Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cường Đại Chiến Y Full Dịch
  3. Chương 41-50
Trước /1080 Sau

Cường Đại Chiến Y Full Dịch

Chương 41-50

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 41: Tổ chức náo nhiệt, tổ chức thể diện

“Mẹ nó, bà làm gì vậy? Thái độ của bà là sao?

Ông nội đích thân tới mà sao bà lại như vậy?”

“Đúng thế, thật sự cho rằng mình ghê gớm lắm à?”

“Còn không mau quỳ xuống xin lỗi ông nội!”

Người nhà họ Đường nhao nhao chỉ trích Hà Diệp Mai. Hà Diệp Mai lập tức thay đổi thái độ, cười nói: “Ba, nhà con nhỏ chứ không phải là biệt thự, hơn nữa cũng không có nhiều ghế, vào nhà cũng không có chỗ ngôi, có chuyện gì thì đứng ở đây nói đi. Ái chà, còn mang quà cơ à? Tấn, đứng đó làm gì? Còn không mau nhận quà đi!”

“Vâng!” Đường Tấn lập tức tiếp nhận quà của nhà họ Đường. Nhưng quà cáp quá nhiều, một mình cậu ta lấy không hết nên kêu lên: “Mịch, lại đây lấy đồ.”

Ngô Mịch đi tới, Đường Tấn đưa quà trong tay cho cô ta, lại đi nhận quà của người nhà họ Đường.

Đường Thành Lâm cố gắng làm cho mình bình tĩnh, chống gậy nói: “Diệp Mai, đều là người một nhà, có oán hận gì thì trôi qua đi. Lân này ba tới là để mời các con trở về gia tộc “

“Thôi khỏi đi ba” Hà Diệp Mai dừng tay, nói: “Rời khỏi nhà họ Đường cũng được, ít ra không cần bị khinh bỉ, không cần nhìn mặt người khác.

Hơn nữa cả nhà con đều có tay có chân, con không tin rời khỏi nhà họ Đường, nhà con sẽ chết đói”

“Em dâu…”

“Tôi cái gì? Đường Hiện, tôi nhắc nhở anh, nơi này không phải là nhà họ Đường, anh không có quyên ra lệnh cho tôi!”

Nghe tiếng ôn bên ngoài, Giang Cung Tuấn cũng cười khẽ, ngược lại là Đường Sở Vi hơi sốt ruột. Đêu là người một nhà, sao mẹ lại làm cho quan hệ căng thẳng như vậy? Cô đứng dậy, đi ra ngoài khuyên: “Mẹ, thôi bỏ đi”

“Bỏ cái gì mà bỏ?” Hà Diệp Mai quát lên: “Mày còn sợ chưa đủ mất mặt hả? Mày chưa ăn chửi đủ hả? Lúc trước họ sỉ nhục mày như thế nào, chẳng lẽ mày quên hết rồi?”

“Con..” Đường Sở Vi đỏ mặt, há miệng lại không biết nên nói gì.

Hà Diệp Mai quay sang nhìn Đường Thành Lâm: “Ba, nhà con không cần cổ phần nữa, con cũng không muốn nhìn sắc mặt của mọi người.

Mời ba về đi”

“Râm!” Nói xong, bà ta đóng sâm cửa lại.

Người nhà họ Đường sắc mặt tái mét, Đường Hiện chỉ vào cửa phòng, giận run người: “Ba nhìn xem, nhìn mà xem, Hà Diệp Mai này thật đáng giận!”

Đường Khánh không ngừng gõ cửa, quát lên: “Đường Bình, thằng bất lực này, mày trốn trong nhà làm gì? Mau mở cửa cho ba!” Nhưng bất kể ông ta gõ cữa kiểu gì cũng không ai mở cửa.

“Thật kỳ cục!”

“Quả thực không coi ai ra gì!”

“Ông nội, vậy mà ông còn xin họ về gia tộc làm gì? Đuổi khỏi gia tộc luôn là được!”

“Đúng thể, lần này chúng ta ký hợp đồng khác với Vạn Quân, con không tin Vạn Quân còn dám hủy hợp đồng, tiền vi phạm hợp đồng lần này là con số thiên văn!”

“Ba, thôi đi, chúng ta vê thôi” Người nhà họ Đường nhao nhao nói Đường Thành Lâm thở dài một hơi, nói: “Chờ họ hết giận rồi tính sau” Nói xong, ông ta chống gậy rời đi Trong nhà, Hà Diệp Mai mở quà của nhà họ Đường.

“Ái chà, rượu vang”

“Chậc chậc, thuốc lá Hoàng Hạc phiên bản hiếm, một cây thuốc lá này chác cũng mấy chục triệu ấy nhỉ”

“Nào là rượu nào là thuốc lá, Đường Bình, ngày mai bán cho mẩy quán trong khu dân cư, xem có thể đổi được bao nhiêu tiền”

Lúc này, Đường Bình mới ừ một tiếng “Mẹ, đừng làm như vậy, đều là người một nhà, cần gì phải làm cho căng như vậy” Đường Sở Vi nhỏ giọng nói “Con biết cái gì!” Hà Diệp Mai quá: “Bà mày đã chịu đủ rồi. Bây giờ vừa lúc, không cần nhìn sắc mặt chúng nó. Còn Đường Tấn nữa, mày phấn đấu lên cho tao nhờ, đừng làm việc ở Vĩnh Nhạc nữa, đối sang chỗ khác, tao không tin rời khỏi nhà họ Đường, cả nhà chúng ta sẽ chết đói”

“Vâng” Đường Tấn cúi đầu, nhỏ giọng đáp Giang Cung Tuấn ngáp một cái. Đêm qua anh đi làm chuyện lớn, cả đêm không ngủ “Sở Vi, anh về phòng ngủ một giấc.”

Đường Sở Vi phất tay: “Đi đi” Nói xong, cô lấy di động xem truyền hình trực tiếp nghi thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương Giang Cung Tuấn vào phòng của Đường Sở Vi.

Anh sống ở nhà họ Đường đã được một khoảng thời gian, nhưng vân ngủ sàn nhà. Anh muốn lấy chiếu trong tủ quần áo trải trên mặt đất theo phản xạ, nhưng nghĩ tới Đường Sở Vi ở bên ngoài, cũng không vào phòng ngủ nên anh không nghĩ nhiều, trực tiếp ngả lưng ra giường Biệt thự nhà họ Đường, cả nhà Đường Thành Lâm chật vật trở về.

Đường Thành Lâm ngồi trên ghế hút thuốc lào. Người khác đang phân nộ chỉ trích cả nhà Đường Bình, nhục mạ Hà Diệp Mai.

“Đủ rồi!” Đường Thành Lâm quát lên. Mọi người mới câm miệng. Đường Thành Lâm rít một hơi thuốc: “Cho Đường Bình 20% cổ phần gia tộc, chờ họ hết giận rồi mang hợp đồng sang, Đường Hiện đích thân đi, phải được cả nhà họ tha thứ”

Nghe thấy là 20% cổ phần, mọi người đều sốt ruột.

“Ba, ba già nên hồ đồ hả? Đây là 20% cổ phần, sao có thể nói cho là cho!”

“Đúng đấy ông nội, dựa vào đâu chứ? Cả nhà họ đều là phế vật, sản nghiệp của chúng ta sao lại phải cho họ?”

“Sao? Tao nói không được hả?” Đường Thành Lâm quát lên: “Tao còn chưa chết, tao vân là gia chủ! Cho ai cổ phần đều do tao quyết định! Còn nữa, mời Đường Sở Vi về cho tao. Đường Hiện, mày nhường ghế chủ tịch điều hành cho Đường Sở Vi, mày đi giúp Đường Sở Vĩ. Phải làm tốt quan hệ với Vạn Quân, nịnh bợ được Vạn Quân thì tài sản nhà họ Đường sẽ nhanh chóng tăng vọt.”

“Vâng” Đường Hiện cúi đầu đáp. Mặc dù không cam lòng, nhưng ông ta vần không dám cãi mệnh lệnh của ông cụ Đường Thành Lâm lại ra lệnh: “Mấy ngày nữa là tiệc mừng thọ tám mươi của ta, tiệc mừng thọ lần này sẽ đặt tiệc ở khách sạn Tử Đăng, quan hệ nào dùng được thì dùng hết đi, ta muốn bao hết một tầng lầu, ta muốn tổ chức náo nhiệt. Gửi thiệp mời cho các nhân vật lớn có thế mời hết cho ta Đường Hiện không nhịn được hỏi: “Ba, tiệc mừng thọ lần này ba định chuẩn bị bao nhiêu tiên?”

Đường Thành Lâm suy nghĩ rồi nói: “Lấy ra 90 tỷ đi. Đường Hiện, con phụ trách chuyện này. Ba muốn tổ chức náo nhiệt, tổ chức thể diện, cho cả thành phố Tử Đảng biết nhà họ Đường không phải là gia tộc hạng hai, mà là danh gia vọng tộc chân chính, hiểu chưa?”

“Vâng, con nhất định sẽ tổ chức thật náo nhiệt cho ba” Đường Hiện vội gật đầu, trong lòng lại sướng rơn. 90 tỷ tổ chức một bữa tiệc, ông ta âm thầm ăn bớt một chút, lần này ít ra cũng phải được 30 tỷ.

“Được rồi, giải tán đi” Đường Thành Lâm phất tay, sau đó đứng dậy chống gậy lên lầu.

Sau khi ông ta rời đi, người nhà họ Đường mới tụ tập lại một chỗ. Đường Khánh nhỏ giọng nói “Anh cả, ba cho Đường Bình 20% cổ phần, còn kêu anh nhường ghế chủ tịch, e răng muốn nâng đỡ Đường Sở Vi làm người thừa kế”

Đường Hiện nhìn ông ta: “Khánh, cậu nói thế là sao hả?”

Đường Khánh kịp thời nói: “Em lo lăng cho anh mà. Anh là con trai cả, anh mới là người thừa kế nhà họ Đường. Ba chúng ta già rồi, chắc chăn không còn sống được mấy năm. Lỡ một ngày nào đó ba qua đời thì chẳng phải tài sản đều lọt vào tay Đường Sở Vi hay sao?

Đường Hiện phất tay, nói: “Đây là quyết định của ba, chúng ta phải nghe lời, không thể cãi lại.

Còn chuyện ai là người thừa kế của gia tộc thì đều do ba định đoạt, hiểu chưa?”

“Vâng, anh cả dạy phải, tại em nghĩ nhiều.

Chương 42: Thần y của thành phố Tử Đằng

Hôm nay là ngày gây chấn động thành phố Tử Đăng, Tiêu Dao Vương nhậm chức thống soái năm thành phố, ba tộc trưởng của gia tộc lớn ở thành phố Tử Đằng bị trói trên ghế, bị chặt đầu, thủ cấp biến mất.

Còn người nhà họ Tiêu đều rút lui khỏi thành phố Tử Đằng. Nhưng Giang Cung Tuấn sớm đề phòng chuyện này nên đã ra lệnh cấp dưới chuẩn bị tất cả, phong tỏa ba tuyến đường hải lục không, cấm bất cứ kẻ nào trong bốn gia tộc lớn xuất cảnh.

Sau nghi thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương, chính phủ cũng ra mặt giải thích chuyện ba vị tỷ phú bị giết. Họ lôi một tội phạm tử hình từ trong ngục giam, đeo mặt nạ quỷ mà Giang Cung Tuấn sử dụng bản chết trước mặt mọi người, cho quân chúng sự công bằng. Chuyện này tạm thời bị ém xuống.

Nhà họ Tiêu, một trong bốn gia tộc lớn của thành phổ Tử Đằng trước kia đã hoàn toàn xong đời, không thể xoay người. Ba gia tộc khác mặc dù chỉ chết một tộc trưởng, nhưng cũng khiến người trong gia tộc hoảng loạn, đều vận dụng quan hệ điều tra rõ ràng xe rốt cuộc họ đã đắc tôi ai. Có người phỏng đoán đây là lời cảnh cáo của Tiêu Dao Vương khi mới nhậm chức, muốn xử lý bốn gia tộc lớn.

Người ngoài đồn đãi lung tung, còn Giang Cung Tuấn thì đang ngủ trong nhà Đường Sở Vị, mãi tới buổi chiêu. Hơn hai giờ chiều, Đường Sở Vi đi vào phòng thấy Giang Cung Tuấn nằm dang rộng tay chân trên giường, điều hòa bật khá thấp nên cô sợ Giang Cung Tuấn bị cảm, đi qua kéo chăn đắp cho anh. Đúng lúc này, Giang Cung Tuấn nhảy lên, tốc độ cực nhanh bóp cổ Đường Sở VI.

“ÁI” Đường Sở Vi hoảng sợ kêu lên khiến Giang Cung Tuấn tỉnh táo lại, lập tức buông tay ra, áy náy nói: “Sở Vi, xin lỗi em”

Đường Sở Vi ôm cổ, tức giận bất mãn hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Giang Cung Tuấn xấu hổ. Anh thường xuyên canh gác biên quan, nơi đó rất nguy hiểm, sẽ mất mạng bất cứ lúc nào, cho dù ngủ cũng sẽ cảnh giác, chỉ cần có bất cứ động tĩnh nào cũng sẽ bừng tỉnh.

“Thói quen nghề nghiệp.” Giang Cung Tuấn vò đầu, đau lòng nhìn Đường Sở Vi sờ cổ, không nhịn được hỏi: “Em không sao chứ?”

“Không, không sao.” Đường Sở Vi thì không có vấn đề gì. Chẳng qua tính cảnh giác của Giang Cung Tuấn quá cao, nếu chung sống với anh thì không chừng một ngày nào đó sẽ bị anh bóp chết.

“Xin lỗi em” Giang Cung Tuấn áy náy.

Đường Sở Vi liếc xéo Giang Cung Tuấn, hỏi: “Tối qua rốt cuộc anh đang làm gì? Từ sáng về mà ngủ tới bây giờ”

“Sợ em còn đang giận nên mất ngủ.” Giang Cung Tuấn nói bậy bạ. Nếu để Đường Sở Vi biết anh đã giết tộc trưởng của ba gia tộc lớn thì còn làm ăn được gì?

Đường Sở Vi cảm thấy ngọt ngào, nhưng vẫn ra vẻ bất mãn: “Xí, ai tin anh? Cả đêm không gọi điện thoại, chắc chắn là lêu lổng với cô nàng nào khác!”

Giang Cung Tuấn thề thốt: “Không có đâu!”

Đường Sở Vi chu môi: “Được rôi, em tin anh, chiều này cùng em đến thị trường nhân tài xem thử, em định tìm việc”

Bây giờ đã trở mặt với gia tộc, cô không có khả năng lại đi làm ở Vĩnh Nhạc. Mấy năm nay, mặc dù cô thường bị nhục mạ, bị khinh thường, nhưng cô vần rất tiến tới, chưa từng bỏ bê học hành, còn không ngừng đào tạo sâu những môn học khác, cô có lý tưởng, có khát vọng. Cô không muốn ở nhà sống hoang phí thời gian.

“Chờ một thời gian nữa rồi tính sau.” Giang Cung Tuấn nói. Anh dự tính mua trung tâm thương mại nội thành, tương lai sẽ có rất nhiều tập đoàn lớn nhập trú, Giang Cung Tuấn cũng có dự định mở công ty. Lúc trước Đường Sở Vi làm chủ tịch điều hành ở Vĩnh Nhạc nửa tháng mà quản lý công ty gọn gàng ngăn näp, cho nên Giang Cung Tuấn dự tính mở một công ty cho Đường Sở Vi làm giám đốc. Cập nhật nhanh cường đại chiến y tại truyen.one

“Không được” Đường Sở Vị đanh mặt nói: “Không đi làm thì ăn cái gì? Dùng cái gì? Anh mua quần áo đẹp, mua túi xách đät đỏ, mua đồ trang điểm cho em hả?”

“Chỉ cần em thích thì cũng được. Anh là lính mười năm, cũng dành dụm được không ít tiền.”

“Em không có thói quen xài tiền của đàn ông.”

“Được rồi” Giang Cung Tuấn không nói gì nữa. Đường Sở Vi muốn đi làm thì để cho cô ấy đi.

Dù gì anh cũng đang chuẩn bị, chưa biết khi nào mới thực hiện được đây.

“Ra ngoài rửa mặt đi, em thay quân áo”

“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu ra ngoài. Phòng khách không có ai, chắc là đều ra ngoài hết rồi Giang Cung Tuấn vừa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng vào nhà vệ sinh đánh răng, tùy tiện rửa mặt, sau đó ra phòng khách chờ. Không lâu sau, Đường Sở Vi đã thay quần áo xong đi ra. Thấy cách ăn diện của cô, ánh mät Giang Cung Tuấn sáng lên. Đường Sở Vỉ mặc một chiếc áo sơ mi trăng, váy chữ A, giày cao gót, phong thái như người thành đạt, tràn đầy khí thế. Hơn nữa vóc dáng cô rất đẹp, tóc dài màu đen xõa sau lưng, cho người ta cảm giác thành thục giàu kinh nghiệm “Thật đẹp.” Giang Cung Tuấn ngăm nghía Đường Sở Vi, giống như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo, không nhịn được khen ngợi.

Đường Sở Vi xoay một vòng, cười khẽ: “Thế nào?”

Giang Cung Tuấn giơ ngón cái: “Đẹp lảm, kiếp trước anh tích đức nên mới tìm được người vợ xinh đẹp như em!”

Đường Sở Vi chu môi: “Đừng nhây. Nếu không phải anh chữa khỏi cho em thì em mới không gả cho anh đâu. Mẹ em nói đúng, nếu anh mở thẩm mỹ viện thì chăc chản sẽ rất đắt khách, vậy thì em không cần đi làm nữa, yên tâm ở nhà làm phu nhân nhà giàu.”

Giang Cung Tuấn xoa cảm. Phu nhân nhà giàu ư? Trước kia anh chưa tính toán tài sản của mình, hôm qua vừa tính lại, không ngờ có tới 20 tỷ đô, số tài sản này chắc chăn là người giàu nhất thành phố Tử Đăng. Chẳng qua anh kêu Ngô Huy về Nam Cương hốt tiền rồi, dự tính dùng để mua trung tâm thương mại nội thành mới xây.

“Vợ yên tâm, anh nhất định sẽ cho em lên làm phu nhân nhà giàu!”

“Đừng nhây! Mình có mấy cân mẩy lượng không tự biết à? Đi thôi, sắp ba giờ rồi, trẻ nữa thì không kịp thời gian tuyển dụng của các tập đoàn lớn đâu “Ừ” Lúc này Giang Cung Tuấn mới đứng dậy.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài. Đường Sở Vi cũng không có xe. Mặc dù Giang Cung Tuấn có, nhưng đó là xe chuyên dụng của Hắc Long, anh không muốn lái đi, thế nên anh lái xe điện chở Đường Sở Vi đến thị trường tuyển dụng gần đó.

Đường Sở Vi ngồi ghế sau, ôm eo Giang Cung Tuấn, tựa đầu vào lưng anh, nở nụ cười hạnh phúc. Mặc dù cuộc sống nghèo khó, không có BMW, không có Benz, nhưng ngồi ở đây còn hạnh phúc hơn nhiều, gần sát với thiên nhiên, được hóng gió tự nhiên.

“Cung Tuấn, anh kể em nghe chuyện anh làm lính đi”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Nói ra thì dài lầm.

Kiếp sống quân đội mười năm, dù kể mười ngày mười đêm cũng không đủ. Để sau này anh chậm rãi kể cho em nghe”

“Em chỉ tò mò, anh là lính mà sao lại biết y thuật?”

“Nơi này là Tử Đăng mà, là kinh đô dược liệu, hội tụ bác sĩ cổ truyền khắp thế giới. Anh lớn lên ở viện mồ côi, viện trưởng là một ông thây thuốc già, hơn nữa còn che giấu rất sâu. Từ nhỏ anh học tập một ít, biết rất nhiều phương thuốc lạ, y thuật cũng thường thôi. Y thuật của Ngô Huy mới gọi là thân kỳ, nhưng Ngô Huy rất kín tiếng, không thì đã sớm thành thần y rồi”

“Vậy à? So với Phương Thanh Tâm thì ai mạnh hơn?”

“Phương Thanh Tâm là ai?” Giang Cung Tuấn sửng sốt.

“Xí, còn học y nữa chứ, ngay cả Phương Thanh Tâm mà cũng không biết. Anh biết Phương Vĩnh Cánh nổi tiếng của thành phố Tử Đăng không? Thần y của thành phố Tử Đẳng, hội trưởng hiệp hội y cổ truyền. Còn Phương Thanh Tâm chính là cháu gái của Phương Vĩnh Cánh, trò giỏi hơn thầy”

Giang Cung Tuấn thật sự không biết. Anh là Hắc Long, sao cần quan tâm tới mấy nhân vật tép riu đó?

Chương 43: Ứng tuyển

Giang Cung Tuấn lái xe điện chở Đường Sở Vi đến thị trường nhân tài gân đó. Đến cửa, Đường Sở Vi nói: “Cung Tuấn, anh chờ em bên ngoài đi, em đi vào trong một vòng”

Giang Cung Tuấn trêu ghẹo: “Sao vậy? Chê anh đi cùng em khiến em mất mặt hả?”

Đường Sở Vi vội giải thích: “Không phải đâu, em muốn đi thật lâu, sợ anh chê phiên thôi. Gần đây có quán net, anh đến đó lên mạng một lát đi, em đi ra rồi sẽ gọi điện cho anh”

Đường Sở Vi đẩy Giang Cung Tuấn. Mặc dù cô là phụ nữ, chưa từng yêu đương, nhưng cũng từng đọc rất nhiều sách. Trong sách đều nói đàn ông ghét nhất là đi dạo với phụ nữ, cô sợ Giang Cung Tuấn sẽ ngại phiền toái.

“Anh không chơi game. Anh đi cùng em đi.

Em xinh đẹp thế này, anh không yên lòng” Giang Cung Tuấn cười nói. Trong lòng Đường Sở Vi ngọt ngào, gật đầu lia lịa, trong lòng cô vẫn hy vọng Giang Cung Tuấn sẽ đi cùng mình.

Hai người cùng nhau vào thị trường nhân tài.

Các công ty lớn ở đây đều thiết lập cương vị cân tuyển dụng. Rất nhiều nam nữ trẻ tuổi mặc tây trang, đeo caravat đi ra đi vào nơi này, tìm kiếm cương vị phù hợp với mình từ rất nhiều công ty ở đây. Giang Cung Tuấn hỏi: “Em định làm công việc gì?”

Đường Sở Vi nói: “Cứ xem thử, chỉ cân phù hợp thì em làm gì cũng được. Em không có kinh nghiệm việc làm, chỉ cân có công ty cần em thì dù chỉ là một viên chức nhỏ cũng được, coi như học tập kinh nghiệm, hơn nữa em tin vào năng lực của em, chỉ cân có công ty nhận em, chắc chắn em sẽ tiến bộ rất nhanh”

“Hay là anh gọi điện cho Diệp Hình, kêu ông ấy thu xếp một cương vị cho em ở Vạn Quân?”

“Khỏi đi, ông ấy là nhân vật lớn, bận rộn lắm, sao có thể để mắt tới một nhân vật nhỏ như em chứ?” Đường Sở Vi khẽ lắc đầu, nói: “Mặc dù anh đã cứu ông ấy, nhưng ông ấy nợ ân tình của anh đã trả hết rồi, hơn nữa chúng ta không thể dựa dâm vào người khác cả đời, còn phải dựa vào chính mình”

Câu trả lời của Đường Sở Vi khiến Giang Cung Tuấn rất hài lòng. Cưới được một người vợ thông minh như Đường Sở Vi đúng là phúc của anh.

“Vợ, chúng ta đã đăng ký kết hôn, nhưng chưa tổ chức lễ cưới đâu. Chúng ta chọn ngày lành làm lễ cưới đi. Anh hứa sẽ cho em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế giới”

“Không vội” Đường Sở Vi phất tay: “Chờ cày cuốc mấy năm, có tiên mua nhà rồi lại tính cái này.”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn không nhiều lời.

“Hửm?” Đúng lúc này, Đường Sở Vi thấy thông báo tuyển dụng của một công ty, phát hiện có cương vị rất phù hợp với mình. Nhà thiết kế quân áo. Từ nhỏ cô đã thích đẹp, nhưng vì sự cố mười năm trước khiến cô bị hủy dung, trở thành người phụ nữ xấu nhất thành phố Tử Đằng. Càng xấu thì càng khao khát sắc đẹp, do đó cô đã chọn học ngành thiết kế thời trang. Cô thích cái đẹp, thích thiết kế những bộ quần áo xinh đẹp để bù đắp cho thiếu sót trong lòng mình. Trừ thiết kế trang phục, cô còn học tập rất nhiều, nào là tiêu thụ, kế toán, tài chính, marketing… Mười năm qua, cái gì cô học được hầu như cô đã học hết rồi. Nhưng trong tất cả các lĩnh vực, thứ cô thích nhất vẫn là thiết kế thời trang.

Cô kéo tay Giang Cung Tuấn, chỉ vào đẳng trước nói: “Cung Tuấn, đây là tập đoàn Ella. Nhãn hiệu S.O.L của tập đoàn Ella chính là nhấn hiệu nổi tiếng khắp thế giới, cũng là nhãn hiệu cao cấp.

Em muốn làm nhà thiết kế thời trang ở tập đoàn Ella”

Đường Sở Vi cười vui vẻ, sung sướng đến mức muốn bay lên. Trước kia cô rất xấu, dẫn tới trong tiềm thức cô thích cái đẹp, đối với các nhãn hiệu của công ty, cô đêu năm rõ như lòng bàn tay.

“Vậy thì đi thôi. Anh tin em sẽ trúng tuyển”

“Vâng.”

Đường Sở Vi gật đầu, hít thở sâu, cố găng làm cho mình bình tĩnh lại. Sau đó đi vào khu vực tuyển dụng của tập đoàn Ella Tập đoàn Ella là một tập đoàn lớn xuyên quốc tế, công ty khác thông báo tuyển bụng chỉ có một bàn, còn tập đoàn Ella thì là một cửa hàng. Trước cửa có rất nhiều người xếp hàng, chờ nộp CV, tiến hành phỏng vấn. Đường Sở Vi cũng tự giác xếp hàng, chờ hơn một tiếng mới tới lượt cô.

Trên bàn làm việc có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Người đàn ông mặc tây trang, thät caravat, cúi đâu sửa soạn lại tư liệu, chuẩn bị tan tầm. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ta không ngẩng đầu lên: “Đặt CV lên bàn, về nhà chờ thông báo. Sau khi thông qua tỏi sẽ gọi điện thoại báo cho cô tới công ty phỏng vấn.”

Đường Sở Vi lập tức đặt CV lên bàn. Đúng lúc này, người đàn ông ngẩng đầu lên, ánh mắt dính chặt vào mặt Đường Sở Vi.

“Khoan đất”

“Hả?

Đường Sở Vi đang định rời đi thì dừng bước, nhìn người trông coi tuyển dụng, hỏi: “Anh còn có chuyện gì sao?”

Chu Hạo tham lam nhìn Đường Sở Vi từ trên xuống dưới, chưa từng thấy một người đẹp nào hoàn hảo được như vậy. Chu Hạo chỉ vào ghế dựa, nói: “Ngồi đi, nói chuyện.”

“Vâng” Đường Sở Vi ngồi xuống ghế.

“Cô ứng tuyến vị trí nào?”

“Nhà thiết kế”

“Có kinh nghiệm làm việc tương ứng chưa?”

“Chưa”

Chu Đăng cau mày nói: “Người đẹp, thế này thì không được đâu. Cô biết công ty chúng tôi là gì không? Cô biết ý nghĩa của nhà thiết kế công ty là gì không?” Nói rồi, anh ta câm CV bát đầu đọc “Tốt nghiệp học viện thiết kế loại hai trong nước, còn chưa có kinh nghiệm việc làm…” Anh ta khẽ läc đầu, nói: “Cô biết không? Những người ứng tuyển chức vị này đều tốt nghiệp từ học viện quốc tế hàng đầu, hơn nữa đã có rất nhiều năm kinh nghiệm làm việc, từng làm việc trong không ít công ty nổi tiếng, cô chẳng có chút ưu thế nào cả”

Đường Sở Vi lập tức nói: “Mặc dù tôi không có kinh nghiệm làm việc, nhưng tôi hiểu biết về thiết kế trang phục sẽ không thua kém những người đã làm việc lâu năm đó, xin hãy cho tôi cơ hội để tôi cầm bản thảo thiết kế đến công ty phỏng vấn”

Chu Đăng xoa căm nhìn Đường Sở Vi, ánh mắt dừng lại trên chiếc cổ trảng nõn của cỏ, dần dần dời xuống, thấy áo sơ mi căng phồng, nuốt nước miếng theo phản xạ. Sau đó, anh ta giả vờ giả vịt tiếp tục đọc CV.

Khi thấy trên CV viết đã từng nhậm chức chủ tịch điều hành của công ty Vĩnh Nhạc, anh ta lập tức biết cô là ai. Đây là Đường Sở Vi của nhà họ Đường. Hôm nay người ngoài đều đồn đãi về nhà họ Đường, sáng nay nhà họ Đường mất hết mặt mũi.

Đường Thành Lâm cầm một tấm thư mời giả đến tham dự nghỉ thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương, bị ném ra ngoài. Còn đứa con rể làm lính là Giang Cung Tuấn thì lại mượn được một chiếc xe đặc thù, cực kỳ uy phong.

Tuy nhiên bên ngoài đồn rằng chiếc xe đó là của một nhân vật lớn khác, bởi vì người này không có ở thành phố Tử Đăng, mà thủ trưởng của Giang Cung Tuấn vừa lúc quen biết với tài xế lái xe cho nhân vật này, cho nên mới mượn được chiếc xe đó.

Bên ngoài đôn đãi một khi người kia trở về, biết chuyện này thì chẳng những tài xế xong đời mà ngay cả thủ trưởng của Giang Cung Tuấn cũng sẽ xong đời, mà Giang Cung Tuấn lại càng thê thảm. Dám lái xe đặc thù đi thể hiện, không biết chữ chết viết như thế nào.

“Ừm… Đường Sở Vị, thế này đi, tôi cảm thấy các phương diện của cô đều phù hợp với yêu câu của công ty tôi. Thế này đi, buổi tối cô tranh thủ thời gian ra ngoài, chúng ta gặp mặt trò chuyện về cuộc phỏng vấn kế tiếp, không cần chờ đến tối, tôi cũng säp tan tầm rồi, chúng ta tìm chö khác trò chuyện kỹ hơn”

“Vâng” Đường Sở Vi vui mừng, vội nói: “Rất cảm ơn anh”

“Không cần cảm ơn. Nhà họ Đường có ân với tôi, cô là người nhà họ Đường, dù gì tôi cũng phải giúp cô một chút. Chúng ta trò chuyện riêng, tôi nói kỹ hơn cho cô nghe về phỏng vấn, thương lượng cửa sau cho cô để cô thành công được nhận vào làm” Chu Hạo bắt đầu lừa gạt. Bây giờ quan trọng nhất là lửa Đường Sở Vi đến khách sạn, chỉ cần tới khách sạn thì chẳng phải mặc cho anh ta xâm lược hay sao?

Đường Sở Vi lại rất tin tưởng lời nói của Chu Hạo, còn thật sự cho răng nhà họ Đường có ân với anh ta, muốn thương lượng cửa sau cho mình.

Ngoài nơi phỏng vấn, Giang Cung Tuấn ngồi xổm trên mặt đất hút thuốc. Đúng lúc này, anh nhận thấy một luông sát khí, nhất thời cảnh giác đứng dậy, nhìn lướt qua chung quanh, thấy một người trong đám đông.

“Cô ta?” Giang Cung Tuấn cau mày: “Tại sao cô ta lại ở thành phố Tử Đẳng?”

Thấy Đường Sở Vi còn chưa đi ra, anh suy nghĩ một chút rồi mau chóng đi theo.

Chương 44: Theo dõi

Bây giờ đã sắp tới giờ tan tâm, Chu Hạo kêu những ứng cử viên khác ngày mai lại đến, sau đó thu dọn đồ đạc, nói với Đường Sở Vi: “Sở Vi, hay là tới nhà tôi đi. Nhà tôi không có ai, tôi có thể nói cho cô kỹ hơn”

“Hả?” Đường Sở Vi sửng sốt: “Tới nhà anh ư?”

Thấy Đường Sở Vi kinh ngạc, Chu Hạo lập tức sửa lời: “Nhà tôi cách nơi này rất gân, khá tiện lợi.

Nếu cô không muốn thì đến công ty, lên văn phòng của tôi”

Chu Hạo là giám đốc ngành nhân sự của tập đoàn Ella. Anh ta phụ trách tuyển dụng, cũng có văn phòng riêng. Trong văn phòng của anh ta có sofa, sofa cũng giống như giường. Anh ta đã nghĩ rõ ràng, cưỡng ép dụ dỗ, nhất định phải ngủ được Đường Sở Vi. Đây chính là cô gái được truyền thông bầu thành người phụ nữ đẹp nhất thành phố Tử Đằng. Vừa nghĩ tới dáng người nóng bỏng, gương mặt xinh đẹp của cô, anh ta lại kích động.

Nghe thấy là đi phòng làm việc, Đường Sở Vi mới thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Cảm ơn giám đốc”

“Nói cảm ơn cái gì, kêu tôi là anh Chu được rôi” Anh ta nói rồi muốn nắm tay Đường Sở Vị, Đường Sở Vi lại khéo léo né tránh. Chu Hạo hào phóng nói: “Xin lỗi, tôi đường đột, tôi coi cô như em gái, bên ngoài đông người, tôi muốn kéo cô đi để tránh bị người khác đụng chạm”

Đường Sở Vi vuốt tóc mái, cười nói: “Không Sao.”

Chu Hạo bày ra tư thế mời: “Đi thôi”

Đường Sở Vi ra ngoài trước, nhưng không thấy Giang Cung Tuấn đâu, cô khó hiểu lấy di động gọi cho Giang Cung Tuấn. Điện thoại vẫn gọi được, nhưng không ai bắt máy. Cô nhíu mày lẩm bẩm: “Đi đâu rồi nhỉ?”

“Sở Ví, đi thôi”

Giang Cung Tuấn đi rồi, Đường Sở Vi cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh lười chờ nên mới đi trước, thế nên cô gửi tin nhắn giọng nói cho Giang Cung Tuấn: “Cung Tuấn, em đến tập đoàn Ella trò chuyện về phỏng vấn vòng hai, anh về nhà trước đi.”

Gửi xong, cô quay sang nhìn Chu Hạo đang ngắm nghía mình, thấy rõ vẻ tham lam trong mắt Chu Hạo, khiến cô không khỏi nhíu mày. Chu Hạo kịp thời tỉnh táo lại, cười nói: “Xin lỗi Sở Vi, cô quá xinh đẹp, vừa thấy cô tôi lại nghĩ loại quần áo nào mặc trên người cô mới là phù hợp nhất”

Đúng là anh ta nghĩ vậy, chẳng qua là ảo tưởng loại nội y nào mặc trên người Đường Sở Vi là gợi cảm nhất mà thôi.

Lời nói của Chu Hạo hoàn toàn gợi lên hứng thú của Đường Sở Vi. Xem ra Chu Đăng cũng là người am hiểu thiết kế trang phục, có thể thưởng thức cái đẹp.

“Không sao, xem ra anh Chu cũng nghiên cứu sâu về thiết kế trang phục, phối hợp quần áo. Tôi cũng muốn thỉnh giáo anh”

Nghe vậy, Chu Đăng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta chỉ là phòng nhân sự, nào biết mấy thứ này.

Nhưng anh ta vẫn tự hào nói: “Đúng vậy, tôi hiểu biết nhiều lắm. Chúng ta đến phòng làm việc trao đổi sâu hơn. Mời cô qua bên này, tôi lái xe tới. Tôi làm giám đốc ở Ella, tiên lương không cao lắm, chỉ khoảng 15 triệu thôi, nhưng cuối năm được thưởng khá nhiều nên cũng mua được siêu xe 3 tỷ” Anh ta có ý khoe khoang Đường Sở Vi nở nụ cười nói: “Anh Chu thật lợi hại, còn trẻ mà đã đi lên đỉnh cao cuộc đời rồi, sau này mong anh chỉ bảo nhiều hơn”

“Ha ha ha, sau này rồi nói” Chu Hạo cười to.

Đường Sở Vi cùng Chu Hạo đến tập đoàn Ella Giang Cung Tuấn đứng chờ Đường Sở Vi thì cảm nhận được sát khí, sau đó phát hiện bóng dáng quen thuộc trong đám đông. Anh mau chóng chỉnh di động thành tät âm, sau đó âm thâm bám theo, rời khỏi thị trường nhân tài, đến trung tâm thương mại đẳng sau. Anh vẫn đi theo người này vào trung tâm thương mại, ra cửa sau, xuống tầng hầm đỗ xe.

Người Giang Cung Tuấn bám đuôi là một người phụ nữ. Người phụ nữ đó khoảng chừng 25, 26 tuổi, mặc áo da và quân da đen, mái tóc dài đen nhánh, khuôn mặt rất xinh đẹp, vóc dáng cũng gợi cảm. Cô xuống tầng hâm đỏ xe, đứng trong một góc nhìn chung quanh như đang tìm kiếm thứ gì, sau đó đặt tay ra sau eo, rút một khẩu súng lục tỉnh xảo. Chỉ thoáng chốc, cô xoay người lại, nòng súng nhäm ngay Giang Cung Tuấn. Thấy anh, cô lộ vẻ kích động, vội cất súng lục, khẩn trương nói: “Sao… Sao lại là anh?”

Giang Cung Tuấn đi tới tựa lưng vào cột đá, nhìn cô gái mặc đồ da bó sát người này trông thanh thuần xinh đẹp này, thản nhiên hỏi: “Cô không ở biên cảnh Nam Cương, chạy tới thành phố Tử Đăng này làm gì?”

Giang Cung Tuấn từng gặp người phụ nữ này.

Đây là thành viên chủ chốt của một nhóm trộm mộ ở biên cảnh Nam Cương, từng ăn trộm một ngôi mộ cổ, bị anh tóm được. Nhưng vì cô ta ăn trộm cổ mộ của nước địch nên anh không khó xử nhóm trộm mộ này, chỉ đòi một khoản tiên chuộc rồi thả ra. Nhưng đám người này vân luôn ở biên cương, sao bây giờ lại xuất hiện ở thành phố Tử Đăng?

Đối mặt với Giang Cung Tuấn, Hoa Hồng Đen hơi khẩn trương, gương mặt chảy chút mồ hôi.

Đây chính là Häc Long, thống soái trăm vạn quân Häc Long. Anh ta không canh gác ở biên quan, sao lại ở đây?

“Báo… Báo cáo đại tướng, tôi… tôi theo dõi người khác đến Tử Đảng”

“Hả?” Giang Cung Tuấn nhìn cô ta, theo dõi người khác ư? Lúc trước anh từng cảm nhận sát khí, nhưng sát khí này chắc chăn không phải là của Hoa Hồng Đen. Mặc dù cô ta có chút võ công, nhưng sẽ không có sát khí đáng sợ như vậy. Cần phải giết rất nhiều người thì mới có sát khí cố đó.

Hoa Hồng Đen không dám giấu diếm: “Chuyện là thế này, khoảng thời gian trước chúng tôi vào một ngồi mộ cô, tìm được một món bảo.

vật, nhưng bị mai phục, thành viên trong nhóm đều chết hết, chỉ có mình tôi trốn thoát. Tôi bám đuôi kẻ đứng sau đến tận thành phố Tử Đăng, chẳng qua lại mất hết tung tích của hän ta”

Đối với chuyện này, Giang Cung Tuấn không muốn quan tâm. Anh liếc Hoa Hồng Đen, thản nhiên nói: “Nơi này là Tử Đăng, không phải là biên cảnh nước địch, ở đầy thì phải làm theo luật pháp nơi này, đừng gây chuyện.”

Giang Cung Tuấn để lại một câu rồi xoay người rời đi “Đại tướng…” Hoa Hồng Đen sốt ruột tiến lên, kéo tay Giang Cung Tuấn. Sắc mặt Giang Cung Tuấn trầm xuống, bóp cố Hoa Hồng Đen nhấc bổng cô ta lên, lạnh giọng chất vấn: “Cô định làm gi Mặt Hoa Hồng Đen đỏ bừng, vất vả nói: “Đại..

Đại tướng… Là… Là tôi đường đột, mong đại tướng tha cho tôi… tôi không có ý khác… xin hãy nghe tôi nói”

Giang Cung Tuấn ném cô ta xuống mặt đất như ném rác rưởi. Hoa Hồng Đen nhanh chóng quỷ xuống đất: “Xin đại tướng hãy thu tôi”

Giang Cung Tuấn thản nhiên hỏi: “Nghĩa là sao?”

Hoa Hồng Đen nói: “Vì bảo vật này mà mười mấy anh chị em chúng tôi đều chết hết. Mà chìa khóa mở bảo vật lại năm trong tay tôi, kẻ địch có thể dễ dàng tiêu diệt nhóm chúng tôi, chắc chắn có thực lực rất mạnh. Xin đại tướng phù hộ, tôi sẵn sàng dâng lên bảo vật”

Nếu là trước kia, chắc chắn Giang Cung Tuấn sẽ khinh thường, nhưng bây giờ, anh lại nổi lên hứng thú, phất tay: “Đứng lên nói”

“Vâng” Hoa Hồng Đen đứng dậy.

Giang Cung Tuấn hỏi: “Lân này các cô lại ăn trộm mộ nào? Tìm được bảo vật nào?”

“Là mộ cố của Chiêu Tử Vương. Chúng tôi tìm được một hộp cổ, đồn räng trong hộp này là bảo vật có một không hai, có thứ này thì sẽ giải được bí mật che giấu ngàn năm trong Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ”

“Hửm?” Nghe vậy, sắc mặt Giang Cung Tuấn trầm xuống. Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ? Chiêu Tử Vương này là ai? Bảo vật được đào ra từ cổ mộ của Chiêu Tử Vương thì sao lại có quan hệ với bức tranh gia truyền của nhà anh?

Chương 45: Tìm chết

Cổ mộ của Chiêu Tử Vương, rương báu, chìa khóa, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, Hoa Hồng Đen?

Giang Cung Tuấn nhìn cô gái mặc đồ da màu đen, vóc dáng thướt tha này, lâm vào trâm tư. Đây là trùng hợp hay là có người cố ý làm thế?

“Đại tướng, mong anh hãy phù hộ tôi.” Hoa Hồng Đen lại nói, gương mặt xinh đẹp mang theo chút van xin.

Giang Cung Tuấn liếc cô ta: “Cô nói có kẻ đã giết chết đồng bọn của cô, cô không trốn đi lại còn chạy tới Tử Đăng, còn †ìm tôi xin phù hộ, logic ở đâu ra?”

Hoa Hồng Đen giải thích: “Kẻ giết người giành báu vật không phải là kẻ chủ mưu đứng đằng sau. Kẻ giết người muốn độc chiếm bảo rương, không giao bảo rương cho thân chủ mà ôm bảo rương trốn xuống sông, cho nên tôi mới bám theo. Tôi có chìa khóa. Nếu để thân chủ biết chìa khóa nằm trong tay tôi thì tôi sẽ chạy trời không khỏi năng”

“Thân chủ là ai?”

Hoa Hồng Đen lắc đầu: “Tôi không biết. Lúc nào cũng là đại ca tiếp xúc với hẳn ta, bây giờ đại ca đã chết”

“Kẻ giết người cướp báu vật là ai?”

“Tôi không biết. Lúc đó trong cố mộ rất loạn, không gian tối om, tôi bị thương nặng, chỉ lo chạy trốn chứ không thấy rõ”

Giang Cung Tuấn chìa tay ra: “Chìa khóa?”

Hoa Hồng Đen thò ra ra đằng sau, mấy một chùm chìa khóa từ túi trong của quân da đưa cho anh. Giang Cung Tuấn cầm trong tay ngắm nghía.

Thanh chìa khóa này rất nhỏ, rất mộc mạc, không phát hiện có bí ẩn gì.

“Chỉ có cái này thôi ư?”

“Vâng, đây chính là chìa khóa mở kho báu.

Bảo rương cực kỳ đặc thù, trừ thanh này ra không còn thanh nào mở được. Cho dù dùng thủ đoạn công nghệ cao thì cũng không thể mở kho báu.

Giang Cung Tuấn cất chìa khóa, thản nhiên nói: “Cô đến phòng khám Trần Tục tìm Ngô Huy, đi theo Ngô Huy trước. Nhưng bây giờ Ngô Huy đã về Nam Cương, cô chờ mấy ngày nữa hãng đi”

Giang Cung Tuấn chỉ nói một câu rồi xoay người rời đi. Anh vốn không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng nó lại liên lụy tới Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ của gia tộc anh, anh không thể không chú ý. Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ là bảo vật gia truyền của nhà anh, nhưng Giang Cung Tuấn lại không hề biết gì về lai lịch của nó. Anh chỉ biết bức tranh này đã được truyên thừa rất nhiều năm, có tiếng tăm lừng lẫy trong giới đồ cổ, là bức tranh có giá trị cao nhất hiện nay. Có rất nhiều Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ giả được vẽ lại, nhưng chưa từng có ai thấy Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ chân chính.

Sau khi Giang Cung Tuấn rời khỏi tầng hầm đỗ xe, Hoa Hồng Đen cũng không nán lại mà nhanh chóng rời đi. Giang Cung Tuấn ra ngoài rồi lấy di động ra, phát hiện có cuộc gọi nhỡ của Đường Sở Vi, còn có tin nhắn của cô. Anh không gọi lại mà quay về thị trường nhân tài, lái xe điện vê nhà.

Tập đoàn Ella là tập đoàn xuyên quốc gia, rất có danh tiếng trên thế giới. Thành phố Tử Đằng cũng là thành phố lớn, tập đoàn Ella có chi nhánh ở đây.

Văn phòng giám đốc của ngành nhân sự, Đường Sở Vi ngồi trên sofa, hai chân khép lại, câm ly nước do đích thân Chu Hạo rót cho mình, lúng túng nhìn Chu Hạo cứ nhìn mình chăm chăm: “Anh… Anh Chu.”

“Sở Vị, trời nóng thế này, em uống ngụm nước trước đi, có chuyện gì chờ uống xong rồi trò chuyện” Chu Hạo nhìn chảm Đường Sở Vi. Anh ta đang đứng, từ góc độ này nhìn xuống vừa lúc có thể thấy khe cổ áo, rãnh núi như ẩn như hiện. Anh ta vô cùng kích động, không khỏi có cảm giác.

Anh ta đã bỏ thứ đặc biệt vào ly nước, chỉ cân Đường Sở Vi uống nước xong thì sẽ mặc cho anh ta xâu xé “Sở Vi, em uống đi.” Chu Hạo rất khẩn cấp.

Anh ta đã ảo tưởng cảnh tượng kế tiếp. Nhìn thân thể tuyệt vời của Đường Sở Vị, anh ta đã miệng khô lưỡi khô.

Đường Sở Vi uống một ngụm, Chu Hạo thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống sofa đối diện với cô, bät đầu trò chuyện. Bây giờ anh ta đang chờ thuốc phát huy tác dụng “Sở Vi, em là cô gái xinh đẹp và có khí chất nhất mà anh từng thấy.”

“Cảm ơn khen ngợi.”

“Đúng rồi Sở Vi, anh nghe nói chồng em là do Đường Thành Lâm đích thân chọn ở rể, là trẻ mồ ngôi, làm lính xuất ngũ về nhà. Sao em lại coi trọng một tháng lính nghèo? Với điều kiện của em, hoàn toàn có thể tìm một người tốt hơn, trẻ trung giàu có hơn cơ mà” Nói rồi, Chu Hạo ngồi thẳng lưng: “Anh biết một người, còn trẻ đã là giám đôc doanh nghiệp lớn, tiên lương 15 triệu, có nhà có xe, em ly hôn với thăng phế vật Giang Cung Tuấn kia đi, anh tin răng bạn anh sẽ không ghét bỏ em đâu”

Bạn mà anh ta nói thực tế chính là anh ta.

Nhưng anh ta lại người thông minh, không nói quá rõ ràng. Anh ta đang thử Đường Sở Vi Đường Sở Vi cảm thấy hơi nóng, nhẹ nhàng kéo áo sơ mi quạt gió. Nhận thấy ánh mắt ngả ngớm của Chu Hạo, cô đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Anh Chu, để anh chê cười rồi, tôi thấy hơi nóng”

“Không nóng, anh có bật điều hòa mà.” Chu Hạo thừa cơ đứng dậy, đi đến bên Đường Sở Vi ngồi xuống, đụng vào cái trán trơn bóng của cô: “Có phải bị sốt không?”

Đường Sở Vi nhanh chóng né tránh: “Anh Chu, chuyện phỏng vấn thì sao?”

“Không vội…”

Lúc này, Đường Sở Vi hơi choáng váng, hơn nữa thân thể càng ngày càng nóng. Chẳng lẽ là ly nước kia? Cô đã phát hiện không thích hợp, đứng dậy nói: “Anh Chu, tôi đi nhà vệ sinh.”

“Trong văn phòng của anh có.” Chu Hạo chỉ vào một cửa bên văn phòng.

Đường Sở Vi bất chấp tất cả, nhanh chóng đứng dậy. Vừa đứng lên, cô lập tức choáng váng đầu, suýt nữa ngã quy trên sofa. Chu Hạo kịp thời đỡ cô dậy, giả vờ quan tâm hỏi: “Sở Vi, em không sao chứ?”

“Tôi… Không biết sao mà tôi lại chóng mặt. Tôi vào nhà vệ sinh đây” Đường Sở Vi hơi lắc đầu đứng dậy, cố gảng kìm nén choáng váng, đi về phía nhà vệ sinh. Vào buồng, cô khóa cửa lại, vội lấy di động ra gọi cho Giang Cung Tuấn Giang Cung Tuấn đang trên đường về nhà thì nhận được điện thoại của Đường Sở Vi “Cung Tuấn, em… chắc em bị bỏ thuốc rồi, em… đang ở trong văn phòng giám đốc phòng nhân sự tập đoàn Ella, anh mau tới đây, em thấy nóng quá..” Đường Sở Vi gọi điện thoại trong nhà vệ sinh. Gọi xong, cô cảm thấy trời đất quay cuồng, không mở mắt nổi, rất muốn ngủ thiếp đi.

Cô mở vòi nước không ngừng võ lên mặt mình mới tỉnh táo hơn nhiều Sau khi nhận được điện thoại của Đường Sở Vi, một cơn tức giận từ lòng bàn chân ùa lên đỉnh đầu của anh. Dám đụng vào vợ anh, chán sống rồi à? Anh tiện tay ném xe điện bên đường cái, chạy ra giữa đường chặn taxi. Tài xế phanh gấp, bánh xe ma sát với mặt đường toát ra khỏi đen.

Tài xế hạ cửa kính xe xuống, nhìn Giang Cung Tuấn hung tợn mảng: “Cậu chán sống rồi hả?”

Giang Cung Tuấn đi tới, mở cửa xe kéo tài xế xuống đất, sau đó lái xe, rô ga chạy tới tập đoàn Ella. Có điều Giang Cung Tuấn quá lo lắng cho Đường Sở Vi mà quên mất còn có một người phụ nữ ngôi trên ghế sau.

Cô này sợ hãi tới mức không dám nói một câu, bởi vì khí chất của Giang Cung Tuấn lúc này quá đáng sợ, khiến cô ta sợ hãi đổ mồ hôi Tập đoàn Ella, văn phòng giám đốc phòng nhân sự. Chu Hạo đã cởi áo trên, để lộ cơ bắp trắng nõn.

Anh ta xem cửa nhà vệ sinh, liếm đôi môi khô ráo, nở nụ cười quỷ quyệt: “Đệ nhất mỹ nhân thành phố Tử Đăng, hôm nay tôi cũng muốn nếm thử”

Còn hậu quả ư? Anh ta nghĩ cả rôi. Nhưng trong mặt anh ta, Đường Sở Vi đã bị đuối ra khỏi nhà họ Đường, không liên quan gì tới nhà họ Đường, không thì cũng sẽ không cần ra ngoài tìm việc. Còn thăng chồng Giang Cung Tuấn của cô, tên này mượn xe làm màu, một khi người kia trở về thì tên Giang Cung Tuấn đó sẽ hoàn toàn xong đời. Chu Hạo không hề sợ hãi, hơn nữa còn tính quay video lại để Đường Sở Vi không dám nói ra ngoài “Sở Vi, anh đến đây”

Chương 46: Áp chế giúp tôi

Trong văn phòng, Chu Hạo cởi hết quần áo.

Anh ta đến gần nhà vệ sinh, đẩy cửa ra, lại phát hiện cửa bị khóa.

“Còn rất cảnh giác” Chu Hạo hung tợn mắng, sau đó gõ cửa hét lên: “Đường Sở Vi, mau mở cửa cho anh!”

Trong nhà vệ sinh, Đường Sở Vi không ngừng dùng nước rửa mặt, thậm chí xối đầu, bây giờ quần áo trên người cô đều ướt đẫm, dán sát lên da thịt để lộ dáng người quyến rũ. Nhưng thuốc quá mạnh, cho dù dùng nước rửa cũng vô ích, cô cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, giống như có rất nhiêu sâu bò trên người, hơn nữa trong lòng cô cũng dâng lên khát vọng nguyên thủy nhất, thứ mà trước kia cô chưa bao giờ có.

“A..” Cô ngồi xổm xuống kéo quần áo ra, cào lên người mình. Giọng nói của Chu Hạo vang lên ngoài cửa: “Sở Vi, mau mở cửa đi, em chịu không nổi đâu. Mở cửa ra, anh sẽ giúp em hết khó chịu..”

Bên ngoài vang lên lời nói khiêu khích của Chu Hạo. Đường Sở Vi còn chưa mất hết lý trí. Cô biết mình không thể mở cửa. Cô đã có chồng rồi, chồng cô là Giang Cung Tuấn. Ngoại trừ chông mình, cô không thể cho bất cứ ai.

Cô ngồi trên sàn nhà, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, vẻ mặt thống khổ. Chu Hạo kêu mấy phút, nhưng Đường Sở Vi đều không mở cửa. Anh ta tức giận đạp cửa liên tục. Dù sao bây giờ đã tan tâm, bên ngoài không có ai, cho dù gây ra động tĩnh lớn thì cũng không ai biết, cùng lắm ngày mai kêu người tới sửa cửa là được. Cơm ngon đang ở trước mắt, sao anh ta có thể bỏ qua?

Chu Hạo không ngừng đạp cửa. Mỗi khi anh ta đạp một phát, trái tim Đường Sở Vĩ lại hoảng hốt. Mấy phút sau, anh ta đá văng cánh cửa. Thấy Đường Sở Vi sắc mặt đỏ bừng, toàn thân ướt đẫm ngồi dưới đất, anh ta nuốt nước miếng, khoanh tay bỡn cợt nhìn cô: “Sao? Có phải là rất khó chịu không? Van anh đi, van anh thì anh sẽ giúp em…

Lúc này, anh ta không sốt ruột. Nơi này là văn phòng của anh ta, Đường Sở Vĩ thế này thì chỉ có thể mặc cho anh ta xâm lược mà thôi. Anh ta lấy di động ra, bắt đầu quay video, nở nụ cười. Anh ta cúi xuống nhìn Đường Sở Vị, lôi tay cô ra, sau đó xé áo cô.

“Xoẹt!” Cúc áo sơ mi của Đường Sở Vi bị bung ra, để lộ áo lót ren màu trắng, cùng với làn da đỏ ửng.

“Hoàn hảo, quá hoàn hảo!” Chu Hạo thưởng thức Đường Sở Vi. Anh ta không sốt ruột, anh ta phải chờ, chờ tới khi Đường Sở Vi không chịu nổi van xin anh ta.

“Đường Sở Vị, van xin anh đi, van xin đi”

Đường Sở Vi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô muốn lên tiếng, nhưng bản năng mách bảo cô rằng không thể. Cô cần lưỡi, cơn đau khiến cô giữ lại sự tỉnh táo cuối cùng. Cô biết Giang Cung Tuấn sắp tới rồi.

Vừa nhận được điện thoại của Đường Sở Vị, Giang Cung Tuấn lập tức cướp lấy một chiếc xe, đạp chân ga tới cùng, chạy vượt đèn đỏ tới tập đoàn Ella với tốc độ nhanh nhất.

“Ê, anh là ai đấy? Bây giờ là giờ tan tâm!”

Giang Cung Tuấn nổi giận đùng đùng xông vào tập đoàn Ella. Mấy tên bảo vệ đi tới, quát lên: “Kêu cậu đấy! Đứng lại…

Giang Cung Tuấn giơ nắm đấm đấm ra một phát. Tên bảo vệ vừa chạy tới bị đấm bay mấy mét, năm yên trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.

“Có người gây sự, mau..” Có bảo vệ gọi chỉ viện Giang Cung Tuấn đi đến trước mặt một tên bảo vệ, túm cổ áo anh ta kéo lên, quát lạnh: “Văn phòng giám đốc phòng nhân sự ở tầng mấy?”

Anh giống như mãnh thú, đôi mắt đỏ ngầu, tỏa ra lệ khí đáng sợ. Bảo vệ sợ tới mức run lên “Trên… Trên tầng ba”

Giang Cung Tuấn ném bảo vệ qua một bên Đúng lúc này, mười mấy tên bảo vệ cầm dùi cui điện xông tới. Giang Cung Tuấn nhăn mặt, cản răng, giơ näm đấm ra tay không hề nể tình. Mười mấy tên bảo vệ vừa xông tới lập tức bị hạ gục, bị đánh năm bò trên mặt đất, không gấy chân thì cũng gấy tay, cất tiếng kêu la đau đớn. Giang Cung Tuấn xông thắng tới chỗ cầu thang, lên tầng ba, thấy văn phòng giám đốc.

Trong văn phòng, Chu Hạo đã kéo Đường Sở Vi lên sofa. Lúc này quần áo của Đường Sở Vi đã rách mướp, sắp mất hết lý trí. Chu Hạo bốn cợt nói: “Đường Sở Vi, em nói gì đi chứ, van xin anh đi: Đường Sở Vi căn răng. Mặc dù thân thể không chịu đựng được, nhưng cô vần không lên tiếng Nhưng đúng lúc này, cửa văn phòng khóa trái bị đá văng, ngã xuống mặt đất, một người đàn ông vẻ mặt tối tắm xông vào.

“Cậu… Cậu là ai?” Nghe thấy tiếng vang, Chu Hạo quay lại thì thấy cửa bị đạp mở, một người đàn ông xông vào. Ngay lúc đó, anh ta chỉ cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm xuống, giống như rơi vào hầm băng, không nhịn được run lên Giang Cung Tuấn bước qua.

“Cậu là ai…

Giang Cung Tuấn thấy Đường Sở Vi thân thể ướt đảm, quần áo xộc xệch năm trên sofa, cơn tức tăng vọt, vươn tay ra đăng sau, hai cây kim châm xuất hiện trong tay, sau đó bay ra ngoài.

“ÁI” Chu Hạo cất tiếng hét thảm thiết. Đôi mắt của anh ta đã bị mù. Giang Cung Tuấn lại kéo tay anh ta thật mạnh, cánh tay bị bẻ gấy. Đá một phát lên đầu gối khiến xương bánh chè của Chu Hạo bị vỡ vụn, ngã khuyu xuống đất. Một bàn chân đạp lên ngực anh ta, trực tiếp đạp gãy xương sườn trên ngực Chu Hạo.

Chu Hạo sững sờ, trong lòng tràn đây sợ hãi Tên này là ác quỷ sao? Anh ta còn chưa phản ứng kịp thì đã ngất xỉu, tay bị bẻ gấy, chân bị đánh gấy, xương sườn cũng bị đạp gấy.

Đám bảo vệ chạy tới nơi thấy cảnh này đều sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, đứng ở cửa văn phòng không dám xông vào. Giang Cung Tuấn lại đạp lên trái tim Chu Hạo.

“A..” Chu Hạo kêu to, sau đó mất tiếng, ngoẻo đầu qua một bên, trút hơi thở cuối cùng.

Giết Chu Hạo xong, Giang Cung Tuấn mới đi đến trước sofa.

“Sở Vi, anh đây, anh là Giang Cung Tuấn..”

Đường Sở Vi vẻ mặt mờ mịt, nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô hơi mở mắt ra, thấy là Giang Cung Tuấn mới thở phào nhẹ nhõm: “Cung Tuấn, em..

“Đừng nói nữa, để anh đưa em về”

Giang Cung Tuấn vươn tay ấn lên huyệt vị trên người Đường Sở Vi. Đường Sở Vi lập tức ngất xỉu. Thấy trạng thái của cô, Giang Cung Tuấn lập tức biết thuốc trong người cô còn chưa tan hết, nếu không được phóng thích thì sẽ xảy ra vấn đề lớn, nhẹ thì sẽ ảnh hưởng tới thân kinh não, trở thành kẻ ngốc, nặng thì sẽ mất mạng. Anh rút kim châm, nhanh chóng cảm lên người Đường Sở Vi, dùng kim châm kích thích huyệt đạo trên người cô, phóng thích độc tố ra ngoài. Làm xong, anh bế Đường Sở Vi rời đi.

Mấy chục tên bảo vệ tụ tập trước cửa văn phòng. Đám bảo vệ này đều cầm dùi cui điện, nhưng không ai dám ngăn cản họ. Giang Cung Tuấn bế Đường Sở Vĩ đi tới, họ không ngừng rút lui “Bí bo bí bo..” Tiếng còi báo động vang lên Giang Cung Tuấn cau mày, lấy di động gọi cho một dãy số.

Tiêu Dao Vương đang họp, điện thoại riêng bồng reo lên. Ông lấy di động ra xem thì phát hiện là một số điện thoại lạ. Ông phất tay tạm dừng cuộc họp: “A lô, ai đấy?”

“Tôi, Hắc Long Giang Cung Tuấn. Tôi giết một người ở tập đoàn Ella, bây giờ cảnh sát đã đến, ông áp chế giúp tôi”

“Häc Long, tôi không phải là thuộc hạ của cậu. Cậu không có quyền ra lệnh cho tôi.”

“Vậy thì tôi đành phải giết hết những kẻ chứng kiến”

“Cậu… Cậu đừng xăng bậy. Tôi sẽ xử lý ngay!”

Chương 47: Tiêu Dao Vương chạy tới

Vừa nghe thấy tiếng còi báo động, Giang Cung Tuấn biết cảnh sát đã đến. Anh không muốn khiến mọi người biết chuyện này, bởi vì Đường Sở Vi chỉ là một cô gái bình thường, cô ấy đã phải thừa nhận quá nhiều lời chửi bới.

Giang Cung Tuấn không muốn vì cảnh sát xuất hiện mà chuyện này bị tiết lộ, khiến dư luận xôn xao.

Mặc dù Đường Sở Vi không có việc gì, nhưng chắc chắn sẽ vẫn có tin đồn. Đường Sở Vi đã phải thừa nhận quá nhiều lời ra tiếng vào, Giang Cung Tuấn không muốn chuyện này khiến cô bị ảnh hưởng thêm. Cho nên anh mới gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương.

Gọi xong, anh trở lại văn phòng, ngồi trên sofa chờ đợi. Ngoài cửa tụ tập mãy chục tên bảo vệ cầm dùi cui điện, trán chảy mồ hôi, không ai dám bước vào văn phòng. Trong văn phòng, Chu Hạo năm trong vũng máu, đã mất sinh mệnh.

Tiêu Dao Vương đang họp, nhận được điện thoại của Giang Cung Tuấn, ông thật sự lo lắng Giang Cung Tuấn sẽ xăng bậy, ông cũng nghe nói về tính cách của Giang Cung Tuấn, bèn ngừng cuộc họp, ra lệnh: “Gọi điện thoại cho cảnh sát, đừng để ý tới chuyện ở tập đoàn Ella. Chuyện này sẽ do quân đội tiếp quản. Lập tức chuẩn bị xe tới tập đoàn Ella”

Tại tập đoàn Ella, mặc dù đã tan tâm, nhưng không ít nhân viên đang tăng ca. Tầng một tập đoàn có mười mấy bảo vệ nằm dưới đất, không gấy tay thì cũng gãy chân, bị sức mạnh đáng sợ bẻ gãy. Đám người này đều cất tiếng kêu đau đớn, thậm chí hôn mê vì mất máu quá nhiều, cảnh tượng hỗn loạn khiến một vài nhân viên sợ hãi ngồi bệt xuống đất, run lẩy bẩy.

Đúng lúc này, cảnh sát đã chạy tới, phong tỏa hiện trường rồi kêu xe cứu thương. Đây là đặc công vũ trang, thấy cảnh tượng đâm máu này cũng đề cao cảnh giác, bắt đầu hỏi thăm tình huống. Biết kẻ hành hung còn đang ở trong tập đoàn, họ mau chóng khống chế cục diện. Nhưng đúng lúc này, đội trưởng đội đặc công nhận được điện thoại của thượng cấp kêu họ đừng bận tâm tới chuyện của tập đoàn Ella, quân đội sẽ ra mặt.

Không lâu sau, xe của quân đội đã xuất hiện bên ngoài tập đoàn Ella. Mấy chục chiếc xe .Jeep chạy tới, hơn ngàn chiến sĩ vũ trang xuất hiện, đuổi đám người vây quanh tập đoàn cùng các cảnh sát.

Giang Cung Tuấn ngồi trong văn phòng chờ mười mấy phút, quân đội mới xuất hiện, đám bảo vệ ở cửa bị đuổi đi. Một người đàn ông trung niên khôi ngô đi vào văn phong, liễc nhìn Chu Hạo đã chết trên mặt đất, sau đó lại nhìn Giang Cung Tuấn bế Đường Sở Vi ngồi trên sofa. Ông đi tới, vẻ mặt bất mãn: “Giang Cung Tuấn, nơi này là thành phố Tử Đằng, không phải là Nam Cương, sao cậu lại ra tay ác vậy?”

Giang Cung Tuấn bế Đường Sở Vi đứng dậy, nói: “Sau khi tôi ra ngoài, ông thu xếp cho tôi một cái xe chở tôi an toàn về nhà. Còn chuyện nơi này nữa, tôi không hy vọng bên ngoài sẽ có tin đồn, những người thấy tôi đều sẽ bị xử lý” Dứt lời, anh xoay người rời đi.

Tiêu Dao Vương bất đắc dĩ. Ông đường đường là đại tướng Tây Cương, bây giờ còn là thống soái năm quân, vậy mà lại bị Giang Cung Tuấn kêu tới kêu lui. Nhưng ông thực sự không muốn Giang Cung Tuấn làm to chuyện này.

“Khoan đãi” Tiêu Dao Vương lên tiếng kêu Giang Cung Tuấn, anh xoay người lại: “Sao vậy?

Còn có chuyện gì à?”

“Giang Cung Tuấn, cậu đừng gây sự nữa, dù sao đây cũng là phạm vi quản hạt của tôi, đừng làm tôi khó xử. Coi như tôi xin cậu, được không?”

“Đừng chọc tới tôi, tôi sẽ không làm gì. Nếu dám chọc thì đừng trách tôi” Giang Cung Tuấn xoay người rời đi Thái độ không coi ai ra gì của Giang Cung Tuấn khiến Tiêu Dao Vương hơi nổi giận, nhưng ông lại thật sự không thế làm gì Giang Cung Tuấn.

Dù Giang Cung Tuấn phạm phải tội ác ngập trời, ông cũng không có quyền bắt giữ Giang Cung Tuấn, trừ phi trưởng quan tối cao ra lệnh. Ông hít sâu một hơi, ra lệnh: “Thu xếp một chiếc xe đi cửa sau, đưa cậu ta về nhà”

“Vâng” Thuộc hạ của Tiêu Dao Vương lập tức đi thu xếp Sau đó, Tiêu Dao Vương lại ra lệnh: “Mang hết toàn bộ camera theo dõi trong tập đoàn Ella.

Những người bị Giang Cung Tuấn đánh tàn phế, trấn an người nhà, trị liệu đầy đủ, bồi thường gì thì bôi thường. Bảo vệ nào thấy Giang Cung Tuấn cũng mang đi hết, bät họ ký hợp đồng giữ bí mật, những gì thấy hôm nay đều phải giữ kín miệng, nếu bên ngoài có chút lời đồn đãi nào, chúng ta cũng sẽ điều tra tới cùng”

“Còn nữa, tuyên bố với bên ngoài đây là một trận diên tập giữa quân đội với cảnh sát”

Tiêu Dao Vương nhanh chóng thu xếp thỏa đáng mọi chuyện. Còn Chu Hạo, ông cũng phái người đi điều tra thân phận của anh ta. Nhưng phát hiện đây là người nhà họ Chu, một trong bốn gia tộc lớn ở thành phố Tử Đăng.

Tiêu Dao Vương đích thân phái lính tới nhà họ Chu nói với họ răng ông coi trọng Chu Hạo, dân anh ta đi huấn luyện bí mật để trở thành đặc công, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không về nhà. Còn thi thể của Chu Hạo thì bị lặng lẽ lôi đi, hỏa táng mà không ai hay biết.

Tài xế chở Giang Cung Tuấn đến nhà. Trong nhà không có người, đều đã đi ra ngoài. Giang Cung Tuấn bế Đường Sở Vi hôn mê, đặt cô lên giường. T

hấy quân áo của cô ướt sũng, anh khẽ nhíu mày, sửng sốt một lát rồi đến cho tủ đồ lấy quân áo ra, sau đó đến bên giường thay quần áo cho Đường Sở Vi Anh đường đường là Häc Long, nơi nào từng thay quần áo cho phụ nữ?

Luống cuống tay chân hơn nửa tiếng mới giúp Đường Sở Vĩ thay xong Giang Cung Tuấn ấn huyệt ngủ của Đường Sở Vị nên cô ngủ rất say. Mãi tới chiều tối, cô mới tỉnh lại Tỉnh giấc, Đường Sở Vi xoa đầu, nhớ tới chuyện vừa xảy ra, cô khẽ run lên, kéo chăn lui sang một bên, thấy rõ nơi này là nhà mình, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Sở Vi, em tỉnh rôi hả?” Cửa phòng mở ra, Giang Cung Tuấn đeo tạp đề đi vào phòng nói: “Anh đã nấu bữa tối xong rồi, chờ ba mẹ về thì có thể ăn cơm”

“Cung Tuấn.” Đường Sở Vi tủi thân bật khóc.

Giang Cung Tuấn đi qua, ngồi ở bên giường Đường Sở Vi lập tức nhào vào lòng anh, thương tâm khóc lóc “Không sao đâu, anh chạy tới kịp thời, còn chưa xảy ra chuyện gì đâu.” Giang Cung Tuấn an ủi: “Giám đốc nhân sự của tập đoàn Ella đã bị cảnh sát bắt giữ áp tải đi rồi, không biết sẽ phải ngồi tù mấy năm ấy chứ”

Nghe vậy, Đường Sở Vi thở phào nhẹ nhõm May mà Giang Cung Tuấn chạy tới kịp thời, không thì hậu quả khó có thể tưởng tượng. Nhưng bây giờ nhớ lại, tim cô vần đập thình thịch “Giang Cung Tuấn, cảm ơn anh”

“Em ấy, về sau cẩn thận một chút đi, xinh đẹp thế này thì thằng đàn ông nào cũng nảy sinh tâm tư xấu xa. Không được, sau này anh phải bám theo em mới được.”

Lời nói của Giang Cung Tuấn khiến Đường Sở Vi bật cười “Anh thay đồ cho em hả?” Đường Sở Vi nhìn quân áo trên người mình.

“Cả nội y?”

“Ừm..” Giang Cung Tuấn ngượng ngùng xoa đầu: “Trên người em ướt sũng, anh sợ em bị cảm nên đưa em về nhà rồi thay đô cho em. Anh nhăm mắt lại nên không thấy gì đâu.”

“Ha ha, đồ ngốc, em là vợ anh, anh nhằm mắt làm gì! Đúng rồi, em chỉ nhớ rõ thấy anh phá cửa xông vào, sau đó không còn nhớ gì nữa, thế là thế nào?”

Nụ cười của Đường Sở Vi khiến Giang Cung Tuấn ngây người, giống như một đóa hoa bông nở rộ, xinh đẹp lộng lây. Cái gì gọi là nụ cười nghiêng thành? Có lẽ chính là nụ cười này.

Chương 48: Hắc Long nghĩa khí nhất

Giang Cung Tuấn hơi ngẩn người, sau đó mới tỉnh táo lại.

“Sau khi anh đến thì em hôn mê, sau đó anh gọi cảnh sát, tên giám đốc đó đã bị bắt” Giang Cung Tuấn sợ Đường Sở Vĩ sẽ bị ám ảnh tâm lý nên nói một cách bâng quơ, còn không ngừng an ủi cô. Đường Sở Vi cũng cảm thấy may mắn, may mà bình thường mình đọc nhiều loại sách, hiểu biết chút ngõ ngách nên mới phát hiện từ sớm.

Nếu không, cô thật sự không dám tưởng tượng hậu quả.

“Ra ngoài ăn cơm thôi.” Giang Cung Tuấn kéo tay Đường Sở Vi. Đường Sở Vi gật đầu lia lịa.

Lúc Đường Sở Vi ngủ, Giang Cung Tuấn đã nấu cơm xong. Đến giờ ăn cơm, người nhà họ Đường cũng đã về nhà. Cả nhà họ đi dạo siêu thị, lúc vào nhà còn đang thảo luận chuyện diễn tập.

“Chậc chậc, phô trương kinh lắm, mấy chục chiếc xe, trông rất khí thế” Hà Diệp Mai đi vào nhà, ngẫm lại cảnh tượng vừa thấy vẫn còn hoảng hốt.

Giang Cung Tuấn nhỏ giọng nói: “Sở Vị, chuyện lúc nãy đừng kể cho ba mẹ, anh sợ họ sẽ lo lắng”

“Vâng” Đường Sở Vi gật đầu. May mà lần này thoát hiểm kịp thời, không xảy ra việc gì. Nếu nói cho ba mẹ, chắc chăn họ sẽ lo lắng.

“Mẹ cười gì vậy? Diễn tập gì?” Đường Sở Vi đứng dậy tiếp nhận túi đồ trong tay Hà Diệp Mai.

Bà ta nói: “Ngay hồi chiều, ngoài tập đoàn Ella cảnh sát với quân đội hợp tác diễn tập, huy động rất nhiều người, nghe nói cả Tiêu Dao Vương cũng xuất hiện. Tiếc rằng lúc mẹ đi xem thì chỉ thấy họ rời đi, không được thấy khung cảnh thực sự”

“Hả?” Đường Sở Vi sửng sốt, diễn tập ngoài tập đoàn Ella ư? Cô không khỏi nhìn Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn xòe tay nói: “Anh có biết đâu. Lúc anh đưa em về có thấy cảnh hợp tác diễn tập nào đâu?”

Đường Sở Vi cũng không nghĩ nhiều. Giang Cung Tuấn còn nói: “Ba mẹ, cơm đã nấu xong rồi, chỉ chờ ba mẹ về ăn cơm thôi”

Cả nhà vào phòng, Giang Cung Tuấn đi lấy bát đũa. Trong bữa cơm: “Phụt..” Ngô Mịch nhả đồ ăn ra bàn, hung tợn mắng: “Giang Cung Tuấn, anh muốn tôi bị cay chết hả? Chẳng lẽ anh không biết gần đây tôi bị nóng trong người nên không thể ăn quá cay à?

Sao anh lại bỏ nhiều ớt thế?”

Hà Diệp Mai đặt đũa xuống bàn thật mạnh, nói: “Chê cay hả? Thế thì mày nấu đi! Giang Cung Tuấn nấu cơm đàng hoàng chờ chúng ta về ăn, mày còn chê ỏng chê eo!”

Đường Tấn kịp thời kéo áo Ngô Mịch.

“Mẹ…” Ngô Mịch tủi thân sắp khóc. Trước kia mẹ rất thương con dâu là cô ta, vậy mà bây giờ lại giúp thằng ở rể.

“Sau này tôi sẽ bỏ ít ớt” Giang Cung Tuấn cũng nói. Anh không muốn làm cho căng thẳng, bởi vì làm vậy sẽ chỉ khiến Đường Sở Vi khó xử.

“Chê cay thì ra ngoài ăn!” Hà Diệp Mai cầm đũa gắp thịt cho Giang Cung Tuấn, cười tươi roi rói: “Con rể, hôm nay mẹ đi xem mấy con đường, phát hiện có mấy gian hàng mặt tiền không tôi, giá cũng phải chăng, tiên của chúng ta vừa đủ mở một phòng khám. Một khi phòng khám khai trương, chúng ta sẽ dùng Sở Vi làm quảng cáo.

Ngay cả Sở Vi cũng có thể khỏi phục dung nhan, chắc chản sẽ thu hút không ít người. Lúc đó chắc chăn sẽ đặt khách”

Giang Cung Tuấn bất đặc dĩ. Anh thật sự không muốn mở phòng khám, lỡ truyên về thủ đô thì đám nhân vật lớn còn không xếp hàng tới đây?

Lúc đó anh sẽ bận rộn chết mất. Bây giờ anh chỉ muốn ở bên cạnh Đường Sở Vi, sống yên bình mà thôi.

“Mẹ, để sau này hãng nói. Đường Tấn muốn mua xe kìa, cho cậu ta số tiền đó mua xe đi. Dù là mở phòng khám thì mấy năm nay con cũng để dành ít tiên, đủ rồi”

Nghe vậy, Đường Tấn cười tươi roi rói, vội nói: “Mẹ, anh rể nói đúng làm, mình đổi xe trước đi.

Đổi con siêu xe ít ra cũng hơn ba tỷ trở lên, lái ra ngoài mới có thế diện” Giang Cung Tuấn nói chuyện giúp Đường Tấn nên Đường Tấn không gọi phế vật mà đổi thành anh rể.

Giang Cung Tuấn gật đầu: “Ừ, không thiếu tiền. Đúng rồi, hình như Sở Vi rất có hứng thú với thiết kế thời trang, hay là chúng ta khỏi mở phòng khám, mở công ty trang phục đi. Gần đây trung tâm thương mại nội thành säp kêu gọi thương gia nhập trú, lúc đó con sẽ vận dụng quan hệ thuê một tầng của một tòa cao ốc làm trụ sở chính của công ty”

Đường Sở Vi kịp thời kéo áo Giang Cung Tuấn “Anh nói bừa gì vậy. Em nghe nói trung tâm thương mại nội thành sẽ được chế tạo thành trung tâm tài chính thế giới, tiền thuê đắt lăm, hơn nữa chỉ phí nhập trú cũng là con số trên trời. Còn nữa, anh biết mở một công ty bao nhiêu tiền không? Chúng ta không có quan hệ cũng không có tiền, mở công ty sao được?”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Anh sẽ nghĩ cách kiếm tiên. Chúng ta có thể vay, có thể mượn, tóm lại chỉ cần em thích, anh đều ủng hộ em. Em biết Nội Kinh Các không? Chính là nơi lần trước anh dân em đi. Nói thật với em, chủ nhân Nội Kinh Các là chiến hữu của anh. Bọn anh cùng nhau vào sinh ra tử, chẳng qua cậu ấy thăng chức rất nhanh, quân hàm hơi cao, còn anh chỉ là lính quèn. Anh sẽ nhờ bạn anh, đó không phải là chuyện khó.”

“Cái gì? Chủ nhân Nội Kinh Các là bạn của con hả?” Hà Diệp Mai mở to mät. Nội Kinh Các là biệt thự xa hoa nhất thành phố Tử Đảng, chiếm diện tích hai mươi nghìn mét vuông, vô cùng hào nhoáng tráng lệ. Chủ nhân của Nội Kinh Các là ai, đến giờ văn còn là câu đố. Nhưng bên ngoài đồn rằng không phải có tiền thì có thể ở Nội Kinh Các.

Giang Cung Tuấn gật đầu: “Vâng. Từng là chiến hữu, chẳng qua cậu ẩy ra nước ngoài bận việc, tạm thời giao Nội Kinh Các cho con. Sở Vị, anh dự tính tổ chức lê cưới với em ở Nội Kinh Các, anh muốn em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế giới”

“Ha ha ha, được được..” Không chờ Đường Sở Vị lên tiếng, Hà Diệp Mai đã vui vẻ cười nói: “Tổ chức ở Nội Kinh Các đi, tranh thủ thời gian, ngay ngày sinh nhật của ông cụ luôn đi. Mẹ nghe nói ông cụ bỏ ra 90 tỷ bao trọn một tầng của khách sạn Tử Đăng tổ chức tiệc mừng thọ tám tươi tuổi, chúng ta cũng tổ chức lễ cưới ngay hôm đó, tại Nội Kinh Các hào nhoáng tráng lệ nhất thành phố Tử Đằng, tức chết ông Đường Thành Lâm sĩ diện kia!”

Hà Diệp Mai vui mừng không ngậm miệng lại được. Mặc dù Nội Kinh Các không phải là của Giang Cung Tuấn, nhưng lại có liên quan tới Giang Cung Tuấn, có thể tổ chức lê cưới của Nội Kinh Các, nếu truyền ra ngoài thì rất nở mày nở mặt Đường Tấn không tin Giang Cung Tuấn, không nhịn được hỏi: “Anh rể, anh không đùa chứ? Anh nói Nội Kinh Các là Nội Kinh Các ở Cẩm Tú hả? Biệt thự cao cấp nhất chiếm diện tích hơn hai mươi ngàn mét vuông, đồn đãi giá hơn 300 triệu đô la?”

“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Sở Vi từng đi rồi, chính là nơi đó.

“Anh rể, anh thật sự có năng lực đó sao?

Chiến hữu của anh là ai?”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Tôi làm lính ở Nam Cương, năm đó còn có một người tới Nam Cương với tôi, đó chính là đại tướng Häc Long của Nam Cương, thống soái trăm vạn quân Hắc Long, cùng quân hàm với Tiêu Dao Vương. Nội Kinh Các chính là của Häc Long. Đại tướng rất quan tâm tôi, cho tôi ở tạm trong Nội Kinh Các”

“Xí, còn Häc Long nữa chứ” Đường Tấn nhất thời hết hứng thú, chém gió quá lớn Đường Sở Vi cũng trợn trăng màt: “Anh chém gió kinh quá, nếu anh quen biết với Hắc Long, đại tướng Häc Long mà chăm sóc anh như vậy thì sao anh lại không thăng chức? Ngay cả tiên mua thuốc lá cũng xin em.”

“Đúng thế” Ngô Mịch khinh bỉ: “Thế hiện cũng đừng có làm màu như anh. Anh biết bên ngoài nói gì không? Đều nói anh nhờ thủ trưởng dùng quan hệ mượn một chiếc xe đi thể hiện, chờ chủ nhân chiếc xe đó trở về, tài xế, thủ trưởng của anh, cả anh cũng sẽ xong đời. Anh chờ ăn súng đi”

Hà Diệp Mai cũng nghe nói chuyện này. Bà ta hơi lo lãng, không nhịn được hỏi: “Giang Cung Tuấn, thật sự như bên ngoài đồn đãi, chờ người kia về con sẽ bị trừng phạt sao?”

Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ. Anh nói mình là chiến hữu của Häc Long, không ai tin. Nếu anh nói mình là Häc Long, chẳng phải càng không có người tin hay sao? Nếu không tin thì tạm thời giấu đi. Anh gãi đầu nói: “Mẹ, cùng lăm là viết kiểm điểm thôi, không khoa trương đến mức đó đâu.

Con làm lính mười năm, từng cứu thủ trưởng, thủ trưởng của con cũng có ô dù cứng lắm, chẳng qua là mượn chiếc xe, có phải tội lớn gì đâu”

Hà Diệp Mai thở phào nhẹ nhõm, võ ngực: “Không có việc gì là được rồi. Đúng rồi, vậy chuyện tổ chức lê cưới ở Nội Kinh Các có được không? Sẽ không có vấn đề chứ?”

Giang Cung Tuấn khẳng định: “Đương nhiên là không có vấn đề. Nội Kinh Các chính là nơi ở của Häc Long, bây giờ Hắc Long ra nước ngoài làm việc, tạm thời còn chưa về. Hơn nữa con thật sự quen biết với Häc Long, tám năm trước bọn con còn từng chấp hành nhiệm vụ với nhau. Mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng Häc Long rất nghĩa khí, chỉ cân lính dưới trướng có chuyện cân, không phải quá đáng thì cậu ấy đều sẽ đồng ý.

Không tin mẹ hỏi thăm đi, có phải Häc Long là đại tướng nghĩa khí nhất, quan tâm tới lính của mình nhất trong năm vị đại tướng hay không?”

“Cốc cốc cốc”

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Cả nhà Đường Hiện câm hợp đồng chuyển nhượng cổ phần mới xuất hiện trước cửa.

Chương 49: Kiên cường một lần

Đường Thành Lâm lấy 20% cổ phần gia tộc cho cả nhà Đường Bình, còn kêu Đường Hiện nhường ghế chủ tịch điều hành, phải nhận được sự tha thứ của nhà Đường Bình, mời Đường Sở Vi về nhà, bằng không ông ta sẽ phải cút ra khỏi nhà họ Đường. Cho nên Đường Hiện lại chuẩn bị quà cáp tới nhà Đường Sở Vi.

Lần này chỉ có mấy người đi cùng, Đường Hiện, vợ ông ta Lý Diệm, con trai Đường Lăng và con gái Đường Mỹ Oanh. Bốn người đều xách quà, Đường Hiện gõ cửa.

Cả nhà Đường Sở Vi đang vừa ăn cơm vừa tán gẫu. Hà Diệp Mai kêu: “Đường Tấn, đi mở cửa”

“Vâng” Đường Tấn đặt bát đũa xuống, đi ra mở cửa. Thấy cả nhà Đường Hiện, cậu ta lập tức cười tươi roi rói: “Bác cả, sao bác lại tới đây? Mau mời vào.”

Hồi sáng Hà Diệp Mai từ chối về nhà họ Đường, khiến Đường Tấn rất hối hận. Không có nhà họ Đường, cậu ta sẽ thất nghiệp, không có việc làm, vậy thì nhà cậu ta ăn cái gì? Bây giờ bác cả lại tới, cậu ta nhiệt tình tiếp quà trong tay họ, dẫn họ vào nhà: “Đến thì đến, còn mang theo quà làm gì? Đúng rồi, bác ăn cơm chưa? Nhà cháu đang ăn cơm, cùng nhau ăn chút gì đi.”

Cậu ta dẫn nhà Đường Hiện vào nhà, hét lên: “Mịch, còn ngôi đó làm gì? Mau đi lấy chén đũa”

Đường Bình cũng đứng dậy, kêu: “Anh cả, chị dâu”

Hà Diệp Mai lại đanh mặt, đặt đũa xuống nhìn cả nhà Đường Hiện vào nhà mình: “Các anh còn tới đây làm gì?”

“Mẹ…” Đường Tấn nói: “Mẹ bớt nói mấy câu được không? Bác cả đích thân tới nhà, sao thái độ của mẹ lại như vậy?”

“Câm mồm!” Hà Diệp Mai quát lên.

Đường Hiện cũng không tức giận, cười nói: “Em dâu, anh tới nói xin lỗi, em xem, ba sắp mừng thọ tám tươi rồi, cả nhà hòa thuận không tốt sao?

Hơn nữa ba nói sẽ cho Đường Bình 20% cổ phần gia tộc.”

Đường Tấn mừng rỡ: “Thật hả?”

Ngô Mịch cầm bát đũa đi ra, nghe vậy cũng vui vẻ, vội nói: “Bác cả, đừng đứng đó, mau ngồi đi. Giang Cung Tuấn, anh làm gì vậy hả? Còn không mau đứng lên nhường chỗ!”

Giang Cung Tuấn định đứng dậy, Hà Diệp Mai lại quát lên: “Ngồi đó!”

Giang Cung Tuấn lập tức ngồi xuống. Hà Diệp Mai lạnh lùng nhìn cả nhà Đường Hiện, lạnh giọng nói: “Sao vậy? Sợ không có Sở Vi nên Vạn Quân sẽ không hợp tác với Vĩnh Nhạc nữa chứ gì? Ông cụ đã đuổi cả nhà tôi ra khỏi nhà họ Đường ngay trước mặt bao nhiêu quyền quý. 20% cổ phần ư?

Bây giờ cho, ngày mai lấy lại, thế thì có ích gì?”

Mặc dù 20% cổ phần rất hấp dẫn, tương đương với số tài sản 10 triệu đô la. Nhưng Hà Diệp Mai đã gả vào nhà họ Đường mấy chục năm, bà ta biết rõ tính cách của Đường Thành Lâm là gì. Hôm nay cho, không chừng hôm nào đó giận đữ lại rút về.

“Mẹ, đừng nói nữa”

“Mẹ, đây là 20% cổ phần, mẹ không cần thì cũng suy nghĩ cho bọn con đi. Con với anh Tấn sắp sinh con, mẹ phải nghĩ cho cháu trai của mẹ chứ”

Thái độ của Hà Diệp Mai khiến Đường Tấn và Ngô Mịch rất sốt ruột. Đường Lăng kịp thời nói: “Sở Vị, xin lỗi, trước kia anh sai rồi, anh không nên chửi bới em, van em trở về tiếp tục làm chủ tịch đi, chuyện công ty còn cần em xử lý mà”

Đường Mỹ Oanh cũng nói: “Chị Sở Vi, chị về đi, ông nội nói sẽ tiếp tục cho chị làm chủ tịch điều hành của tập đoàn, tiền lương vần là 900 triệu như trước kia.”

Nghe vậy, Đường Sở Vi cũng động lòng. Cô rất muốn đi làm, không muốn ở nhà hoang phế thời gian. Nhưng thấy Hà Diệp Mai, cô cũng biết điều không lên tiếng “Không thèm!” Hà Diệp Mai rất kiên quyết. Bà ta không muốn trở về nhà họ Đường để bị khinh thường nữa “Em dâu, em làm thế thì được gì? Đừng chê tiên chứ” Lý Diệm cũng cười nói: “20% cô phân gia tộc, sản nghiệp của nhà họ Đường rất nhiều, hơn nữa đều có lợi nhuận, 20% cổ phần mồi tháng ít ra cũng được chia ba tỷ”

“Mẹ, mau đồng ý đi” Đường Tấn sốt ruột suýt khóc. Một tháng chia ba tỷ, đây là đãi ngộ mà nhà cậu ta chưa bao giờ có, mỗi tháng đều được một chiếc siêu xe “Mẹ, con van mẹ, đừng giận nữa được không?” Ngô Mịch cũng van nài. Túi xách, váy áo, đồ trang điểm của cô ta đều trồng mong vào cổ phần của gia tộc.

Đường Hiện cười nói: “Em dâu, có gì khó chịu thì cứ để nó trôi qua đi. Em xem lần này ba hào phóng chưa, cho 20% cổ phần cùng một lúc”

Hà Diệp Mai cũng động lòng. 20% cổ phần đều là tiên, một khi ông cụ qua đời, nếu chia tài sản thì sẽ được hơn ba nghìn tỷ. Đường Bình là kẻ bất lực, cho dù phấn đấu cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như thế.

Nhưng nghĩ tới thái độ của người nhà họ Đường, những tủi nhục mà mình phải chịu mấy năm nay, nhớ tới địa vị của Đường Bình, bà ta lại muốn khóc. Hôm qua người nhà họ Đường còn chiếm đoạt công lao của Giang Cung Tuấn, còn chửi bới cả nhà mình.

Sáng nay, Đường Thành Lâm mới đuổi nhà họ ra khỏi nhà họ Đường. Trong lòng bà ta lại tức giận, nếu đã quyết định không quay đầu thì sẽ không quay đầu, trở về còn sẽ bị nhạo báng. Bây giờ bà ta đã quyết tâm, không cần tiền, nghèo thì nghèo, ít ra không cân nhìn sắc mặt của người khác.

“Cút” Bà ta kiên cường chỉ ra ngoài cửa.

Giang Cung Tuấn ngồi một chỏ cúi đầu ăn cơm. Anh cũng không ngờ Hà Diệp Mai xưa nay vần luôn kêu la Đường Sở Vi ly hôn với anh, muốn tìm một chàng rể giàu có, còn quỳ xuống trước.

mặt Vương Thấm ở trước cửa nhà hàng Ngọc Thực, lại từ chối 20% cổ phần nhà họ Đường “Mụ già, bà đừng không biết điều!” Đường Lăng lập tức nổi giận. Ông nội đích thân tới nhà bị nhốt ngoài cửa, bây giờ ba anh ta lại tới nhà mà vấn bị từ chối. Anh ta đã sớm khó chịu vì 20% cổ phần này, bây giờ thái độ của Hà Diệp Mai càng khiến anh ta tức giận “Ông nội không van bà trở về, là van Đường Sở Vi. Sở Vi còn chưa nói gì, bà làm mồm làm gì?”

Hà Diệp Mai quát lên: “Sở Vi là con gái tôi, nó có về hay không đều do tôi định đoạt! Cậu cút không?” Bà ta đứng dậy, cầm chổi bắt đầu đuổi cả nhà Đường Hiện ra ngoài, sau đó đóng sâm cửa lại Ngoài cửa.

“Ba nhìn xem, thái độ này là sao?”

“Ông nội đã cho 20% cổ phần rồi, họ còn muốn gì nữa? Chẳng nhẽ chê ít? Đúng là lòng tham không đáy!” Đường Lăng và Đường Mỹ Oanh tức giận chửi ầm lên.

“Được rồi, về nhà trước đi” Đường Hiện bình tĩnh nói Trong nhà, sau khi đuổi người đi, Hà Diệp Mai cũng hơi hối hận. 20% cổ phần nhà họ Đường, đây là giá trị hơn 3.

tỷ đấy.

“Mẹ, mẹ già nên hồ đồ rồi hả?”

“Mẹ, không phải con nói gì đâu, nhưng mấy năm nay mẹ ở nhà họ Đường chịu nhiều đau khổ như vậy, đó vốn dĩ là thứ mà chúng ta nên nhận được mà, sao mẹ lại từ chối? Mẹ không suy xét cho bản thân thì cũng nên suy xét cho con chứ?”

Đường Tấn và Ngô Mịch bắt đầu oán giận.

“Được rồi, đừng nói mẹ nữa” Đường Sở Vi nói: “Ông nội, bác cả vân luôn khinh thường ba mẹ, chị cũng làm ba mẹ mất mặt, vất vả lắm mẹ mới phấn đấu một lần, chị tán thành mẹ”

Hà Diệp Mai nhìn Đường Sở Vi nói: “Sở Vi nói đúng. So với về nhà đó chịu khinh thường, bị chửi bới thì thà tự phấn đấu còn hơn. Thích gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc sinh nhật chứ gì?

Mình cũng tổ chức lẽ cưới, ngay tại Nội Kinh Các, tức chết lão Đường Thành Lâm bất công kia!”

Đường Sở Vi thề thốt: “Mẹ yên tâm, sau này con sẽ không làm mẹ mất mặt nữa đâu”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Mẹ, con biết mẹ cũng là muốn gia đình mình thoải mái một chút, mẹ cũng muốn về nhà, nhưng không muốn mất sĩ diện. Mẹ yên tâm, nhà họ Đường sợ Vạn Quân sẽ hủy bỏ hợp đồng với Vĩnh Nhạc nên sẽ vân quay lại van xin Sở Vi. Mẹ kiên cường một chút, lúc đó sẽ chiếm được nhiều hơn.”

Hà Diệp Mai cũng hơi hối hận, nghe vậy vội hỏi: “Mẹ đã làm vậy rồi, họ thật sự sẽ đến sao?

Nếu họ tới thì mẹ nên từ chối hay đồng ý?”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Cái này phải xem mẹ muốn thế nào. Từ chối cũng được, đồng ý cũng không sao.”

“Mẹ, họ quay lại thì mẹ phải đồng ý đấy, con quỳ xuống xin mẹ” Đường Tấn lập tức quỳ xuống.

“Đồ chân tôm!” Hà Diệp Mai măng: “Mày nhìn Giang Cung Tuấn mà xem, mặc dù nghèo, nhưng người ta có khí khái. Còn chúng mày? Vì mấy đồng tiên mà không cần sĩ diện”

Đường Tấn đứng dậy, nhỏ giọng lẩm bấm: “Trước kia mẹ cũng thế mà”

“Cái gì? Mày nói lại lần nữa xem?” Hà Diệp Mai đứng dậy, cao giọng quát lên, nhéo tay Đường Tấn: “Càng ngày càng to gan đấy nhỉ”

“Mẹ đừng giận” Ngô Mịch kịp thời nói: “Anh Tấn cũng là vì mọi người. Không có nhà họ Đường thì chúng ta ăn cái gì?”

“Không ăn, cũng không quay vê” Hà Diệp Mai lại đứng dậy, quát: “Đều tìm việc hết cho tao!

Chúng mày có tay có chân, tao không tin không có nhà họ Đường thì cả nhà chúng ta sẽ chết đói.

Chương 50: Lời đề nghị của Giang Cung Tuấn

Đường Tấn bị mắng không nói được một câu, trong lòng căm hận Giang Cung Tuấn. Trước kia mẹ cậu ta không phải là người như vậy. Trước kia vì tiền có thể van xin gia tộc, bây giờ tiền dâng tận mồm cũng không thèm. Tất cả là vì Giang Cung Tuấn đã đến nên mẹ mới thay đổi.

Bữa tối trở nên không thoải mái vì cả nhà Đường Hiện đến nhà. Sau bữa cơm, cả nhà ngôi trên sofa, xem chiếu lại nghi thức nhậm chức của Tiêu Dao Vương, còn Giang Cung Tuấn vào bếp rửa bát. Đường Tấn đi đến bên cạnh Đường Sở Vị, nhỏ giọng nói: “Chị, chị khuyên mẹ một tiếng đi, đây là tiền mà, chị biết 20% cổ phần có nghĩa là gì không? Hơn nữa ông nội cũng tuyên bố chị có thể tiếp tục làm chủ tịch điêu hành, chị biết quyền lực lớn cỡ nào không? Chị không biết chứ mấy năm nay bác cả làm chủ tịch điều hành đã âm thâm ăn bao nhiêu tiền hối lộ. Đường Lăng không đi làm, nhưng xe của anh ta đều hơn ba tỷ”

Nhắc tới Đường Lăng, Đường Tấn lại hâm mộ.

Đêu là người nhà họ Đường mà sao khác biệt lớn đến thế? Bây giờ nhà mình sắp được lên như diều gặp gió, nhưng mẹ lại trở nên cứng đầu, không thèm tiền dâng lên tận miệng.

Đường Sở Vi cũng không muốn quan hệ gia đình trở nên căng thẳng. Cô hiểu ông nội mình, rất thích sĩ diện, nằm mơ cũng muốn dẫn dắt nhà họ Đường bước lên huy hoàng, trở thành danh gia vọng tộc thứ thiệt. Những năm gân đây, người nhà họ Đường đều đang phấn đấu vì mục tiêu của ông nội.

“Để chị nói với mẹ”

“Chị nhất định phải thuyết phục mẹ đấy”

“Chị cỗ gắng”

Đường Sở Vi đứng dậy, đi đến bên cạnh Hà Diệp Mai: “Mẹ.”

Hà Diệp Mai đang nghiêm túc xem TV quay lại nhìn cô: “Hả? Có chuyện gì?”

Đường Sở Vi đáp: “Mẹ, mẹ rất muốn được ngẩng đầu trước mặt nhà ngoại mà, lần này là cơ hội tốt, ông nội kêu chúng ta trở về gia tộc, còn cho chúng ta nhiều cổ phần như vậy, hơn nữa ông nội còn kêu con tiếp tục làm chủ tịch điều hành, vậy thì mẹ về nhà ngoại cũng có thể ưỡn lưng đúng không?”

“Hây..” Hà Diệp Mai thở dài: “Sở Vi, ông nội con là loại người nào chẳng lẽ con còn không rõ?

Bây giờ ông ta hào phóng chẳng qua là vì còn cần con. Chờ khi nào không cần nữa, ông ta sẽ đá đít con. Bây giờ ông ta cho nhiều cổ phần như thế, sớm muộn gì cũng sẽ thu hồi thôi.”

“Đó là chuyện về sau mà, để sau này rồi tính”

Đường Sở Vi cố gắng khuyên nhủ, bỗng nghẹn ngào: “Mẹ, xin lỗi mẹ, mấy năm nay con khiển mẹ mất mặt, khiến mẹ không thể ngẩng đầu trước mặt gia tộc, trước mặt người ngoài.”

“Sở Vi, con đừng tự trách, không liên quan gì tới con đâu. Ông nội con vốn không ưa ba con, ba con chỉ là một kẻ bất lực, cái gì cũng không tranh giành, dẫn tới địa vị trong gia tộc càng ngày càng thấp. Người nhà họ Đường khác đi làm ở Vĩnh Nhạc, nào là mua xe, nào là mua nhà, còn ba con thì sao? Mua nhà còn phải trả góp.” Hà Diệp Mai thất vọng nói. Hồi còn đi học, Đường Bình rất xuất sắc, chẳng qua bà ta không ngờ Đường Bình lại yếu đuối, thành thật như vậy. Dù gì cũng là giám đốc, vậy mà không biết ăn chút hối lộ.

“Mẹ, chúng ta về đi”

Giang Cung Tuấn rửa chén xong đi ra, nghe vậy thì nói: “Sở Vi, em đừng sốt ruột, bây giờ nhà họ Đường cần em, nếu mấy năm nay địa vị của ba mẹ ở nhà họ Đường rất thấp thì phải nhân cơ hội này mà đòi lại hết”

“Đồ phế vật, anh nói nhiều quá” Đường Tấn tức giận măng to: “Giang Cung Tuấn, tôi cảnh cáo anh, đây là chuyện nhà tôi, anh bớt chen mồm”

Ban đầu Đường Tấn còn có chút thiện cảm với Giang Cung Tuấn, bởi vì Giang Cung Tuấn kêu mẹ mua xe cho mình. Nhưng bây giờ cậu ta hận chết Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn ngồi xuống, lấy một điếu thuốc ra châm, còn nhân tiện đưa cho Đường Bình đang nghiêm túc xem TV một điếu: “Ba, hút thuốc đi”

Đường Bình nhận điếu thuốc, nhìn Hà Diệp Mai rồi đứng dậy, ra ngoài ban công hút thuốc.

Giang Cung Tuấn không quan tâm, rít một hơi thuốc, sương khói lượn lờ dưới chóp mũi, bình tính nói: “Nếu muốn tranh thủ thì phải đòi nhiều một chút. Mẹ nghe con đi, lần sau nếu họ quay lại thì mẹ yêu cầu một nửa cổ phần nhà họ Đường, nếu họ không đồng ý thì sẽ không quay về. Còn nếu họ đồng ý, chúng ta mới về.”

“Anh… Anh đùa hả?” Đường Tấn măng: “Anh biết nhà họ Đường có nhiều tài sản cỡ nào không? Biết 50% cổ phần là bao nhiêu không?”

Đường Sở Vi cũng nổi giận: “Cung Tuấn, anh đừng quấy rối nữa”

Nhưng Hà Diệp Mai lại ngồi thẳng lưng, nói: “Mẹ lại thấy Giang Cung Tuấn nói rất có lý. Muốn cho thì phải cho 50%. Dù sao mẹ không thèm về, cho 50% thì có thể suy xét, hơn nữa về sau nhà chúng ta định đoạt nhà họ Đường.”

“Mẹ, không được đâu, ông nội sẽ không đồng “Đúng đấy mẹ, 20% là đủ rồi. Mẹ ngắm lại đi, một tháng được chia hơn ba tỷ, thêm tiên lương của chị gái, chưa đầy một năm sau nhà chúng ta có thể mua biệt thự!”

Hà Diệp Mai cũng dao động.

Giang Cung Tuấn kịp thời nói: “Mẹ đừng mềm lòng, đây là cơ hội tốt nhất để mẹ được hãnh diện, xoay người làm chủ nhà họ Đường. Bỏ lỡ thì không còn cơ hội nữa đâu”

Hà Diệp Mai cũng hụt hơi, hỏi: “50%? Có khi nào quá nhiều không? Ông cụ sẽ đồng ý sao?”

Giang Cung Tuấn phần tích: “Mẹ cũng biết địa vị của Vạn Quân ở thành phố Tử Đăng rồi đấy.

Nhưng Vạn Quân chẳng qua chỉ là một trong số các sản nghiệp của nhà họ Diệp mà thôi, nhưng chỉ mình Vạn Quân đã có trị giá niêm yết chục tỷ đô la, có thể nghĩ tài sản của nhà họ Diệp nhiều cỡ nào. Còn nhà họ Đường thì sao? Tính tổng cộng hết cũng chỉ có một trăm mấy chục triệu đô la, hơn nữa đa số đều là bất động sản, chỉ có hợp tác sâu hơn với nhà họ Diệp thì tài sản của nhà họ Đường mới nhanh chóng tăng lên. Mặc dù ông nội rất bảo thủ, nhưng ông ta không ngu”

Giang Cung Tuấn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Mẹ biết trung tâm thương mại nội thành chứ gì? Đây chính là trung tầm tài chính thương mại cao cấp, muốn nhập trú khó như lên trời, doanh nghiệp nhỏ như nhà họ Đường hoàn toàn không có tư cách nhập trú. Nhưng ông nội thích sĩ diện, vân muốn nâng đỡ nhà họ Đường trở thành danh gia vọng tộc, chắc chăn sẽ nghĩ mọi cách để được nhập trú trung tâm thương mại nội thành. Mất chỏ dựa là nhà họ Diệp, ông ta dựa vào đâu? Cho nên ông ta sẽ cân Sở Vi trở vê. Sở Vị trở về quản lý nhà họ Đường thì nhà họ Đường mới có thể hợp tác lâu dài với Vạn Quân”

Giang Cung Tuấn phân tích lợi và hại, đạo lý rất rõ ràng, khiến cả nhà đều tin tưởng.

“Chỉ cần Sở Vi tiếp tục đảm nhiệm chức chủ tịch điều hành Vĩnh Nhạc thì đơn hàng của nhà họ Đường sẽ càng ngày càng nhiều, tài sản sẽ càng ngày càng tăng, ông nội vẫn biết tính toán.”

Nghe Giang Cung Tuấn nói xong, Hà Diệp Mai lập tức quyết định: “Đúng, phải đòi 50%. Con rể ngoan, con đúng là cứu tinh của nhà mình. Nếu Đường Bình có đầu óc như con thì nhà mình không đến mức chẳng có tí địa vị nào”

Giang Cung Tuấn cười khẽ. Đường Tấn lại đe dọa: “Chỉ mong đề nghị của anh có ích. Nếu cuối cùng ngay cả 20% đều mất, tôi sẽ không tha cho anh đâu” ÐĐe dọa xong, Đường Tân cười nhìn Hà Diệp Mai: “Mẹ, chúng ta sắp có 50% cổ phần gia tộc rồi, sắp trở thành người giàu rồi, còn chuyện xe cô?”

Hà Diệp Mai hung tợn trừng Đường Tấn.

Đường Tấn lập tức nhìn Giang Cung Tuấn, van xin anh lên tiếng. Giang Cung Tuấn cười nói: “Mẹ, Đường Tấn nói đúng, chúng ta thực sự cần một chiếc xe sang. Sau này mẹ về nhà ngoại thì cũng có thể diện, đúng không?”

“Ừ, có lý” Hà Diệp Mai gật đầu: “Mua, ngày mai lập tức mua!”

Đường Tấn cảm kích nhìn Giang Cung Tuấn.

Tên này cũng coi như có ích Giang Cung Tuấn chỉ cười. Đường Sở Vi quan tâm tới người nhà nhất. Anh làm vậy chẳng qua là muốn cái nhà này hòa thuận một chút. Anh nhìn Đường Sở Vị, thấy Đường Sở Vi cũng đang nở nụ cười mà chính cô không nhận ra. Đây là vui vẻ trong lòng nên bất giác thể hiện trên mặt.

Chỉ cần Đường Sở Vi vui vẻ, muốn anh làm gì cũng được.

Quảng cáo
Trước /1080 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Liệp Hung Kí

Copyright © 2022 - MTruyện.net