốn trả ơn, vừa muốn báo thù.
Chẳng qua gần đây anh vẫn ở bên cạnh Đường Sở Vi, không rảnh đi gây sự với bốn gia tộc lớn. Trừ giết Tiêu Bối Hoa và Tiêu Chinh, anh không có hành động khác. Thừa dịp Đường Sở Vi đang tức giận, anh dự định đi tìm Tiêu Nhàn Nhã, hỏi tung tích của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ Tại căn biệt thự còn sót lại của nhà họ Tiêu, đã là rạng sáng, ánh đèn đã tãt, một bóng người xuất hiện ngoài biệt thự.
Người này khoác áo choàng đen, đeo mặt nạ mặt quỷ, giống như một hôn ma.
Chương 32: Trả lại gấp trăm lần
Những biệt thự khác của nhà họ Tiêu đều bị ngân hàng niêm phong, bây giờ người nhà họ Tiêu không nhà để về, đều thuê nhà ở. Biệt thự này là tài sản cá nhân của Tiêu Nhàn Nhã.
Lần trước Tiêu Chinh gài bẫy, dùng những thứ rẻ tiền bán đấu giá. E ngại Tiêu Chinh nên không ít người giàu đã vung tiên mua những thứ vô dụng đó. Mặc dù Tiêu Chinh đã chết, nhưng số tiền đó lại rơi vào tay Tiêu Nhàn Nhã. Mặc dù bà ta là phụ nữ, nhưng Tiêu Bối Hoa và Tiêu Chinh đã chết, bà ta lại trở thành trụ cột của nhà họ Tiêu. Bây giờ người nhà họ Tiêu đều trông cậy vào Tiêu Nhàn Nhã dẫn dắt nhà họ Tiêu lại vực dậy.
Trên tầng hai biệt thự, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi năm trên giường, một người phụ nữ mặc váy trắng đứng bên giường. Người phụ nữ chính là Tiêu Nhàn Nhã. Mặc dù đã hơn 30 tuổi, nhưng bảo dưỡng rất chu đáo, giống như thiếu nữ 18 19 tuổi. Bà ta có vóc dáng thon thả, khuôn mặt tinh xảo, cực kỳ xinh đẹp, tóc dài xõa trên vai, lại thêm bộ váy nửa xuyên thấu, tràn đầy quyến rũ.
“Anh Trương, khi nào anh mới thực hiện lời hứa với em” Tiêu Nhàn Nhã nhìn gã đàn ông chỉ mặc quân đùi nằm trên giường. Người đàn ông này chính là một nhân vật lớn, quen biết với rất nhiều nhân vật có địa vị. Bây giờ nhà họ Tiêu đã phá sản, sản nghiệp đều bị niêm phong, Tiêu Nhàn Nhã đang cố gắng vận dụng mọi quan hệ để giành lại những sản nghiệp của nhà họ Tiêu.
Nhìn Tiêu Nhàn Nhã xinh đẹp động lòng người, Trương Trọng Thiên cười nói: “Em đừng lo, chuyện anh đã hứa đương nhiên anh sẽ làm được cho em. Em cũng biết Diệp Hình dùng cách quang minh chính đại mới làm cho nhà họ Tiêu phá sản, anh cần phải chuẩn bị nhiều mặt”
Tiêu Nhàn Nhã rúc vào lòng Trương Trọng Thiên, làm nũng: “Anh Trương, cả trước cả sau em đã cho anh 150 tỷ, đã lâu như vậy rồi, anh nên cho em thời gian chính xác.”
“Nhanh thôi, mấy ngày nay” Trương Trọng Thiên cười nói, trong lòng lại hừ lạnh, đồ kỹ nữ, bây giờ nhà họ Tiêu đã sụp đổ, Tiêu Chinh đã chết, nhà họ Tiêu không còn cách nào trở về bốn gia tộc lớn, cô cho tôi tiên đã bị tôi chơi bài bạc thua hết rôi. Nếu không phải vì tiền thì tôi cũng chẳng buồn quan tâm loại kỹ nữ ngàn người ngủ vạn người cưỡi như cô đâu.
“Anh Trương, anh yên tâm, chờ lấy lại tài sản cố định của nhà họ Tiêu, sẽ không thiểu ích lợi của anh đâu. Hơn nữa sau này ngay cả em cũng là của anh”
“Râm!” Đúng lúc này, cửa phòng bị đá văng.
“Ai?” Trương Trọng Thiên rùng mình, ngôi bật dậy. Thấy người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đạp cửa bước vào, gã ta hoảng sợ run rấy, lảo đảo bò xuống giường, vừa mặc quần áo vừa nói: “Không… Không liên quan tới tôi… Tôi không biết gì hết… Tôi đi ngay đây…”
Sống ở thành phố Tử Đẳng, sao ông ta không biết người đàn ông mặt quỷ này? Chính anh ta đã giết Tiêu Bối Hoa, giết Tiêu Chinh.
Thấy Giang Cung Tuấn đạp cửa bước vào, Tiêu Nhàn Nhã cũng sợ hãi run lên.
Giang Cung Tuấn từng bước đi tới. Trương Trọng Thiên nhanh chân mặc quần áo rồi muốn bỏ trốn. Nhưng một bàn tay kéo ông ta lại, ném lên giường. Ông ta hoảng sợ co ro, không dám nói một câu, sợ nói sai sẽ chọc giận ôn thần này.
“Rốt cuộc anh là ai? Nhà họ Tiêu có thù hận gì với anh?” Tiêu Nhàn Nhã tỉnh táo lại, nhìn chăm chăm Giang Cung Tuấn Giang Cung Tuấn lấy mặt nạ xuống.
“Anh?” Tiêu Nhàn Nhã nhìn chäm chäm Giang Cung Tuấn, khó hiểu hỏi: “Người ở rể nhà họ Đường ư?”
“Đúng” Giang Cung Tuấn không phủ nhận.
“Giang… Giang Cung Tuấn?” Tiêu Nhàn Nhã bồng nhớ ra chuyện cũ, kinh hô: “Cậu… Cậu là con trai của Giang Niên?” Cập nhật nhanh cường đại chiến y tại truyen.one
Giang Cung Tuấn gật đầu. Anh bưng ghế dựa ngồi xuống bên giường, bình tĩnh châm một điếu thuốc. Căn phòng rộng lớn hơi tĩnh mịch, chỉ có tiếng thuốc lá đang cháy. Trương Trọng Thiên sợ hãi co ro trên giường, không dám nói một câu Sắc mặt Tiêu Nhàn Nhã trầm đến đáng sợ, bây giờ bà ta đã biết kẻ nào đã tiêu diệt nhà họ Tiêu “Giang Cung Tuấn, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
“Ha ha..” Giang Cung Tuấn bật cười, vỏ cùng đáng sợ: “Tiêu Nhàn Nhã, bà còn hỏi tôi muốn thế nào ư? Vì bà nên lời kêu oan của ông nội tôi trở thành trò cười của thành phố Tử Đảng! Vì bà nên ba tôi bị chọc giận đến mức tái phát bệnh tim, bà lại đẩy ông ấy xuống từ tầng ba, còn nói là sợ tội tự sát! Vì bà nên bốn gia tộc Tiêu Vương Triệu Chu tụ tập ở nhà họ Giang, trói ba mươi mấy người nhà họ Giang, đốt cháy hết cả nhà tôi, bà còn hỏi tôi muốn thế nào ư?”
Lúc này, Giang Cung Tuấn tràn ngập lệ khí như một con hố xông ra khỏi lông giam. Anh rống lên, rống đến mức màng nhĩ Tiêu Nhàn Nhã rung lên, vô cùng hoảng sợ. Nhưng bà ta là người thông minh. Từ khi Giang Cung Tuấn giết Tiêu Bối Hoa, giết Tiêu Chinh, những chuyện này đều bị ém xuống, bà ta biết bây giờ Giang Cung Tuấn đã không còn là thiếu niên nhu nhược mười năm trước.
“Giang… Giang Cung Tuấn, dù gì tôi cũng là mẹ kế của cậu, cậu..”
“Chát!” Giang Cung Tuấn đứng dậy cho bà ta một cái tát, khiến Tiêu Nhàn Nhã ngã lăn quay trên giường, khuôn mặt sưng đỏ, miệng hộc máu tươi. Giang Cung Tuấn túm tóc bà ta kéo lên, đặt đầu bà ta lên giường, cầm điếu thuốc dụi lên mặt bà ta. Anh không hề mềm lòng vì Tiêu Nhàn Nhã là phụ nữ. Anh vân còn nhớ rõ vẻ mặt không cam lòng của ông nội trước khi chết. Anh vần còn nhớ rõ cảnh cha mình bị đẩy xuống lầu. Anh càng không thể quên cảnh tượng người nhà họ Giang bị trói lại, bị lửa thiêu sống.
“ÁI” Tiêu Nhàn Nhã cất tiếng hét đau đớn.
Trương Trọng Thiên đã hoảng sợ tới mức lăn xuống giường, co ro bên chân tường, không dám hó hé một câu “Tiêu Nhàn Nhã, năm đó bà trăm phương ngàn kế tiếp cận ba tôi, hãm hại ông nội tôi, hãm hại ba tôi, tiêu diệt nhà họ Giang, bà đã từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay chưa? Bà không chết, ba mươi tám vong hồn nhà họ Giang sao có thể yên nghỉ?” Giang Cung Tuấn rống từng chữ.
“Giang Cung Tuấn, tôi sai rồi, tôi thật sự biết lõi rồi, cậu đã hủy diệt nhà họ Tiêu, van cậu hãy tha cho tôi đi..” Tiêu Nhàn Nhã không còn dáng vẻ cao quý tao nhã như trước kia, liên tục van xin tha thứ.
Giang Cung Tuấn lấy một con dao, cứa mạnh lên mặt Tiêu Nhàn Nhã. Trên gương mặt bà ta lập tức xuất hiện một vết thương đáng sợ, máu tươi chảy xuống men theo cổ, nhuộm đỏ quần áo màu trắng. Tiêu Nhàn Nhã đau đớn đến vặn vẹo, không kêu được một tiếng “Mười năm trước, Đường Sở Vi mạo hiểm kéo tôi ra từ đống lửa, tôi mới có cơ hội sống sót. Cô ấy là ân nhân cứu mạng của tôi, nhà họ Tiêu các người lại dám tra tấn Đường Sở Vi. Những nôi khổ mà Đường Sở Vi đã chịu đựng, tôi muốn nhà họ Tiêu trả lại gấp trăm lần! Bà yên tâm, tôi sẽ không giết bà, tôi muốn cho bà biết cái gì là tuyệt vọng, tôi muốn bà sống không được, chết cũng không xong!”
Giang Cung Tuấn giơ tay cứa thêm một nhát.
“Hu hu, tôi sai rồi! Giang Cung Tuấn, cậu tha cho tôi đi!” Tiêu Nhàn Nhã không ngừng van xin.
Giang Cung Tuấn ném con dao xuống, ngồi lên ghế nhìn gương mặt đầy máu đáng sợ của Tiêu Nhàn Nhã.
“Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ ở đâu?”
Chương 33: Hắc Long rơi lệ
Tiếng quát của Giang Cung Tuấn như sấm rên vang vọng bên tai Tiêu Nhàn Nhã, khiến màng nhĩ của bà ta rung lên, hoảng sợ tột độ. Bà ta chỉ biết khóc lóc, không biết nên đáp lại như thế nào.
Một lúc sau, bà ta mới tỉnh táo lại, tuyệt vọng nói: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết, bức tranh…
bức tranh đó bị Tiêu Chinh cầm đi, hình như là tặng cho nhân vật lớn nào đó ở thủ đô”
Giang Cung Tuấn nhặt con dao lên, giơ tay chém lên cổ tay Tiêu Nhàn Nhã. Máu tươi văng tung tóe, Tiêu Nhàn Nhã đau đớn há hốc miệng, không kêu được một tiếng, vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn, thân thể run rẩy. Giang Cung Tuấn tùy tay lấy ra mấy cây kim châm, cảm lên người Tiêu Nhàn Nhã. Trước khi anh hỏi rõ tung tích của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, Tiêu Nhàn Nhã còn chưa thể chết.
Kim châm cắm xuống, bàn tay vừa bị chém của Tiêu Nhàn Nhã không còn chảy nhiều máu, nhưng bà ta vẫn cảm thấy đau đớn, đau đớn đến mức người thường khó có thể chịu đựng. Bà ta chỉ muốn chất, nhưng Giang Cung Tuấn nói rất đúng, bây giờ bà ta muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong.
Giang Cung Tuấn lại ngồi xuống nhìn Tiêu Nhàn Nhã, lạnh lùng nói: “Những đau đớn mà bà chịu đựng còn lâu mới bù đắp lại tội nghiệt của bà. Tôi hỏi lại lân nữa, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ ở đâu?”
“Tôi… tôi… không… không biết” Tiêu Nhàn Nhã run rẩy, thậm chí nói chuyện cũng không lưu loát.
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn nhíu mày. Người bình thường bị tra tấn kiểu này, vì khát vọng sinh tôn nên chắc chăn sẽ nói gì đó, nhưng bây giờ Tiêu Nhàn Nhã lại nói không biết, chẳng lẽ bà ta thật sự không biết tung tích của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đô? Đó là bức tranh gia truyên của nhà anh, truyên thừa vô số năm, trước khi chết ông nội anh đã từng nói, nhà họ Giang có thể bị tiêu diệt, nhưng bức tranh không thể đánh mất.
“Tôi… van… van cậu tha cho tôi… đi… tôi thật sự không biết” Tiêu Nhàn Nhã run rẩy nói. Bà ta cảm thấy đầu óc mờ mịt, nhưng lại không thể hoàn toàn ngất xỉu. Trên mặt, trên tay đều đau đớn dữ dội, đau đến mức bà ta chỉ muốn chết đi.
Giang Cung Tuấn là ác quỷ, bà ta đã hoàn toàn sợ hãi, chỉ biết van xin tha thứ.
“Hôm nay tôi tạm thời tha cho bà. Tôi cho bà một khoảng thời gian, điều tra tung tích của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đô. Tôi sẽ còn tới tìm bà. Lúc đó nếu bà còn chưa biết tung tích của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ thì tôi sẽ cho bà biết cái gì gọi là tuyệt vọng chân chính.”
Giang Cung Tuấn đứng dậy, bỗng đi vê phía Trương Trọng Thiên đang co ro trong góc tường.
Trương Trọng Thiên hoảng sợ run lấy bấy, trên sàn nhà xuất hiện một vũng nước, nhiển hiên là ông ta sợ tới mức són ra quần.
“Không… Không liên quan tới tôi, tôi… tôi không biết gì hết” Trương Trọng Thiên run rẩy van nài.
“Chuyện hôm nay hãy coi như không thấy.
Nếu bên ngoài có tin đồn gì thì chắc ông cũng biết hậu quả rồi đấy” Giang Cung Tuấn lạnh lùng nói. Anh luôn ân oán rõ ràng, anh không có thù với Trương Trọng Thiên, cũng không muốn giết chết gã ta.
Giang Cung Tuấn lại nhìn vê phía Tiêu Nhàn Nhã năm trên giường như một con chó chết.
“Chắc chăn bà đang muốn biết thân phận hiện tại của tôi đúng không? Tôi nói cho bà cũng không sao. Tôi là Hăc Long Nam Cương, thống soái trăm vạn quân Hãc Long. Đừng nói là Tiêu Chinh, cho dù là Tiêu Dao Vương đứng trước mặt tôi, tôi muốn giết thì cứ giết” Giang Cung Tuấn bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi. Anh đế lại thân phận của mình là để gây áp lực của Tiêu Nhàn Nhã, để bà ta mau chóng điều tra rõ tung tích của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ.
Sau khi anh rời đi, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc của Tiêu Nhàn Nhã. Thần thể bà ta run lấy bấy.
“Häc… Häc Long? Đại tướng Nam Cương, một trong năm vị đại tướng?” Bà ta khó tin lẩm bẩm.
Tại sao cậu nhóc nhà họ Giang mười năm trước.
lại biến thành Häc Long danh chấn thiên hạ? Mặc dù bà ta không phải là người trong quân đội, nhưng anh tư của bà ta là quân nhân, hơn nữa quân hàm không thấp, bà ta cũng từng nghe Tiêu Chinh kế về năm vị đại tướng Thời gian phong tướng của Häc Long là ngắn nhất, vào một năm trước. Nhưng anh ta lại là người đáng sợ nhất trong năm vị đại tướng. Thực lực của anh ta vượt qua sức tưởng tượng, hơn nữa anh ta còn là thân y.
Nhớ tới thân phận của Giang Cung Tuấn, bà ta không khỏi run rấy. Bà không tài nào ngờ được thân phận hiện tại của Giang Cung Tuấn lại đáng sợ đến thế. Chẳng trách Tiêu Dao Vương không truy cứu kẻ đã giết Tiêu Chinh, thì ra người đó chính là Häc Long Thấy Giang Cung Tuấn đã rời đi, Trương Trọng Thiên mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ gã đã bị mồ hôi ướt đảm, nhìn thoáng qua Tiêu Nhàn Nhã năm trên giường, mặt đầy vết thương, bàn tay bị chém đứt, gã hoảng sợ run lên, xoay người muốn chạy trốn.
“Đừng… Đừng đi. Cứu… cứu tôi… đưa tôi đến bệnh viện, tôi… tôi có tiền, tôi cho ông tiền.”
Lúc trước Tiêu Nhàn Nhã muốn chết. Bây giờ Giang Cung Tuấn đã rời đi, bà ta không muốn chết, bà ta muốn sống sót.
Nghe thấy chữ tiền, Trương Trọng Thiên dừng bước, thầm nghĩ trước khi rời đi, Giang Cung Tuấn từng nói không cho Tiêu Nhàn Nhã chết. Nếu mình đi mà Tiêu Nhàn Nhã chết, Giang Cung Tuấn trách tỏi thì mình cũng chạy trời không khỏi năng.
Hơn nữa cứu Tiêu Nhàn Nhã, mình còn có thể nhận được tiền. Nghĩ đến đây, gã lập tức gọi điện thoại cho cấp cứu 115 Sau khi rời khỏi biệt thự của Tiêu Nhàn Nhã, Giang Cung Tuấn lại đeo mặt nạ, đi đến nhà họ Vương, nhà họ Chu, nhà họ Triệu Trời vừa sáng, trước phân mộ nhà họ Giang, ba cái thủ cấp đảm máu được đặt ngay ngắn đăng trước. Giang Cung Tuấn quỳ trước mộ Giang Thời “Ông nội, Tiêu Bối Hoa đã chết, Vương Văn Quý đã chết, Triệu Khánh Sơn đã chết, Chu Đức Biên đã chết. Những kẻ dẫn đầu tới nhà họ Giang, phóng hỏa thiêu cháy nhà họ Giang đều đã chết.
Ông nội, cháu trai vô năng, còn chưa thể tìm được tung tích của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ. Nhưng ông yên tâm, cháu nhất định sẽ tìm lại Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ. Mặc dù bốn kẻ cầm đầu của bốn gia tộc lớn đã chết, nhưng cháu cũng sẽ không dẻ dàng tha cho chúng. Cháu muốn chúng biết cái gì là tuyệt vọng, cháu muốn cho chúng sống không được, tra tấn chúng đến chết để hiến tế vong hôn nhà họ Giang!”
Giang Cung Tuấn quỳ trước mộ Giang Thời khóc lã chã. Anh đường đường là Häc Long của Nam Cương, cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã, anh cũng chưa từng rơi một giọt lệ. Bởi vì đàn ông đổ máu không đổ lệ. Nhưng giờ khắc này, anh lại khóc thảm thiết. Mặc dù anh đã là Hắc Long, địa vị cao quý, nhưng không ai biết mười năm qua anh đã phải gánh chịu những gì. Mười năm trước anh bị lửa thiêu cháy, tận mät chứng kiến người thân của mình kêu la thảm thiết trong hỏa hoạn, thấy người thân khóc lóc tuyệt vọng Cả đời anh sẽ không quên cảnh tượng đó.
Ngay khi anh đang tuyệt vọng thì một thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa xông vào, liều lĩnh cởi dây thừng cho anh, kéo anh ra khỏi biến lửa. Sau đó anh thấy thiếu nữ này cũng bị bắt lửa, nhưng anh chỉ lo nhảy vào sông, không để ý tới thiếu nữ đó Mười năm qua, anh áy náy tự trách. Anh gánh vác thù hận, từ một tên lính quèn dần dân vươn lên, trở thành Hắc Long, chính là vì hôm nay.
Trả ơn, báo thù. Nay kẻ thù đã chết, nhưng cơn giận trong lòng anh vẫn chưa bình ổn. Bốn gia tộc lớn đã phạm sai lầm, vậy thì phải chịu trừng phạt. Hơn nữa từ lời nói của Tiêu Nhàn Nhã, anh có thể phân tích được kẻ chủ mưu đứng đăng sau vụ thảm sát nhà họ Giang chính là người ở thủ đô. Mục đích của người này chính là vì Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ Anh siết chặt năm tay: “Ông nội, bất kể là kẻ nào cướp lấy Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ thì hôm khác, cháu nhất định sẽ lấy thủ cấp của hản ta tới đây hiến tế cho ông”
Nồi tủi nhục, tra tấn mười năm qua phải gánh chịu đều hóa thành nước mät.
Chương 34: Chấn động
Một tia bình minh xuất hiện nơi chân trời. Mặt trời dân dần dâng lên, chiếu sáng mặt đất u tối.
Đêm qua Giang Cung Tuấn đã ghé qua ba gia tộc lớn, giết chết tộc trưởng của ba gia tộc lớn, xách thủ cấp của chúng tới hiến tế cho ông nội, cho vong hồn của nhà họ Giang.
Mà hôm nay là ngày gây chấn động cho cả thành phố Tử Đằng, thậm chí là năm thành phố liền kê.
Nghi thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương vẫn chưa thông báo ngày cụ thể, nhưng sáng nay lại tung ra tin tức, nghi thức nhậm chức sẽ diễn ra vào trưa nay, tại căn cứ quân khu nào đó ở thành phố Tử Đăng. Điều này đã gây ra sóng to gió lớn.
Vô số người còn đang nghĩ cách nhận được thư mời, chính phủ đã tuyên bố ngày nhậm chức.
Ngay sau đó, lại một tin tức nặng ký càn quét thành phố Tử Đằng.
“Chào các khán giả một buổi sáng tốt lành, đây là kênh thời sự buổi sáng của thành phố Tử Đằng. Đêm qua ngài Vương Văn Quý, tỷ phú nổi tiếng đã chết trong nhà, đầu bị cắt mất. Triệu Khánh Sơn và Chu Đức Biên cũng đều chết trong nhà mình. Tình trạng tử vong của cả ba người đều giống nhau, bị trói trên ghế, bị cắt đầu. Đơn vị có thẩm quyền đã bắt tay vào điều tra vụ án này.
Xin quý vị hãy theo dõi bản tin mới nhất của đài truyền hình chúng tôi để nhận được thông tin kế tiếp.
Tin tức thời sự này đã gây ra sóng to gió lớn.
Vương Văn Quý là tộc trưởng của nhà họ Vương, tài sản mấy chục tỷ đô. Triệu Khánh Sơn là tộc trưởng nhà họ Triệu, tài sản của mấy chục tỷ đô.
Chu Đức Biên là tộc trưởng nhà họ Chu, tài sản cũng không thấp. Chuyện này là sao? Nghi thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương ở ngay hôm nay, ai dám kiếm chuyện vào lúc này? Hơn nữa người chết còn không phải là người bình thường, mà là phú hào nổi tiếng ở thành phố Tử Đằng này! Rõ ràng là muốn đối đầu với Tiêu Dao Vương mà!!
Mọi người đều đang bàn tán về chuyện này.
Lại thêm khoảng thời gian trước tộc trưởng Tiêu Bối Hoa của nhà họ Tiêu bị giết chết. Tộc trưởng của bốn gia tộc lớn đều chết, đây là trùng hợp hay có kẻ cố ý làm vậy?
Tại bệnh viện thành phố Tử Đăng, Tiêu Nhàn Nhã được đưa đến nơi kịp thời, bàn tay bị chặt đứt đã được ghép lại, nhưng về sau sẽ không thể dùng sức. Mặt bà ta được băng bó, năm trên giường bệnh.
“Nhàn Nhã, xảy ra chuyện lớn rồi. Gia chủ của nhà họ Vương, Triệu với Chu đều đã chết, tất cả đều bị trói trên ghế, chặt đầu.” Một thành viên nòng cốt của nhà họ Tiêu nói “Cái gì?” Nghe vậy, Tiêu Nhàn Nhã chấn động.
Chết rồi ư?
“Nhàn Nhã, kẻ làm em bị thương làm sao vậy?
€ó liên quan gì tới cái chết của ba không? Kẻ giết ba tộc trưởng có phải là kẻ làm em bị thương không?”
Tiêu Nhàn Nhã hoảng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội nói: “Anh hai, mau dẫn người nhà họ Tiêu rời khỏi thành phố Tử Đăng, đi càng xa càng tốt, cả đời đừng về!”
Tiêu Húc khó hiểu hỏi: “Nhàn Nhã, rốt cuộc em đang sợ cái gì? Đó là ai? Hôm nay là ngày nghi thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương, nếu hăn ta dám gây ra tin lớn như vậy thì rõ ràng là đối đầu với Tiêu Dao Vương, sao ông ấy có thể tha thứ cho hản ta?”
“Đừng hỏi nữa, nghe em, mau đi đi! Bảng không nhà họ Tiêu sẽ không một ai sống sót!”
Tiêu Nhàn Nhã thật sự sợ hãi. Đó chính là Häc Long! Tiêu Dao Vương là cái gì? Tiêu Dao Vương dám ngăn cản, bà ta tin răng Tiêu Dao Vương cũng sẽ chết!
Tiêu Húc khó hiểu gật đầu: “Ừ, anh sẽ thu xếp cho tộc nhân rời đi ngay, nhưng còn em thì sao?”
Tiêu Nhàn Nhấ läc đầu: “Vô ích. Em phạm phải tội ác ngập trời, bất kể chạy trốn tới nơi nào cũng vô ích, anh đi đi, đừng quan tâm em”
Tiêu Nhàn Nhã biết Hắc Long là người như thế nào. Đó chính là nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp. Trốn kiểu gì? Trốn tới đâu? Bà ta tin rằng bất kế mình trốn tới nơi nào thì cũng sẽ bị Häc Long tìm thấy, lúc đó mình sẽ chạy trời không khỏi năng. Nhưng nếu có thể tìm được Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ thì có lẽ mình sẽ được chuộc tội, bảo vệ tính mạng, thậm chí là bảo vệ nhà họ Tiêu.
Tiêu Húc không biết tại sao Tiêu Nhàn Nhã lại sợ hãi đến thế. Nhưng ông ta biết chäc chản Tiêu Nhàn Nhã biết kẻ giết ba mình là ai, cũng biết người này đã giết tộc trưởng của ba gia tộc khác Ông ta không khỏi nghĩ tới một gia tộc, nhà họ Giang. Bởi vì chỉ có gia tộc này mới thù với nhà họ Tiêu và ba gia tộc khác. Nhưng ông ta biết điều không hỏi nhiều, quay đầu rời đi.
Tiêu Nhàn Nhã năm trên giường bệnh, bông nhụt chí. Bà ta vần muốn cho nhà họ Tiêu trở lại đỉnh cao, bây giờ biết mình không có hy vọng, nhà họ Tiêu có thể sống sót đã là may mãn lảm rồi “Thật đáng sợ, quả nhiên Hắc Long muốn quấy rồi cho bốn gia tộc lớn gà chó không yên Nhưng cũng đúng thôi, chuyện mười năm trước đối thành ai cũng khó nén mối hận trong lòng”
Tiêu Nhàn Nhã tuyệt vọng thì thào.
Cùng lúc đó, trong một căn cứ nào đó, Tiêu Dao Vương mặc quân phục, trên vai đeo quân hàm năm sao.
“Thưa vương, đêm qua xảy ra chuyện, có mấy người bị giết, đó chính là..” Cấp dưới tâm phúc của Tiêu Dao Vương đi tới báo cáo chuyện này.
“Hả?” Tiêu Dao Vương cau mày: “Häc Long làm ư?”
“Chắc hản là Häc Long. Thuộc hạ điều tra được Hắc Long chính là người được Đường Sở Vi cứu sống trong hỏa hoạn mười năm trước. Anh ta bị thiêu hủy khuôn mặt, không biết sao lại đổi một khuôn mặt khác, lưu lạc tới Nam Cương, trở thành một tên lính quèn, ra trận giết địch, chỉ trong mười năm ngăn ngủi đã lập được vô số công tích, được sắc phong là Häc Long, thống lĩnh trăm vạn quân Häc Long”
Nghe vậy, Tiêu Dao Vương khó hiếu hỏi: “Cậu ta với bốn gia tộc lớn có ân oán à?”
“Thuộc hạ điều tra được sự diệt vọng của nhà họ Giang mười năm trước có liên quan chặt chẽ tới nhà họ Tiêu, hơn nữa trận hỏa hoạn đó còn liên lụy tới cả bốn gia tộc lớn ở Tử Đăng”
Tiêu Dao Vương trâm tư. Lúc trước ông chỉ biết Giang Cung Tuấn đã giết Tiêu Chỉnh, lý do là vì Tiêu Chinh đụng vào vợ cậu ta. Nhưng không ngờ lại có liên lụy tới nhiều chuyện như vậy.
Đường Sở Vi là người cứu Giang Cung Tuấn mười năm trước, còn nhà họ Tiêu là kẻ đầu têu làm nhà họ Giang diệt tộc “Vương ơi, chuyện này xử lý thế nào? Nghi thức nhậm chức của ngài mà Giang Cung Tuấn lại làm nhiều chuyện như vậy, nếu không giải thích với công chúng thì sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của ngài”
Tiêu Dao Vương cay đảng nói: “Giải thích?
Giải thích thế nào? Chẳng lẽ cậu còn muốn tôi phái đại quân bao vây tiêu trừ Häc Long? Tôi không có lá gan đó đâu. Báo cáo lên thượng cấp đi, nhìn xem thượng cấp xử lý thế nào”
“Vâng”
“Khoan đã..”
“Còn chuyện gì ạ?”
“Thôi khỏi” Tiêu Dao Vương ngâm nghĩ: “Áp chế cái đã, tùy tiện tìm kẻ thế tội thay Giang Cung Tuấn đi”
“Ngài phải suy nghĩ thật kỹ. Häc Long đã nộp đơn từ chức, trở lại thành phố Tử Đăng. Anh ta muốn trở về báo thù, đây chỉ là bat đầu thôi, tương lai không biết bốn gia tộc lớn này sẽ chết bao nhiêu người đâu. Có thể áp chế một lần, nhưng có thể áp chế tiếp tục được không? Sơ sẩy không chừng sẽ gây ra sóng to gió lớn, hơn nữa đây là phạm vi quản hạt của ngài, nếu thượng cấp trách tội thì trách nhiệm…”
“Ém đi”
Tiêu Dao Vương hít sâu một hơi. Hắc Long là aï? Đây chính là thống soái Nam Cương, dụng binh như thần, thực lực đứng đầu, y thuật vô song. Ông ta tin răng thượng cấp sẽ không khó xử Häc Long. Nếu ông ta báo cáo, có lẽ thượng cấp sẽ nghỉ ngờ mình, cho răng mình muốn vu khống Häc Long. Bị đổ oan như vậy thì mình không chịu được đâu “Vâng, tôi sẽ nghĩ cách báo cho truyền thông để giải thích”
Cấp dưới tâm phúc của Tiêu Dao Vương rời đi. Tiêu Dao Vương vẫn còn trầm tư. Chắc chản thượng cấp biết tin tức của Giang Cung Tuấn, nhưng thượng cấp vần cho Giang Cung Tuấn về thành phố Tử Đăng, rồi lại điều động mình tới đây.
“Thượng cấp có dụng ý gì vậy?” Tiêu Dao Vương thở dài, ông cũng không đoán được dụng ý của thượng cấp.
Chương 35: Đoàn xe khổng lồ
Ba tộc trưởng lớn đều chết thảm ngay trong ngày nghi thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương, gây ra sóng to gió lớn. Còn Giang Cung Tuấn đi viếng mồ của người nhà họ Giang xong thì về Nội Kinh Các tắm một trận, thay một bộ quần áo mới.
Sau đó anh lấy di động ra muốn xem thời gian, lại phát hiện có mấy cuộc gọi nhớ cùng tin nhắn.
Bây giờ đã là 8 giờ sáng.
Nhà họ Đường, Đường Sở Vi ngồi trong phòng, cứ nhìn chằm chằm di động. Đêm qua cô chờ cả đêm mà Giang Cung Tuấn không gọi điện thoại, cũng không gửi tin nhăn. Cô cũng kìm nén không gọi cho Giang Cung Tuấn. Một đêm trôi qua, cô không nhịn được gọi cho Giang Cung Tuấn, nhưng không ai nghe máy, cô gửi tin nhắn cũng không có phản hồi, trong lòng vô cùng nôn nóng.
“Chẳng lẽ hôm qua mình nặng lời quá, làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy?” Đường Sở Vị lẩm bẩm. Bây giờ cô rất hối hận, sớm biết vậy thì cô sẽ không nói như thế.
Giang Cung Tuấn cũng đọc được tin nhắn của Đường Sở Vi.
“Cung Tuấn, xin lỗi anh, hôm qua em quá xúc động, em không cố ý nói như vậy đâu, anh về nhà đi.”
Thấy tin nhắn này, Giang Cung Tuấn cười thản nhiên. Anh không giận Đường Sở Vi, chẳng qua là lúc đó Đường Sở Vi đang nổi nóng nên anh không giải thích gì nhiều. Anh có thẹn với Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi đã cứu anh, nhưng anh lại ích kỷ nhảy xuống sông, bỏ mặc Đường Sở Vị ở đó.
Đường Sở Vi cứu anh nên trở thành người phụ nữ xấu nhất thành phố Tử Đẳng, trở thành trò cười, bị người ngoài và người nhà cười nhạo. Bây giờ chỉ cần Đường Sở Vi vui vẻ thì muốn anh làm gì cũng được, nhưng chỉ riêng quỳ xuống là không được, cho dù người đó là ông nội của Đường Sở Vi. Bởi vì anh thà chết đứng còn hơn sống quỳ. Đây là tôn nghiêm của Hắc Long.
Anh lập tức trả lời tin nhắn: “Xin lỗi, anh mới ngủ dậy nên không nhận được điện thoại, anh sẽ vê ngay”
Giang Cung Tuấn vốn định ngủ một giấc, nhưng bây giờ anh không rảnh để ngủ, lái chiếc xe thương vụ không có biển số chạy tới nhà họ Đường. Vừa tới cửa khu nhà đã thấy không ít xe đỗ trước cổng. Đó là xe của nhà họ Đường. Người nhà họ Đường đều đến đông đủ, ngay cả Đường Sở Vi cũng có mặt ở đó.
Hôm nay là nghi thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương, nhà họ Đường nhận được thư mời.
Cả nhà họ Đường đều xuất phát, lái mấy chục chiếc xe, dẫn đầu là một chiếc Bentley trị giá mười mấy tỷ, còn lại đều là BMW, Benz trị giá mấy tỷ, chỉ có xe của Đường Tấn là rẻ tiền nhất.
Đường Thành Lâm là người sĩ diện, bây giờ nhận được thư mời, mặc dù chỉ có một mình ông ta được tham dự, nhưng ông ta chỉ hận không thể cho toàn bộ người ở thành phố Tử Đăng biết nhà họ Đường có thư mời, cho nên bày trò rất lớn.
Thậm chí ngay trước đầu xe còn treo biểu ngữ: “Chúc mừng nhà họ Đường được đến dự nghi thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương”.
Trước xe Bentley, Đường Thành Lâm mặc áo kaki màu xanh, chống gậy ba-toong, mặt mày tràn đầy tinh thân. Giang Cung Tuấn lái một chiếc xe thương vụ không có biển số, nhưng vẫn có dấu hiệu đặc thù, thoạt nhìn như một con rồng đen, hoặc như một đám mây đen. Thấy người nhà họ Đường, anh cũng đồ xe ở một bên rồi xuống xe, làm lơ người chung quanh mà đi thẳng về phía Đường Sở Vị, nở nụ cười xán lạn: “Sở Vi”
“Cung Tuấn.” Đường Sở Vi cũng nhanh chân đi tới, năm tay anh áy náy nói: “Tối qua xin lõi anh, em nói hơi nặng lời. Anh chạy đi đâu vậy?”
“Đến chô Ngô Huy ngủ một đêm”
“Thăng phế vật, mày còn có mặt mũi tới đây hả?” Đường Lăng kiêu ngạo bước tới, khinh miệt nhìn Giang Cung Tuấn, lại nhìn chiếc xe thương vụ không có biển số, chỉ có logo mà anh ta chưa bao giờ thấy, khinh thường nói: “Chẳng lẽ mày muốn lái cái xe này tới quân khu? Thật mất mặt, còn cậu nữa…”
Anh ta chỉ vào Đường Tấn: “Cậu nhìn xem cậu lái loại xe nào thế hả? Đúng là làm mất mặt nhà họ Đường!”
Đường Hiện đi tới, nhìn xe của Đường Tấn và Giang Cung Tuấn, lạnh giọng nói: “Thật mất mặt, đừng lái xe này, nhìn xem xe ai có ghế trống thì quá giang đi. Nếu không phải ông nội ra lệnh người nhà họ Đường đều phải đi thì tôi mới không muốn cho nhà các cậu tham dự làm mất mặt đâu”
“Xe đều kín chỗ rồi, ai còn ghế trống nữa”
“Đúng thế, theo ý tôi thì cả nhà Đường Bình đừng đi nữa” Không ít người nhao nhao nói.
Đường Thành Lâm chống gậy đi tới, thấy cả nhà Đường Bình, thấy chiếc xe hơn 600 triệu của Đường Tấn, cũng thấy chiếc xe tương tự như xe cũ của Giang Cung Tuấn, không khỏi nhíu mày: “Cả nhà các cậu đừng đi nữa. Hôm nay toàn là nhân vật lớn tới quân khu, các cậu lái xe này chẳng phải làm mất mặt nhà họ Đường hay sao?”
“Ông nội..” Đường Sở Vi muốn nói gì đó, Giang Cung Tuấn lại nằm tay cô, cười nói: “Vậy thì bọn tôi không đi nữa.”
“Cung Tuấn, anh làm gì vậy?” Đường Sở Vi oán giận.
“Đúng, nhà chúng ta không đi làm mất mặt.”
Hà Diệp Mai lại rất thức thời. Cả nhà họ đi cùng sẽ chỉ bị quở trách thôi, còn không bảng ở nhà.
“Xuất phát!” Đường Thành Lâm ra lệnh, sau đó ngồi lên chiếc Bentley dân đầu của ông ta. Đội trống mà nhà họ Đường cố ý mời tới cũng bắt đầu khua chiêng gõ trống. Đoàn xe trùng trùng điệp điệp xuất phát, gợi ra sự chú ý của không ít người Thấy biếu ngữ trước đoàn xe của nhà họ Đường, mọi người nhất thời bàn tán xôn xao “Nhà họ Đường kinh thật, nhận được cả thư mời tham dự nghi thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương!”
“Đúng thế, nghe nói là Liêu Súng, bạn trai của Đường Mỹ Oanh ra mặt nhờ nhà họ Liễu giúp đỡ.”
“Đó chẳng phải là Đường Bình sao? Sao ông ấy không đi?”
“Dù gì ông ấy cũng là con trai của Đường Thành Lâm, ngay cả mấy họ hàng quan hệ không tốt với nhà họ Đường cũng được mời đi, nhà Đường Bình lại không đi.”
“Đừng nói nữa, ai chẳng biết ông ta là đồ bất lực”
Tiếng bàn tán không ngừng truyền tới.
“Phế vật!” Hà Diệp Mai hung tợn trừng Đường Bình. Từ khi gả cho Đường Bình, bà ta chưa bao.
giờ được ngẩng đầu lên.
“Sở Vi, em muốn đi xem nghỉ thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương không?” Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi Cô khẽ lắc đâu: “Nghi thức nhậm chức lân này được phát sóng trực tiếp trên mạng, em về nhà xem TV là được”
Giang Cung Tuấn năm tay cô: “Nếu em muốn xem hiện trường thì anh dân em đi, hơn nữa còn là ghế khách quý đáng trước.” Anh chỉ vào xe của mình, nói: “Em biết đây là xe gì không? Không phải là xe bình thường, đây là xe độc nhất vô nhị ở Nam Cương, cả thiên hạ chỉ có một người được lái. Anh nhờ thủ trưởng mới kiếm được. Có xe này, quân Tây Cương không dám ngăn cản đâu.”
“Thật hay giả vậy?” Đường Sở Vi không tin “Chị còn tin anh ta hả?” Đường Tấn khinh bỉ: “Đây chỉ là một chiếc xe cùi bắp thôi, độc nhất vô nhị gì chứ.”
“Phế vật, cả nhà đều là phế vật! Bố là phế vật, sinh con trai cũng không tiên đồ, chọn con rể cũng là rác rưởi!” Hà Diệp Mai quát lên “Sở Vi, anh dân em đi xem náo nhiệt” Giang Cung Tuấn lười quan tâm tới đám Đường Tấn, kéo Đường Sở Vĩ lên xe, sau đó hạ cửa kính xe, nhìn Hà Diệp Mai muốn rời đi, cười hỏi: “Mẹ, có muốn cùng đi xem náo nhiệt không? Dù sao về nhà cũng không có việc gì, nghe nói lân này tới quân khu đều là danh gia vọng tộc chân chính, mẹ muốn tìm con nhà giàu cho Sở Vi mà, đây là cơ hội tốt”
“Cũng đúng.” Hà Diệp Mai gật đầu, nhìn Giang Cung Tuấn: “Coi như cậu thức thời, biết mình không xứng với Sở Vi”
Đường Sở Vi ngồi trên ghế lái phụ thì tức giận đanh mặt mảng: “Giang Cung Tuấn, anh có ý gì hả?
Giang Cung Tuấn cười nói: “Không nói vậy thì sao mẹ chịu lên xe? Em yên tâm, lần này anh nhất định sẽ cho em nở mày nở mặt, đồng thời xem Đường Thành Lâm mất mặt.”
Chương 36: Đỉnh cao cuộc đời
Hà Diệp Mai lên xe, đám Đường Bình không lên xe mà quyết định về nhà. Giang Cung Tuấn lái xe chạy đến quân khu, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp đoàn xe nhà họ Đường. Anh cũng không sốt ruột mà chậm rì đi theo sau đoàn xe.
Mặc dù nhà họ Đường chỉ là gia tộc hạng hai, nhưng vẫn có chút tiên, người trong nhà đều lái siêu xe, hơn nữa Liễu Súng cũng lái siêu xe tới giữ thể diện cho nhà họ Đường. Đoàn xe của nhà họ Đường rất xa hoa, cực kỳ phô trương. Mấy chục chiếc xe khua chiêng gõ trống, náo nhiệt vô cùng.
Nhất là biểu ngữ bắt mắt ngay đằng trước đoàn xe thu hút người qua đường vây xem, không ít người lấy di động ra quay lại cảnh này đăng lên facebook, gợi ra chấn động.
“Nhà họ Đường ghê thết”
“Thành phố Tử Đẳng có bao nhiêu gia tộc không nhận được thư mời, nhà họ Đường lại nhận được một tấm!”
“Còn không phải là có đứa con rể xịn hay sao?”
Đường Thành Lâm ngồi trong Bentley nhìn người qua đường chung quanh, cười không ngậm mồm lại được. Người nhà họ Đường cũng vô cùng tự hào. Tham dự nghỉ thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương chứng minh nhà họ Đường đã được Tiêu Dao Vương tán thành, trở thành danh gia vọng tộc thứ thiệt.
“Chồng ơi, cảm ơn anh.” Đường Mỹ Oanh cười vui vẻ, không nhịn được hôn Liễu Súng đang lái xe. Anh ta lái một chiếc Ferrari thể thao mượn từ trong nhà.
Liễu Súng đắc ý: “Mỹ Oanh, anh đã nói sẽ không làm em mất mặt mà. Anh không lừa em đúng không?”
“Vâng” Đường Mỹ Oanh kích động sắp khóc.
“Nhưng ba anh nói 15 tỷ này còn lâu mới đủ số tiên đã chuẩn bị”
“Lát nữa em sẽ nói với ông nội để ông nội cho thêm một ít”
“Mỹ Oanh, ý anh không phải là như thế”
“Anh giúp nhà em như vậy, sao bọn em có thể để nhà họ Liễu tốn tiên! Anh yên tâm, mười mấy tỷ thì nhà họ Đường vẫn có thể lấy được!”
Nghe vậy, Liễu Súng cười vui vẻ.
Đoàn xe trùng trùng điệp điệp đi tới, tiếng chiêng trống đinh tai nhức óc, người qua đường thấy thế đều lấy di động ra quay lại. Không lâu Sau, đoàn xe đã tới quân khu. Nghỉ thức nhậm chức còn chưa bắt đầu, mọi người đều chờ ở bên ngoài. Những người tới dự lê đều rất kín tiếng, lái xe một mình tới đây. Một vài nhân vật lớn tụ tập ngoài cổng quân khu trao đổi với nhau. Bỗng có tiếng khua chiêng gõ trống cùng tiếng pháo nổ vang lên từ nơi xa. Mọi người nhìn vê phía có tiếng động thì thấy một đoàn xe, đằng trước còn treo biểu ngữ. Thấy cảnh này, những người tới dự lễ đều ngây ra như phỗng.
Đoàn xe dừng lại ngoài quân khu. Đường Thành Lâm bước xuống xe, tay cầm gậy chống, vẻ mặt hãnh diện. Ông ta cảm thấy mình quá ghê gớm, cuối cùng cũng dẫn dắt nhà họ Đường trở thành danh gia vọng tộc. Ông ta chào hỏi với một vài nhân vật lớn. Mặc dù nhà họ Đường chỉ là gia tộc hạng hai, nhưng Đường Thành Lâm vẫn quen biết những người này, chẳng qua không thân thiết mà thôi.
“Anh Triệu, là anh đấy à! Anh cũng nhận được thư mời, chắc tốn không ít tiền đâu nhỉ?”
“Đây chẳng phải là chủ tịch dược phẩm Hải Thiên đó sao? Chủ tịch Tôn, chào ông, tôi là Đường Thành Lâm, công ty Vĩnh Nhạc Đường thị.
Đúng, gần đây Đường thị của tôi đang hợp tác với tập đoàn Vạn Quân”
Đường Thành Lâm vừa tới nơi đã chào hỏi với một vài người trước kia từng gặp mắt, sau này chẳng mấy khi giao tiếp, còn lấy thư mời như muốn khoe khoang. Người nhà họ Đường xuống xe, đi đường mà như lâng lâng, cảm thấy mình đã đạt tới đỉnh cao cuộc đời Thấy thư mời trong tay Đường Thành Lâm, không ít người ở đây đều thay đổi sắc mặt: “Đây…
Đây là khách quý mời riêng ư?”
Ở đây có không ít người là nhân vật lớn, đều hiếu biết về thư mời. Thư mời cũng chia thành từng đảng cấp, bình thường phát cho bên ngoài đều là ghế thường, chỉ có thể đứng đăng sau xem lê, còn khách quý mời riêng thì khác, được ở đăng trước, hơn nữa còn có ghế ngồi. Đường Thành Lâm lấy ra thư mời khách quý khiến không ít người rúng động “Nhà họ Đường chỉ là gia tộc hạng hai, sao lại có thư mời khách quý?”
“Chẳng trách lại phô trương như thế, thì ra là khách quý của Tiêu Dao Vương”
Mọi người đều cho răng nhà họ Đường có quan hệ không bình thường với Tiêu Dao Vương, không thì sao lại nhận được thư mời khách quý?
Phải biết răng người được ngôi trên ghế khách quý đều là nhân vật lớn thứ thiệt, không phải có tiên là ngôi được.
“Anh Đường, là anh à? Gân đây khỏe không?”
“Anh Thành Lâm, mười mấy năm không gặp, anh đúng là càng ngày càng khỏe khän!”
Sau khi phát hiện chuyện này, không ít nhân vật lớn đều đích thân tiến lên chào hỏi. Thấy vậy, Đường Thành Lâm vô cùng vinh hạnh, thậm chí cho räng mình đã bước chân vào xã hội thượng lượng, từng giao thiệp với những ông trùm trong giới thượng lưu này.
Người nhà họ Đường đều hãnh diện vô cùng, cảm thấy mình đã đạt tới đỉnh cao cuộc đời. Cuối đoàn xe, Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi không xuống xe. Hà Diệp Mai thấy cảnh này đã hối hận xanh ruột, sớm biết vậy thì không đến, bây giờ Đường Thành Lâm hãnh diện như vậy, chác chăn sẽ khen ngợi Đường Mỹ Oanh “Hầy, Mỹ Oanh tìm được cậu bạn trai tốt quá”
Bà ta không khỏi cảm thán.
Giang Cung Tuấn không nói một câu. Anh đang chờ tới giờ vào sân. Đường Thành Lâm đang được tâng bốc cao bao nhiêu thì lát nữa sẽ ngã thảm bấy nhiêu Diệp Hình cũng đến. Ông ta cũng thấy thư mời khách quý trong tay Đường Thành Lâm, không khỏi hâm mộ Đường Thành Lâm có một cháu rể tốt. Ông ta đi tới, hào phóng chào: “Cụ Đường, đã lâu không gặp.”
“Chủ tịch Diệp…” Đường Thành Lâm vừa mừng vừa sợ, vội băt tay với Diệp Hình, nhiệt tình nói: “Chủ tịch Diệp, gân đây hợp tác với Vạn Quân, tôi rất hài lòng. Tôi hy vọng Vĩnh Nhạc có thể van tiếp tục hợp tác với Vạn Quân”
“Đây là đương nhiên” Diệp Hình nói.
“Đúng rồi, mấy ngày nữa là tiệc mừng thọ 80 tuổi của tôi, chủ tịch Diệp nếu rảnh…”
Đường Thành Lâm còn chưa dứt lời thì Diệp Hình đã đồng ý: “Chắc chắn tôi sẽ đến”
“Anh Đường” Lại một giọng nói vang lên, một người đàn ông khoảng 50 tuổi đi tới. Gã chính là Trương Trọng Thiên ở trong biệt thự của Tiêu Nhàn Nhã đêm qua. Gã là chủ tịch của một công ty y dược cỡ lớn, tài sản gân băng Vạn Quân. Gã đã biết thân phận của Giang Cung Tuấn, bây giờ gặp Đường Thành Lâm, gã cũng hơi sợ hãi.
“Chú Trương, chào chú chào chú.” Đường Thành Lâm kịp thời băt tay với Trương Trọng Thiên. Ông ta cảm thấy mình quá có mặt mũi.
Trước kia những người này đều khinh thường ông ta, bầy giờ lại thay phiên nhau tới chào hỏi mình Ông ta rất biết ơn nhà họ Liễu Thấy cảnh này, người nhà họ Đường lại bắt đầu nịnh bợ Liêu Súng, khiến Liêu Súng suýt nữa không phân biệt được đồng tây nam bắc.
“Chào chủ tịch Đường” Liễu Thạnh Hồng đi tới bắt tay với Đường Thành Lâm. Ông ta cũng không ngờ Đường Thành Lâm lại có quan hệ với Tiêu Dao Vương, nhận được thư mời khách quý, bây giờ không nịnh bợ thì chờ tới khi nào?
“Chủ tịch Đường, hai nhà chúng ta sớm ngày quyết định hôn ước luôn đi, hay là chờ nghỉ thức kết thúc thì cho thăng con không nên thân nhà tôi đính hôn với Mỹ Oanh?”
“Ha ha ha, được được.” Đường Thành Lâm cười to. Đây là giây phút vinh quang nhất của ông ta kể từ lúc chào đời tới nay. Ông ta cảm thấy mình đã đạt tới đỉnh cao cuộc đời, dân dät nhà họ Đường bước vào hàng ngũ danh gia vọng tộc.
Đúng lúc này, cổng quân khu mở cửa. Mấy quân nhân đi tới xếp hàng hai bên, một phó tướng bước ra, nhìn mọi người nói: “Nghi thức sắp bät đầu, mời các vị đi vào, ngồi theo số thứ tự ghi trên thư mời”
Chương 37: Nâng cao, té đau
Năm quân khu chỉnh đốn là chuyện quan trọng của năm thành phố. Các nhân viên quan chức của năm thành phổ đều phải tham dự. Theo lý mà nói, chuyện nội bộ như vậy thì người ngoài không thể tham quan. Nhưng lần này Tiêu Dao Vương nhậm chức thống soái năm khu lớn lại ngoại lệ mở ghế khách cho người ngoài, trên thư mời đã phân phát đều có đánh số, mỗi số tương ứng với số ghẽ.
Nghe thấy sắp đi vào, mọi người đều tự giác nhường đường cho Đường Thành Lâm. Bởi vì ông ta là khách quý, ngôi đằng trước, chỗ ngôi giống các ông trùm ở quân khu, người như vậy đương nhiên phải vào trước.
Đường Thành Lâm ngây người.
“Anh Thành Lâm, anh đứng ngẩn người làm gì? Đi đi”
Mãi tới khi có giọng nói truyền đến, Đường Thành Lâm mới phản ứng lại. Thế là thế nào?
Mình đi trước à? Ông ta hơi ngẩn người rồi cười to, cảm gậy chống ưỡn ngực bước đi dưới ánh mắt của vô số nhân vật lớn.
“Hâm mộ quá.”
“Sau lần này, nhà họ Đường mới thực sự quật khởi”
“Tôi dám bảo đảm trong vòng ba năm, tài sản nhà họ Đường ít nhất sẽ tăng lên mấy chục lân”
Không ít người nhỏ giọng trao đổi, nhưng Đường Thành Lâm vẫn nghe được. Đối với loại người sĩ diện như ông ta thì lòng hư vinh được thỏa mãn tột độ.
Sau khi Đường Thành Lâm dẫn đầu, các quyên quý khác mới lần lượt xếp hàng chờ kiểm tra thư mời.
Thấy mọi người đã xếp hàng xong, phó tướng mới cất cao giọng nói: “Tôi nói trước mấy điều, thứ nhất, sau khi đi vào thì đi đường mòn bên cạnh, ra đằng sau hội trường, đứng đúng chỗ trên khu vực được chia sẵn trên mặt đất, thứ hai, phải giữ im lặng tuyệt đối, thứ ba, không được phép rời đi trước, thứ tư…
Phó tướng nói rất nhiều quy củ, mọi người đều nghiêm túc ghi nhớ.
“Bắt đầu kiểm tra!”
Đường Thành Lâm cầm thiệp mời tinh xảo đưa qua. Phó tướng thấy là thư khách quý, lập tức đứng thẳng lưng, giơ tay chào nghỉ thức quân đội, kêu to: “Chào trưởng quan!”
Tiếng chào này khiến Đường Thành Lâm sững sờ. Còn người đứng đăng sau thì vô cùng hâm mộ. Quả nhiên Đường Thành Lâm với Tiêu Dao Vương có quan hệ không bình thường, ngay cả tướng quân ở quân khu cũng tôn kính ông ta như thế.
Một đám người nhà họ Đường ở nơi xa đều trở nên đắc ý, nhao nhao lãy di động ra quay lại khoảnh khắc vinh quang này.
Phó tướng chào xong rồi mở thiệp mời, nhưng khi thấy cái tên ghi trong thiệp thì sắc mặt ông bỗng trầm xuống. Đúng là thiệp do cấp trên phát, nhưng ngay sau đó cấp trên cũng nói rõ, nếu người tên là Đường Thành Lâm đến thì không cho vào, hơn nữa còn phải đuổi ra ngoài. Phó tướng nhìn Đường Thành Lâm, sau đó ra lệnh cho các chiến sĩ bên cạnh: “Ném lão già này ra ngoài cho tôi!”
“Vâng!”
Hai chiến sĩ đi tới, khiêng hai bên Đường Thành Lâm kéo đi. Đường Thành Lâm sửng sốt, hoảng hốt kêu la: “Tướng quân… Tướng quân, thế là thế nào? Tôi có thư mời mà? Các anh làm gì vậy? Ui cha…”
Đường Thành Lâm bị ném mạnh xuống mặt đất, thật lâu sau vẫn không đứng dậy được. Đám quyền quý thấy cảnh này đều trợn tròn mắt. Thế này là thế nào? Vừa rồi còn nghiêm chào cơ mà?
Sao thoáng chốc đã ném người ta ra ngoài rồi?
Người nhà họ Đường đang cầm di động quay lại, thấy cảnh này cũng trợn mắt há hốc mồm, mãi mà không phục hồi tinh thân “Ngay cả thư mời của Tiêu Dao Vương cũng dám làm giả, đúng là không biết điều! Nể tình ông vi phạm lần đầu, lần này tôi tha cho ông. Nếu không, đây là tội chém đầu!” Phó tướng lạnh lùng nói Đường Thành Lâm cũng bất chấp đau đớn, chật vật đứng dậy nhìn Liễu Thạnh Hồng, lớn tiếng nói: “Thạnh Hồng, cậu mau nói giúp tôi đi, thư mời này là cậu lấy cho tôi mà, lính Tây Cương đích thân mang tới cho nhà họ Đường cơ mài!”
Nghe tướng quân nói Đường Thành Lâm làm giả thư mời, Liêu Thạnh Hồng nào dám dính líu tới Đường Thành Lâm: “Đường Thành Lâm, ông đừng ngậm máu phun người! Ông làm thư mời giả thì liên quan gì tới tôi?”
Đường Thành Lâm hoảng hốt, nhìn chung quanh tìm kiếm giúp đỡ, thấy Liêu Súng, ông ta chật vật đi tới, kéo tay anh ta van nài: “Cháu rể, cháu nói giúp ông đi, nói giúp ông đi”
Liêu Súng cũng hoảng hốt. Anh ta đâu biết đây là chuyện gì? Ông ta cái khó ló cái khôn, vội nói: “Ông nội, có phải ông đắc tội nhân vật lớn nào đó không? Cháu dám khẳng định thư mời không phải là giả, chäc chăn ông đã đắc tội ai đó nên mới bị đuổi đi”
“Không… Có ai đâu..” Đường Thành Lâm sốt ruột muốn khóc “À, cháu biết rồi, chắc chăn là nhà họ Đường đốt pháo nên khiến Tiêu Dao Vương bất mấn Ông nội, cháu đã bảo rồi, chúng ta kín tiếng một chút, ông càng muốn phô trương” Liễu Súng vỗ trán nói.
Đường Thành Lâm cũng cho là thế. Lúc này ông ta hối hận gần chết, sớm biết như vậy, ông ta sẽ không huênh hoang làm gì.
Đám quyền quý lúc trước còn làm thân với Đường Thành Lâm bây giờ đều khinh thường ra mặt. Cuối đoàn xe nhà họ Đường, Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế lái. Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn, nghỉ hoặc hỏi: “Cung Tuấn, anh bảo ông nội mất mặt là đây hả? Anh đã sớm biết đúng không? Có chuyện gì vậy?”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Tối qua anh không lừa em, anh thật sự nhờ thủ trưởng kêu lính Tây Cương đưa thiệp mời tới nhà họ Đường, không ngờ công lao lại bị cướp mất. Cho nên anh gọi điện cho thủ trưởng để báo với quân Tây Cương, hủy bỏ thư mời của nhà họ Đường”
“Ha ha ha, con rể làm được läm!” Hà Diệp Mai ngồi ghế sau cười âm lên. Mặc dù người bị đuổi là cha chồng, nhưng bà ta rất vui vẻ, không khỏi khen ngợi Giang Cung Tuấn: “Lão già này ngoan cố lắm, người khác nói gì cũng tin. Hừ, nhà họ Liễu ra mặt gì chứ, dám cướp công lao của con rể tôi, xứng đáng!”
Đường Sở Vi cạn lời: “Mẹ, đó là ông nội, sao mẹ lại nói ông như vậy?”
“Ông nội thì sao? Loại người bảo thủ, từ nhỏ chỉ thiên vị Đường Hiện Đường Khánh, chưa từng đối xử tốt với ba con, bây giờ thấy ông ta chịu thiệt nên mẹ vui, sao hả?”
Giang Cung Tuấn cười khẽ, quay sang hỏi Đường Sở Vĩ: “Sở Vi, em muốn xem lễ nhậm chức.
của Tiêu Dao Vương không?”
“Hả?” Đường Sở Vi sửng sốt, hỏi: “Đi… Đi được hả? Thư mời của nhà họ Đường đã bị hủy rôi mà?
Giang Cung Tuấn cười võ lên vô lăng, nói: Lúc trước anh đã nói với em rồi, xe này là xe của một nhân vật lớn, bạn thân của thủ trưởng anh là tài xế của người này, bây giờ người này không ở thành phố Tử Đảng, anh nhờ thủ trưởng dùng quan hệ mới được lái xe này. Chỉ cần anh lái xe đi tới thì quân Tây Cương chãc chăn sẽ cho anh đi.”
“Thật hả?” Đường Sở Vi không tin “Còn ngây ra đấy làm gì? Đi thôi” Hà Diệp Mai lại tin, võ lên đầu Giang Cung Tuấn.
“Được rồi” Giang Cung Tuấn cười, chợt nổ máy, còn ấn còi bíp bíp Ngay khi mọi người đang nhìn Đường Thành Lâm bị ném ra ngoài như một con chó thì cuối đoàn xe nhà họ Đường vang lên tiếng loa, sau đó một chiếc xe thương vụ không có biển số chạy tới Thấy Giang Cung Tuấn thật sự lái xe, Hà Diệp Mai hạ cửa kính xuống, thò đầu ra nhìn các ông trùm ở bên ngoài. Mọi người đều trợn tròn mắt Nhà họ Đường này lại chơi trò gì vậy? Trước mặt bao nhiều binh lính mà dám ấn còi, còn nổ máy?
Muốn lái xe tiến vào quân khu ư?
Chương 38: Chắc chắn sẽ cho mẹ nở mày nở mặt
Đường Thành Lâm đang hối hận, hối hận vì mình quá phô trương, còn đốt pháo bên ngoài quân khu khiến thượng cấp bất mãn nên mới bị hủy tư cách tham dự nghi thức. Đúng lúc này, tiếng còi vang lên, sau đó ông ta thấy Giang Cung Tuấn lái xe chạy tới.
Ông ta đang lo không tìm thấy nơi trút giận, thế là chống gậy đi thẳng tới trước xe, giơ gậy chửi ầm lên: “Đồ phế vật! Còn sợ chưa đủ mất mặt hay sao hả? Mau lái xe đi cho tao!”
“Bíp!” Giang Cung Tuấn bấp còi, ra hiệu cho Đường Thành Lâm tránh đường. Hà Diệp Mai thò đầu ra: “Ba, ba sao vậy? Sao mà chật vật thế? Sao lại dính bùn đất trên người? Đúng rồi, Giang Cung Tuấn nói có thể lái xe đi vào, ba đã già rồi, có muốn lên xe ngôi không?”
Lời nói của Hà Diệp Mai khiến Đường Thành Lâm tức giận run cả người. Bà ta cũng có ý muốn chọc tức Đường Thành Lâm. Bởi vì bà ta biết Đường Thành Lâm thích sĩ diện, không có khả năng ngôi lên chiếc xe này, cũng sẽ không tin lời mình.
Đường Lăng đi tới, quát lên: “Thằng phế vật này, mày làm gì thế hả? Chán sống à? Còn không mau cút xa một chút! Nơi này là nơi nào mày không biết hay sao mà còn dám lái xe tới đây?
Mày muốn chết cũng đừng liên lụy tới nhà họ Đường!”
Đường Hiện cũng đi tới, đến trước ghế lái muốn tát Giang Cung Tuấn. Nhưng Giang Cung Tuấn kịp thời đóng cửa kính xe.
“Cung Tuấn, đừng cần quấy nữa, ông nội đã chọc giận Tiêu Dao Vương rồi, cứ càn quấy như thế thì chúng ta phải làm sao đây?” Đường Sở Vi cũng hơi sợ hãi. Đây là bên ngoài quân khu, bên trong ngoài Tiêu Dao Vương còn có không ít nhân vật lớn đâu.
“Bíp bíp!” Giang Cung Tuấn lại ấn loa, ra hiệu cho người nhà họ Đường rời đi.
Hà Diệp Mai nói xong, thấy Đường Thành Lâm không lên xe, lúc này mới cười nói: “Con rể, lão già bảo thủ đó không lên xe, mẹ biết ngay ông ta sẽ không lên xe mà. Bây giờ con có thể lái xe đi vào.
Nhưng mẹ cảnh cáo nhé, lần này đừng làm mẹ mất mặt đấy, nếu không mẹ không tha cho con đâu!”
Bên ngoài quân khu, đám quyên quý đều đứng xem trò hay. Nhà họ Đường thật nực cười, làm một tấm thư mời già, còn phô trương nào là chiêng trống nào là đốt pháo, cứ như thể sợ người khác không biết, bây giờ lại đòi lái xe đi vào, cả nhà này đều là đồ ngu à?
Giang Cung Tuấn cũng không dám thật sự tông Đường Thành Lâm. Anh quay đầu xe, vòng qua Đường Thành Lâm cùng xe của người nhà họ Đường khác, chạy lướt qua. Nhưng đằng trước có không ít người xếp hàng.
“Bíp bíp!” Tiếng loa lại vang lên. Hà Diệp Mai thò đầu ra quát: “Mắt mù hả? Không thấy có xe à?
Muốn chết hả?”
Đám tỷ phú này đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó lộ vẻ như xem tên hề, tự giác nhường đường.
“Đồ phế vật!” Đường Thành Lâm tức giận run lên, xách gậy xông lên, nện lên kính thủy tinh sau xe. Nhưng ông ta chẳng những không thể đập vỡ kính thủy tỉnh mà ngược lại bị đẩy lùi mấy bước, ngã nhào xuống đất. Người nhà họ Đường đi tới đỡ Đường Thành Lâm đứng dậy. Đường Thành Lâm tức giận tái mặt: “Mau ngăn cản thằng phế vật đó cho tao! Nó muốn chết thì đừng liên lụy tới nhà họ Đường!”
Người nhà họ Đường lại chạy tới chặn trước xe Giang Cung Tuấn, không cho anh đi tiếp.
“Giang Cung Tuấn, mày muốn chết hả?”
“Mày tìm chết thì đừng liên lụy tới nhà họ Đường!”
“Mày lái cái xe cùi này làm gì? Muốn tông cổng quân khu hả?” Người nhà họ Đường nhao nhao mắng chửi.
Trước cổng quân khu có rất nhiều chiến sĩ vũ trang, còn có một phó tướng quân hàm rất cao.
Nhưng các chiến sĩ này đều đứng thẳng tắp, không hề nhúc nhích. Phó tướng không nói gì mà đi sang một bên, lấy di động ra gọi điện, nhỏ giọng nói: “Thưa vương, tôi đã ném Đường Thành Lâm ra ngoài, nhưng xe của Häc Long đến đây, bây giờ bị người nhà họ Đường chặn lại, hình như nhà họ Đường không biết thân phận của Giang Cung Tuấn. Bây giờ xử lý thế nào?”
“Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được, đừng bận tâm”
“Vâng”
Phó tướng hỏi ý kiến của Tiêu Dao Vương xong thì đứng chờ ở cửa, không kiểm tra thư mời đôi mặt với người nhà họ Đường chỉ trích, Giang Cung Tuấn cũng cạn lời. Tôi lái xe đi thì liên quan gì tới mấy người? Anh hạ cửa thủy tinh xuống, thò đầu ra nhìn đám người mảng hăng say, thậm chí Đường Lăng còn trèo lên mui xe, bất đắc dĩ nói “Ê, mấy người làm gì thế hả? Mấy người không vào được không có nghĩa là tôi không vào được.
Ai quy định không thể lái xe đi vào?”
Đúng lúc này, một chiếc xe chạy tới từ nơi xa Đó là một chiếc xe cờ đỏ, biển số xe .
Thấy chiếc xe này, người nhà họ Đường vội vàng né tránh, các chiến sĩ thì nghiêm chào rồi nhường đường cho đi. Giang Cung Tuấn chỉ vào chiếc xe đó nói: “Nhìn đi, chẳng phải có xe đi vào hay sao?” “Giang Cung Tuấn, đầu mày bị hư hả?” Đường Lăng ngồi trên mui xe mảng: “Đó là xe của sếp lớn trong thành phổ, xe mày là xe gì? Mày cho răng mày là ai? Mau cút ra cho tao!”
Hà Diệp Mai cũng chột dạ, nhỏ giọng hỏi “Con rể, được không vậy?”
Giang Cung Tuấn thề thốt: “Mẹ yên tâm, lần này sẽ cho mẹ nở mày nở mặt, chắc chắn có thể lái đi vào, không vào được tồi sẽ ly hôn với Sở Vi”
“Ly hôn cái đầu anh” Sở Vi măng Hà Diệp Mai lại có tự tin, nhìn người nhà họ Đường ở bên ngoài, cuối cùng dừng lại trên gương mặt xanh mét của Đường Thành Lâm, cười nói: “Ba, ba bị người ta ném ra ngoài hả? Chẳng phải nhà họ Liêu ra mặt giúp đỡ kiếm được một tấm thư mời cho nhà họ Đường à? Thế này là thế nào? Nếu không vào được thì ba lên xe của Giang Cung Tuấn, để Giang Cung Tuấn dẫn ba vào đi”
“Đồ phế vật! Chỉ biết mất mặt!” Đường Thành Lâm tức giận mảng to: “Từ giờ trở đi, cả nhà Đường Bình không có quan hệ với nhà họ Đường!
Mọi người tránh ra, chúng nó muốn chết thì kệ chúng nói”
Nghe vậy, người nhà họ Đường mới nhường đường, còn bỡn cợt nhìn Giang Cung Tuấn như thể đang nhìn thảng hề. Đám tỷ phú đều đứng sang một bên không hề nhiều lời, chỉ có mấy người mới phát hiện chút manh mối.
Giang Cung Tuấn lái xe chạy ra cống lớn Thấy chiếc xe này, binh lính đứng thẳng lưng nghiêm chào. Giang Cung Tuấn hạ cửa kính xe xuống cười hỏi phó tướng: “Ê, cậu tên là gì?”
Phó tướng hơi sửng sốt, đứng thăng lưng đáp: “Báo cáo tướng quân, thuộc hạ là phó tướng của Tiêu Dao Vương, tên là Hoäc Đổng”
“Hoäc Đổng à? Được läm, hoàn thành tốt nhiệm vụ, lát nữa tôi sẽ nói tốt cho cậu mấy câu trước mặt Tiêu Dao Vương. Cậu chờ thăng chức đi”
“Cảm ơn trưởng quan!”
Cảnh tượng này khiến mọi người rúng động Người nhà họ Đường đều trợn mắt há hốc môm.
Giang Cung Tuấn lái xe chạy vào quân khu trong ánh mät chăm chú của bao người. Đường Thành Lâm hoàn hồn, vội vàng vừa đuổi theo vừa kêu: “Cháu rể, chờ ông, chờ ông với.”
Nhưng vì ông ta chạy quá sốt ruột nên bị trượt chân ngã. Đến khi đứng lên, xe của Giang Cung Tuấn đã chạy vào quân khu, ông ta muốn đuổi theo, lại bị chiến sĩ gác cổng ngăn cản “Các cậu làm gì vậy hả? Các cậu biết người mới đi vào là ai không? Đó là cháu rể của tôi!”
Đường Thành Lâm ưỡn thẳng lưng “Ném qua ngoài!” Hoäc Đống lại nói.
Đường Thành Lâm tiếp tục bị ném ra ngoài.
Chương 39: Hả dạ
Dưới ánh mắt chăm chú của bao nhiêu người, Giang Cung Tuấn lái xe chạy vào quân khu. Người nhà họ Đường hối hận xanh cả ruột.
Vừa rồi họ còn trào phúng, thoắt cái Giang Cung Tuấn đã lái xe đi vào, quan trọng hơn nữa là phó tướng quân khu còn rất kính trọng anh. Chẳng lẽ Giang Cung Tuấn là một nhân vật lớn?
Trong quân khu, Giang Cung Tuấn quay sang nhìn Đường Sở Vị, cười nói: “Sở Vị, anh không lừa em đúng không?”
“Cung Tuấn, anh nói thật cho em đi, rốt cuộc anh là ai?” Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn, trong lòng lại bắt đầu nghi ngờ. Từ sau khi quen biết Giang Cung Tuấn đến bây giờ đã xảy ra rất nhiều chuyện, đều không thể tưởng tượng nổi.
Lần đầu tiên là Giang Cung Tuấn chữa lành vết bỏng trên người cô, lân thứ hai là nhân vật lớn như Diệp Hình đích thân tiếp đãi cô, lần thứ ba là ông chủ nhà hàng Ngọc Thực, Cổ Dật Hàn đích thân tặng thẻ kim cương cho cô. Hôm nay là lần thứ tư. Những chuyện này đều quá khó tưởng tượng.
Giang Cung Tuấn giải thích: “Anh chỉ là binh lính. Anh làm lính mười năm, đã có tư lịch, quen biết mấy vị tướng quân cũng đâu có gì lạ. Hơn nữa xe này có lai lịch, quân Tây Cương không dám ngăn cản, phó tướng chỉ tưởng trong xe có nhân vật lớn, anh là tài xế lái xe”
Hà Diệp Mai lại không suy nghĩ quá nhiều.
Trong mắt bà ta, Giang Cung Tuấn chỉ là binh lính, không có tiền không có quyền, chẳng qua lần này anh làm rất hay, quá hả dại Lúc này, một đám chiến sĩ vũ trang đi tới, thấy xe của Giang Cung Tuấn, họ lập tức đứng sang một bên nghiêm chào, nhìn xe rời đi. Mãi tới khi xe đã chạy xa, các chiến sĩ mới bước đều rời đi.
“Ha ha ha, thật là thể diện!” Hà Diệp Mai cười không ngậm mồm lại được, hỏi: “Con rể, mẹ có thể xuống xe chụp mấy bức ảnh không?”
Giang Cung Tuấn kịp thời nói: “Khỏi đi, ngồi trên xe thì không sao, nhưng nếu xuống xe chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài “
Nghe vậy, Hà Diệp Mai từ bỏ ý tưởng đó.
Giang Cung Tuấn lái xe tới thẳng hội trường.
Trong quân khu đã dựng sân khấu, bên dưới toàn là ghế, không ít người mặc quân trang, đeo quân hàm đã ngôi chờ trên ghế. Giang Cung Tuấn nhắc nhở: “Sở Vi, mẹ, chúng ta không xuống xe. Nếu xuống xe thì chắc chắn sẽ bị đuổi đi, chúng ta cứ ở đây xem. Còn mẹ nữa, đừng chụp ảnh, nơi này đều là những nhân vật tâm cỡ, lỡ ảnh mẹ chụp bị thiết lộ thì sẽ phạm tội lớn”
“Vậy thì còn xem gì nữa? Không bằng về nhà xem TVI” Hà Diệp Mai nhất thời cụt hứng. Bà ta vào đây còn không phải là vì muốn chụp ảnh, đăng lên facebook khoe khoang. Bây giờ Giang Cung Tuấn nói không được chụp ảnh, bà ta lại không có hứng xem.
Đường Sở Vi lại rất có hứng, bởi vì nơi này là mặt bên sân khấu, vừa lúc có thể thấy rõ sân khấu, thấy được quá trình nhậm chức của Tiêu Dao Vương.
“Con rể, lái xe chạy đi. Mẹ muốn khoe khoang với nhà họ Đường một phen!” Hà Diệp Mai nói.
Mấy năm nay bà ta gả cho nhà họ Đường, người nhà này chưa từng thích bà ta. Đường Bình cũng là phế vật, đánh không đánh trả. Măng không cãi lại. Bà ta đã chịu đủ rồi.
Giang Cung Tuấn hỏi Đường Sở Vĩ: “Sở Vị, em muốn không?”
Đường Sở Vĩ nói: “Mẹ muốn về thì chúng ta về thôi. Bây giờ nghi thức còn chưa bắt đầu, về xem truyền hình trực tiếp cũng vẫn còn kịp.
“Được” Giang Cung Tuấn khởi động xe, quay đầu xe chạy ra ngoài. Lúc này đã bắt đầu kiểm tra thư mời, không ít tỷ phú đang xếp hàng chờ. Xe của Giang Cung Tuấn lại chạy ra.
“Con rể, bấm còi cho người ta chú ý!”
“Bíp!” Giang Cung Tuấn lập tức bấm còi. Cổng quân khu im phăng phắc, không ai dám nhiều lời.
Tiếng loa vang lên thu hút sự chú ý của mọi người, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt bỗng trở nên phấn khích. Sao… Sao lại chạy ra rồï?
Các chiến sĩ, phó tướng lập tức đứng nghiêm chào, đồng thanh hô to: “Chào trưởng quan!”
Hà Diệp Mai hạ cửa thủy tỉnh xuống, thò đầu ra, vẻ mặt tràn đây hưng phấn và tự hào. Xe chạy ra, đám tỷ phú đang xếp hàng đều nhường đường. Hà Diệp Mai thậm chí còn thò đầu phất tay với các anh lính: “Chào các đồng chí, các đồng chí vất vả” Vẻ mặt tư thế cứ như thể mình thật sự là trưởng quan.
Xe chạy ra quân khu, dừng lại trước mặt người nhà họ Đường. Hà Diệp Mai mở cửa xuống xe. Bà ta ưỡn ngực ngẩng cao đầu, vẻ mặt sáng lán, tràn đây tự hào, tươi cười xán lạn nói: “Ba, chúng ta về đi, con đi dạo một vòng ở bên trong rồi, cũng không có gì đáng xem đầu”
Một đám đều sắc mặt xám ngoét, im lặng không nói gì. Sao họ lại không hiểu Hà Diệp Mai đang khoe khoang.
Hà Diệp Mai nhìn Đường Mỹ Oanh, không thấy Liêu Súng đâu, nhất thời trào phúng: “Mỹ Oanh, bạn trai cháu đâu? Cậu cả nhà họ Liêu đâu?
Chẳng phải họ giúp chúng ta nhận được một tấm thư mời hay sao? Chẳng lẽ thư mời thật sự là giả?
Còn cậu cả nhà họ Liêu nữa chứ, bản lĩnh còn không bảng thãng con rể phế vật nhà tôi”
Sác mặt Đường Mỹ Oanh tái mét, căn hàm răng, lại không biết phản bác như thế nào. Thấy vậy, Hà Diệp Mai càng sung sướng. Ai bảo mày đắc ý, ai bảo mày cướp công lao của con rể tao, bây giờ vả mặt chưa?
“Ba, ba sao vậy? Sắc mặt ba trông tệ quá. Ba lên con xe cùi của con rế con nghỉ tạm đi, nhưng trong xe không có điều hòa, trời nóng thế này, cũng không biết ba có chịu nổi hay không”
“Đủ rồi!” Đường Hiện đứng ra quát: “Hà Diệp Mai, cô có ý gì hả? Đổ thêm dầu vào lửa hả?”
Hà Diệp Mai lập tức chống nạnh, chỉ vào Đường Hiện mắng: “Anh rống cái gì? Ỷ vào mình là con cả nên năm giữ quyên lực gia tộc, không để mắt tới nhà chúng tôi! Chỉ vì nhà anh ở biệt thự, ở chung với ba nên nói huyên thuyên, rõ ràng thư mời là con rế tôi nhờ quan hệ xin được, các anh lại ôm công về phía mình, còn mảng Sở Vi, măng cả nhà chúng tôi hả?”
Hà Diệp Mai đã sớm nghẹn cục tức trong lòng: “Giang Cung Tuấn chỉ là lính xuất ngũ, không tiền không quyên, nhưng thế thì sao? Nó làm lính cũng có chiến hữu, có thủ trưởng. Tôi nói thật cho mấy người biết, chính vì các người cướp công lao của Giang Cung Tuấn nên nó tức quá, mới gọi điện cho thủ trưởng liên lạc với quân Tây Cương, hủy bỏ thư mời của nhà họ Đường”
Nói xong, Hà Diệp Mai thoải mái hơn nhiều Bây giờ bà ta đã bất chấp Đường Thành Lâm sẽ nổi giận thu hồi số cổ phần còn lại.
Bởi vì bà ta rất hiếu biết cả nhà Đường Hiện, có gia đình này thì cổ phần của Đường Bình sẽ không thể giữ được lâu, không lâu sau sẽ bị lấy lại hết Người nhà họ Đường bị chặn họng không nói được một lời. Đường Thành Lâm lúc này mới tỉnh ngộ, thì ra lúc trước Giang Cung Tuấn nói thật, cậu ta thật sự có thể xin được thư mời, mà lá thư mời đó cũng đúng là do cậu ta lấy cho mình.
“Tôi hồ đồ, hồ đồ rồi..” Đường Thành Lâm hối hận vô trán Đường Mỹ Oanh kịp thời đi tới đỡ Đường Thành Lâm, an ủi: “Ông nội đừng giận, đừng nghe bà ta nói huyện thuyên.”
“Đúng thế” Đường Lăng cũng nói: “Thư mời vốn là Liêu Súng ra mặt nhờ nhà họ Liêu lấy giúp, chính vì chúng ta quá phô trương nên thượng cấp mới bất mãn”
“Hà Diệp Mai thừa cơ ly gián thôi”
“Bà ta bất mãn cổ phân bị thu hồi” Người nhà họ Đường nhao nhao chỉ trích Hà Diệp Mai “Hà Diệp Mai, bà thật quá đáng! Mau xin lôi bai”
Hà Diệp Mai khinh thường: “Xin lỗi? Ông ta đã đuổi cả nhà tôi ra khỏi nhà họ Đường rồi, chúng tôi không còn người nhà họ Đường nữa, xin lỗi cái gì? Tôi nói cho ông biết, bà đây không cần cổ phần nữa! Muốn thu hồi thì thu hồi đi! Rời khỏi nhà họ Đường, bà đây cũng có thể sống tốt!”
Mấy năm nay, Hà Diệp Mai đã chịu đủ rồi. Bây giờ bà ta đã bất chấp tất cả, hoàn toàn không để mắt mới Đường Thành Lâm. Chẳng qua chỉ là một lão già sĩ diện bảo thủ, già nên hồ đồ mà thôi Nói xong, bà ta lên xe, ra lệnh: “Con rể, lại lái xe vào quần khu lượn một vòng, à không, lượn mấy vòng, cho Đường Thành Lâm hối hận vì đã đuổi chúng ta ra khỏi gia tộc!”
Chương 40: Thay đổi thái độ
Giang Cung Tuấn cũng không ngờ mình lại có ngày trở thành tài xế cho người khác. Nhưng anh cảm thấy cách làm của Hà Diệp Mai thật sự rất hả dạ. Anh lại lái xe chạy vào quân khu, đi ra đi vào cứ thể mãy lần, khiến người nhà họ Đường tức giận xanh cả mặt. Còn đám tỷ phú khác thì chỉ lo xem trò hay.
Hoäc Đổng cũng rất bất đắc dĩ. Đường đường là Hắc Long mà sao lại như người chưa từng trải đời thế không biết. Nếu hành vi của anh ta mà truyên vê thủ đô thì sẽ mất mặt lắm. Nhưng Giang Cung Tuấn lại cảm thấy không tồi, cuộc sống hiện giờ quả nhiên là thanh nhàn thoải mái.
Giang Cung Tuấn lại lái xe chạy ra, đang định quay đầu vào thì Đường Sở Vi nhắc nhở: “Cung Tuấn, được rồi, anh làm chậm trễ thời gian kiểm tra thư mời của người ta”
Giang Cung Tuấn quay lại nhìn Hà Diệp Mai, cười hỏi: “Mẹ, sướng không?”
“Ha ha ha, sướng! Thoải mái hết cả người!”
Hà Diệp Mai cười ngoác mồm. Quá hả giận! Hôm nay là ngày hãnh diện nhất của bà ta suốt mấy chục năm qua. Tỷ phú của năm thành phổ lớn đều đang nhìn mình, bà ta cảm thấy quá có thế diện.
Giang Cung Tuấn nói: “Được rồi thì con lái xe trả lại. Đây cũng không phải là xe con”
Nghe vậy, Hà Diệp Mai cứng đờ. Nhưng ngẫm lại Giang Cung Tuấn mượn xem cũng là để mình được nở mày nở mặt, cho nên bà ta không trào phúng, chỉ nói: “Được rồi, về thôi”
Giang Cung Tuấn lái xe, nghênh ngang rời đi trong ánh mắt của người nhà họ Đường và phú hào của năm thành phố lớn. Anh đưa Đường Sở Vi và Hà Diệp Mai về nhà, sau đó lại lái xe tới Nội Kinh Các, đỗ xe đúng chỗ rồi mới bắt taxi về nhà họ Đường. Còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười của Hà Diệp Mai từ trong nhà.
“Ha ha ha, cười chết mất! Mấy người không thấy sắc mặt của người nhà họ Đường, giống y chang gan lợn! Quá buồn cười”
“Mẹ, Giang Cung Tuấn hồ đồ, mẹ cũng hồ đồ hả?” Đường Tấn tức giận nói: “Sao mẹ lại nói ông nội như vậy? Vất vả lắm mới được chút cổ phần, bây giờ chắc chắn ông nội tức giận rồi, sẽ lấy lại hết cổ phần”
“Lấy thì lấy” Hà Diệp Mai thờ ơ: “Ông cụ vốn không thích Đường Bình, chê ông ta không có tiên đồ, chưa từng nhìn ông ta lần nào, với lại có cả nhà Đường Hiện suốt ngày thủ thỉ bên tai ông cụ thì sớm muộn gì cũng sẽ lấy hết cổ phần của chúng ta.” Hà Diệp Mai biết rõ người nhà họ Đường đều là loại người gì.
“Mẹ cũng thật là! Đây là tiên mà! Mẹ đừng có chê tiên chứ!” Ngô Mịch cũng bất mãn. Sắp tới cuối tháng, đến ngày gia tộc chia tiền lãnh, dù chỉ có 5% thì cũng nhận được không ít. Bây giờ xong rồi, đầu vứt đi hết rồi.
Cửa không đóng, Giang Cung Tuấn đi vào nhà.
“Con rể, con đã về rồi, nào, ngồi đi..”” Hà Diệp Mai nhiệt tình chào đón. Bà ta đã nghĩ thoáng rôi, không có cổ phân thì không có cổ phần, bà ta còn có chút tiền, dự tính mở phòng khám cho Giang Cung Tuấn, dựa vào y thuật của Giang Cung Tuấn cũng có thể mưu sinh.
Đường Tấn, Ngô Mịch đanh mặt, ánh mắt như phun lửa.
“Cung Tuấn” Đường Sở Vi cũng đứng dậy nhường chỗ cho Giang Cung Tuấn ngồi.
“Con rể à, mẹ nghĩ kỹ rôi, mẹ còn có hơn sáu tỷ lần trước Sở Vi đưa, chúng ta mở phòng khám, mở tiệm thuốc, tự mưu sinh còn tốt hơn là ở nhà họ Đường phải ăn nói khép nép. Còn ông nữa…
Đường Bình, ông đừng đi làm ở Vĩnh Nhạc nữa!
Tôi không tin rời khỏi nhà họ Đường, cả nhà chúng ta sẽ chết đói!”
Giang Cung Tuấn nhìn Hà Diệp Mai. Trước kia anh vẫn khinh thường mẹ vợ này, cho rằng bà ta thực dụng, trong mắt chỉ có tiên. Bây giờ xem ra đều là bị cuộc sống ép buộc. Giang Cung Tuấn gật đầu: “Mở phòng khám thì không thành vấn đề. Nhưng chờ một lát nữa đi. Con nghe nói trung tâm thương mại nội thành sắp mời thương gia, lúc đó chúng ta mở phòng khám trong trung tâm thương mại luôn.”
“Bốp!” Hà Diệp Mai giơ tay đập lên đâu Giang Cung Tuấn, mảng: “Con biết đó là chỗ nào không?
Đó là nơi cao cấp! Sẽ chế tạo thành trung tâm tài chính phồn hoa nhất cả nước, còn vọng tưởng mở phòng khám ở đó nữa chứ. Đừng nói cái khác, chỉ riêng nộp tiền thuê đã là con số thiên văn rồi”
Giang Cung Tuấn vô tội sờ đầu. Nộp tiên thuê ư? Anh sắp mua hết toàn bộ trung tâm thương mại, muốn mở một phòng khám thì ai dám đòi tiền thuê của anh? Nhưng anh biết điều không nói gì. Nếu nói với người nhà này răng anh sắp mua trung tâm thương mại thì chắc chắn sẽ bị coi là kẻ ngốc Nghe Hà Diệp Mai muốn lấy tiền mở phòng khám cho Giang Cung Tuấn, Đường Tấn sốt ruột nói: “Mẹ, không được đâu, bỏ tiền cho thăng phế vật này sẽ chỉ mất công vô ích thôi. Mẹ đã hứa sẽ cho con tiên đổi xe rồi mà? Sao mẹ lại đổi ý?”
“Mẹ, sắp tới ngày kỷ niệm kết hôn của con với anh Tấn rồi, váy mẹ hứa với con đâu?”
“Được rồi” Hà Diệp Mai quát: “Không có tiền thì đừng thích làm màu. Đổi xe làm gì? Mua máy làm gì? Trong túi có bao nhiêu tiền không tự biết à? Hơn nữa tiền này vốn là của Sở Vi”
”Mẹ bất công, con mới là con trai của mẹ, anh ta chỉ là con rể”
Hà Diệp Mai đập lên đầu Đường Tấn, quát: “Mày nhìn Đường Lăng đi, đã làm giám đốc một ngành của Vĩnh Nhạc rồi, mày lại nhìn Đường Dụng nhà Đường Khánh mà xem, không đi làm ở Vĩnh Nhạc mà tự mở xưởng gia công, năm nay thu nhập cũng hơn chục tỷ, mày nhìn lại mày đi, có tiên đồ gì?”
Đường Tấn bị mảng đến mức không dám nói một cậu, chỉ oán hận trừng Giang Cung Tuấn Đường Sở Vi chỉ cười mà không nói. Thấy mẹ tán thành Giang Cung Tuấn, trong lòng cô cũng rất Sung sướng.
Ngô Mịch kéo tay Đường Tấn, cho cậu ta một cái nháy mät, bóng nói: “Mẹ, bọn con sai rồi, không đổi xe cũng không mua váy nữa”
“Cốc cốc cốc!” Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Hà Diệp Mai ngồi trên sofa trừng Đường Tấn: “Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Đi mở cửa đi!”
“Vâng” Đường Tấn đứng dậy, đi ra mở cửa.
Ngoài cửa đứng mấy người, đó chính là Đường Thành Lâm, Đường Hiện, Đường Khánh, cùng với một số thành viên quan trọng của nhà họ Đường, trong tay còn câm quà. Đường Hiện cười nói: “Tấn đấy à, ba mẹ cháu có nhà không?”
Giọng Hà Diệp Mai vang lên: “Đường Tấn, ai đấy?”
Đường Tấn quay đầu lại nói: “Mẹ, là ông nội, bác cả với bác hai”
Nghe vậy, Hà Diệp Mai lập tức đi ra ngoài cửa, nhìn mọi người với thái độ lồi lõm: “Ái chà chà, đúng là khách ít đến. Nhà tôi đã mua bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên mấy người đến đây đấy nhỉ? Miếu nhỏ nhà tôi không chứa nổi mấy đại phật như các người đâu” Nói xong, bà ta chỉ ra ngoài: “Cút!”
“Diệp Mai, em đừng như vậy, ba anh tới nói xin lỗi mà” Đường Hiện kịp thời nói: “Em nhìn xem, ba đã lớn tuổi thế này rồi mà còn đích thân tới nói xin lôi, sao em lại không cho ba vào nhà?
Lỡ người khác biết sẽ măng nhà em bất hiếu”
“Măng thì măng. Mấy năm nay người ngoài măng nhà tôi còn ít sao?” Hà Diệp Mai kiêu ngạo nói: “Sao hả? Biết Giang Cung Tuấn là nhân vật lớn nên tới nịnh bợ chứ gì? Vậy thì mấy người thất vọng rồi, cậu ta chỉ là tên lính quèn xuất ngũ thôi Mặc dù thủ trưởng của cậu ta rất lợi hại, quen biết cả tướng quân Tây Cương, nhưng cậu ta chỉ mượn xe của thủ trưởng được một lần thôi chứ không mượn được lần thứ hai đâu”
Đường Thành Lâm đích thân tới có mưu đồ gì, Hà Diệp Mai nghĩ bảng ngón chân cũng biết.
Cho dù Đường Thành Lâm là trưởng bối, bà ta cũng không hề nể mặt.