Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gần bảy giờ tối, cô đã quá mệt mỏi, thôi không làm ở công ty nữa, nãy giờ cô thấy mình ngốc thật, sao không mang việc về nhà làm, rồi sao lưu lại tệp tin và đưa vài hệ thống wed quản lý tài liệu của công ty là xong chuyện.
Cô tắt máy tính, thu dọn đồ đạc cho vào túi xách rồi nhanh chóng rời văn phòng trở về nhà.
Bước vào thang máy, cô bấm chọn tầng trệt, thang máy di chuyển rồi mở cửa ra.
Vừa bước ra ngoài, cô có chút giật mình khi thang máy bên cạnh cũng có người bước ra cùng lúc với mình.
- Là...là tổng giám đốc sao?
Túc Kỳ vội cúi đầu chào anh, Lục Tần có chút bất ngờ khi thấy hôm nay cô ở lại làm muộn thế này.
Trông dáng vẻ đang ôm xấp tài liệu của cô, anh nhận thấy có điều gì đó không ổn.
- Sao ở lại tối vậy?
Phong cách nói chuyện chẳng đầu chẳng đuôi, chủ ngữ vị ngữ cũng không dùng đến thế này thì đích thị chỉ có Nhan Lục Tần.
Cô nở nụ cười, thật tình đáp:
- À, quản lý bảo hôm nay tôi phải nhập cho xong đống tài liệu này vào máy tính.
Nhưng nhiều quá nên tôi mang về nhà làm tiếp.
Cô đưa mắt quan sát thái độ của anh, trông anh lạnh lùng uy nghiêm thế này, cô chợt lo lắng:
- Tôi...tôi nói sai gì sao? Tổng giám đốc cho tôi xin lỗi.
Không phải tôi lười mà vì tôi làm không kịp, tôi sẽ cố gắng tranh thủ hoàn thành trong khuya nay.
Trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của cô, Lục Tần nghiêm túc cất lời:
- Cô không phải làm.
Câu nói của anh khiến cô khó hiểu, tên này nói rõ ràng một lần sẽ bị lẹo lưỡi hay sao mà luôn phải tạo cho người khác sự thắc mắc.
- Ý của tổng giám đốc là sao? Chẳng lẽ...tổng giám đốc muốn đuổi việc tôi sao?
Anh im lặng bước về phía cô, Túc Kỳ hoảng sợ vội đi thụt lùi về sau, đến khi lưng chạm vào bức tường thì dừng hẳn.
Ánh mắt cô hoang mang nhìn anh, giọng nói ngập ngừng:
- Tổng giám đốc, anh...anh muốn gì đây?
Lục Tần đưa tay cầm lấy xấp tài liệu đang được cô ôm trong lòng.
Túc Kỳ hoang mang chưa rõ mục đích hành động của anh, cô vội ghì chặt tay giữ lấy xấp tài liệu.
- Bỏ ra.
Cô không cần làm việc này.
Đây là lệnh của tôi.
Túc Kỳ nghe vậy thì nới lỏng tay, anh cầm lấy mớ tài liệu rồi quay lưng rời đi.
Cô vội bước theo anh:
- Tôi không cần làm thật sao? Tổng giám đốc sẽ không đuổi việc tôi đúng chứ?
Cô gái ngốc này khiến anh không biết nên bực thầm hay cười thầm trong bụng đây.
Lục Tần vẫn bước đi chẳng hề nhìn cô mà đáp lời:.
||||| Truyện đề cử: Sủng Tình: Sự Giam Cầm Cả Đời |||||
- Cô không cần làm.
Cũng không bị đuổi việc.
Nghe đến đây cô thấy nhẹ nhõm cả người.
Nhưng Túc Kỳ rất thắc mắc anh sẽ làm gì với sấp tài liệu kia, dù vậy cô vẫn không dám mở lời hỏi thẳng, nhìn mặt anh lúc nào cũng căng như dây đàn khiến cô cảm thấy nên giữ khoảng cách với anh càng xa càng tốt.
- ---------------------------------
Sáng hôm sau,
Cô tràn đầy năng lượng làm việc như mọi ngày, vừa mở máy lên xử lý số liệu được một lúc thì giọng nói chua ngoa của nữ quản lý đanh đá đã vang lên, cô ta đập mạnh tay xuống bàn tỏ ý đang rất phẫn nộ:
- Ngọc Túc Kỳ, tại sao tôi kiểm tra trên hệ thống thấy tài liệu vẫn chưa được tải lên.
Cô đang giỡn mặt với tôi à?
Tất cả nhân viên trong phòng lúc này đều hướng mắt nhìn về phía bàn làm việc của cô.
Túc Kỳ có chút bối rối, hôm qua được anh miễn việc cho nên cô vui quá mà chẳng suy nghĩ sâu xa.
Cô cứ nghĩ anh sẽ nói với quản lý về việc chính anh là người bảo cô không cần làm công việc đó.
Nhưng nếu bây giờ cô nói do chính Nhan tổng miễn việc cho cô thì e rằng mọi người sẽ nghĩ cô bịa chuyện hoặc dựa hơi tổng giám đốc.
Đến nước này, Túc Kỳ cũng không muốn nhịn thêm nữa, là cô ta sai trước, cô cũng không phải hạng người dễ bị ức hiếp.
- Vì tôi thấy việc quản lý giao cho tôi không thỏa đáng nên tôi đã không làm.
Lời nói thẳng thắn, dứt khoát mà cô vừa nói ra khiến ả quản lý như tức điên lên.
Cô ta càng thêm ác cảm với cô vì nghĩ rằng cô đang muốn làm bẻ mặt cô ta.
Túc Kỳ là cô gái thấu đáo, trước khi làm việc gì luôn suy nghĩ kỹ càng, cô thừa biết làm vậy sẽ khiến cô ta thêm ghét cô.
Nhưng cô không nhịn nổi sự chèn ép vô lý này nữa.
- Ngọc Túc Kỳ, cô dám ăn nói như vậy với cấp trên à? Cô có tin tôi...!
Vừa lúc cô ta có điện thoại gọi tới, cô ta bắt máy, đầu dây bên kia là giọng nói khẩn trương của một nữ nhân viên khác:
- Quản lý Lê, Nhan tổng cho gọi chị đến văn phòng tổng giám đốc có việc quan trọng.
Cô ta vừa nghe cuộc gọi xong liền linh cảm thấy điều chẳng lành sắp xảy đến với bản thân, dù chưa hẳn đoán ra được nguyên do anh cho gọi cô ta.
Dù vậy bản chất nghênh ngang của ả quản lý vẫn không chút giảm nhiệt.
Cô ta lườm mắt nhìn cô, gằn giọng:
- Chờ tôi giải quyết xong việc sẽ xử lý cô.
Khi cô ta vừa rời đi, những tiếng xầm xì to nhỏ của các nhân viên cùng phòng vang lên.
Bọn họ bàn tán xung quanh việc cô đang bị quản lý Lê chèn ép vì cô ta có ác cảm với cô..