Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 21 Rắn biển nhỏ đổi màu 2
Đột nhiên, Dương Thiên cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Hắn theo bản năng quay lại đằng sau, một thứ giống như một luồng sáng nhanh chóng xẹt qua cổ hắn.
Cơn đau đớn lập tức ập đến, trên cổ Dương Thiên xuất hiện một vết xước, trên đó còn nhàn nhạt tơ máu.
Cả người Dương Thiên vã mồ hôi lạnh, trái tim đập loạn nhịp, nhìn chằm chằm luồng sáng kia. May mà vừa rồi hắn quay người kịp thời mới khiến luồng sáng đó không cắt lên động mạch mà chỉ xẹt qua cổ.
Dương Thiên cảm thấy như mình vừa mới đi một vòng địa ngục, trong lòng vô cùng sợ hãi. Bây giờ hắn đã luyện đến mức thân thể cứng như sắt thép, đến dao cũng không làm bị thương được, thế mà bây giờ lại bị một luồng ánh sáng bí ẩn suýt nữa lấy mạng.
Xì!
Một tiếng rít khiến da đầu hắn tê dại, Dương Thiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mặt mình xuất hiện một con rắn biển khoảng hai mươi centimet. Con rắn biển nhỏ này không nhúc nhích, cứ thế nhìn chằm chằm Dương Thiên, màu sắc trên người nó không ngừng thay đổi, cứ như một con tắc kè hoa vậy.
Chẳng lẽ vừa rồi chính là con rắn biển nhỏ này tập kích hắn? Dương Thiên khiếp sợ nghĩ.
Xì xì!
Con rắn biển nhỏ lại phát ra những âm thanh vang dội, sau đó đột nhiên hóa thành một luồng sáng, tấn công về phía Dương Thiên.
Quả nhiên là nó!
Dương Thiên lập tức khẳng định suy nghĩ của mình, đồng thời nhanh chóng khống chế nước biển, ngăn rắn biển nhỏ tới gần.
Áp lực nước mạnh mẽ bao vây lấy rắn biển nhỏ, nó không ngừng rít lên, cố gắng lao về phía Dương Thiên.
Ong...
Ngay lúc Dương Thiên suy nghĩ nên đối phó với con rắn biển nhỏ này như thế nào thì trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một dao động, hạt châu thần bí yên lặng hai tháng đột nhiên có động tĩnh.
Một tia sáng phát ra từ giữa trán Dương Thiên, sau đó từ từ rơi trên người con rắn biển nhỏ. Sau đó, con rắn biển nhỏ trở nên uể oải mơ màng, trông như sắp ngr.
Một luồng dao động huyền ảo truyền tới trong ý thức của Dương Thiên, Dương Thiên ngạc nhiên hấp thu nó.
Linh thú nhận chủ?
Hắn tiếp nhận những thông tin mà hạt châu thần bí truyền ra, dựa theo yêu cầu mà cắn ngón tay của mình, dùng ngón tay bê bết máu mà vuốt ve lên thân con rắn biển nhỏ, cuối cùng còn gõ nhẹ lên trán nó một cái.
Một giọt máu của Dương Thiên lập tức tiến vào trong thân thể rắn biển nhỏ. Lúc này, Dương Thiên cũng cảm nhận được giữa mình và rắn biển nhỏ dường như có thêm một chút liên hệ, giống như hắn có thể tùy ý điều khiển suy nghĩ của rắn biển nhỏ.
Dương Thiên buông lỏng dòng nước áp chế rắn biển nhỏ, rắn biển nhỏ đang uể oải cũng lập tức lấy lại tinh thần. Nó nhìn Dương Thiên, ánh mắt không còn vẻ công kích như vừa rồi nữa mà lắc lư thân thể, vui vẻ bơi tới bên cạnh Dương Thiên, còn vươn đầu lưỡi nho nhỏ liếm lên mặt hắn.
Bây giờ rắn biển nhỏ giống như biến Dương Thiên trở thành thân nhân của mình.
Dương Thiên tò mò sờ lên thân thể rắn biển nhỏ, thấy màu sắc trên người nó thay đổi thì vô cùng tò mò.
“Chủ... Chủ nhân...” Một giọng nói non nớt truyền đến, Dương Thiên khiếp sợ nhìn rắn biển nhỏ, giọng nói đó hình như là phát ra từ người con rắn này.
“Chủ nhân...” Lần này, giọng nói càng rõ ràng hơn.
“Mày đang nói chuyện với tao à?” Dương Thiên nhìn thẳng vào mắt rắn biển nhỏ, suy nghĩ một lúc rồi dùng ý thức của mình truyền lời cho nó.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Rắn biển nhỏ vui sướng bơi lội xung quanh Dương Thiên, màu sắc trên người đổi tới đổi lui, nhìn hoa cả mắt.
Xem ra phải dùng ý thức mới giao lưu được với rắn biển nhỏ.
“Mày có tên không?” Dương Thiên nghe giọng nói của rắn biển nhỏ chỉ giống như một đứa trẻ, không nhịn được hỏi.
“Không có, chủ nhân.” Rắn biển nhỏ ấm ức trả lời.
“Vậy sau này tao gọi mày là Tiểu Quang nhé.” Dương Thiên suy nghĩ một chút rồi nói. Khi rắn biển nhỏ di chuyển, thân thể nó trông giống như một luồng ánh sáng.
“Được, chủ nhân, tôi thích cái tên Tiểu Quang này.” Rắn biển nhỏ vui sướng bơi xung quanh Dương Thiên.
Rắn biển nhỏ vô cùng hài lòng với cái tên của mình.
Có nó làm bạn, Dương Thiên lại tiếp tục đi dạo dưới đáy biển.
“Đúng rồi, Tiểu Quang, bình thường mày ăn cái gì thế?” Dương Thiên tò mò hỏi.
Tiểu Quang chớp chớp mắt, sau đó thân thể hóa thành một luồng sáng, lập tức vụt đến trước mặt một con cá dài khoảng bốn mươi centimet, cắt đứt người con cá này, nhanh chóng nhai nhai nuốt nuốt.
Dương Thiên trợn tròn mắt, con cá kia lớn hơn Tiểu Quang rất nhiều, thế mà cứ thế bị Tiểu Quang nuốt vào trong bụng, mà bụng Tiểu Quang cũng không thấy phồng lên.
Dương Thiên bắt lấy Tiểu Quang, nhìn trước ngó sau, nhưng cũng không thấy dấu vết của con cá kia.
“À, đúng rồi, Tiểu Quang, sao vừa rồi mày lại tấn công tao?” Dương Thiên cười hỏi.
Tiểu Quang nghe hắn hỏi thế thì ngượng ngùng nói: “Tôi có cảm giác trên người chủ nhân có mùi vị rất thơm, nghĩ là nếu ăn vào thì sẽ có lợi với tôi một chút. Thế nên vừa rồi tôi mới tấn công chủ nhân, chủ nhân đừng tức giận nhé?” Mặc dù đã nhận Dương Thiên là chủ nhưng Tiểu Quang vẫn nhớ rất rõ những chuyện vừa xảy ra trước đó. Chẳng qua là vừa rồi là kẻ địch, nhưng bây giờ đã biến thành không nỡ xa rời.
Thơm à? Dương Thiên dở khóc dở cười. Nhưng mà trong lòng hắn mơ hồ cũng có được đáp án, hai tháng nay, ngày nào hắn cũng tắm thảo dược, Tiểu Quang lại là linh thú, chắc là đã ngửi được mùi hương thảo dược trên người hắn.
Chương 22 Trả thù Trương Tiến
“Tiểu Quang, mày có bản lĩnh gì không?” Dương Thiên lại tiếp tục tò mò. Vừa rồi hạt châu thần bí đột nhiên phát ra dao động để hắn thu phục con rắn biển nhỏ này, chứng tỏ rắn biển nhỏ có chút lai lịch.
“Bản lĩnh à?” Tiểu Quang nghe hỏi vậy thì lập tức hưng phấn, làn da trên người không ngừng biến đổi màu sắc, thậm chí còn biến thành màu giống hệt nước biển, sau đó lắc mình hóa thành một luồng ánh sáng bay về phía xa, rồi lại nhanh chóng trở về.
Dương Thiên gật đầu, bây giờ Tiểu Quang có hai bản lĩnh, một là thay đổi màu sắc, hai là tốc độ nhanh như ánh sáng.
Tiểu Quang bây giờ vẫn còn nhỏ, chắc là có những bản lĩnh khác chưa được khám phá ra. Dương Thiên cảm giác tuổi của Tiểu Quang lúc này chỉ giống như một đứa trẻ sáu bảy tuổi.
“Phù! Mệt quá!” Tiểu Quang chơi đùa một lúc thì cả người mềm nhũn xuống, cuộn người lên cánh tay Dương Thiên, màu sắc thân thể lập tức biến thành màu giống hệt da tay hắn, không nhúc nhích gì. Chắc là nó đã tiêu tốn quá nhiều sức lực, bây giờ kiệt sức rồi, coi tay Dương Thiên như giường của mình vậy.
Dương Thiên vuốt ve thân hình rắn biển nhỏ, khẽ cảm thán một hơi.
Ồ?
Dương Thiên cẩn thận quan sát Tiểu Quang, đột nhiên phát hiện trên trán nó nhô lên một chút, nhìn giống như hai chiếc sừng nho nhỏ.
Rồng? Mãng xà? Dương Thiên sửng sốt. Trong truyền thuyết, trên đầu rồng có hai chiếc sừng dài, vô cùng uy nghiêm và khí phách. Chẳng lẽ con rắn biển nhỏ Tiểu Quang này thực chất là một con rồng?
Nhưng rõ ràng Tiểu Quang là rắn mà. Nếu là rồng thì dưới bụng phải có chân.
Dương Thiên càng thêm tò mò về nguồn gốc lai lịch của rắn biển nhỏ. Hắn suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không tìm ra được chút manh mối nào. Hai tháng nay, hắn đã gặp phải quá nhiều chuyện thần bí, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
À? Đúng rồi, Tiểu Quang không phải là biết ẩn thân sao? Ngay trong lúc phiền não, Dương Thiên đột nhiên nghĩ ra được một ý tưởng. Hắn khẽ nhếch môi, cười một cái.
Hai tháng trước, sau khi tới trường đăng ký nguyện vọng trở về, hắn bị một nhóm lưu manh chặn đường trong con hẻm nhỏ. Nếu như không phải hắn liều mạng chống lại thì bây giờ đã bị phế mất một cánh tay rồi.
Hình như bây giờ có một cơ hội rất tốt đang bày ra trước mặt Dương Thiên.
...
Sáng sớm hôm sau, Dương Thiên mang theo Tiểu Quang đi tới một công ty cung cấp dịch vụ ăn uống có tiếng của huyện A.
Trương Thị Xan Ẩm có sản nghiệp lớn, sở hữu bảy nhà hàng trải khắp huyện A, trong thành phố cũng có ba nhà hàng, tài sản lên tới hàng chục triệu! Hoàn toàn xứng đáng là một gã khổng lồ trong ngành cung cấp thực phẩm của huyện A!
(Trương Thị Xan Ẩm: Công ty cung cấp dịch vụ thực phẩm Trương Thị)
Dương Thiên không có ý định đi vào, mà nghiêm túc dặn dò Tiểu Quang một chút, sau đó yên tâm ngồi bên ngoài chờ đợi kịch hay sắp xảy ra.
Quả nhiên, chưa tới một phút sau, xung quanh đã vang lên những tiếng hét đinh tai nhức óc, khách khứa ở bên trong Trương Thị Xan Ẩm lập tức hỗn loạn hết lên.
“Có rắn! Có rắn!”
“Có người bị rắn cắn! Mau gọi điện báo cảnh sát!”
“Đây là nơi rác rưởi gì thế này? Sao lại có rắn, còn để rắn cắn khách nữa? Từ bây giờ ông đây không bao giờ tới nơi này nữa!”
...
Trương Thị Xan Ẩm lập tức rối như tơ vò, chưa tới mười phút sau, một chiếc BMW đã nhanh chóng dừng lại trước cửa. Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên mập mạp bước xuống xe, gương mặt ông ta tràn ngập vẻ kinh hoàng. Tiếp theo đó là hai người nữa, một là Trương Tiến, hai là ông chủ nhà hàng Trương Ký mà lần trước Dương Thiên gặp được trên bãi biển.
Lúc này, vẻ mặt Trương Bang Phú đang vô cùng hoảng loạn. Ông ta đang tổ chức một cuộc họp trọng đại, chuẩn bị khai trương một nhà hàng ở thành phố An, dần dần mở rộng sức ảnh hưởng đến thành phố An. Không ngờ, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến, nói là một vị khách tới Trương Thị Xan Ẩm dùng cơm đã bị một con rắn sặc sỡ cắn lâm vào hôn mê.
Vị khách đó ngồi cùng bàn với những vị lãnh đạo của thành phố, những người này chuyên môn khảo sát chất lượng vệ sinh của các công ty cung cấp dịch vụ ăn uống thế này. Hôm nay là ngày khảo sát cuối cùng, không ngờ tới Trương Thị Xan Ẩm ăn cơm lại gặp phải tai nạn ngoài ý muốn như thế.
Trương Bang Phú vô cùng rõ ràng, nếu như chuyện này xử lý không tốt thì Trương Thị Xan Ẩm sẽ phải đối mặt với một nguy cơ rất lớn.
“Gọi xe cấp cứu chưa? Sao xe cấp cứu mãi chưa tới?’ Trương Bang Phú quát tháo nhân viên của mình, sau đó lập tức chạy tới trước mặt các nhà lãnh đạo khác, liên tục cúi đầu nói xin lỗi.
May mắn là người bị rắn cắn là một nhân vật bình thường trong đoàn thanh tra chứ không phải lãnh đạo thật. Trương Bang Phú bận rộn cả ngày mới giải quyết xong được mọi chuyện. Sau khi nhìn xe cứu thương chở người hôn mê đến bệnh viện, ông ta không kìm được mà vươn tay lau mồ hôi trên trán.
“Cha! Người đó chắc là không sao đâu chứ?” Trương Tiến đứng ở sau lưng ông ta, cẩn thận hỏi.
“Cha làm sao mà biết được?” Trương Bang Phú hét ầm lên: “Tra! Lập tức điều tra! Tại sao bao nhiêu nhân viên như vậy mà lại có thể để một con rắn từ đâu chui vào trong này? Đám nhân viên đó chết hết rồi à?”
Trương Bang Phú chửi ầm lên, giám đốc Trương Thị Xan Ẩm cũng nơm nớp lo sợ, đứng yên nghe ông ta chửi.
“Còn nữa, mau đi trấn an khách hàng, không được để khách hàng có chút khúc mắc nào với chúng ta!” Trương Bang Phú lạnh lùng nói: “Nếu như làm không tốt, vậy chức giám đốc này ông cũng không cần làm nữa, cút đi cho tôi!”
“Vâng! Vâng!” Vị giám đốc kia lập tức đi làm.
Trương Thị Xan Ẩm hỗn loạn vô cùng, thậm chí còn có phóng viên nghe tin chạy tới. Không ai chú ý tới một quán nước bên cạnh Trương Thị Xán Ẩm có một thanh niên mập mạp đang mỉm cười cò kè giá cả với ông chủ quán, vẻ mặt rất chân thành.
Chương 23 Phong ba vẫn tiếp diễn
Đây chỉ là khởi đầu mà thôi.
Dương Thiên yên lặng nói.
Hắn khẽ vuốt ve cánh tay mình, sau đó chậm rãi đi về phía xa.
Cách trung tâm huyện A khoảng chừng năm cây số cũng có một chi nhánh của Trương Thị Xan Ẩm.
Trong đại sảnh lúc này đang vô cùng náo nhiệt, một nhóm quý ông quý bà ăn mặc sang trọng đang dùng cơm. Món ăn ngon, không gian tao nhã, khiến mọi người có được những hưởng thụ vô cùng hoàn mỹ.
“Nào nào nào! Thẩm tổng, chúc dự án hợp tác của chúng ta thành công viên mãn!” Một vị lãnh đạo trung niên đang mời rượu một vị lãnh đạo khác, gương mặt người nào người nấy vô cùng vui vẻ.
“Được được được! Hợp tác vui vẻ!” Thẩm tổng cười nói.
“Đây là món ngon có tiếng của Trương Thị Xan Ẩm, canh gà hầm, mọi người nếm thử một chút đi.” Vị lãnh đạo kia nhiệt tình tiếp đón mọi người.
Mọi người gật đầu, mỗi người múc một bát canh. Vừa rồi ai cũng uống nhiều rượu như vậy, uống chút canh giải rượu rất hợp.
Chẳng mấy chốc nồi canh đã thấy đáy.
Một vị khách đang múc chút canh cuối cùng thì lại phát hiện ra đáy nồi có một thứ gì đó đen đen.
“Ơ, đây là nguyên liệu gì thế?” Người nọ tò mò múc lên xem. Ngay lập tức, một con chuột đen kịt, dài khoảng chừng mười centimet xuất hiện trước mặt mọi người.
“Ọe...”
Những tiếng nôn mửa lập tức truyền đến, hầu như tất cả mọi người đều đã uống nồi canh này. Bây giờ nhìn thấy con chuột dưới nồi canh, ai cũng cảm thấy dạ dày cồn cào, chỉ muốn nôn tất cả những thứ mình vừa ăn ra.
“Hừ! Nhà hàng Trương Ký! Lão Lý, ông chọn nơi đãi khách tốt thật đấy! Chuyện hợp tác của chúng ta để lần sau bàn lại!” Thẩm tổng tức giận vung tay lên, sau đó lại không nhịn được nôn thêm một trận, cuối cùng nổi giận phừng phừng rời đi.
“Ôi! Thẩm tổng, đừng đi!” Vị lãnh đạo kia vất vả lắm mới hợp tác được với Thẩm tổng, thấy ông ta tức giận rời đi thì lập tức khuyên nhủ, nhưng không có chút tác dụng nào.
“Rầm!” Vị lãnh đạo kia đập bàn một cái, hét ầm lên với người phụ trách nhà hàng: “Nếu như hôm nay Trương Bang Phú không cho tôi một câu trả lời rõ ràng thì Nhà hàng Trương Ký sau này cũng đừng mơ được yên ổn!” Vị lãnh đạo này cũng là một nhân vật có máu mặt ở huyện A, chuyên kinh doanh bất động sản, tiếng tăm không hề kém Trương Thị Xan Ẩm. Chuyện hợp tác lần này tưởng chừng đã thành công mỹ mãn, không ngờ đến cuối lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế này.
...
Thời gian cứ thế trôi qua, chuỗi nhà hàng Trương Ký liên tục xảy ra sự cố: Lúc thì có gián trong thức ăn, lúc thì có sâu trong cơm...
Trương Thị Xan Ẩm ở thành phố An.
“A a a!” Trong phòng làm việc, Trương Bang Phú ném vỡ tan chiếc cốc. Ông ta cảm thấy hôm nay là một ngày vô cùng tồi tệ.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà tất cả các chi nhánh của ông ta đều bị khách hàng khiếu nại, thậm chí còn có một số khách hàng tức giận đến mức gọi cả cảnh sát. Bây giờ, ở bên ngoài tổng công ty, phóng viên đã đứng kín đường. Nếu như không phải bảo vệ ngăn chặn thì đám phóng viên đó đã vọt thẳng vào trong văn phòng rồi.
Hầu như tất cả mọi thứ trong văn phòng có thể đập được đều bị Trương Bang Phú đập vỡ. Ông ta tức giận nói: “Điều tra! Điều tra ngay cho ông đây! Rốt cuộc là kẻ nào âm thầm đối đầu với ông đây như vậy!”
“Anh cả! Em đã xem camera rồi, căn bản không nhìn thấy được nhân vật nào khả nghi. Tất cả mọi chuyện đều giống như đột nhiên xuất hiện vậy.” Em trai Trương Bang Phú- Trương Bang Quý nói.
“Vô dụng! Một lũ vô dụng! Ban ngày ban mặt, chẳng lẽ gặp ma à?” Trương Bang Phú tức giận nói. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà tất cả mọi chi nhánh của ông ta đều gặp sự cố, nhưng lại không điều tra ra được nguyên nhân.
“Cha, có phải do đối thủ cạnh tranh của chúng ta không?” Trương Tiến nói. Trương Thị Xan Ẩm làm trong lĩnh vực ăn uống, đối thủ cạnh tranh nhiều không kể xiết. Trước kia, Trương Thị Xan Ẩm cũng dùng không ít thủ đoạn để chơi xấu đối thủ cạnh tranh của mình.
“Đúng vậy!!! Đi điều tra tất cả những bên đối thử! Không được tha cho bất cứ bên nào!” Trương Bang Phú hung ác nói.
Tất cả mọi chi nhánh đều xảy ra vấn đề, tất nhiên không thể kinh doanh như bình thường được, chỉ có thể tạm ngừng kinh doanh.
Bây giờ, chủ đề bàn tán náo nhiệt nhất ở huyện A chính là về Trương Thị Xan Ẩm.
“Này! Cậu có nghe tin gì không? Nghe nói thực phẩm của mấy nhà hàng của Trương Thị Xan Ẩm không hợp vệ sinh, toàn dùng thịt lợn chết thôi, nghe nói có người còn ăn phải cả dòi nữa.” Có người nói.
“Không thể nào? Hôm trước tôi còn đến đó ăn cơm mà! Chỉ là giá cả đúng là đắt quá!”
“Vậy cậu mau đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe một chút đi, xem có chỗ nào không khỏe không, mấy loại kí sinh trùng đó hay gây ra bệnh truyền nhiễm lắm!”
“Cậu nói làm tôi nổi hết da gà rồi đây này! Không được, tôi phải lập tức đến bệnh viện kiểm tra, nếu không thì không thể nào yên lòng được.”
...
Những câu chuyện như vậy xuất hiện rất nhiều. Dương Thiên chậm rãi đi ở đầu đường, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười không chút che giấu.
Hắn lợi dụng kỹ thuật ẩn thân hoàn mỹ của Tiểu Quang, trước tiên Tiểu Quang nuốt những thứ đó vào trong bụng, sau đó nhanh chóng thả vào trong thức ăn, người khác căn bản không có cách nào phát hiện. Tốc độ di chuyển của Tiểu Quang rất nhanh, mọi người chỉ nói là cảm thấy có một tia sáng lóe lên, sau đó đồ vật đã bị thả vào bên trong rồi.
Chương 24 Họa vô đơn chí 1
Còn chuyện con rắn độc màu sắc sặc sỡ ban đầu, thực ra đó chính là Tiểu Quang. Vị khách bị rắn cắn ngất xỉu tại chỗ kia hoàn toàn không có việc gì cả, chỉ là người đó sợ quá nên ngất đi mà thôi.
Những tin tức đang lan truyền bên ngoài thì hoàn toàn không liên quan gì đến Dương Thiên cả. Trương Thị Xan Ẩm là nhân vật lớn trong giới ăn uống ở huyện A, có không ít đối thủ. Hiện tại, Trương Thị Xan Ẩm xảy ra chuyện lớn như vậy, những đối thủ này tất nhiên sẽ không an phận, âm thầm đổ thêm dầu vào lửa. Ngọn lửa này lớn đến mức nào không phải điều Dương Thiên có thể khống chế được.
Dương Thiên lôi di động ra nhìn, lúc này trong group của lớp đã bùng nổ tin tức.
“Này, các cậu đã nghe tin gì chưa? Nhà hàng của gia đình Trương Tiến hình như gặp phải phiền phức lớn rồi.” Có một bạn học hỏi, khơi mào chủ đề.
“Đúng vậy, tôi nghe người trong tiểu khu nói rồi, mọi người nói là thực phẩm trong nhà hàng của gia đình Trương Tiến không hợp vệ sinh, may mà tôi không đến ăn.” Thêm một bạn học nói như thế, nghe giọng điệu rõ ràng là vô cùng vui sướng khi người khác gặp nạn.
“Đúng thế, lần trước tôi đến nhà hàng kia, tận mắt nhìn thấy một vị khách uống phải nồi canh có chuột. Tôi cũng nôn hết cả ra rồi.” Vị bạn học này cũng đang bỏ đá xuống giếng.
“Nếu thế thì chẳng phải Trương Thị Xan Ẩm sẽ phá sản sao? Ôi, Trương Tiến đáng thương quá.” Có một nữ sinh mê muội Trương Tiến cảm thán.
“Đáng thương cái con khỉ, ngày nào cũng ra vẻ ta đây tài giỏi, chẳng phải chỉ dựa vào gia thế của nhà cậu ta hay sao? Bây giờ không còn gia thế nữa rồi, để xem cậu ta dựa vào đâu mà kiêu ngạo!” Vị bạn học này cũng không vừa mắt với Trương Tiến.
...
Các bạn học cứ tôi một lời cậu một lời, hầu hết đều hả hê vì chuyện này, rất ít người nói đỡ cho Trương Tiến. Bây giờ, tâm lý ghét những người giàu có vô cùng nghiêm trọng, ngày nào Trương Tiến cũng ra vẻ có tiền, hơn người, khiến những người khác bất mãn vô cùng.
“Chu Hâm! Đồ nghèo rớt mồng tơi, dám nói ông đây như vậy? Có tin ông đây tìm người đánh chết mày không hả?” Cuối cùng, Trương Tiến không chịu nổi nữa, lên tiếng mắng người.
“Mẹ kiếp, còn chưa biết ai đánh chết ai đâu!” Chu Hâm cũng tức giận chửi ầm lên.
Sau đó, hai bên bắt đầu lao vào chửi nhau. Nếu như là trước kia thì hầu hết mọi người đều sẽ đứng về phía Trương Tiến, nhưng bây giờ tất cả đều giống như người vô hình, không nói câu nào.
Cuối cùng, Chu Hâm bị trưởng group cấm ngôn!
Trương Tiến cũng bị trưởng group cấm ngôn!
Group này do lớp trưởng Tần Ngữ Huyên lập ra.
“Bốp!” Một tiếng vỡ giòn tan vang lên, điện thoại của Trương Tiến lập tức vỡ tan thành!
Mấy ngày này, tình trạng của Trương Thị Xan Ẩm càng lúc càng nghiêm trọng hơn, thậm chí cha mẹ Dương Thiên trong lúc ăn uống cũng bàn luận về chuyện này.
“Tiểu Thiên à, Trương Thị Xan Ẩm có phải là của nhà bạn học con không?” Thẩm Tân Lan tò mò hỏi, ánh mắt nhìn Dương Thiên tràn ngập tình yêu thương.
Hai tháng trở lại đây, Dương Thiên đã thay đổi rất nhiều, từ một tên béo ú 150kg biến thành người như hiện tại. Mấy hôm trước, gia đình đưa hắn đến bệnh viện kiểm tra, vị bác sĩ lúc trước nói Dương Thiên không sống nổi mấy năm nữa trợn tròn mắt nói kỳ tích xuất hiện. Với thân thể hiện tại của hắn, ít nhất cũng phải sống được đến bảy tám chục tuổi.
Bây giờ, điều kiện sinh hoạt của nhà họ Dương cũng tốt lên không ít. Trang trại chăn nuôi tôm hùm của Dương Gia Quốc vô cùng phát triển, còn ký kết hợp đồng với tiệm hải sản Tôn Thị và quán Khánh Ngư, quy trình giao hàng vô cùng ổn định, không sợ không bán được tôm hùm.
“Vâng! Đó là sản nghiệp của gia đình một bạn học của con.” Dương Thiên vừa tranh cướp tôm hùm với em gái, vừa hàm hồ trả lời.
“A! Mẹ, mẹ nhìn đi, anh trai xấu xa lại cướp tôm hùm của con!” Dương San gào ầm ĩ, cáo trạng với mẹ.
“Ha ha!” Dương Thiên cười. Những lúc không có việc gì làm, hắn rất thích trêu chọc em gái mình. Cô bé được chăm sóc chu đáo, càng lớn càng đáng yêu.
“Thằng bé này, con không thể nhường em gái con một chút à?” Thẩm Tân Lan bất đắc dĩ nói.
“Được rồi được rồi!” Dương Thiên giơ tay đầu hàng em gái, cầm con tôm hùm lớn nhất, bóc vỏ cẩn thận rồi đặt vào trong bát của Dương San.
“Hừ!” Mèo nhỏ tham ăn hừ một tiếng, nhanh chóng ăn con tôm mà anh trai bóc cho.
“Khụ khụ!” Tiểu Thiên, con sắp vào đại học rồi, có dự định gì không? Có cần cha mẹ đi cùng con hôm đó không?” Dương Gia Quốc hỏi.
Nói đến chuyện này, đôi mắt của Thẩm Tân Lan lập tức đỏ bừng lên. Con trai từ nhỏ tới lớn chưa từng sống xa nhà bao giờ, cho dù học trung học cũng không chọn học nội trú mà ngày nào cũng về nhà. Lần này con trai vào đại học, chắc mỗi tháng chỉ được gặp nhau một lần.
“Không cần đâu cha, một mình con đi được rồi!” Dương Thiên trả lời.
Trời ơi! Mình đã là người lớn rồi, nếu như còn để cha mẹ dẫn đi nhập học thì chẳng phải sẽ bị bạn bè cười chết sao.
“Bây giờ con đã trưởng thành, cũng nên học cách sinh sống độc lập thôi!”
“Con dù lớn đến đâu thì trong mắt cha mẹ vẫn chỉ là một đứa trẻ!” Thẩm Tân Lan nói.
Đúng lúc này tivi phát đến bản tin về Trương Thị Xan Ẩm. Trương Bang Phú một thân tây trang, không sợ nóng mà đứng giữa trời nắng, đối mặt với phóng viên, lớn tiếng nói: “Chúng tôi đã điều tra rõ nguyên nhân của những vấn đề trước kia rồi. Tất cả đều do có người muốn hãm hại chúng tôi. Chúng tôi đã bắt được người đó, người đó cũng đã thừa nhận sai lầm của mình!”
Trương Bang Phú vừa nói xong thì hình ảnh chuyển sang một người đàn ông trung niên đang bị cảnh sát bắt giữ. Người này mặt hóp tai nhọn, vừa nhìn đã biết không phải người tốt, ông ta khóc lóc nói: “Tất cả đều là do tôi, tôi hãm hại Trương Thị Xan Ẩm. Rắn, chuột và những thứ khác đều là tôi nhân lúc người khác không chú ý mà bỏ vào. Tôi xin nhận tội!”
Chương 25 Họa vô đơn chí 2
Hình ảnh lại chuyển tới Trương Bang Phú, ông ta mạnh mẽ nói: “Trương Thị Xan Ẩm chúng tôi kinh doanh dựa trên cái tâm, làm gì cũng ưu tiên sức khỏe của khách hàng, xin mọi người yên tâm. Ngày mai chúng tôi sẽ bắt đầu mở cửa trở lại, tất cả khách hàng đến sẽ được giảm giá, hoan nghênh mọi người đến với Trương Thị Xan Ẩm chúng tôi!”
Nói xong, bên dưới lập tức vang lên những tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
“Ồ, giảm giá à, ngày mai chúng ta cũng không có việc gì, hay là đặt một bàn ăn thử xem sao. Gia đình chúng ta chưa tới những nhà hàng cao cấp như thế này bao giờ.” Thẩm Tân Lan vui sướng nói.
“Hoan hô! Đi ăn tiệc thôi!” Dương San vui sướng kêu lên.
“Tiểu Thiên, con cảm thấy thế nào?” Thẩm Tân Lan làm lơ không hỏi ý kiến Dương Gia Quốc, mà nhìn chằm chằm con trai mình, chăm chú hỏi.
Thực ra bà muốn đưa gia đình đi ăn một bữa thịnh soạn, con trai sắp vào đại học rồi, rất hiếm cơ hội được ăn cơm cùng nhau.
“Được ạ, mẹ cứ quyết định đi.” Dương Thiên mỉm cười, gật đầu.
“Được được!” Thẩm Tân Lan nói làm là làm, lập tức cầm điện thoại gọi đặt bàn.
Dương Thiên nhìn hình ảnh của Trương Bang Phú trên tivi, ánh mắt lộ ra một tia sắc lạnh.
Sáng hôm sau, gia đình Dương Thiên đến một chi nhánh của Trương Thị Xan Ẩm. Quả nhiên, lần này Trương Bang Phú đã quyết tâm lấy lại hình tượng, thức ăn không những đẹp mắt mà khẩu phần còn nhiều hơn thường ngày. Bàn ghế bên trong sắp chật kín, bên ngoài vẫn còn rất nhiều khách đang xếp hàng.
“Nhiều người quá!” Dương Gia Quốc cảm thán một câu, lộ ra vẻ hâm mộ.
Làm gì có người đàn ông nào không muốn có được một sự nghiệp thành công và một khối tài sản kếch xù cơ chứ, Dương Gia Quốc cũng muốn như vậy.
Ngoài cửa có tận tám nhân viên bảo vệ, người nào người nấy đều quan sát vô cùng cẩn thận. Hôm nay Trương Bang Phú đã quán triệt rồi, nhất định không được xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!
Dương Thiên yên lặng nhìn mấy người bảo vệ, trong lòng âm thầm cười nhạo một phen. Hắn nắm tay em gái, đi sau cha mẹ, chậm rãi tới bàn đã đặt trước.
Không ai để ý thấy có một tia sáng yếu ớt lóe lên trên cánh tay Dương Thiên, sau đó lao vào trong.
“A! Rắn! Có rắn!!!” Một vị khách ngồi bên cửa sổ lập tức hét lên. Vị khách này sắc mặt tái nhợt, một con rắn xanh lục dài khoảng hai mươi centimet đang bò ngay trước mặt cô ta, sau đó chui xuống dưới khăn trải bàn.
“A! Chỗ này cũng có!” Bàn bên cạnh lại xuất hiện một con rắn trắng, khủng khiếp vô cùng.
Chỉ trong chốc lát, bàn ăn nào cũng có rắn. Dần dần, nhà hàng ngập tràn những tiếng kêu hốt hoảng.
“Rắn! Nhiều rắn quá! Mọi người chạy mau!” Có người hoảng hốt hét ầm lên, khiến ai cũng run sợ.
“Chạy! Mau chạy đi!” Gần như ai cũng hét ầm ỹ lên, cả đám đổ xô ra cửa.
“Đừng đi, đừng đi mà!” Giám đốc của nhà hàng này hốt hoảng kêu lên. Hôm nay là ngày các chi nhánh của Trương Thị Xan Ẩm mở cửa trở lại, là một ngày vô cùng quan trọng. Nếu như để mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như thế này, chắc chắn ông ta không giữ được cái ghế giám đốc chi nhánh này nữa.
“Xì xì...” Giám đốc đang nản lòng thoái chí thì một con rắn màu sắc sặc sỡ đột nhiên bò đến trước mặt ông ta, chỉ cách ông ta khoảng hai mươi centimet.
“A!!!” Giám đốc hét ầm lên, thân hình mập mạp không biết lấy đâu ra sức lực, nhanh chóng chạy vào trong đám người, chỉ muốn lập tức rời khỏi đây.
Tin tức nhanh chóng truyền đến chín chi nhánh khác của Trương Thị Xan Ẩm. Khách khứa nghe thấy vậy đều lập tức hủy bàn, không tới ăn nữa.
Chỉ trong một tiếng đồng hồ, nhà hàng ăn uống đang vô cùng náo nhiệt đã không còn bất cứ vị khách nào!
Cùng ngày hôm đó, Trương Bang Phú- ông chủ của Trương Thị Xan Ẩm nghe được tin tức này thì lập tức không thở nổi, dẫn đến hôn mê bất tỉnh, được nhân viên nhanh chóng đưa vào bệnh viện.
Hôm nay là ngày 1 tháng 9, là ngày Dương Thiên đến đại học An báo danh.
Hắn dậy từ sáng sớm, chuẩn bị tới trường.
Sau mấy ngày sóng gió, hơn nữa còn bị đối thủ bỏ đá xuống giếng, Trương Thị Xan Ẩm cuối cùng cũng tuyên bố phá sản, tất cả mọi chi nhánh đều thế chấp cho ngân hàng.
Mà Trương Tiến cũng hoàn toàn mất đi thân phận phú nhị đại, cuộc sống sau này của cậu ta chắc chắn cũng không dễ dàng chút nào.
“Tiểu Thiên, con thực sự không cần cha mẹ đưa con đến trường sao?” Thẩm Tân Lan vẫn lải nhải bên cạnh: “Cha mẹ thực sự không yên tâm chút nào!”
“Mẹ à, không cần đâu!” Dương Thiên bất đắc dĩ nói: “Con không còn nhỏ nữa, đại học An cũng không khó tìm. Một mình con đi là được rồi, mẹ dẫn San San đến trường học báo danh đi!”
Hôm nay cũng là ngày Dương San đến trường nhập học.
“Aizz! Con tới trường học, nếu như cảm thấy ở ký túc xá không quen thì cứ dọn ra ngoài ở, nhà chúng ta không nghèo đến mức không thuê được cho con một căn phòng!” Dương Gia Quốc cũng nói thêm.
“Cha, con biết rồi!” Dương Thiên cảm nhận được sự quan tâm của cha dành cho mình, cười nó.
“Anh trai! Anh phải đi rồi à?” Dương San lúc này mới chạy tới, nắm lấy góc áo hắn, nhỏ giọng nói: “Đi rồi sẽ không trở lại nữa sao?”
Dương Thiên xoa đầu em gái, trả lời: “Tất nhiên phải trở lại chứ, một thời gian nữa anh lại trở về thăm San San.”
“Vâng! Anh nhất định phải trở về thăm em đấy!” Dương San thút thít.
Thẩm Tân Lan đã chuẩn bị xong xuôi quần áo và đồ đạc cho Dương Thiên rồi, đầy một vali.
“Cha mẹ, con phải đi rồi. San San, em ở nhà phải nghe lời cha mẹ nhé! Phải ngoan đấy!” Tàu chuẩn bị khởi động, Dương Thiên nói với người nhà mình.
“Tiểu Thiên, con phải chăm sóc bản thân thật tốt!” Thẩm Tân Lan không nỡ xa con trai, Dương Gia Quốc cũng vẫy tay không ngừng.
“Hu hu! Anh trai!” Dương San đột nhiên khóc ầm lên, muốn đuổi theo tàu hỏa, Thẩm Tân Lan vội vàng giữ lấy con gái.
Tàu hỏa lăn bánh, bóng dáng cha mẹ và em gái cũng mờ dần, Dương Thiên lắc đầu, muốn thoát khỏi cảm xúc phức tạp này.
...