Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuối cùng Hạ Tiểu Vũ cũng đã giới thiệu xong xuôi ba căn biệt thự cho Dương Thiên, cô nói khô cả miệng.
Thực ra, trong lòng Tiểu Vũ cũng đoán là Dương Thiên không thể nào mua được những căn biệt thự như thế này.
Xét cho cùng thì những căn biệt thự ở đây có giá lên đến hàng trăm triệu, đây chính là ba căn biệt thự cao cấp nhất của công ty bọn họ, đã rao bán mấy tháng rồi mà chưa bán được.
“Anh Dương, anh cũng xem xong ba căn biệt thự rồi, anh cảm thấy thế nào?” Hạ Tiểu Vũ cười hỏi.
Chu Dật Phong và Tần Ngữ Huyên cũng đang đi lang thang xem xét, nghe thấy Hạ Tiểu Vũ hỏi vậy thì cũng vô thức dừng bước, chờ câu trả lời của Dương Thiên.
Chu Dật Phong đơn giản là muốn xem kịch hay, cậu ta biết chắc chắn Dương Thiên không mua nổi ba căn này, chỉ chờ để Dương Thiên trả lời thì cười nhạo hắn.
Còn Tần Ngữ Huyên lại lại ôm một tâm trạng vô cùng phức tạp.
“Được rồi, chọn biệt thự số ba đi.” Dương Thiên cười nói.
Nếu như đã ưng ý thì hắn cũng không cần phải dây dưa chần chừ thêm nữa.
“Anh Dương, tôi biết biệt thự ở đây rất đắt, không mua nổi cũng không sao đâu...” Hạ Tiểu Vũ dường như không nghe thấy câu trả lời của Dương Thiên, nhỏ giọng nói.
Dương Thiên đành phải lặp lại lần nữa: “Tôi muốn mua căn biệt thự số ba!”
Hạ Tiểu Vũ giật mình nhìn Dương Thiên, vừa rồi cô cũng nghe thấy lời Dương Thiên nói, nhưng lại tưởng mình nghe nhầm.
Bây giờ Dương Thiên lại lặp lại một lần nữa, cô không khỏi giật mình nhìn Dương Thiên: “Anh Dương, anh nói, anh muốn mua căn biệt thự số ba sao?”
Dương Thiên gật đầu.
“Được...!Được!” Hạ Tiểu Vũ lập tức trở nên hưng phấn.
Căn biệt thự số ba có giá một trăm triệu, ở công ty của cô, bán được ngôi nhà trên năm triệu thì nhân viên sẽ được trích 1% hoa hồng.
Nếu như thế này thì cô đã có được một triệu tiền hoa hồng rồi!
Đối với Hạ Tiểu Vũ, một triệu là một con số khổng lồ!
“Anh Dương, anh trả góp hay trả một lần?” Hạ Tiểu Vũ hưng phấn hỏi.
“Trả một lần!” Dương Thiên cười nói.
Trong tay hắn có tài khoản hơn hai tỷ, một trăm triệu đối với hắn mà nói không đáng nhắc đến.
“Không thể như thế được!” Chu Dật Phong đứng bên cạnh, sắc mặt âm trầm.
Cậu ta đã chuẩn bị sẵn sàng để cười nhạo Dương Thiên, không ngờ Dương Thiên lại thực sự mua căn biệt thự này.
Dưới sự kích động, không màng đến sự ngăn cản của Tần Ngữ Huyên, Chu Dật Phong bước tới trước mặt Dương Thiên, lạnh lùng nói: “Đồ nhà quê như cậu làm gì có tiền mua nổi căn biệt thự này? Cô gái à, cẩn thận đừng để bị cậu ta lừa!”
Cậu ta muốn vạch trần bộ mặt thật của Dương Thiên.
Lúc trước Tần Ngữ Huyên đã nói gia cảnh Dương Thiên rất bình thường, cậu ta vẫn luôn cảm thấy tự hào về gia cảnh của mình.
Hơn nữa, Chu Dật Phong cũng cảm thấy mối quan hệ giữa Dương Thiên và Tần Ngữ Huyên hơi kỳ lạ, trong lòng luôn có cảm giác nguy cơ, thế nên vẫn luôn có địch ý với Dương Thiên.
“Dật Phong! Anh làm gì thế?” Tần Ngữ Huyên nhìn thấy bạn trai mình nói năng thất thố thì cảm thấy vô cùng mất mặt.
Cô vội vàng tiến lên ngăn cản, ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên tràn đầy kinh ngạc.
Dương Thiên và cô đã học chung ba năm cấp ba, gia cảnh thế nào cô nắm rất rõ, thậm chí cô còn từng nhìn thấy nhà của Dương Thiên.
Nhà hắn vô cùng lụp xụp và nghèo nàn, tất cả mọi người trong lớp đều có cuộc sống tốt hơn Dương Thiên.
Bây giờ mới đi đại học được mấy tháng, nếu như Dương Thiên thực sự có thể mua được nhà ở đây thì đúng là làm cho người ta không thể tin tưởng.
Nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Chu Dật Phong như thế này, trong lòng cô lại cảm thấy rất thất vọng.
Cô coi trọng nhất là nhân phẩm của Chu Dật Phong.
Lúc trước, những biểu hiện của Chu Dật Phong khiến cô rất hài lòng, tính cách tốt, nhân phẩm tốt, hiền lành nho nhã, gia cảnh cũng không tồi.
Thậm chí cha mẹ cô cũng đã gặp Chu Dật Phong, rất hài lòng với hắn, trước đây cũng chưa từng nghe tin đồn xấu nào về Chu Dật Phong cả.
Không ngờ bây giờ Chu Dật Phong lại có những hành động mất lý trí như vậy.
Chu Dật Phong cũng nhận ra mình thất thố.
Cậu ta nhanh chóng phục hồi tinh thần, vội vàng sửa sang lại dáng vẻ của mình một chút, khôi phục thành dáng vẻ ấm áp đẹp trai thường ngày.
Cậu ta nhìn Hạ Tiểu Vũ, mỉm cười nói: “Cô gái, cô đừng có tin, vị khách trước mắt của cô gia cảnh bình thường, không có khả năng mua nổi biệt thự ở nơi này đâu.
Cô phải cẩn thận một chút, đừng để cậu ta lừa.”
Hạ Tiểu Vũ lập tức bất mãn nhìn Chu Dật Phong, cô vất vả lắm mới bán được thành công một căn biệt thự, đối phương còn đang chuẩn bị trả tiền, thế mà người thanh niên này cứ phải quấy rầy cho bằng được.
Hơn nữa, nếu như giao dịch này thực sự bị hủy bỏ, vậy thì một triệu kia thực sự sẽ rời xa cô.
Nhưng mà, sau khi nghe những lời Chu Dật Phong nói, Hạ Tiểu Vũ cũng bắt đầu cảm thấy hơi lung lay một chút, anh Dương chắc không phải kẻ lừa đảo đâu chứ?
Dương Thiên lạnh lùng nhìn Chu Dật Phong, trong lòng vô cùng không vui.
Chu Dật Phong có phải đã đề cao bản thân mình quá rồi đúng không? Cậu ta cảm thấy chỉ có cậu ta có thể mua nhà, còn những người khác đều không mua nổi?
Nhìn Tần Ngữ Huyên bên cạnh một cái, Dương Thiên khẽ lắc đầu.
Ba năm học chung với nhau, số người theo đuổi Tần Ngữ Huyên nhiều không kể xiết, không ít người có thành tích và nhân phẩm tốt, không ngờ Tần Ngữ Huyên lại chọn một kẻ như thế này!.