Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị
  3. Chương 141-145
Trước /53 Sau

Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 141-145

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chapter 141 Cường giả tạo ra quy tắc

“Tiểu Thiên, cảm ơn cháu!” Hình Chính Giang vỗ vai Dương Thiên, vô cùng cảm kích: “Từ nay về sau, Dương Thiên chính là con cháu trong gia đình tôi. Nếu ai đối phó với cậu ấy cũng chính là đang đối phó với Hình Chính Giang này!”

Những lời nói vang vọng và mạnh mẽ, đại diện cho sự khẳng định của Hình Chính Giang đối với Dương Thiên.

Trương Mạn Nhã ôm Tiểu Nam Nam, ánh mắt nhìn Dương Thiên cũng tràn đầy cảm kích.

Dương Thụy Cường nhìn về phía Dương Thiên, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Ông ta biết rõ phong cách làm người của Hình Chính Giang, chính trực phân minh, một thân nghĩa khí, thế mà lại nói ra được những câu như thế này. Có được những lời này của Hình Chính Giang, Dương Thiên có thể không sợ hãi gì ở thành phố Hải này!

Hơn nữa, ông ta cũng không ngờ Dương Thiên thực sự có thể cứu được Tiểu Nam Nam.

Một người gia cảnh bình thường, ưu thế bình thường, khuôn mặt bình thường, Dương Thụy Cường thực sự không biết Dương Thiên có gì khiến Hình Chính Giang xem trọng đến thế...

Dương Lộ Tâm nhìn về phía Dương Thiên, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Lúc trước cô ta vẫn luôn coi thường Dương Thiên, cảm thấy hắn gia cảnh bần hàn, lại không có chí tiến thủ, hoàn toàn không so sánh được với Đới Văn Quân!

Nhưng khi Tiểu Nam Nam bị đưa đi, ngay cả Đới Văn Quân cũng không có biện pháp, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe chạy mất.

Khi đó cô ta đã vô cùng tuyệt vọng. Nếu như Tiểu Nam Nam thực sự xảy ra chuyện thì cô ta đã quyết định để mặc cho Hình Chính Giang xử lý.

Lúc đó Dương Thiên muốn ở lại để bảo vệ Tiểu Nam Nam, nhưng cô ta lại chán ghét hắn, nhanh chóng bắt hắn đưa người đàn ông kia đi để biến mất khỏi tầm mắt cô ta.

Nhưng đến cuối cùng, vẫn chính là Dương Thiên đi cứu Tiểu Nam Nam. Thế nên trong lòng Dương Lộ Tâm bây giờ vô cùng phức tạp.

Còn Đới Văn Quân thì vẫn đang khiếp sợ nhìn năm người nằm bẹp trên đất.

Lúc trước anh ta đã từng đánh nhau với những người này, dốc hết sức lực cũng không phá được hàng phòng ngự của bọn họ, còn bị bọn họ đánh cho thê thảm. Nhưng bây giờ năm người này lại bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất, ngực hõm xuống, nhìn vô cùng đau đớn. Vừa nhìn đã biết mới bị đánh một trận te tua.

Ai đã đánh những người này?

Đới Văn Quân nhìn về phía Dương Thiên.

Sắc mặt Dương Thiên vô cùng bình tĩnh, hắn tin tưởng Hình Chính Giang có thể giải quyết được những chuyện phía sau. Dương Thiên giao Tiểu Nam Nam cho bọn họ rồi chuẩn bị rời đi, hắn không có ý định quay lại nhà họ Hình nữa.

Thực lực càng yếu thì càng không có khả năng bảo vệ những người xung quanh. Hơn nữa, còn có một tên Jack cấp C đỉnh phong ở bên cạnh như hổ rình mồi, hắn không muốn ảnh hưởng đến những người bên cạnh mình.

Cách tốt nhất là nâng cao thực lực của bản thân, giải quyết Jack, tránh hậu quả.

“Bác Hình, dì Trương, cháu vẫn còn chút việc phải làm, xin phép đi trước.” Dương Thiên nói với vợ chồng Hình Chính Giang.

“Ừ, xảy ra chuyện như thế này, mọi người cũng khó mà bình tĩnh được. Hai bác đưa Tiểu Nam Nam đến bệnh viện kiểm tra vết thương một chút, khi nào có thời gian cháu lại tới nhà hai bác chơi nhé! Tiểu Thiên, cháu hãy nhớ kỹ, bác Hình vĩnh viễn luôn đứng sau lưng cháu! Gặp phải chuyện gì cũng không cần sợ hãi, càng không phải lùi bước! Chuyện lớn nhất đời chắc cũng chỉ là chết mà thôi!” Hình Chính Giang nói.

Dương Thiên gật đầu.

Chờ khi hắn trở nên mạnh mẽ, làm gì còn ai dám mở miệng châm chọc hắn nữa? Làm gì còn ai dám làm tổn thương những người bên cạnh hắn nữa?

Chuyện hôm nay đã làm thay đổi một vài suy nghĩ của Dương Thiên.

“Dương Thiên, ngày kia võ quán của chúng tôi khai trương rồi, cậu nhất định phải tới đó nhé!” Đới Văn Quân vội vàng nói. Anh ta nhìn về phía Dương Thiên, trong lòng vô cùng kích động, giống như nhìn thấy một cánh cửa võ thuật mới vậy!

“Nếu Dương Thiên này đã hứa thì chắc chắn không lỡ hẹn!” Dương Thiên gật đầu nói.

Hắn cảm thấy người như Đới Văn Quân rất đáng để kết bạn, thế nên cũng không từ chối.

“Dương Thiên!” Chờ khi Dương Thiên chuẩn bị rời đi, một giọng nữ sinh thanh thúy đột nhiên vang lên.

Dương Lộ Tâm nhìn Dương Thiên, vẻ mặt vô cùng phức tạp: “Dương Thiên, xin lỗi cậu những chuyện lúc trước.”

Dương Thiên xua tay: “Cậu không cần xin lỗi tôi làm gì! Tôi đúng là gia cảnh bần hàn, lại không có lý tưởng, cậu cũng không nói sai gì cả!”

Nói xong, Dương Thiên nhanh chóng rời đi. Hắn không cơ thời gian rảnh rỗi, càng không có thời gian để ý tới Dương Lộ Tâm.

Dương Lộ Tâm lặng lẽ đứng nhìn theo bóng dáng Dương Thiên, ánh mắt ảm đạm.

Khi cô ta tuyệt vọng nhất, Dương Thiên đã cứu Tiểu Nam Nam trở về, cũng giống như đã bắt được cả trái tim cô ta. Bây giờ, trong đầu Dương Lộ Tâm đều là hình bóng của Dương Thiên, bóng dáng của hắn đứng dưới ánh mặt trời, giống như một luồng ánh sáng xua tan nỗi tuyệt vọng của cô ta.

“Lộ Tâm, con không sao chứ?” Dương Thụy Cường đứng ở bên cạnh, lo lắng nhìn con gái mình. Ông ta nhìn thấy Dương Lộ Tâm lặng người nhìn theo bóng dáng Dương Thiên thì giật mình, chẳng lẽ con gái ông ta thích Dương Thiên à?

“Cha, con không sao.” Dương Lộ Tâm nhẹ giọng nói.

“Lộ Tâm, con không cần phải suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng. Dương Thiên dù sao cũng chỉ là một người bình thường, không xứng đáng với con đâu.Cha sẽ tìm cho con mấy cậu nam sinh ưu tú hơn Dương Thiên!” Dương Thụy Cường nói.

Dương Lộ Tâm lại lắc đầu, yên lặng không nói.

...

Chapter 142 Động thủ 1

Dương Thiên về tới nhà, sắc mặt vẫn vô cùng u ám.

Huyền Hư đạo nhân hiện ra, nhìn Dương Thiên hỏi: “Ngươi nghĩ như thế nào về chuyện xảy ra ngày hôm nay?”

“Hừ! Những người đó đúng là vô pháp vô thiên, dám bắt người bên cạnh con!” Dương Thiên tức giận nói.

Từ trước đến nay hắn vẫn luôn nghĩ rằng cuộc chiến giữa dị năng giả sẽ không ảnh hưởng đến người bình thường. Lúc trước mấy tên Ninja của tiểu quốc đảo không kiêng nể gì mà phóng hỏa, khi đó Dương Thiên cũng không có nhiều cảm giác lắm, dù sao thì những người bị hại đều là những người hắn không quen biết, thế nên trong lòng hắn cũng không ôm tâm lý báo thù.

Nhưng hôm nay người của Liên minh chúng thần lại dám ra tay với Tiểu Nam Nam, người ở ngay bên cạnh hắn! Dương Thiên thực sự không dám tưởng tượng, nếu như sau này cha mẹ và em gái mình bị người khác bắt thì se xảy ra những chuyện gì!

“Ha ha, quy tắc cũng chỉ do con người tạo ra mà thôi, người nào mạnh hơn thì người đó chính là quy tắc! Trên thế giới này, chỉ có bản thân mạnh mẽ thì mới đủ năng lực che chở cho những người bên cạnh mình! Trông cậy vào những quy tắc chỉ là biểu hiện của kẻ yếu mà thôi!” Huyền Hư đạo nhân nói.

Cường giả tạo ra quy tắc, ai mạnh hơn thì người đó chính là quy tắc! Dương Thiên cứ nghĩ đi nghĩ lại câu này.

Dương Thiên nghĩ thầm, hắn khao khát có một ngày mình có thể trở thành người đặt ra quy tắc. Đến khi đó, không ai có thể phá vỡ quy tắc của hắn nữa!

Tất nhiên, muốn trở thành người như vậy thì việc đầu tiên là hắn phải trở nên mạnh mẽ!

Dương Thiên nhìn Huyền Hư đạo nhân, kiên định nói: “Sư phụ, con muốn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ!”

Bây giờ Dương Thiên đang trong cảnh giới Luyện gân, mỗi ngày đả thông được một tế mạch. Con người ngoài 72 tế mạch thì còn có 28 trung mạch và 6 đại chủ mạch.

Chỉ riêng tế mạch đã mất hơn hai tháng tu luyện.

Mỗi một tế mạch được đả thông sẽ giúp Dương Thiên tăng thêm 100 cân lực lượng! Chờ sau khi toàn bộ tế mạch được đả thông thì lực lượng của hắn đã gần chạm mốc mười nghìn! Đó đã là cấp C trung kỳ!

Đến khi đó, năng lực trói buộc hệ mộc của Jack không chắc có thể ngăn cản được Dương Thiên!

Đối với người khác mà nói, hơn hai tháng để từ cấp C sơ cấp lên cấp C trung kỳ chính là thiên tài! Giống như Đường Tuấn của Long tổ vậy, mấy năm trước đột phá tới cấp C trung kỳ, nhưng cho tới tận bây giờ vẫn chưa nhìn thấy hy vọng tăng lên cấp C hậu kỳ!

Mặc dù tốc độ như vậy đã rất đáng kinh ngạc rồi, nhưng Dương Thiên lại không hề thỏa mãn.

Trong lòng hắn vô cùng cấp bách, bây giờ hắn đã xác nhận được kẻ địch của mình chính là Lôi vương Abner. Lúc trước là Tom, bây giờ lại là Jack, Dương Thiên có thể chắc chắn những người này đều do Lôi vương Abner phái tới.

Hắn rất sợ Lôi vương Abner cấp B đỉnh phong đó sẽ trực tiếp tới Hoa Hạ giết hắn, đến lúc đó thì hắn sẽ hoàn toàn không có năng lực đánh trả.

Mặc dù có Huyền Hư đạo nhân ở cạnh, nhưng Dương Thiên không biết khi nào Huyền Hư đạo nhân sẽ lâm vào ngủ say, thế nên hắn không thể đặt hết mọi hy vọng lên ông ta được.

Ngoài ra, Dương Thiên cũng cảnh giác với Long tổ.

Hắn còn chưa biết người đàn ông mặc trường bào màu đất lần trước đánh gãy chân tay hắn là do ai phái tới. Nếu như thực sự là đám người Đường Chính Lâm thì tình cảnh hiện tại của hắn vô cùng nguy hiểm.

“Huyền Hư đạo nhân nghe xong thì nói: “Dương Thiên, ngươi cũng biết việc tu luyện phải tiến hành một cách tuần hoàn, không thể nóng lòng cầu thành công. Một ngày ngươi đả thông được một tế mạch đã xem như thần tốc lắm rồi, nếu như nhanh quá sẽ làm tổn hại đến căn cơ.”

Dương Thiên nói: “Con biết, nhưng con phải làm như vậy! Mong sư phụ hiểu cho!”

Huyền Hư đạo nhân nhìn Dương Thiên, cảm nhận được sự quyết tâm của hắn thì thở dài: “Được rồi, bây giờ ta cho phép ngươi mỗi ngày đả thông hai kinh mạch. Nhưng như thế thì nhiệm vụ tu luyện mỗi ngày của ngươi sẽ càng vất vả hơn lúc trước.”

Dương Thiên cười: “Con có thể sợ nhiều chuyện, nhưng chắc chắn không sợ khổ!”

Thời gian tiếp theo, Dương Thiên rơi vào trạng thái tu luyện điên cuồng.

Toàn thân hắn được bao phủ bởi một tầng Vẫn thiết kim thạch, trọng lượng khoảng chừng 2000 cân đè lên người hắn.

Dương Thiên đi được hai bước đã dừng lại thở hổn hển, nhưng mà hắn lại phải cõng 2000 cân Vẫn thiết kim thạch này không ngừng chế tạo binh khí, rèn luyện thân thể, củng cố kim mạch.

Nhảy mắt đã trôi qua hai ngày.

Dương Thiên tu luyện một lúc, sau đó rời khỏi nhà.

Hắn vẫn còn buộc hai tảng Vẫn thiết kim thạch ở chân, trọng lượng chắc cũng phải mấy trăm, đây là Huyền Hư đạo nhân yêu cầu. Cho dù đi tới nơi nào thì Dương Thiên cũng không thể tháo chúng xuống.

Hôm nay Dương Thiên đúng như lời hẹn, đến tham gia buổi khai trương võ quán của Đới Văn Quân. Hắn đã hứa thì không thể nuốt lời.

Bước chân của Dương Thiên vô cùng nặng nề, giống như kéo theo hai chiếc búa lớn, mỗi bước đi đều vô cùng tốn sức. Nhưng hắn vẫn cố gắng bước đi như người bình thường.

Chờ khi Dương Thiên tìm đến được địa điểm kia thì đã có không ít người.

Đới Văn Quân là người khiêm tốn, thân thiện, lại thích kết bạn, thế nên có rất nhiều người tới chúc mừng anh ta khai trương võ quán.

Võ quán của Đới Văn Quân tên là Võ quán thiếu niên thành phố Hải, diện tích rất lớn, bên trong có đầy đủ các phương tiện thiết bị, dụng cụ đo lực, dụng cụ rèn luyện... Nhìn qua cũng thấy đầu tư cũng đến vài trăm triệu, nhưng nhà Đới Văn Quân rất giàu, chút tiền này gần như không đáng nhắc tới.

Trong đám người, Dương Thiên nhìn thấy không ít người quen.

Chapter 143 Động thủ 2

Dương Lộ Tâm đang đứng ở một bên, bên cạnh cô ta còn một nam sinh đang xun xoe lấy lòng, chính là Trương Thiên Trạch.

Ở một phía khác, Dương Thiên còn nhìn thấy được hai vị hoa khôi là Tịch Mộng Dao và Lãnh Tình. Dương Thiên suy nghĩ một chút, hai cô gái này đều là sinh viên năm bốn, cùng năm với Đới Văn Quân, quen biết cũng là chuyện hiển nhiên.

“Ha ha, Dương Thiên, cậu đến rồi à!” Đới Văn Quân nhìn thấy Dương Thiên thì vô cùng kích động, vội vàng đi lên chào hỏi.

“Chúc mừng anh khai trương võ quán!” Dương Thiên cười, đưa cho Đới Văn Quân một món quà.

Đới Văn Quân trịnh trọng nhận lấy, sau đó mới Dương Thiên vào trong võ quán.

Điều này khiến cho mọi người xung quanh vô cùng ngạc nhiên. Thân phận của Đới Văn Quân rất cao, lúc trước bọn họ tặng quà đều là người bên cạnh Đới Văn Quân nhận lấy chứ không được anh ta đích thân nhận như đang đối xử với Dương Thiên.

“Mộng Dao, Lãnh Tình, giới thiệu với hai người một chút...” Đới Văn Quân mỉm cười, dẫn Dương Thiên đến trước mặt Tịch Mộng Dao và Lãnh Tình.

“Dương Thiên, đã lâu không gặp!” Tịch Mộng Dao mỉm cười chào Dương Thiên.

“Dương Thiên, cậu quen Văn Quân à?” Lãnh Tình cũng ngạc nhiên hỏi.

Cả hai đều không xa lạ gì với Dương Thiên.

Trước kia, Dương Thiên đã từng cứu em gái Tịch Mộng Tuyết của Tịnh Mộng Dao; mà Lãnh Tình lúc trước cũng từng bắt Dương Thiên đến cục công an.

“Mọi người quen nhau?” Đới Văn Quân đứng bên cạnh kinh ngạc hỏi.

Anh ta đang định giới thiệu Dương Thiên với Tịch Mộng Dao và Lãnh Tình, không ngờ bọn họ đã quen biết nhau từ trước.

“Hừ! Dương Thiên thì làm gì có ai không biết cơ chứ?” Dương Lộ Tâm và Trương Thiên Trạch đi tới, Trương Thiên Trạch nhìn thấy Dương Thiên thì vô cùng khó chịu.

Lúc trước cậu ta đã cứ mấy người đi dạy dỗ Dương Thiên, còn tìm cả bang Hổ, nhưng sau đó những người này đều không liên lạc được. Dương Thiên cũng không đi học, nên cậu ta không biết tình hình như thế nào.

Bây giờ lại nhìn thấy Dương Thiên tung tăng nhảy nhót trước mặt mình, trong lòng Trương Thiên Trạch càng thêm tức giận.

Dương Thiên hờ hững nhìn về phía Trương Thiên Trạch.

“Ha ha, Dương Thiên, cậu đúng là phúc lớn mạng lớn!” Trương Thiên Trạch đã điều tra gia cảnh của Dương Thiên rồi, căn bản là một gia đình nghèo rớt mồng tơi, không người chống lưng, không gì đáng sợ cả.

“Lộ Tâm, cậu đừng buồn, bác Phúc của tớ đang ở đây, tớ sẽ bảo chú ấy dạy cho Dương Thiên một bài học!” Trương Thiên Trạch nhìn Dương Lộ Tâm, ánh mắt lấy lòng.

“Hừ! Trương Thiên Trạch! Chuyện giữa tôi và Dương Thiên không cần cậu quản! Cậu đừng tới làm phiền tôi nữa!” Dương Lộ Tâm tức giận quát lên.

Cô ta lúc nào cũng cảm thấy chán ghét Trương Thiên Trạch!

“Trương Thiên Trạch, Dương Thiên là bạn của tôi, cậu nói những lời này là có ý gì?” Đới Văn Quân sa sầm mặt mũi, lạnh lùng hỏi.

Anh ta còn đứng ở đây mà Trương Thiên Trạch lại không chút kiêng nể gì mà nói muốn dạy dỗ Dương Thiên, đây rõ ràng là không để anh ta vào mắt.

Trương Thiên Trạch có thể không để ý đến lời của Dương Lộ Tâm, nhưng không dám làm lơ lời của Đới Văn Quân.

Thế lực gia đình Đới Văn Quân vượt xa gia đình cậu ta, nhưng đó là ở nơi khác. Còn ở thành phố Hải thì thế lực hai nhà cũng ngang nhau mà thôi, Trương Thiên Trạch không cần quá sợ hãi.

“Hừ! Đới Văn Quân, anh đừng có xen vào chuyện giữa tôi và Dương Thiên.”

Đới Văn Quân còn đang định nói tiếp thì Dương Thiên đã ngăn anh ta lại. Hắn chậm rãi bước đến bên cạnh Trương Thiên Trạch: “Cậu muốn đối phó với tôi?”

“Làm sao? Cậu dám đánh tôi à?” Trương Thiên Trạch không hề sợ hãi chút nào, nghênh ngang đi tới trước mặt Dương Thiên, cười nhạo hắn.

“Bốp!”

Dương Thiên nhấc chân đã một cái, thân thể Trương Thiên Trạch giống như một mũi tên, bay ngược ra ngoài hơn mười mét, nện thẳng lên tường, máu trong miệng cũng chảy ra.

Dương Thiên chậm rãi đi tới bên cạnh Trương Thiên Trạch, giẫm chân lên ngực cậu ta, khẽ hỏi: “Thế nào, cậu định đối phó với tôi kiểu gì đây?”

Xung quanh đang ầm ĩ đột nhiên lặng ngắt như tờ.

Khi Dương Thiên nói xong câu này, toàn bộ hội trường lập tức yên tĩnh trở lại.

“A!!!” Trương Thiên Trạch cũng hơi ngơ ngác, cậu ta không ngờ Dương Thiên lại thực sự dám ra tay đánh mình. Lúc này toàn thân cậu ta truyền đến một cơn đau nhức, Trương Thiên Trạch không nhịn được mà hét lên thảm thiết!

“Dương Thiên! Tao nhất định phải giết mày!” Trương Thiên Trạch phẫn nộ kêu to.

Cậu ta là con một trong gia đình, từ nhỏ đến lớn đã được mọi người chiều chuộng, nâng như nâng trứng, chưa bao giờ phải chịu bất cứ ấm ức nào, thế nên mới có tính cách tự cao tự đại như bây giờ.

Dương Thiên nghe vậy thì khẽ nhíu mày, lực dưới chân tăng thêm một chút.

Sức lực của Dương Thiên mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nếu như hắn dùng toàn lực thì Trương Thiên Trạch sẽ lập tức bị dẫm chết!

Bây giờ Dương Thiên mới chỉ sử dụng một chút sức mạnh thôi, nhưng một chút này cũng không phải thứ Trương Thiên Trạch có thể chịu đựng được.

“Bác Phúc!” Trương Thiên Trạch gọi ầm lên, ánh mắt tràn ngập thù hận.

“Dương Thiên, mau dừng tay, Trương Thiên Trạch có lai lịch không tầm thường đâu.” Nhóm người Đới Văn Quân ở bên cạnh ban đầu là kinh sợ, sau đó nhanh chóng phản ứng lại. Bọn họ nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Trương Thiên Trạch thì vội vàng khuyên nhủ Dương Thiên.

Dương Thiên lắc đầu, nói với Đới Văn Quân: “Anh không hiểu tính cách của Trương Thiên Trạch đâu, nếu như tôi buông tha cho cậu ta thì sau này cậu ta sẽ không chịu buông tha cho tôi.”

Dương Thiên biết Trương Thiên Trạch là loại người có thù tất báo, cho dù lần này Dương Thiên có ý tốt tha cho cậu ta thì cậu ta cũng sẽ không cảm ơn.

Chapter 144 Mạnh mẽ

Lúc trước, Dương Thiên còn vì nhiều chuyện mà không tìm cậu ta tính sổ. Nhưng bây giờ, Dương Thiên không muốn tha cho cậu ta nữa.

Hắn lùi một bước thì người khác lại muốn tiến một bước. Như vậy thì chỉ có thể mạnh mẽ tấn công, đánh cho người đó sợ hãi thì sau này người đó mới không dám tới trêu chọc hắn.

“Dương Thiên, đừng hành động theo cảm tính như vậy. Ông nội Trương Thiên Trạch là người trong quân đội, quan hệ rộng lắm. Cậu chọc cậu ta không có gì tốt đâu.” Đới Văn Quân tiếp tục khuyên nhủ.

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đi tới, nhìn thấy Trương Thiên Trạch bị Dương Thiên đánh ngã lăn ra đất thì lập tức sa sầm mặt mày.

“Tiểu Trạch!” Người đàn ông này dáng người thon gầy, mặt nhìn không có chút thịt nào, nhưng hai tay lại nổi đầy gân xanh, bàn tay nhìn như móng vuốt đại bàng, vô cùng quái dị.

“Bác Phúc! Mau đánh chết Dương Thiên cho cháu!” Trương Thiên Trạch nhìn thấy người đàn ông kia đến thì cố nén cơn đau, vui vẻ hô lên.

Bác Phúc là cận vệ bên cạnh ông nội Trương Thiên Trạch, tên đầy đủ là Lâm Phúc, thân thủ lợi hại, đến cả bộ đội đặc chủng cũng không phải đối thủ của ông ta. Trương Thiên Trạch đã từng tận mắt nhìn thấy Lâm Phúc dùng tay không đánh chết một con báo, bàn tay ông ta cắm thẳng vào ngực con báo đó, một đòn chết luôn.

“Hừ! Mau thả cậu chủ nhà chúng tôi ra!” Lâm Phúc hừ lạnh một tiếng. Ông ta nhìn Trương Thiên Trạch lớn lên từ bé, cũng coi cậu ta như con cháu trong nhà mình. Nếu không thì ông ta cũng không chấp nhận làm vệ sĩ cho Trương Thiên Trạch.

“Cho tôi lý do để thả cậu ta? Hoặc là, ông có tư cách gì để ra lệnh cho tôi?” Dương Thiên nhìn Lâm Phúc, không chút sợ hãi nào.

“Hừ, tiểu tử, chờ đến khi tôi đánh cho cậu nằm lăn ra đất thì cậu sẽ có lý do!” Lâm Phúc cười lạnh một tiếng, bàn tay như móng vuốt đập lên chiếc bàn bên cạnh, chiếc bàn lập tức giống như một miếng đậu hũ, chia năm xẻ bảy. Mọi người xung quanh chứng kiến cảnh này thì đều sợ hãi dạt hết sang hai bên!

Mọi người có thể tưởng tượng ra được, nếu như một vuốt này chộp lên người Dương Thiên thì thân thể hắn chắc chắn cũng sẽ như thế!

Dương Thiên nhìn thấy thì cũng chẳng sợ hãi chút nào. Hắn thấy Lâm Phúc tấn công về phía này thì nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, tránh được đòn tấn công của ông ta.

Lâm Phúc không ngờ lại có người tránh được đòn tấn công của mình. Ông ta nhất thời không dừng lại được, bàn tay vỗ lên vách tường, để lại hai dấu móng vuốt vô cùng rõ ràng.

“Ưng trảo công?” Dương Thiên nghĩ thầm.

Không phải, Dương Thiên nhìn kỹ một chút. Đây không phải Ưng trảo công, chỉ là tay người đàn ông này cứng rắn hơn người bình thường mà thôi, miễn cưỡng có thể coi là cấp F, thế nên mới có uy lực lớn như vậy.

Nhưng ngoại trừ đôi tay thì những bộ phận khác cũng không mạnh hơn người bình thường là bao.

Dương Thiên âm thầm quan sát, sau khi biết được thực lực của Lâm Phúc thì khẽ cười lạnh một tiếng.

Một chân Dương Thiên vẫn dẫm lên ngực Trương Thiên Trạch, khi Lâm Phúc tấn công lần nữa, hắn vươn tay trực tiếp bắt lấy hai tay Lâm Phúc.

“Sao có thể như vậy được?” Gương mặt Lâm Phúc lộ rõ vẻ khiếp sợ. Người thanh niên trước mắt này có thể dùng một tay chặn lại hai tay của ông ta.

Từ nhỏ Lâm Phúc đã bắt đầu luyện tay, đôi tay của ông ta vô cùng cứng rắn, để cả hổ báo săn chắc như thế mà cũng có thể dùng tay không xuyên qua được để bóp nát trái tim chúng nó. Ông ta không ngờ có ngày mình lại bị một thanh niên nhẹ nhàng chặn lại như thế.

“Năng lực cũng chỉ đến thế mà thôi! Ông không có tư cách bảo tôi thả Phương Thiên Trạch!” Dương Thiên hừ lạnh một tiếng, chậm rãi dùng sức.

“Răng rắc!”

Tiếng gãy xương vang lên, hai tay Lâm Phúc bị bẻ gãy.

Dương Thiên tung chân đá một cái, thân thể Lâm Phúc bay cao ba mét, sau đó nặng nề đập xuống đất.

“Cậu... Cậu dám phế hai tay tôi?” Lâm Phúc nhìn Dương Thiên, không thể tin được những chuyện này.

Thực lực của ông ta đều tập trung ở đôi tay này. Bây giờ Dương Thiên phế chúng đi rồi, ông ta chẳng khác nào người bình thường.

“Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!” Lâm Phúc oán hận nói, nhìn còn điên cuồng hơn cả Trương Thiên Trạch!

“Ồ?” Dương Thiên nhíu mày, chậm rãi bước tới trước mặt Lâm Phúc, đạp một chân lên ngực ông ta.

“Phụt!” Lâm Phúc phun ra một ngụm máu, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Dương Thiên đã phế bỏ một vài kinh mạch của ông ta. Mặc dù chuyện này không đến nỗi mất mạng, nhưng ba ngày nữa Lâm Phúc sẽ biến thành người thực vật, không bao giờ tỉnh lại nữa.

Bây giờ Dương Thiên đã không còn mềm lòng như trước đây nữa, hắn sẽ không để ai có cơ hội uy hiếp mình, thế nên mọi vấn đề sẽ được giải quyết gọn gàng!

Dương Thiên lại bước tới bên cạnh Trương Thiên Trạch, chậm rãi ngồi xổm xuống: “Bây giờ cậu còn muốn đối phó với tôi nữa không?”

Trong mắt Trương Thiên Trạch xuất hiện một tia sợ hãi, nhưng đa số vẫn là oán hận.

Cậu ta không ngờ Lâm Phúc lại thất bại thảm hại dưới tay Dương Thiên như vậy, thậm chí còn chẳng chạm tới nổi một sợi tóc của Dương Thiên.

Trương Thiên Trạch vẫn chưa nhận thua, điên cuồng nói: “Dương Thiên, mày đừng có mà đắc ý, có bản lĩnh thì mày ở đây chờ!”

Nói xong, Trương Thiên Trạch cầm điện thoại, nói chuyện một lúc.

Dương Thiên cũng không ngăn cản, hắn biết Trương Thiên Trạch đang gọi viện binh, nhưng hắn không hề sợ hãi. Dương Thiên muốn triệt để giải quyết phiền phức này.

...

Chapter 145 Giúp đỡ

Khu căn cứ thành phố Hải.

Một vị quân nhân khoảng chừng năm mươi tuổi đang cung kính đứng bên cạnh một người khoảng hơn ba mươi tuổi.

Người hơn ba mươi tuổi này bật người nhảy lên, đá thẳng vào tảng đá có đường kính hơn hai mét trước mặt. Tảng đá lập tức chia năm xẻ bày, mà người đàn ông này lại không hề hấn gì.

Nếu Dương Thiên có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra người đàn ông này đang sử dụng Chiến Vương quyết!

Người đàn ông hơn ba mươi tuổi kia mặc một bộ quân trang chỉnh tề, gương mặt cương nghị, thân hình cân đối, sức bật kinh người.

“Thiếu tá Phùng thật lợi hại!” Người quân nhân hơn năm mươi tuổi đứng ở bên cạnh tán dương.

Người đàn ông này tên là Trương Dương Lâm, là quân nhân của bộ đội thành phố Hải, thân phận rất cao, nhưng trước mặt Phùng Thiếu Quân lại không có chút uy áp nào.

Phùng Thiếu Quân là thành viên của bộ đội đặc chủng Hoa Hạ, thân thủ kinh người, có thể lấy một địch trăm!

Các thành viên trong đội của Phùng Thiếu Quân cũng vô cùng ưu tú, nhưng không ai có thể là đối thủ của Phùng Thiếu Quân.

Hơn nữa, Phùng Thiếu Quân mới chỉ hơn ba mươi tuổi mà đã được làm thiếu tá rồi, có thể nói là tiền đồ vô lượng.

Phùng Thiếu Quân nghe được lời khen của Trương Dương Lâm thì cười nhẹ.

Anh ta tới thành phố Hải chỉ có một mục đích duy nhất, đó là tới xem tố chất quân nhân của thành phố Hải như thế nào.

Lúc này, đột nhiên có một binh sĩ cuống quýt chạy vào.

“Có chuyện gì thế hả! Không có quy củ gì hết! Có chuyện gì thì nói thẳng!” Nhìn thấy dáng vẻ hoang mang rối loạn của binh lính, Trương Dương Lâm lớn tiếng nói.

Bình thường thì không sao, nhưng bây giờ Phùng Thiếu Quân lại đang ở đây, ông ta không muốn Phùng Thiếu Quân có ấn tượng xấu.

“Báo cáo, Trương Thiên Trạch bị đánh ở Võ quán thành phố Hải, Lâm Phúc cũng bị trọng thương đến mức hôn mê!” Binh lính vội vàng nói.

Trương Dương Lâm biết rõ năng lực của Lâm Phúc, ông ta có một đôi tay vô cùng cứng rắn, cho dù là hổ báo cũng có thể dùng tay không xẻ thịt.

Thuộc hạ của ông ta không có mấy người sánh được với Lâm Phúc.

“Đi!” Trương Dương Lâm nói.

Ông ta muốn dẫn vài người đi xen kẻ nào to gan dám đánh cháu trai mình.

“Thiếu tá Phùng, tôi có chút việc phải đi, chờ buổi chiều sẽ mời anh ăn cơm!” Trương Dương Lâm trước khi đi vẫn không quên chào hỏi Phùng Thiếu Quân.

“Ha ha, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, để tôi đi với ông. Tôi cũng muốn xem người nào dám đánh cháu trai ông.” Phùng Thiếu Quân nói.

...

Nhìn Lâm Phú hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, rồi lại nhìn Trương Thiên Trạch tràn đầy dữ tợn, nhóm Đới Văn Quân cũng cảm thấy lần này Dương Thiên gây ra chuyện lớn rồi.

“Dương Thiên, mặc dù Trương Thiên Trạch bình thường ăn chơi trác táng, lại tự cao tự đại, nhưng gia thế của cậu ta không tầm thường, không phải người dễ chọc.” Đới Văn Quân bất đắc dĩ nói.

“Đúng vậy, Dương Thiên, ông nội Trương Thiên Trạch làm việc trong quân đội, mặc dù sau lưng cậu có thư ký Hình nhưng mà hai người đó không chung một hệ thống, chuyện này thư ký Hình cũng không quản được đâu.” Dương Lộ Tâm đứng bên cạnh cũng lo lắng nói.

Dương Lộ Tâm cho rằng Dương Thiên không sợ hãi gì là do có Hình Chính Giang chống lưng. Thế nên lúc này hắn mới không bận tâm chuyện gì mà đánh Trương Thiên Trạch và Lâm Phúc.

Lãnh Tình ở bên cạnh, vẻ mặt giống như đang xem kịch vui. Cô cảm thấy Dương Thiên là một người vừa xấu xa vừa ngạo mạn, chỉ ước có người xử lý hắn.

Tịch Mộng Dao đứng bên cạnh, vẫn yên lặng không nói gì. Mặc dù không nói gì nhưng trong lòng cô đã âm thầm hạ quyết tâm, nếu như mọi chuyện phát triển đến mức không khống chế nổi thì cô sẽ ra mặt giải vây cho Dương Thiên.

Dương Thiên là ân nhân cứu mạng của em gái cô, thế nên cô không thể để Dương Thiên xảy ra chuyện được. Còn về phía năng lực của ông nội Trương Thiên Trạch thì Tịch Mộng Dao không quá coi trọng.

Mọi người trong võ quán cũng yên lặng chờ xem mọi chuyện sẽ diễn biến như thế nào.

Một lát sau, Trương Dương Lâm dẫn theo mười mấy người đi vào trong võ quán, Phùng Thiếu Quân chậm rãi đi phía sau.

Ông ta nhìn thấy Lâm Phúc hôn mê bất tỉnh, còn cả Trương Thiên Trạch bị đánh bầm dập thì ánh mắt lập tức trầm xuống.

“Thiên Trạch!” Trương Dương Lâm bước tới bên cạnh Trương Thiên Trạch, quan tâm hỏi han.

Ông ta vô cùng yêu quý đứa cháu trai này. Cũng chính vì lý do này mà tính cách của Trương Thiên Trạch mới xấu như vậy.

“Ông nội, xương cốt toàn thân con giống như bị chặt đứt vậy! Chính là do Dương Thiên gây ra! Ông nhất định phải báo thù rửa hận cho con! Bắt Dương Thiên lại.” Trương Thiên Trạch nhìn thấy Trương Dương Lâm đã tới thì vội vàng khóc lóc nói.

“Được rồi, được rồi! Ông nội sẽ lập tức bắt cậu ta lại!” Trương Dương Lâm vội vàng nói.

Phùng Thiếu Quân ở phía sau nghe được hai chữ Dương Thiên thì ánh mắt khẽ lóe lên. Anh ta nhìn người thanh niên trước mặt, ánh mắt lộ ra vẻ hứng thú.

“Người đâu, Dương Thiên vô cớ đánh người, mau bắt cậu ta lại!” Trương Dương Lâm lập tức ra lệnh.

Bốn người đàn ông vạm vỡ nhanh chóng tiến về phía Dương Thiên.

“Bắt người là chuyện của cảnh sát, các người là cảnh sát à?” Dương Thiên mặt không đổi sắc, bình tĩnh nhìn đám người Trương Dương Lâm, hờ hững hỏi.

Quảng cáo
Trước /53 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Làm Bạch Nguyệt Quang Của Nam Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net