Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 86 Rơi xuống vách núi 2
Càng đánh càng rùi, Dương Thiên chiến đấu nửa ngày mới đánh chết được năm con sói Tật Phong. Xung quanh hắn vẫn còn gần năm mươi con nữa, chưa kể đến còn một con sói Tật Phong cấp D chưa ra tay!
Dương Thiên chậm rãi lùi lại phía sau, dần dần đứng ngang hàng với Long Thiên Y. Long Thiên Y tạo thành một bức tường lửa ngăn chặn bầy sói.
“Dương Thiên! Tôi không chống đỡ được nữa rồi!” Trên trán Long Thiên Y lấm tấm mồ hôi, không ngừng phát ra những ngọn lửa để công kích. Sắc mặt cô tái nhợt, phóng thích dị năng hao tốn quá nhiều sức mạnh tinh thần.
“Không thể tiếp tục như thế này được nữa! Phải tìm cách phá vòng vây!” Dương Thiên hét lớn.
Dương Thiên âm thầm quan sát, tìm được một điểm yếu thì nhanh chóng lôi Long Thiên Y chạy về hướng đó.
Nơi đó chỉ có bốn con sói Tật Phong.
Dương Thiên hung hăng tung một quyền tấn công một con, lại một chân đá bay một con. Hai con khác điên cuồng cắn chân Dương Thiên, một con cắn được lên cẳng chân hắn.
“A! Dương Thiên!” Long Thiên Y sợ hãi kêu lên, lo lắng không thôi.
Dương Thiên cố nén đau nhức, lại tung hai nắm đấm tấn công hai con còn lại. Con đường phía trước đã được dọn sạch, Dương Thiên hưng phấn kéo Long Thiên Y chuẩn bị thoát thân.
“Gào!!!”
Ngay lúc Dương Thiên chuẩn bị rời đi thì con sói đầu đàn vẫn luôn đứng trên tảng đá đột nhiên gào lên một tiếng, thân thể như mũi tên nhọn bay thẳng về phía hai người trước mặt. Chân trước của nó vươn ra, muốn tóm lấy thân thể đã suy nhược của Long Thiên Y.
Nó biết trong hai người này thì Long Thiên Y yếu hơn!
Ngay cả Dương Thiên cũng cảm nhận được uy lực của đòn tấn công kia, đó chính là công kích cấp C! Hắn cắn chặt răng, trực tiếp bay vọt đến trước mặt Long Thiên Y, tung một nắm đấm ra để chặn lại móng vuốt này.
Rầm!
Dương Thiên cảm nhận được một sức mạnh không thể nào tưởng tượng được truyền đến nắm đấm của mình. Toàn bộ tay phải của hắn phát ra một tiếng răng rắc, đó là tiếng gãy xương.
Chỉ với một đòn tấn công mà cánh tay phải của Dương Thiên đã bị gãy hoàn toàn. Dương Thiên chỉ cảm thấy đau nhói, sau đó cánh tay phải của hắn đã mất đi tri giác.
Sói Tật Phong đầu đàn nhìn Dương Thiên, sinh vật kỳ lạ này hình như đang muốn khiêu khích uy nghiêm của nó. Nó không hề dừng lại, tàn nhẫn nhảy lên, lao thẳng về phía Dương Thiên.
“Đi mau!” Dương Thiên quát lên với Long Thiên Y.
Con sói Tật Phong đầu đàn này quá mạnh mẽ, thực lực thậm chí đã có thể đạt tới cấp D đỉnh phong! Tố chất thân thể của Dương Thiên như vậy mà cũng không thể ngăn cản được một đòn công kích của nó, càng không cần nói đến Long Thiên Y.
Chỉ cần trúng phải một đòn công kích thì Long Thiên Y chắc chắn sẽ chết!
Bây giờ chỉ có cách để Long Thiên Y tìm cơ hội chạy trước, sau đó hắn lại tìm cơ hội thoát thân, nếu không thì cả hai sẽ đều phải chết ở nơi này!
Sói Tật Phong đầu đàn tấn công vài lần mà Dương Thiên đều có thể tránh được, nó tức giận vô cùng, phẫn nộ gầm lên một tiếng. Những con sói Tật Phong khác nhanh chóng chạy tới, bao vây Dương Thiên và Long Thiên Y.
“Không ngờ ngày đầu tiên tiến vào đã phải bỏ mạng tại đây!” Long Thiên Y cười thảm, gương mặt tràn đầy nước mắt. Cô nhìn về phía Dương Thiên, nói: “Xin lỗi Dương Thiên, là tôi làm liên lụy đến anh.”
Thực ra dựa vào tố chất thân thể của Dương Thiên thì không nhất thiết sẽ bị đám sói vây quanh. Nhưng bởi vì có Long Thiên Y bên cạnh nên Dương Thiên không thể mặc kệ cô được.
Dương Thiên lắc đầu, ánh mắt không ngừng nhìn quanh bốn phía, muốn tìm lối ra. Nhưng mà, ngoại trừ vách núi phía sau thì tất cả đều bị đàn sói Tật Phong vây quanh.
“Gào!!!” Sói Tật Phong đầu đàn rú lên một tiếng, nhào về phía Dương Thiên. Những con còn lại thì nhào về phía Long Thiên Y. Dương Thiên có thể tránh được đòn công kích của con sói đầu đàn nhưng Long Thiên Y lại không thể.
Một con sói Tật Phong vươn móng vuốt về phía Long Thiên Y, Long Thiên Y không chịu nổi, cả người rơi xuống vách núi.
“Thiên Y!” Dương Thiên nhìn thấy thì vội vàng chạy tới muốn túm lấy Long Thiên Y. Sau lưng lại là một trận gầm rú, Dương Thiên cảm thấy lưng mình bị đạp một cú, lục phủ ngũ tạng gần như bị đạp văng ra ngoài. Một cơn đau đớn ập đến, Dương Thiên không nhịn nổi phun ra một ngụm máu.
Hắn cố nén đau đớn, tay trái vẫn nắm chặt tay Long Thiên Y, nhưng bây giờ cả người Dương Thiên cũng đang lơ lửng trên vách núi.
Sau đó, hai bóng dáng ôm lấy nhau, rơi từ trên xuống.
“Gào!!!”
Trên vách núi chỉ còn lại sói Tật Phong đầu đàn đang gào thét vô cùng phẫn nộ!
Dương Thiên chậm rãi mở mắt ra, nhìn bốn phía xung quanh. Hắn chỉ thấy mình đang nằm trong một sơn động, bên dưới là một đám cỏ khô.
Dương Thiên nhìn đống lửa trước mặt, Long Thiên Y lẳng lặng ngồi bên đống lửa. Trên mặt cô có vết máu, trên quần áo cũng có.
“Xem ra không có việc gì!” Dương Thiên nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Vừa rồi trong lúc hai người rơi xuống vách núi, Dương Thiên đã nhịn đau để xoay người lại, sau đó hắn cảm thấy thân thể mình đập mạnh xuống đất, lập tức bất tỉnh nhân sự.
Long Thiên Y cảm giác được động tĩnh của Dương Thiên thì ánh mắt đờ đẫn lập tức tỉnh táo trở lại. Cô vội vàng đi tới bên cạnh hắn.
“Dương Thiên, anh cảm thấy thế nào rồi?” Long Thiên Y quan tâm hỏi, ngay sau đó đã bật khóc nức nở: “Xin lỗi, tất cả là do tôi nên mới liên lụy đến anh.”
Long Thiên Y từ trước đến nay vẫn luôn là một cô gái mạnh mẽ, nhưng lúc này cũng không cầm được nước mắt, chẳng khác gì những cô nữ sinh yếu đuối.
Dương Thiên cảm nhận thân thể của mình một chút, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Chương 87 Ước mơ của Long Thiên Y
Tình huống của hắn lúc này không tốt chút nào, có thể dùng từ rách như xơ mướp để hình dung.
Tay phải của hắn đã gãy nát, hoàn toàn không còn cảm giác. Lồng ngực bởi vì vừa rồi chịu một đòn của sói Tật Phong đầu đàn nên đã bị thương, không thể huy động được sức lực. Không những thế, hắn còn rơi từ trên cao xuống, lúc này Dương Thiên cảm thấy toàn thân rã rời, như vụn vỡ thành từng mảnh.
Nhưng điều Dương Thiên cảm thấy kỳ quái chính là hắn rơi từ vách núi cao như vậy xuống mà lại không có vấn đề gì, những vết thương trên người đều là do đàn sói để lại.
Long Thiên Y nhìn Dương Thiên, gương mặt đầy vẻ tự trách: “Cảm ơn vừa rồi anh đã cứu tôi.”
Khi cô tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong lòng Dương Thiên, được hắn ôm chặt lấy. Thân thể cô hoàn toàn không bị thương tổn gì, nhưng Dương Thiên lại nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, hứng trọn cú va chạm với mặt đất.
“Không sao, bây giờ không phải cả hai người chúng ta đều không có việc gì sao?” Dương Thiên an ủi Long Thiên Y.
Long Thiên Y cố gắng cười: “Chúng ta vừa mới tới bí cảnh được một ngày mà đã gặp phải chuyện lớn như thế này, không biết chín ngày còn lại phải vượt qua như thế nào đây. Còn cả Hạ Cường và Hạ Kỳ nữa, không biết hai người họ thế nào rồi, mười ngày nữa chúng ta có thể còn sống mà rời khỏi đây sao?”
Long Thiên Y giống như đã lâm vào một loại trạng thái bi quan.
Dương Thiên cười nói: “Đi một bước tính một bước, dù sao bây giờ mọi người vẫn còn sống, đây chẳng phải là điều tốt sao?”
“Xin lỗi Dương Thiên, tôi biết trong nhà anh còn cha mẹ, còn cả một cô em gái đáng yêu. Cuộc sống của anh vốn an nhàn như vậy, nhưng tôi lại nhất định muốn kéo anh tới Long tổ.” Long Thiên Y nhìn Dương Thiên, vô cùng áy náy.
Dương Thiên lắc đầu: “Không có việc gì, là tôi tự nguyện gia nhập Long tổ. Đúng rồi, cha mẹ cô đâu? Chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, chưa bao giờ nghe cô nhắc đến gia đình.”
Long Thiên Y lập tức yên lặng, từ từ ngồi xuống bên cạnh Dương Thiên, nhìn đống lửa đến phát ngốc.
“Tôi không có cha mẹ.” Một lúc sau cô mới nói.
“Từ khi tôi có ký ức thì đã bắt đầu kiếm sống bằng nghề ăn xin rồi.” Long Thiên Y khẽ kể lại: “Khi đó cuộc sống của tôi rất khó khăn, không mấy hôm được ăn no. Thậm chí còn có những ngày không xin được gì để ăn cả, tôi còn phải bới đống rác tìm thức ăn.”
Dương Thiên lẳng lặng nghe Long Thiên Y kể chuyện, không chen vào.
“Đến khi tôi mười tuổi thì gặp được người có thể thay đổi vận mệnh cuộc đời tôi. Ông ấy hỏi tôi có muốn đi theo ông ấy hay không. Lúc đó tôi đã nhịn đói suốt ba ngày rồi, lập tức không chút do dự đi theo ông ấy.” Long Thiên Y lâm vào hồi ức.
“Đó là cha nuôi của cô sao?” Dương Thiên hỏi.
Long Thiên Y lắc đầu: “Người ấy chắc anh cũng biết, ông ấy tên là Long Kinh Thiên.”
Dương Thiên ngạc nhiên thốt lên: “Long Kinh Thiên?”
Long Thiên Y chậm rãi nói: “Sau khi Long Kinh Thiên đưa tôi đến Long tổ đã đặt tên cho tôi là Long Thiên Y. Kể từ đó, tôi bắt đầu sống ở Long tổ. Lúc ấy tôi cũng không có dị năng gì cả, chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng nhắc tới. Tôi cố gắng nỗ lực, chỉ muốn được gặp lại Long Kinh Thiên một lần, nhưng từ sau khi ông ấy đưa tôi đến đây thì tôi chưa từng gặp lại ông ấy.”
Dương Thiên gật đầu, chẳng trách ngày đầu tiên khi Long Thiên Y nhắc đến Long Kinh Thiên thì lại sùng bái đến thế.
“Dương Thiên, thực ra tôi rất hâm mộ anh.” Long Thiên Y nhìn Dương Thiên, nói.
“Sao lại hâm mộ tôi?” Dương Thiên khó hiểu.
“Cuộc sống của tôi, trước năm mười tuổi thì đi ăn xin, sau năm mười tuổi thì gần như ở Long tổ. Sống bao nhiêu năm như vậy, tâm nguyện lớn nhất của tôi chính là được sống cuộc sống như người bình thường, có thể có một gia đình thuộc về mình, có thể sống một cuộc sống bình dị. Tôi cũng muốn giống như những cô gái khác, vui thì cười, không vui thì khóc.” Long Thiên Y chậm rãi nói, ngọn lửa chiếu rọi gương mặt cô. Mặc dù gương mặt tràn đầy vết máu nhưng ánh mắt lại lấp lánh vô cùng, Dương Thiên nhìn mà rung động.
“Mỗi người đều có quyền truy cầu hạnh phúc, tôi cứ nghĩ dựa vào chức vụ của cô ở Long tổ thì cũng có thể sống như người bình thường chứ?” Dương Thiên khẽ hỏi.
“Ừ.” Long Thiên Y gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu: “Bởi vì Long tổ đã nuôi dưỡng tôi, nên những lúc Long tổ cần tôi, tôi nhất định sẽ không lùi bước.”
Trên mặt Long Thiên Y tràn đầy vẻ kiên định: “Đại khái sẽ có một ngày như vậy, Long tổ trở nên cường đại, thành viên vô số, không ai dám khinh nhờn, thế giới nghe tên đã cảm thấy sợ hãi, Long tổ thiếu tôi cũng không sao... Đến lúc đó, có lẽ tôi sẽ có được một cuộc sống bình thường.
Long Thiên Y nhìn về phía trước, trong mắt tràn đầy vẻ khát khao.
“Dương Thiên, nếu như lần này chúng ta có thể thuận lợi ra ngoài, anh không muốn tiếp tục ở lại Long tổ nữa thì tôi sẽ nói với bọn họ. Dù sao thì ở Long tổ sẽ không được đảm bảo an toàn tính mạng.” Long Thiên Y nhìn Dương Thiên, nói: “Cuộc sống trước đây của anh không có nguy hiểm, gia đình hạnh phúc bên nhau, đó mới là điều tốt đẹp nhất.”
Dương Thiên cười, nói đùa: “Tôi là loại người như thế sao? Tôi là thiên tài thiếu niên của Long tổ! Cô cứ chờ mà xem, thực lực của tôi chẳng mấy chốc sẽ vượt qua cô, sau đó đạt tới cấp S, cấp B. Tôi sẽ vượt qua cả Phong vương tiền bối, thậm chí còn vượt qua cả cấp A, trở thành cấp S tuyệt thế!”
Dương Thiên nói.
“Được, tôi sẽ chờ đến ngày đó. Vậy thì anh sẽ là người chống đỡ Long tổ, tôi có thể yên tâm rời đi, sống cuộc sống bình thường mà tôi mơ ước.” Long Thiên Y cười.
Chương 88 Tiểu Quang lại xuất hiện
“Làm người không thể không nghĩa khí như vậy!” Dương Thiên bất mãn nói.
“Hừ! Anh không biết tôi là con gái à? Long tổ tất nhiên do đàn ông con trai các anh gánh vác, con gái chúng tôi chỉ cần vui vẻ là được.” Long Thiên Y hừ lạnh.
“Dương Thiên, tôi hơi mệt, nếu anh đã tỉnh rồi thì tôi ngủ một chút.”
Long Thiên Y hơi mệt, lúc trước cô chăm sóc Dương Thiên nên không dám nghỉ ngơi.
Nói xong, Long Thiên Y nằm xuống, thân thể hơi cuộn tròn lại, một lát sau đã truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Dương Thiên lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ say của Long Thiên Y. Long Thiên Y lúc ngủ say trông giống hệt một đứa trẻ.
“Sẽ có một ngày như vậy!” Dương Thiên yên lặng nói: “Tôi đảm bảo!!!”
Dương Thiên yên lặng ngồi bên đống lửa, thu liễm tâm trạng, bắt đầu chữa trị những tổn thương.
“Tiểu Thiên!” Đột nhiên, một âm thanh vang lên trong đầu Dương Thiên.
“Con còn tưởng người đi về cõi tiên rồi chứ?” Dương Thiên tức giận nói. Lúc hắn gặp nguy hiểm, chưa bao giờ nhìn thấy Huyền Hư đạo nhân xuất hiện, trong lòng bất mãn vô cùng.
“Tiểu Thiên, không phải vi sư không muốn ra tay, mà là không thể ra tay!” Huyền Hư đạo trưởng thở dài: “Thế giới này áp chế thực lực của những người ở thế giới khác. Mặc dù vi sư chỉ tồn tại ở trạng thái linh hồn nhưng cũng không được thế giới này đón nhận. Chỉ cần vi sư ra tay thì lập tức sẽ bị trừng phạt.”
Huyền Hư đạo nhân nói: “Vừa rồi ngươi bị ngã xuống vực, nếu không phải ta ra tay thì bây giờ ngươi còn sống mà trách mắng ta à? Nhưng chính lúc ta ra tay thì linh hồn của ta đã bị tấn công, suy yếu rất nhiều.”
Dương Thiên cảm nhận một chút, giọng nói của Huyền Hư đạo nhân đúng là có cảm giác yếu ớt.
“Bây giờ thân thể con hoàn toàn suy nhược, chữa trị như thế nào đây?” Dương Thiên đành phải hỏi chuyện khác.
“Trên người ngươi, chỉ có cánh tay bị đánh gãy và ngực trúng một vuốt, còn lại không có vết thương nào đáng kể. Xương gãy thì nối lại là xong thôi, không vấn đề gì!” Huyền Hư đạo nhân chậm rãi nói: “Bây giờ ta sẽ truyền cho ngươi một bộ pháp quyết, ngươi dựa vào bộ pháp quyết này để nối lại xương cốt. Thực lực hiện tại của ngươi vẫn còn yếu, chưa thể tu luyện đến giai đoạn Luyện xương được, xương cốt vẫn yếu ớt lắm. Chờ tương lai khi ngươi Luyện xương thành công thì cho dù xương vỡ vụn cũng có thể nhanh chóng tái sinh!”
Dương Thiên nín thở ngưng thần, trong đầu bắt đầu xuất hiện một thứ gọi là pháp môn Ngưng cốt quyết.
Sau khi vận hành pháp môn này, Dương Thiên có thể từ từ nhìn thấy phần xương bị gãy của mình. Sau đó, hắn từ từ nắn xương cốt bị gãy trở lại vị trí cũ.
Thời gian cứ thế trôi qua, không biết qua bao nhiêu lâu, cánh tay gãy xương của Dương Thiên đã khôi phục lại như cũ, chỉ là hiện tại còn rất yếu ớt, vẫn cần thời gian để khôi phục.
Chờ sau khi xương cốt khôi phục lại như cũ, Dương Thiên lại dùng ý thức giao lưu với Huyền Hư đạo nhân: “Sư phụ, không phải người nói con tiến vào bí cảnh để tìm quả Huyền cảnh vương sao? Bây giờ con còn không biết nơi này là nơi nào, biết đi đâu tìm đây?”
“Cái này ngươi không cần sốt ruột, vi sư có cách.” Huyền Hư đạo nhân nói: “Mặc dù vi sư không thể ra tay, nhưng nó có thể!”
Nói xong, Huyền Hư đạo nhân lập tức nắm lấy Tiểu Quang đang ngủ say trong Long phượng nguyên châu ném ra ngoài.
Rắn biển nhỏ Tiểu Quang choáng váng, nó đang ngủ say thì bị người ta ném xuống đất, đầu đầy sao, mơ mơ màng màng mở mắt.
“Ui da!” Tiểu Quang đầu tiên là ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó nhìn thấy Dương Thiên thì lập tức hưng phấn, thân hình nháy mắt ghé sát vào vai Dương Thiên, cái đầu nhỏ không ngừng cọ cọ lên mặt hắn.
Dương Thiên tò mò nhìn Tiểu Quang, Tiểu Quang vẫn là dáng vẻ như cũ, nhỏ nhắn chỉ hơn hai mươi centimet, nhưng lúc này Dương Thiên lại cảm nhận được trong người nó có một lực lượng hùng vĩ, lực lượng này gần như không thua kém gì Dương Thiên. Hơn nữa, chiếc sừng nhỏ trên đầu Tiểu Quang lúc này đã nhìn thấy rõ hơn, màu sắc chiếc sừng cũng thay đổi theo màu sắc thân thể, vô cùng đáng yêu.
“Chủ nhân!” Tiểu Quang thân thiết gọi.
Dương Thiên nhìn thấy Tiểu Quang thì cũng vô cùng kích động: “Tiểu Quang, sao mày lại ngủ lâu như thế?”
Tiểu Quang lắc lắc cái đầu nhỏ, nói: “Chủ nhân, tôi đang tiến hóa, căn nguyên tiến hóa trong hạt châu kia rất thích hợp với tôi.”
“Ồ? Vậy bây giờ mày đã tiến hóa đến mức độ nào rồi? Sao thân thể vẫn nhỏ như thế này?” Dương Thiên cười hỏi.
Tiểu Quang nghiêng đầu: “Chủ nhân, tôi có thể biến lớn!”
Nói xong, không đợi Dương Thiên nói chuyện, Tiểu Quang nhanh chóng bay lên không trung, thân thể hai mươi centimet không ngừng lớn lên, nháy mắt đã biến thành một con mãng xà dài hơn hai mét. Chiếc sừng trên đầu nó càng thêm uy nghiêm, chỉ tiếc là không có chân. Trên người Tiểu Quang lúc này tỏa ra ánh sáng sặc sỡ.
Tiểu Quang biến hóa xong thì dường như không thích hình thái này lắm, nó lại biến trở lại là rắn biển nhỏ, chạy tới làm nũng trên bả vai Dương Thiên.
Dương Thiên gần như trợn mắt há miệng, vừa rồi hắn có thể cảm nhận được thực lực của Tiểu Quang đã đạt tới cấp D đỉnh cấp! Hơn nữa, uy lực này còn mang lại một cảm giác vô cùng uy nghiêm.
“Sư phụ, người nói xem, liệu Tiểu Quang có phải là rồng trong truyền thuyết không?” Dương Thiên hỏi.
“Không phải, nó chỉ là rắn biển biến dị mà thôi! Trong cơ thể nó có một chút huyết mạch chân long! Mọc sừng đã là quá lắm rồi, không thể nào mọc chân được đâu!” Huyền Hư đạo nhân dường như rất am hiểu về rồng, nhanh chóng phủ định.
Dương Thiên thất vọng lắc đầu.
“Mặc dù Tiểu Quang không phải rồng, nhưng thân thể lại có huyết mạch chân long . Ngươi có biết loài rồng có thiên tính gì không?” Huyền Hư đạo nhân nói.
Dương Thiên lắc đầu.
Chương 89 Nhụy hoa màu tím 1
“Thần long tìm bảo! Loài rồng có thói quen cất chứa bảo vật, thế nên chúng rất nhạy bén cảm ứng được những nơi chứa bảo vật.” Huyền Hư đạo nhân trả lời.
Hai mắt Dương Thiên sáng lên. Nếu nói như vậy thì dựa vào Tiểu Quang thì hắn và Long Thiên Y sẽ không cần phải lang thang tìm kiếm không có mục tiêu, dựa vào may mắn mà tìm bảo vật nữa.
“Tiểu Quang, nếu mày cảm ứng được bảo vật thì lập tức nói cho tao biết. Nhỡ kỹ thu liễm màu sắc của mình, không được để người khác phát hiện ra, biết chưa?” Dương Thiên dặn dò Tiểu Quang.
Có lẽ vừa rồi Tiểu Quang biến hóa tạo ra uy lực lớn quá nên Long Thiên Y chậm rãi mở mắt. Cô nhìn thầy Dương Thiên ngồi bên cạnh đống lửa, tươi cười nhìn mình thì cũng khẽ cười lại với hắn.
Phù!
Dương Thiên thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy thư giãn một chút.
Long Thiên Y ngạc nhiên nhìn Dương Thiên: “Dương Thiên, tay anh không phải đã gãy rồi sao? Sao giờ vẫn có thể cử động như thế?”
“Bây giờ ổn rồi!” Dương Thiên cười nói: “Bôn ba lâu như vậy, chúng ta ra ngoài tìm chút thức ăn đi!”
Long Thiên Y cũng không hỏi tại sao hắn khỏi nhanh thế, nhanh chóng gật đầu.
Ra khỏi sơn động, tầm mắt lập tức sáng ngời. Tâm trạng của Dương Thiên vui sướng hơn một chút, ngay cả Long Thiên Y cũng lộ ra nụ cười ấm áp.
Nơi này là một khu đất trống, khắp nơi đều là nham thạch, bên phải có một vách đá, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy bầu trời cao vời vợi.
Dương Thiên và Long Thiên Y ngã xuống từ nơi đó.
Hai người đi về phía trước, phía trước còn có một con sông. Trong nước có rất nhiều cá bơi qua bơi lại, những con cá này đều có hình dáng rất lớn.
Dương Thiên lập tức khống chế nguồn nước, bắt được vài con cá. Sau đó, hắn và Long Thiên Y quay lại sơn động, chuẩn bị nướng cá ăn.
Nhưng sau đó, Dương Thiên lại ngây người nhìn mấy con cá, hắn không biết nướng cá như thế nào.
Long Thiên Y cười: “Để tôi làm cho! Trước đây tôi thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, nướng cá gì gì đó đã thành thục từ lâu rồi.”
Long Thiên Y nhanh chóng xử lý cá, sau đó cắm lên hai cành cây, sau đó đặt lên đống lửa, thỉnh thoảng lại xoay xoay vài cái, ánh mắt vô cùng chăm chú.
Dương Thiên yên lặng ngồi chờ ở bên cạnh, đợi bữa tiệc thịnh soạn của hai người.
Trong sơn động, thỉnh thoảng lại vang lên âm thanh củi cháy nổ tanh tách.
Tay nghề của Long Thiên Y rất tốt, hai người ăn khoảng bảy tám con cá.
Dương Thiên nhìn về phía Long Thiên Y, hỏi: “Tiếp theo chúng ta chuẩn bị đi đâu đây?”
Long Thiên Y suy nghĩ một chút, thở dài: “Nơi này không có trên bản đồ, tôi cũng không biết phải đi đâu.”
Dương Thiên cười nói: “Vậy thì đi theo tôi đi! Tôi có cảm ứng mạnh mẽ với bảo vậy, biết đâu lại cảm ứng được bảo vật ở nơi nào!”
“Thật sao?” Long Thiên Y liếc mắt nhìn Dương Thiên một cái, vẻ mặt không tin tưởng cho lắm.
Dương Thiên cười khổ: “Vậy cô cảm thấy bây giờ chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao?”
“Được rồi! Đi theo anh đi!” Long Thiên Y suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định gật đầu: “Miễn là đừng đưa chúng ta đến trước miệng mấy con hung thú cấp C là được.”
Dương Thiên gật đầu, giao lưu ý thức với Tiểu Quang: “Tiểu Quang, dựa hết vào mày đấy!”
Theo chỉ dẫn của Tiểu Quang, Dương Thiên dẫn Long Thiên Y đi về phía trước. Hai người đi khoảng chừng một tiếng mới dừng lại.
“Ôi! Nhân sâm ngàn năm!” Long Thiên Y hô lên một tiếng, nhìn thấy hai gốc nhân sâm ngàn năm trước mặt thì vội vàng đào lên.
Chỉ trong chốc lát, hai củ nhân sâm khổng lồ đã được đào lên! Nhân sâm dài hơn một mét, nhìn giống như hình người.
Long Thiên Y cẩn thận lấy ra một chiếc túi nhỏ, cho nhân sâm vào đó.
“Ồ? Chiếc túi của cô là túi gì vậy? Sao cái túi nhỏ đó lại chứa được nhân sâm?” Dương Thiên nhìn chiếc túi nhỏ trong tay Long Thiên Y thì tò mò hỏi.
“Đây là túi không gian!” Long Thiên Y tự hào nói.
“Túi không gian?” Dương Thiên tò mò không thôi.
Long Thiên Y đưa cho Dương Thiên cảm nhận chiếc túi một chút, đồng thời giải thích: “Cái này do một vị thức tỉnh giả có năng lực không gian của hợp chủng quốc chế tạo ra, nhưng người đó chỉ là cấp B nên cũng chỉ có thể làm ra chiếc túi không gian khoảng hai mét vuông. Long tổ chúng ta đã phải bỏ ra rất nhiều tiền để đổi lấy chiếc túi không gian này để mọi người ra ngoài làm nhiệm vụ có cái sử dụng. Túi không gian này không phải của tôi, là Phong vương tiền bối cho tôi mượn dùng tạm, khi nào trở về phải trả lại cho ông ấy.”
Long Thiên Y nhìn chiếc túi không gian trong tay, tràn đầy yêu thích: “Tiếc là Long tổ chúng ta không có thức tỉnh giả nào có năng lực không gian, nếu tôi có một chiếc túi không gian thì tốt biết mấy.”
Sau đó, vẻ mặt cô lại trở nên ủ rũ: “Dị năng giả đã ít rồi mà còn không có ai có năng lực không gian. Hợp chủng quốc lại có đến mấy người là năng lực không gian giả. Tôi còn nghe nói năng lực không gian giả ở Hợp chủng quốc kia còn có người gần đến cấp S!”
Dương Thiên gật đầu, không ngờ túi không gian còn có lai lịch như vậy.
Sau khi lấy được hai củ nhân sâm ngàn năm, Long Thiên Y đã dần tin tưởng Dương Thiên hơn, đi theo sau hắn. Cô vừa đi vừa ngó nghiêng, xem còn bảo vật gì nữa không.
Hai người cứ đi một lúc rồi lại dừng lại, tìm được thêm hai củ nhân sâm ngàn năm và một hà thủ ô ngàn năm.
Thu hoạch như vậy xem như không tồi rồi!
Chương 90 Nhụy hoa màu tím 2
“Dương Thiên, anh đúng là có năng lực tìm kiếm bảo vật, vô cùng lợi hại! Long Thiên Y nhìn nhân sâm và hà thủ ô trong túi không gian, vô cùng hưng phấn.
“Bây giờ cô đã tin chưa?” Dương Thiên cười nói: “Trong vòng mười ngày, nhất định tôi sẽ để cô tìm thấy đầy một túi bảo vật!”
“Dừng lại!” Dương Thiên đột nhiên biến sắc. Rắn biển nhỏ truyền tin đến nói, cách đó khoảng hai kilomet có mấy bóng người.
Rắn biển nhỏ đưa tất cả những hình ảnh mình nhìn thấy vào đầu Dương Thiên. Dương Thiên chỉ nhìn thấy trước mặt là một bãi đất trống, ở đó có một đóa hoa màu tím đang sinh sôi nảy nở, tản ra một luồng ánh sáng kỳ lạ.
Nhụy hoa màu tím! Ấy vậy mà lại là một vùng nhụy hoa màu tím! Nhìn qua cũng thấy mười mấy đóa!
Dương Thiên lập tức trở nên hưng phấn, nếu như ngắt hết những đóa hoa này về thì Long tổ sẽ có thêm mười mấy dị năng giả!
Nhưng mà bên cạnh Nhụy hoa màu tím còn có mười mấy người nữa.
Dương Thiên nhận ra những người này, đó là các thành viên của tiểu đội Hợp chủng quốc, liên minh châu Âu và tiểu quốc đảo. Bọn họ đang ở cạnh nhau, chuẩn bị ra tay cướp lấy số hoa đó.
Bên cạnh những Nhụy hoa màu tím kia chỉ có hai con báo canh gác! Hai con báo đều đạt tới cấp C, nhìn chằm chằm những người đối diện như hổ đói rình mồi, bảo vệ lãnh địa của mình.
“Lão đại, hai con báo này còn ở đây thì chúng ta không thể nào ra tay được!” Một thành viên của Hợp chủng quốc nói với đội trưởng của mình.
“Hừ! Nhụy hoa màu tím đã ở ngay trước mắt! Tận mười bảy đóa hoa, chúng ta quyết không thể lùi bước!” Người đàn ông tóc vàng dẫn đầu nói.
“Haizz! Nếu mấy người của Hoa Hạ cũng ở đây thì tốt rồi, như vậy thì thực lực của chúng ta có thể tăng thêm một chút! Đối phó với hai con báo này cũng nắm chắc chút phần thắng!” Một thành viên của liên minh châu Âu nói.
“Ha ha! Chỉ sợ bây giờ bọn họ đã làm mồi cho đàn sói kia rồi!” Một thành viên của tiểu quốc đảo cười nói.
“Tôi đã nói là đừng đối phó với bọn họ sớm như vậy, các người lại nhất quyết không nghe! Bí cảnh này vô cùng nguy hiểm, ban đầu nên liên thủ với nhau chứ không phải vừa bắt đầu đã tiêu diệt bọn họ như vậy. Mấy thành viên Long tổ năng lực cũng không tồi, thế mà không có chút cơ hội nào để phát huy!” Thành viên liên minh châu Âu bất mãn nói.
“Hừ! Lúc dẫn dụ đàn sói Tộc Phong kia thì các người cũng góp sức đấy, bây giờ lại quay ra trách cứ người khác?” Đội trưởng tóc vàng của Hợp chủng quốc nói: “Chúng ta nhất định phải có được những Nhụy hoa màu tím này! Chúng ta tìm cách dẫn dụ hai con báo này ra chỗ khác, sau đó vòng lại lấy hoa, mọi người thấy thế nào?”
Các thành viên khác cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể gật đầu.
Không ngờ tất cả những lời nói của bọn họ đã bị Dương Thiên nghe thấy.
Dương Thiên siết chặt nắm tay, hai mắt âm trầm. Không ngờ bầy sói Tật Phong khiến bọn họ suýt nữa bỏ mạng là do ba thế lực này dẫn dụ tới!
Chẳng trách trước khi bọn họ tiến vào bí cảnh, Phong vương Triệu Phong Cực đã nói: Ở chỗ này, ngoại trừ mấy người Long tổ thì không thể tin tưởng những người của tổ chức khác! Lòng người còn đáng sợ hơn cả mãnh thú!
“Dương Thiên, anh làm sao thế?” Long Thiên Y ở bên cạnh Dương Thiên, nhìn thấy sắc mặt hắn không quá thích hợp thì quan tâm hỏi.
“Không có việc gì!” Dương Thiên lắc đầu, sau đó đột nhiên nghĩ tới một chiến thuật.
Dương Thiên dẫn theo Long Thiên Y, chậm rãi đi tới gần nhóm người kia, đến khi cách bọn họ khoảng chừng 200 mét thì dừng lại, trốn ở sau một tảng đá.
“Đó chẳng phải đám người hợp chủng quốc sao? Còn cả liên minh châu Âu và tiểu quốc đảo? Tại sao bọn họ lại tụ tập hết một chỗ như thế kia?” Long Thiên Y ngạc nhiên nói, sau đó ánh mắt lại nhìn thấy một mảnh đất toàn nhụy hoa màu tím thì suýt chút nữa không nhịn được mà kêu lên thành tiếng.
Dương Thiên nhanh tay bịt miệng cô lại, ra hiệu đừng nói chuyện.
Long Thiên Y cố nén kích động trong lòng, gật đầu, nhưng sự hưng phấn trên mặt khó có thể che giấu. Mấy người Long tổ bọn họ tiến vào bí cảnh chủ yếu để tìm kiếm Nhụy hoa màu tím để gia tăng số thành viên của Long tổ. Không ngờ ở đây lại có nhiều như vậy!
“Dương Thiên, đám người kia đông như vậy, chúng ta không lấy nổi những Nhụy hoa màu tím đó đâu.” Long Thiên Y nhìn Dương Thiên, sau khi lấy lại bình tĩnh thì nhỏ giọng nói.
Những hành vi trước đó của Dương Thiên đã khiến Long Thiên Y vô cùng tín nhiệm, cô hi vọng Dương Thiên có thể tìm ra được một biện pháp nào đó.
“Không cần sốt ruột, cô cứ chờ là được, mười mấy Nhụy hoa màu tím này nhất định sẽ là của chúng ta!” Dương Thiên tự tin nói: “Cứ yên lặng đợi chờ thời cơ!”
Ngay sau đó, dưới sự chú ý của Dương Thiên và Long Thiên Y, nhóm người của hợp chủng quốc và hai thế lực còn lại đã bắt đầu chiến đấu với hai con báo. Sau đó không địch lại được, nhóm người nhanh chóng bỏ chạy về phía xa, hai con báo kia quả nhiên cũng nhanh chóng đuổi theo.
“Đi!” Dương Thiên chờ đến khi không nhìn thấy bóng dáng nhóm người kia và hai con báo nữa thì lập tức ra lệnh. Hai người nhanh chóng đi về phía Nhụy hoa màu tím, hai tay huy động, không màng tới những chuyện khác, chỉ nhanh chóng ngắt lấy mười bảy đóa hoa này.
Ánh mắt Dương Thiên khẽ lóe lên, đột nhiên lại để lại một đóa hoa, sau đó lôi Long Thiên Y đi mất.
Chưa tới hai phút sau, mười một người của ba thế lực kia đã chạy trở về, trên mặt người nào người nấy đều vô cùng kích động. Hai con báo kia mặc dù thực lực cường đại, nhưng trí tuệ lại thua xa con người, chỉ trong chốc lát đã bị bọn họ dẫn dụ đến nơi khác, bây giờ có thể yên tâm thu hoạch rồi.